Sự kiện tiểu bạch thỏ phản kích đã giúp Bạch Dực thành công thoát khỏi những xa lánh trắng trợn kia, nhưng tác dụng phụ sau khi rời phòng ăn là trong vòng bán kính mét quanh người chỉ có một mình Brook, những người khác giống nhau khi thấy cậu thì sẽ chuyển hướng đi đường vòng.
Nhưng ít nhất sẽ không có người cố tình va vào cánh tay cậu nữa.
Nhưng tên Brook này ——
“Nghe nói cậu đến từ một quốc gia cổ xưa nào đó của Châu Á, mấy trăm năm trước người ở đó đều biết một loại võ công.” Brook mặt mày hớn hở nói, trên tay còn múa may khuếch đại, “Tôi đã đọc được trong thư viện điện tử, nhưng ghi chép không được rõ ràng cho lắm.”
Loại hiểu lầm này vậy mà có thể truyền lưu đến hiện tại, Bạch Dực xấu hổ sờ mũi, không trả lời.
Vì không nhận được câu trả lời nên Brook không chịu bỏ qua, truy hỏi: “Cứ điểm của các cậu có phải đều lợi hại như vậy hay không?”
“Trừ tôi và một bé gái khác thì những người còn lại đều đã chết rồi.” Bạch Dực nói thật.
Brook ngay lập tức lộ ra vẻ mặt kính nể, mắt sáng lấp lánh nói: “Quá, quá lợi hại!”
Bộ dạng ngốc nghếch kia vừa nhìn đã biết do não bổ quá nặng rồi đúng không? Đội trưởng tiểu Bạch lau mồ hôi trên trán, yên lặng thầm thở dài, vô lực giải thích: “Không giống như cậu tưởng tượng đâu…”
Brook với trí tưởng tượng đã vượt tầm vũ trụ hoàn toàn không nghe cậu giải thích, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng trách thiếu tướng Hill Vison sẽ đề cử cậu đến đây!”
“Haiz ~ tiểu đội của anh ta là tiểu đội mạnh nhất liên minh! Cậu có biết thiếu tướng ở Lothar mẫu tinh là một thân vương không? Không hiểu tại sao lại đến Địa Cầu…”
“Này! Chẳng lẽ cậu còn lợi hại hơn anh ta sao?”
“Bạch, cậu có nghe tôi nói không?”
Bạch Dực vô tội chớp chớp mắt nhìn hắn, “A ~ cậu đang nói cái gì?”
“Ha ha ~ tôi biết ngay cậu đang thất thần!” Brook vẩy vẩy tay, thần kinh thô nở nụ cười, “Không sao, chúng ta nói lại một lần nữa ~ ”
Trên đầu đội trưởng tiểu Bạch xuất hiện mấy dấu ba chấm: “…” Tên này còn muốn nói tiếp!
Trong sự lải nhải bên cạnh, Bạch Dực vượt qua hai tiết khoá lý luận về sinh vật bị biến dị thành xác sống, cũng chính vì tên bên cạnh liên tục lải nhải mà giáo sư trên bục giảng nói gì cậu một chữ cũng không nghe lọt tai.
Đến tận buổi chiều, Brook cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Toàn bộ học viên kỳ tập hợp ở sân vận động, nhìn lướt qua có khoảng hai mươi người, dựa theo xác xuất cải tạo gien thành công mà McKellen nói lúc trước, có thể lưu lại đều là những người ưu tú.
Cũng không biết cuối cùng thì cái gien chết tiệt kia có thể dung hợp hay không, Bạch Dực nhìn chằm chằm mạch máu màu xanh trên cổ tay, bỗng nhiên có một tầm mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào lưng cậu, thường xuyên rèn luyện giúp cậu mẫn cảm với nguy hiểm hơn nên đã nhanh chóng quay đầu lại.
Brook chú ý tới sự dị thường của cậu nên nhìn theo, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đằng sau hàng rào điện, làn gió mùa khô nóng xuyên qua rừng cây, lá cây xào xạc vang vọng, cành cây có tán dày gây trở ngại tầm nhìn, cảm giác quái đản khi bị nhìn chằm chằm đã biến mất. Bạch Dực hơi nhíu mày, nói: “Không có gì… chắc chỉ là động vật thôi.”
“Nơi này thường xuyên có động vật lui tới,” Brook mạnh mẽ vỗ vỗ vai bạn cùng phòng, ánh mắt sáng ngời chứa đầy ý cười, an ủi: “Yên tâm đi chiến hữu, hệ thống an toàn của trường quân đội rất hoàn mỹ, hơn nữa người ở đây rất mạnh.”
