Huyết Phượng Kỳ Duyên

chương 125: lang vương a cốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nữ tử tóc bạc ghé vào trên tảng đá ngơ ngác nhìn đám tu chân đạo sĩ, đến khi tất cả mọi người đã dần tản đi, trong đầu nàng vẫn ngờ nghệch, vừa rồi là ai nói chuyện với mình? Bồng Lai tiên tử là ai? Đà Long đảo là đâu? Thư gì nhỉ? Lời gì nhỉ? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu loạn cả lên, đầu đau muốn vỡ, đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ vai, rồi lại vỗ mặt nàng trách mắng: "A Cốt! Nhờ ngươi đi kiếm chút củi nhóm lửa mà ngươi cư nhiên chạy đến nơi này nhàn hạ quá ha!"

Nàng nhìn lại, trên mặt nháy mắt nở nụ cười ngây ngô, vươn tay hướng người nọ hàm hàm hồ hồ kêu lên: "A Liên......" Kim Liên nhéo nhẹ tay nàng một cái đau lòng nói: "Sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế? Ngươi nhìn xem, ngay cả khăn trùm đầu rơi xuống rồi cũng không biết, vạn nhất để cho ngoại nhân thấy tóc ngươi lại tưởng ngươi là tà nhân đem nhốt vào đại lao quan phủ thì biết làm sao bây giờ?" A Cốt căn bản không biết nàng đang nói gì, chỉ biết kéo kéo cái khăn trên cổ, Kim Liên nhìn thấy có chút nhụt chí, không để ý nữa chỉ lấy bánh nhét vào trong tay nàng, A Cốt lập tức dời đi chú ý, "rộp rộp, rộp rộp" ăn bánh, nới lỏng khăn trùm đầu ra, Kim Liên thay nàng tỉ mỉ vấn lại tóc.

"Được rồi, chạy nhanh trở về đi, không kiếm củi nữa, chúng ta chạy nhanh đi thôi, vạn nhất bị những người đó đuổi theo thì phiền lắm." Kim Liên nắm tay A Cốt trở về chỗ xe ngựa, thật xa đã thấy mẫu thân Kim Văn Hổ đang dùng cái cân nhỏ cân lấy những thỏi bạc trắng bóng, Kim Văn Hổ thấy nàng mặt mày hớn hở, ồn ào réo gọi: "Con gái ơi! Mau tới đây nào!" Kim Liên đẩy A Cốt vẻ mặt bất đắc dĩ lên xe ngựa, Kim Văn Hổ tiến đến trước mặt nàng hưng phấn nói: "Con đoán xem lần này chúng ta 'buôn bán' lời được bao nhiêu? Là năm trăm lượng lận đó! Những năm trăm lượng! Ha ha ha ha, thế là đủ tiền quan tài cho lão nương cùng đồ cưới của con rồi!"

Kim Liên ôm mặt căn bản không có hứng thú nghe bà ta nói, bĩu môi hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Kim Văn Hổ một bên nhét bạc vào trong lòng, một bên lầu bầu nói: "Thứ này cư nhiên còn có thể dùng để độn ngực...... À đúng rồi, những người chung quanh đây đều gặp qua chúng ta cả rồi, để ta xem......Giờ đi về phía tây tám trăm dặm đi, nghe nói chỗ đó có một thôn trấn khá lớn, chúng ta đến đó xem thử có 'làm ăn' được gì......" nói còn chưa xong, Kim Liên một ngụm ngắt lời: "Lúc mẹ bán ba cái vải dệt dỏm kia không phải đã đáp ứng con rồi sao? Làm xong đợt này sẽ tìm nơi thay đổi triệt để làm ăn đứng đắn, sao giờ lại đổi ý rồi?"

