Hoa Hạ, Thanh La gia cổ võ thế gia, thế kỷ , năm .
Thê lương một màn, huyết sắc nhiễm đỏ, bụi đất tung bay, tử nhân chồng chất.
Nàng tay cầm kiếm, chống đỡ trên mặt đất, yếu ớt hơi thở, con ngươi nhắm lại, ngân phát tung bay trong gió, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng chất chứa nhè nhẹ sự bi ai. Xung quanh nàng là một mảnh huyết thêm hơn trăm người vây quanh, chặn nàng lối thoát.
Bỗng nhiên từ giữa trăm người vây quanh nàng, bóng một nữ tử chậm rãi xuất hiện, hét lớn với Thanh La Vi Đông: " Thanh La Vi Đông! Ngươi biết điều tốt nhất nên giao ra đây Thanh La tộc ấn! May sao ngươi chết ta còn giúp ngươi hảo hảo chiếu cố Thanh La Hy! Hừ."
Thanh La Vi Đông lúc này mới nâng lên huyết mâu đỏ rực như nhuộm máu nhìn nữ tử trước mặt mình, nàng từ từ mở môi: " Vì... sao? Thanh La Như... Vì sao muội lại làm như vậy? Vì sao lại cấu kết ngoại nhân... hãm hại Thanh La thế gia? Vì sao.... Vì sao lại giết hại cha mẹ?? Ngươi trả lời ta! Rốt cuộc họ đã làm gì! Rốt cuộc là cái gì lý do! Rốt cuộc vì sao?" Thanh La Vi Đông cất giọng yếu ớt hỏi, từ từ giọng nàng lớn lên như muốn xé tan tận cùng bầu trời để tìm câu trả lời.
Nghe câu hỏi của nàng, Thanh La Như cất tiếng cười to, hét lớn lên giương trong tay kiếm chỉ hướng nàng: " Ha ha ha...! Vì sao? Hảo câu hỏi! Là do ngươi và họ! Là do ngươi! Hết thảy đều do các ngươi! Vì cái gì ta và Thanh La Hy đều là tỷ đệ cùng một mẫu một phụ sinh ra, vì cái gì ta không hề kém hắn mặt nào mà tại sao các ngươi lại giao Thanh La thế gia cho hắn! Giao Thanh La tộc ấn cho ngươi! Ngươi nói vì sao! Hắn còn nhỏ hơn ta rất nhiều! n? Ha ha ha...! Các ngươi trong mắt căn bản không hề có ta cái này Thanh La Như, căn bản ngươi không hề coi ta cái này biểu hiện! Vì sao ta cố gắng nhiều đến vậy mà không có được gì! Hả?"
" Thanh La Vi Đông, ngươi mau đem Thanh La tộc ấn giao bọn ta! Nếu không thì đừng trách."
" Ngươi biết điều liền giao Thanh La tộc ấn cho bọn ta! Nếu không Thanh La Hy mệnh khó bảo toàn!"
" Đối! Mau giao cho bọn ta!"
" Ngươi đừng ngoan cố! Mau giao! Ngươi dù mạnh thì sao? Chẳng lẽ sẽ địch được hết chúng ta! Hừ."
......................
Tiếng kêu của hàng trăm nhân la lên, từng đợt từng đợt tiếng kêu ồ ập.
Nàng giương lên khóe môi. Nở nụ cười chua xót...
Hy nhi... đại tỷ xin lỗi ngươi... đại tỷ thất hứa... không thể đợi ngươi đến khi ngươi trưởng thành... không thể theo bước ngươi trưởng... đại tỷ xin lỗi...
" Ha ha ha... Thế nào? Các ngươi muốn mạng ta, muốn Thanh La thế gia? Liền tiến lại! Ta đứng ngay đây! Nếu có bản sự liền tiến lên mà đoạt!" Thanh La Vi Đông ngước mặt lên trời cười rồi nhìn xung quanh nở nụ cười trào phúng, khinh bỉ hét lớn.
Nói xong nàng liền đem Thanh La tộc ấn ra. Dùng một giọt huyết nhỏ vào tộc ấn. Hét lớn: " Các ngươi muốn tranh liền đến! Ha ha ha... Thanh La tộc ấn, cho ta bạo!" Nói xong nàng cũng tự kích hoạt trong cơ thể hồn khí mà tự bạo.
Hy nhi... trước khi đi đại tỷ vẫn giúp ngươi dọn đường... trước khi đi đại tỷ vẫn giúp ngươi dẹp địch nhân... đại tỷ không hề vô dụng phải không?...
Bạo nộ khởi, máu vương khắp đất, xác rải thành hàng, thịt người bay tứ tung trên bầu trời, riêng nữ tử đó đã bạo khởi không còn...