Những người đã từng mũi đao l!ếm huyết đều sẽ có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén, vừa nãy xác thực cậu có cảm nhận được một loại uy hϊếp, hướng đến điểm yếu sau lưng… Bạch Dực còn muốn nói chuyện thì âm thanh chất phát của McKellen đã từ xa truyền tới.
“Này! Mau tập trung lại đây, các cô nương!” Bàn tay như sắt thép của huấn luyện viên vỗ vào nhau, trên mặt hắn mang theo nụ cười xấu xa, phía sau còn có bốn, năm trợ giáo đang hợp sức đẩy một thùng đựng hàng to lớn.
Brook hiểu rõ nhếch khoé miệng, tặc lưỡi một tiếng, nói: “Xem ra tâm tình hôm nay của hắn không tệ ~ ”
Theo khoảng cách giảm dần, cho dù cách một lớp kim loại dày nặng thì Bạch Dực vẫn có thể nghe thấy âm thanh có vật gì đó ở bên trong đang cào lớp kim loại, kèm theo đó là những tiếng gầm nhẹ khiến người ta chán ghét.
“Lúc nãy tôi có nghe được một chuyện, trong trường quân đội nghiêm cấm tụ tập đánh nhau, nhưng hình như bạn nhỏ mới tới nào đó còn không biết…” Nghe vậy có người âm thầm cười trộm, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt tàn nhẫn đảo qua đến cấm khẩu. McKellen lười biếng liếc nhìn từng quân giáo sinh, cuối cùng dừng trên người Bạch Dực, hắn lộ ra một nụ cười ác ý, ra lệnh: “Ra khỏi hàng đi, con gà mới tới.”
Mặt Bạch Dực vô cảm, đang muốn tiến lên thì Brook bên cạnh giữ chặt cánh tay của cậu, nam sinh cau mày, tiến lên một bước lớn tiếng nói: “Báo cáo huấn luyện viên, buổi sáng do Jack khiêu khích trước.”
McKellen cười ha ha, hùng hồn vung tay, “Tôi sẽ không bất công, cho nên Jack, Bạch Dực, Brook, cả ba cậu lên đây! Những người khác nhanh chóng tản ra, cách xa nơi này một chút, tôi không muốn có người bị ngộ thương đâu!”
Cánh tay đang nắm tay cậu có hơi run rẩy, Bạch Dực yên lặng cười cười, những học sinh này chưa trải qua thực chiến thật sự, lúc đối mặt với xác sống cảm thấy hoảng sợ là chuyện bình thường. Sau đó tay cậu bao trùm lên bàn tay kia, nhẹ nhàng nắm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, nói: “Tôi sẽ đảm bảo cho cậu an toàn.”
Tiếng nói mềm ấm giống như có sức mạnh giúp ổn định tinh thần, Brook hơi thất thần, thiếu niên bên cạnh hơi rủ mắt, lông mi nhỏ dài che lại cặp mắt thuần hắc, mà sâu trong nội tâm cậu đang thiêu đốt một loại tình cảm nhiệt liệt không thể miêu tả được.
Trái tim đột nhiên rung động, nụ cười trên mặt Bạch Dực bỗng nhiên đọng lại, trong cơ thể giống như có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch, cảm giác hư không quái đản lan tràn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, tiếp theo là tư duy hơi ngưng lại, cậu thậm chí không kịp phản kháng thì đã không thể khống chế ý thức và rơi vào sâu trong bóng tối.
Sức mạnh trên cánh tay đột nhiên tăng mạnh khiến Brook không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu dò hỏi: “Bạch, cậu làm sao vậy?”
Thiếu niên vẫn như cũ cúi thấp đầu, yên lặng buông tay ra, lông mày hơi nhíu, ánh mắt lạnh băng như bình thường nhưng mang theo châm biếm thẳng tắp nhìn qua làm cho Brook chấn kinh.
“Không có gì.” Thiếu niên trước mắt có chút xa lạ hồi đáp.
Cùng lúc đó, trên cửa sổ của phòng hành chính.
Kaiser dựa trên bệ cửa sổ, hứng thú nhìn mọi việc đang phát sinh trong sân thể dục, “Đội trưởng, tên McKellen kia rõ ràng đang làm cho ngài nhìn đấy, hắn khẳng định đã phát hiện ngài có hứng thú với Bạch Dực!”