Kim Văn Hổ đảo mắt, vội vàng sửa lời nói: "Thì ta có nói là làm chuyện gì không đứng đắn đâu, chúng ta lần này lên trấn nhất định đổi sang làm ăn chân chính!" Hồi đầu thấy A Cốt còn đang không ngừng ăn bánh, thân thủ vỗ cổ nàng một cái, lớn tiếng mắng: "Cái tên gia hỏa này, ăn của ta dùng của ta, bảo ngươi đi kiếm gỗ sao rồi? Ngươi trốn đi đâu vậy?" "Mẹ à --" Kim Liên lại không khỏi nhíu mày, Kim Văn Hổ nhanh mồm nói: "Hảo hảo hảo ta biết rồi." từ trong lòng lấy ra một miếng thịt cốt lết, đưa cho nàng: "Nè A Cốt, ngươi xem hai mẹ con ta đối với ngươi tốt biết bao nhiêu, trốn chạy còn không quên đem về cho ngươi miếng thịt cốt lết luôn nè, về sau bảo ngươi làm việc gì thì phải biết tận lực một chút đó nghe!" A Cốt thuần thục đón lấy miếng thịt, đưa lưng về phía hai mẹ con cắn một miệng đầy dầu mỡ, Kim Liên thấy thế lấy khăn tay lau miệng cho nàng.

Kim Văn Hổ cầm roi trong tay hướng lên lưng ngựa vút một cái, đại mã kéo xe khịt khịt mũi, kéo thùng xe dọc theo đường nhỏ nhanh chóng chạy vội đi, bà ta một bên lái xe một bên quở trách nữ nhi: "Nha đầu kia chỉ là đứa ngốc, đối với nó tốt như thế làm gì? Mấy ngày nay ăn ở cùng chúng ta tốn không ít tiền, bằng không đem nó đi bán đổi chút bạc đi?"

Kim Liên nghe vậy sắc mặt không khỏi sa sầm, Kim Văn Hổ lại đành nhượng bộ, than thở: "Hảo hảo hảo là ta nói hưu nói vượn, thật không biết con nghĩ cái quái gì, bộ dáng nó tuy rằng đẹp đẽ nhưng lại không phải là một đấng lang quân, con có muốn gả cho nó cũng không được!"

"Mẹ còn nói nữa!" Kim Liên thật sự bị mẹ nàng chọc giận, thân thủ nắm lấy vài tấm vải dệt còn lại trên xe xé rách tươm, Kim Văn Hổ hoảng hốt nhanh tay ngăn nàng lại nói: "Đừng đừng đừng! Là ta miệng thối! Là ta ăn nói lung tung! Con đừng có trút giận lên mấy xấp vải của ta chứ." Kim Liên thở phì phì buông vải vóc ra, ôm lấy hai tay nhìn cảnh sắc phương xa, không nói thêm lời nào nữa.

Xe ngựa một đường vừa đi vừa nghỉ, vài ngày sau quả nhiên đi tới một thôn trấn sầm uất, không những mặt đường được tu sửa mới tinh mà còn có khu chợ người người tới lui náo nhiệt vô cùng, mẹ con Kim Văn Hổ mừng rỡ như điên, ba người rất nhanh dừng chân ở thôn trấn, vài ngày sau liền thuê vài nữ công mở một phường nhuộm, trông đã rất ra dáng làm ăn chân chính.

Chỉ tiếc, nơi này còn quá mới mẻ, cuộc sống không quen dĩ nhiên kéo theo việc làm ăn cũng không như ý, huống hồ mở một phường nhuộm phải tiêu tốn rất nhiều, hai mẹ con nàng lại không có thâm niên trong nghề vải, năm trăm lượng bạc lừa được rất nhanh liền đắp vào đây, mắt thấy chưa đầy hai tháng chút của cải đã tiêu gần hết, mẹ con Kim Văn Hổ sầu khổ hết đường xoay xở.

