-Ý nàng là sao?- Thượng Quan Phong khó hiểu.
-Thứ nhất. Nếu là Sơn Tặc thì cần căn cứ sao?- Kiều Tuyết hỏi vặn ngược lại.
-Thượng thì không nhưng một số vẫn có- Thượng Quan Hàn Kì xoa cằm.
-Vậy chúng đâu cần một căn cứ lớn cùng những đội binh lớn như thế kia?- Kiều Tuyết lại hỏi.
Mọi người đều im lặng. Nàng nói rất đúng. Kiều Tuyết lại nói tiếp:
-Sơn Tặc thường hoạt động chỉ trên dưới hai mươi người. Đơn giản vì bọn chúng không muốn gây chú ý. Nếu với đội quân "sơn tặc" nhiều như vậy thì có thể không gây chú ý sao?
-Vậy đây là gì?- Thượng Quan Phong hỏi.
-Ngươi chắc không phải quân xâm lược chứ?- Huyết Tử lên tiếng.
-Chắc chắn không- Thượng Quan Phong trả lời.
-Vậy thì có lẽ đây là quân phản loạn- Huyết Tử nói.
-Phản loạn ư? Nhưng vì cái gì?- Thượng Quan Hàn Kì nheo mắt suy nghĩ. Lập luận của hai nàng rất chặt chẽ, không có kẽ hở. Vậy đây là quân phản loạn thật sao? Nếu vậy thì thật may vì đã phát hiện sớm. May...nhưng mà...Hải Vân. Trước hết phải cứu nàng ta đã. Chết tiệt! Sao hắn lại lo lắng vậy nhỉ? Hắn không biết sao mình lại như vậy nhưng mà có một điều...hắn biết. Đó là nhất định hắn phải cứu nàng ra. Không phải là vì sư phụ nữa. Mà là vì...hắn muốn vậy. Chỉ thế mà thôi.
-Làm sao ta biết là vì cái gì? Ta có phải thánh đâu. Bây giờ các ngươi tính thế nào đây? Hải Vân bị bắt rồi.- Kiều Tuyết không kiềm chế được nữa, hét lớn.
-ê Tuyết Tuyết nói nhỏ thôi.- Huyết Tử lên tiếng nhắc nhở. Tuy nhiên đã quá muộn. Bằng chứng là một mũi tên đã nhanh chóng lao tới chỗ bụi rậm nơi mọi người đang núp.
-Tránh ra- Huyết Tử hét lớn. Tất cả đồng loạt nhảy ra khỏi bụi rậm. Mũi tên cắm xuống đất.
-Bị phát hiện rồi- Thượng Quan Khương nói.
-CÓ KẺ LẠ ĐỘT.....- Tên vừa bắn mũi tên ấy hét lớn. Tuy nhiên chưa nói hết, hắn đột nhiên bay người ra phía đằng sau. Vài tíc tắc sau đó, một dòng huyết đỏ phun ra từ vị trí ngực trái của hắn. Sắc huyết thấm đẫm ngực áo. Vào thời khắc đó, hắn thấy lồng ngực mình bị cái gì đó găm vào, xuyên qua lớp da, lớp thịt hắn và dừng lại ở tim. Cái thứ đó ngày một găm sâu vào tim. Và chỉ trong tích tắc, tim hắn đã nát vụn. Hắn trợn tròn mắt kinh ngạc. Sau đó ngã phịch xuống đất, chết chưa kịp nhắm mắt.
Người ra tay là Kiều Tuyết. Tất cả mọi người quay lại nhìn nàng. Nàng giờ đang cầm trên tay một thứ gì đó. Hình dáng nó thuôn dài, có thanh tay cầm, màu đen xì. À ngoài ra trước mắt trái nàng còn gắn một mảnh thủy tinh trong suốt. Trên đó có hiện số và chữ sáng lên, màu xanh nhạt.
Vừa nhìn, Huyết Tử đã biết chúng là gì. Thứ trên tay nàng cầm là súng bắn tỉa. Nhưng có vẻ hiện đại hơn rất nhiều. Không cần gắn một bộ phận giảm thanh nào cũng có thể không gây ra tiếng động. Trên mắt nàng là một tấm kính ghi thông tin, chỉ số đo đạc hướng gió, tốc độ gió...để dễ dàng cho việc bắn súng. Chính giữa tấm kính là một dấu cộng nhỏ. Nó dùng để nhắm bắn. Thường thì ở chỗ bọn nó, chúng sẽ gắn liền với súng chứ không thể tháo rời. Vậy là Kiều Tuyết đã phát triển nó đến nhường này ư?
"Mạnh...mạnh quá"- Thượng Quan Hàn Kì là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái hóa đá từ cú bắn vừa rồi, sửng sốt.
"Giả Kim Thuật- Sát Chi Kim"