Đại tá Conrad Statham ngồi trên sô pha, trong tay cầm một ly máu, chất lỏng sền sệt từ từ chuyển động. Hắn đang hồi ức một loại mùi vị khác, cùng với súc cảm mềm mại khó có thể quên được kia, “Lặp lại lần nữa.”
“Chính là phát hiện ngài có hứng thú với tên tiểu tử kia ~ ví dụ như để tôi đưa sandwich…” Thiếu tá đang đắc ý vênh váo thì cả người run lên, tóc gáy dựng ngược. Ánh mắt như đao của đội trưởng thật sự càng ngày càng lợi hại rồi, Kaiser âm thầm oán giận, sau đó lặng lẽ xoay người, sống lưng căng cứng thẳng tắp, ngoan ngoãn không nhúc nhích chờ chết.
Conrad lại như đang rơi vào trầm tư, không uống một ngụm máu nào trong ly, một lúc lâu sau mới lạnh giọng hỏi: “Rất rõ ràng sao?”
“Cực kỳ không rõ ràng!” Chẳng qua là chúng tôi đều đã nhận thấy mà thôi, Kaiser trong lòng yên lặng bổ sung đầy đủ lời nói, không nhịn được lại liếc nhìn tình huống trên sân vận động, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, “Không thể tin được, cậu ta cũng không tệ lắm đâu!”
Ly thuỷ tinh và mặt bàn kim loại va chạm phát sinh tiếng vang thanh thúy, máu trong ly xoay tròn, nam nhân ban nãy còn đang ngồi trên ghế salon đã biến mất. Conrad đứng trước cửa sổ, tầm mắt kéo dài vững vàng khoá chặt trên người thiếu niên ——
Giống như một binh khí trời sinh để chiến đấu, thanh đao sắt bén trên tay cậu được vận dụng nhuần nhuyễn, bóng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, hàn quang vừa loé lên, đầu và thân xác sống đã bị cắt làm đôi mang theo một đường máu màu đen. Sợi tóc trên trán thiếu niên bay lượn, môi hơi nhếch lộ ra ý cười nhưng lại lạnh lẽo gần như tàn nhẫn, dưới bầu trời huyết vụ thiếu niên như đang hưởng thụ niềm vui khi gϊếŧ chóc.
Sự mạnh mẽ của cậu khiến cho hai tên quân giáo sinh cao to phía sau ảm đạm và bị lu mờ.
Đôi mắt sắt bén của Conrad hiếm thấy hơi biến đổi.
Người này… vẫn là cậu ta sao?
Pha lê trong suốt phản xạ thân ảnh của người bên cạnh, Kaiser kinh ngạc nhìn cảnh tượng kỳ quái kia, hoá ra đại tá Statham còn có vẻ mặt thứ hai.
Trong không khí lan toả mùi máu tanh nồng, con xác sống cuối cùng bị đâm xuyên đầu lung lay ngã xuống đất, Bạch Dực lưu loát và dứt khoát rút lưỡi đao ra, vẩy sạch máu đen dính trên thân dao. Hai người phía sau chỉ biết thở hổn hển, đồng phục tác chiến không thể tránh khỏi dính lên một ít dịch mủ và máu của xác sống, nhưng cậu lại sạch sẽ y như ban đầu, trừ một giọt máu đang dính trên má cậu.
“Mười ba con…” Thiếu niên trong vũng máu giơ lưỡi đao sắc bén lên, giọt máu đen trên mặt từ từ chảy xuống, tạo thành một vệt máu dài trên làn da lạnh lẽo kia, “Đừng nói ông thật sự muốn gϊếŧ chúng tôi đấy chứ?”
Từ lúc màn gϊếŧ chóc bắt đầu thì McKellen đã thu nụ cười xấu xa và nghiêm túc quan sát tất cả, lúc này trong phạm vi mét xung quanh Bạch Dực đều rải rác thi khối và nội tạng, máu đen nhuộm mặt đất thành màu nâu sẫm, còn người kia lại đang mỉm cười nhìn hắn.
“Giáo —— quan ——?”
Giống như hắn là con mồi đang bị thợ săn theo dõi —— McKellenl vì suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện này không khỏi cau mày, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng. Ngày đầu tiên hắn đã thử thăm dò thực lực của cậu, tuy rằng cậu phản ứng rất nhanh, nhưng lúc trước hắn không nghĩ đến cậu ta lại có… sát ý khủng bố như vậy.