Nay thùng gạo đã vơi thấy đáy, nhìn đến vẻ mặt A Cốt ngu ngốc chỉ biết nhìn người khác ngây ngô cười, Kim Văn Hổ quả thật không vừa lòng. Bà ta đảo mắt, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, khều tay Kim Liên đang vá quần áo cho A Cốt nói: "Con gái nè, ta mang nha đầu kia ra sau núi hái chút rau dại mang về, con cứ lo việc của con đi nhé!" Kim Liên cũng không ngẩng đầu lên chỉ "Dạ" một tiếng,

Kim Văn Hổ xoay người kéo A Cốt ra khỏi cửa, ở trên đường đi dạo một vòng trong đầu nghĩ ngợi: "Giữ lại nha đầu này cũng chỉ vướng tay chân, chẳng thà đem bán cho người ta lấy chút bạc, nhưng phải giấu không cho con gái phát hiện mới được." đang trong lúc suy tư, chợt nghe nha đầu ngốc kia than thở xoay người nói: "A Hổ, ta đói bụng rồi, ta trở về tìm A Liên đây."

Kim Văn Hổ vội vàng vét trong túi áo vài đồng mua bánh bao nhét vào trong tay nàng, phụng phịu thầm oán: "Chỉ biết có ăn thôi!" A Cốt lại như không nghe thấy, chỉ lo cạp bánh bao, mlem mlem...

Bỗng có một thương hành nhân đánh xe ngựa ngang qua trước mặt, Kim Văn Hổ vội vàng kéo A Cốt gọi lại thương hành nhân kia mặt tươi cười nói: "Vị đại gia này vừa nhìn đã biết là người có tiền, ta tính đem nữ nhi bán cho ngài, chỉ cần một trăm lượng bạc thôi." Vừa nói một bên đẩy A Cốt lên trước mặt, thương hành nhân nhíu mày đánh giá A Cốt một hồi, chỉ thấy nữ tử này trên đầu trùm cái khăn rách rưới, khuôn mặt tuy rằng dễ nhìn nhưng cái dáng ăn uống kia thì hệt như sói đói, ăn xong bánh bao còn liếm láp ngón tay, vừa thấy đã biết là một nha đầu ngốc, thương hành nhân nhíu nhíu mày, giơ năm ngón tay nói:「 Năm mươi lượng!」

Kim Văn Hổ không cam lòng yếu thế nói:「 Chín mươi lượng!」

「 Sáu mươi lượng!」

「 Tám mươi lượng!」

「 Bảy mươi lượng!」

「 Đồng ý !」

Cứ như vậy, A Cốt bị bán cho thương hành nhân với giá bảy mươi lượng bạc, Kim Văn Hổ đẩy nàng vào trong xe ngựa của thương hành nhân, trước khi đi còn không quên dặn dò nàng: "Phải ngoan ngoãn đi theo vị đại thúc này đừng chạy loạn nhé, ông ấy sẽ dẫn ngươi đi hái rau dại, hái xong ăn no rồi trở về, ta có việc đi trước, nhớ kỹ đừng chạy lung tung đấy!" nhìn A Cốt ở trên xe dùng sức hướng mình vẫy tay, mãi cho đến khi xe ngựa chạy biến mất khỏi cửa trấn Kim Văn Hổ mới hồi phục tinh thần, cả người đều cảm thấy thoải mái không ít, đột nhiên nhớ tới quên chuẩn bị hành lý cho nha đầu kia, trên đường trời đông lạnh giá biết phải làm sao? Vừa nghĩ lại nhớ đến thương hành nhân kia cũng ra dáng có tiền, chắc không cần lo cho nàng đâu, thế này mới yên lòng vui tươi hớn hở cầm bảy mươi lượng bạc tìm nơi ăn một bữa no đủ, đến chạng vạng mới ợ một cái trở về nhà, ai ngờ, vừa vào tới cửa hai con mắt thiếu chút nữa lọt ra khỏi hốc mắt, kẻ ngồi bên cạnh Kim Liên đang phụ xỏ kim không phải nha đầu ngốc kia thì là ai?

"A Hổ, bà đã về rồi!" A Cốt cười khúc khích vẫy tay với bà ta, trên bàn còn bày một đống rau dại, Kim Liên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Sao mẹ lại để cho A Cốt một mình trở về vậy? Mẹ lại chạy đi uống rượu rồi phải không?" Kim Văn Hổ đầu óc hơi mơ hồ, nhưng nghĩ lại nha đầu ngốc này nhanh như vậy đã trốn được về nhà, còn có thể hái được nhiều rau dại như vậy, cứ nói nó ngốc mà nay lại có thể tìm được đường trở về! Kim Văn Hổ cảm thấy bất lực đến không ngủ được, trái lo phải nghĩ tìm kế sách khác.

Sáng sớm hôm sau, Kim Văn Hổ kéo A Cốt lại lấy cớ "Hái rau dại" ra cửa, lúc gần đi còn không quên vụng trộm mang theo hành lý của A Cốt, một đường đi một đường suy tư nghĩ ngợi, làm thế nào mới tiễn được nha đầu ngốc này đi đây. Lúc đi qua trước cửa nha môn trông thấy hai nha sai khôi ngô đang trông coi nha môn, hai mắt Kim Văn Hổ nhất thời trở nên sáng ngời, đúng rồi! Nếu không đuổi được ôn thần kia đi thì cứ nhốt nó vào đại lao nha môn là được! Mà phải làm thế nào nhỉ? Kim Văn Hổ đang trong lúc suy tư, trùng hợp lúc này A Cốt lại đói bụng, xoay người tính về nhà, vừa đi vừa lầu bầu nói: "Ta trở về tìm A Liên kiếm gì ăn đây."

Kim Văn Hổ nhanh tay kéo nàng lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "No cái bụng thôi mà, cần gì phải về nhà? Đi theo ta." Xoay người kéo A Cốt đi tới tửu lâu lớn nhất ở tiền trấn, quan sát chung quanh, xoay người lấy cái bao vải gói mấy cục đá bên trong thảy đến chỗ nàng nói: "Bây giờ ta có việc phải làm, nơi này có mấy thỏi vàng ngươi cầm đi, đi vào kêu năm con vịt quay, một con heo sữa quay, ba cân thịt bò kho cộng thêm hai vò nữ nhi hồng thượng hạng ăn trước, chốc lát nữa ta sẽ trở lại. Nhớ kỹ nhé, là năm con vịt quay, một con heo sữa quay, ba cân thịt bò kho cộng thêm hai vò nữ nhi hồng thượng hạng, tiện thể gọi thêm hai phần dê nướng mang về, nếu chưởng quầy bảo ngươi trả tiền thì ngươi cứ đem mấy đĩnh vàng này giao cho hắn." Đưa bao đá cho A Cốt xong nhìn A Cốt đếm tới đếm lui trên đầu ngón tay thật lâu, rốt cuộc học thuộc lòng hết mấy thứ đó, Kim Văn Hổ lúc này mới đẩy nàng vào tửu lâu, xoay người lẻn đi như ăn trộm.

A Cốt tỉnh tỉnh mê mê bước vào tửu lâu, vừa vào cửa tiểu nhị liền hướng nàng nhiệt tình hô: "Kính mời tiểu thư vào trong, cô muốn ăn món gì nào? Ở đây bất luận là chiên, nướng, xào tất tần tật đều có thể khiến tiểu thư đây hài lòng!"

A Cốt suy nghĩ nửa ngày, hàm hàm hồ hồ theo Kim Văn Hổ dặn dò gọi: "Cho...... năm con vịt quay, một con heo sữa quay, ba cân thịt bò kho...... hai vò nữ nhi hồng thượng hạng, hai phần dê nướng mang về." tiểu nhị nghe vậy hưng phấn sáng bừng mắt, nhìn nha đầu kia ăn mặc tầm thường quê mùa không giống như kẻ có tiền a, huống hồ một cô nương như nàng có thể nuốt trôi nhiều món như vậy sao? Tiểu nhị có chút hoài nghi hỏi lại: "Tiểu thư à, nhiều món như vậy cần không ít tiền đấy...... Không biết là cô...... Có đủ...... Ừm......" A Cốt nhìn hắn nửa ngày, không hiểu hắn đang nói gì, tiểu nhị có chút không kiên nhẫn, đành nói thẳng: "Không biết tiểu thư có đủ bạc chi trả không?"