Sau khi thanh đao nhiễm huyết, cậu giống như được thoát thai hoán cốt vậy.
Nắm chặt bàn tay, ánh mặt trời sau giờ ngọ ( giờ trưa) chiếu thẳng lên thân đao phản xạ ra một ánh sáng loá mắt, Brook cảm thấy có gì đó không đúng, thử thăm dò gọi một tiếng, “Bạch?”
Nhưng thiếu niên trước mặt đã chuyển động, Brook chỉ cảm thấy thân hình đối phương loé lên, võng mạc chỉ lưu lại một bóng dáng mờ ảo, thị lực của một quân giáo sinh ưu tú lại hoàn toàn không thể theo kịp loại tốc độ kia!
Brook hoảng hốt trong lòng —— như thế này đã thoát ly phạm trù của nhân loại! Chỉ có Huyết tộc và binh khí đã tiếp thu gien cải tạo mới có khả năng…
Cậu ta làm sao có thể?!
McKellen thân là binh khí cải tạo chỉ vừa cảm nhận được uy hϊếp đã nhanh chóng lùi về sau, nhưng tốc độ của Bạch Dực càng nhanh hơn, chỉ kém một giây thôi đã xâm nhập đến phụ cận, cùng lúc đó có một bóng đen cấp tốc xen vào giữa, hai thanh đao kề sát chóp mũi của McKellen và va chạm với nhau.
Sức mạnh khủng bố từ lưỡi đao truyền đến tạo nên sự áp bức nặng nề, Kaiser hơi nhíu mày, kinh ngạc nói: “Bạch, cậu thế mà lại ra tay thật sự?” Hắn ban đầu có chút xem thường, nhưng hiện tại lại không thể không chuyên tâm hơn.
Thiếu niên bị ngăn cản đã ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi lờ mờ thẳng tắp ánh vào mắt của thiếu tá, nhìn cậu giống như một người không có linh hồn. Kaiser hơi thất thần nên đã lộ sơ hở trong vòng một giây.
Bạch Dực vô thanh vô tức nhếch khoé miệng, xoay ngược cánh tay lại, tiếng kim loại ma sát với nhau phát ra âm thanh chói tai, lưỡi đao sắc bén cắt xuyên không khí và nhắm thẳng đến yết hầu (cổ) của đối phương. Thân đao được làm bằng hợp kim mật độ cao chém sắt như chém bùn, nên cho dù đối phương là Huyết tộc thì cũng nhất định đầu thân hai nơi!
Đây là một đòn trí mạng, Kaiser muốn tránh cũng không kịp nữa rồi ——
Trong chớp mắt, một bóng người từ bên khác áp sát lại gần, tay không nắm chặt lưỡi đao sắc khiến ba người đang giằng co sững sờ. Nhưng Conrad chưa dừng lại, lúc này hắn đá chéo vào vùng bụng mềm mại của thiếu niên.
Một cú đá vừa nhanh vừa mạnh đã khiến Bạch Dực trực tiếp bay xa mười mấy mét và ói ra một ngụm máu tươi, cậu đau đến mức mắt tối sầm gần như sắp ngất, nhưng đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo lại.
—— chuyện gì thế này?
Cậu chỉ nhớ mình đang nói một câu cuối cùng với Brook…
Sau đó thì sao?
Toàn bộ phần dạ dày đau đớn như bị lửa đốt, không ngừng có chất lỏng tanh ngọt trào ra khỏi khoé miệng, Bạch Dực hoàn toàn không thể suy nghĩ chỉ có thể thống khổ co người lại, hình ảnh trước mắt đã xuất hiện bóng chồng nên cậu không có cách nào thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia.
Conrad Statham quỳ một chân xuống bên cạnh cậu, mùi máu tươi trong không khí lôi kéo lý trí của đại tá, đôi môi dính tơ máu kia vô cùng mê hoặc, nhưng cuối cùng hắn chỉ ôm lấy thiếu niên, dưới con mắt của mọi người trầm mặt rời đi.
Trong rừng cây ngoài hàng rào điện có một đôi mắt đang bàng quan tất cả, người kia nhập một hàng chữ lên quang não trên cổ tay —— [Tôi cảm thấy đã gần đủ rồi nha ~ ]
Mấy giây sau đối phương lại hồi phục —— [Vậy thì thăm dò thêm một chút đi.]
[Lúc nào trở về?]
[Sắp rồi.]
[Có một tên rất mạnh nha ~ ]
[Tôi rất chờ mong.]