Lúc này A Cốt mới bừng tỉnh đại ngộ, từ trong lòng lấy ra bao đá nói: "A Hổ có cho ta một bao vàng......" tiểu nhị vừa thấy cái bao căng phồng to tướng kia thầm nghĩ nhiều vàng như vậy làm sao không đủ tiền cơm? Tiểu nhị mặt mày hớn hở chạy nhanh cúi đầu khom lưng dẫn nàng vào một gian sương phòng, đầu bếp tửu lâu nghe nói có đại hộ khách đến đều bắt tay vào nấu khí thế ngất trời, chỉ trong chốc lát một bàn đầy ắp rượu và thức ăn đã được mang lên, A Cốt nuốt nước miếng ừng ực, từ lúc mặt trời lặn đến giờ nàng vẫn chưa được ăn gì, con Sâu đói trong bụng sớm đã réo gọi râm ran, mắt thấy một bàn lớn đầy rượu cùng đồ ăn ngon khiến nha đầu ngốc này như biến thành con sói đói, gió cuốn mây tan nhồm nhoàm hết một bàn đồ ăn ngon vào bụng, ăn uống no đủ còn không quên gói kỹ hai phần dê nướng, ngây ngô cười lầm bầm nói: "Cái này mang về cho A Liên, còn cái này thì cho A Hổ." Cuối cùng, trên lưng nàng dắt hai phần dê nướng toan rời khỏi tửu lâu, chưởng quầy lại gọi người ngăn nàng lại, hỏi: "Cô nương, cô còn chưa tính tiền mà. Tổng cộng là một trăm tám mươi sáu lượng ba tiền, bỏ số lẻ chỉ lấy của cô một trăm tám mươi lượng thôi." chưởng quầy cười hì hì vươn tay đến, A Cốt nhất thời hiểu ý, lấy cái bao trong lòng ra đưa cho hắn xoay người định xuất môn, chưởng quầy mở bao ra thấy toàn là đá, cả kinh đến dựng cả râu lên, gọi to bọn đả thủ cùng tiểu nhị: "Ra là một kẻ to gan dám ăn quỵt, mau bắt nó lại cho ta!"

Năm sáu tên đả thủ nghe vậy đều đuổi theo, A Cốt tuy rằng đầu óc biến choáng váng nhưng tiềm thức vẫn còn, mắt thấy bị một đám người hùng hổ truy bắt, thân thể theo bản năng tránh trái tránh phải, thân hình ở trên đường nhanh thoăn thoắt, đám đả thủ kia căn bản không bắt kịp nàng, một đoàn thương nhân Tây Vực tình cờ đi ngang qua vỗ tay trầm trồ khen ngợi, con gái của đầu lĩnh Tây Vực hào hứng đến độ muốn nhảy cẩng lên hò hét, đa phần nữ tử Trung Nguyên đều dịu dàng hiền lương thục đức, hiếm khi thấy người có thân thể mạnh mẽ hữu lực như nữ tử này, ánh mắt con gđầu lĩnh nữ nhi luyến tiếc rời khỏi A Cốt, đột nhiên, một gã đả thủ nhấc côn đánh về phía A Cốt, trùng hợp làm rơi khăn trùm đầu của nàng, tóc theo đường côn bị xả xuống, lộ ra mái đầu màu bạc, mọi người vây xem trợn mắt há hốc mồm, đầu lĩnh nữ nhi không nhịn được thở ra một làn khói lạnh, A Cốt mắt thấy tất cả mọi người bị kinh ngốc, xoay người không ngừng chạy thoát.

Nhìn A Cốt chạy xa dần, đầu lĩnh nữ nhi thật vất vả nói ra câu: "Màu bạc tượng trưng cho dã tính cùng cao quý..... Á Khắc Tây! Ta muốn đến hỏi nàng ta xem thuốc nhuộm tóc đó mua ở đâu!" chạy nhanh hồi đầu kêu phụ thân mang theo thương đội đuổi theo hướng A Cốt đào tẩu.

Truyện Chữ Hay