"Dương sư đệ, cố gắng hết sức là sẽ thành công!", Triệu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không bắt ép Dương Hiên phải chắc chắn thắng Ngọc Dương Phong, trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, với thực lực của Dương Hiên, cạnh tranh mười vị trí đầu thì rất có khả năng, nhưng muốn so tài cao thấp với người có huyết mạch bát phẩm như Tam Kiệt thì có chút mơ mộng viển vông!
Huyết mạch bát phẩm và huyết mạch cửu phẩm, cách nhau một phẩm cấp chính là cách nhau một trời một vực, bất cứ người có huyết mạch bát phẩm nào lực lượng cũng đều gấp lần người có huyết mạch cửu phẩm, thách chiến vượt cấp đối với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào đơn giản như ăn cơm uống nước, đó mới là thiên tài chân chính!
...!
Một mặt khác, sau khi Trần Kiến Hoa ung dung rời đi khỏi chừng hơn mười trượng, mới hướng về phía Tần Phong như một vì sao sáng trên bầu trời luôn thu hút sự chú ý của mọi người, mỉm cười nói: "Tần sư đệ, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi!"
Thần thái có hơi chút cung kính, mơ hồ còn ẩn chứa vài phần nịnh nọt, Tần Phong không phải là tạp dịch bình thường mà là thiên tài số một của Ngọc Dương Phong, tương lai định sẵn sẽ ngưng tụ được linh cốt, trở thành thiên tài đỉnh cấp bước vào cảnh giới luyện cốt.
Vượt qua ông ta chỉ là vấn đề thời gian, nói không chừng bất cứ lúc nào ông ta cũng phải nương nhờ vào Tần Phong này.
Nghe vậy, Tần Phong cũng không nói gì nhiều, mà chỉ tùy tiện liếc nhìn Dương Hiên một cái, trong con ngươi đen láy sâu thẳm lóe lên một mạt khinh miệt, cho rằng có cùng cấp bậc tu vi với hắn ta thì có thể khiêu chiến hắn ta sao? Đúng là quá ngây thơ!
Ngay sau đó...!
Ánh mắt Tần Phong thay đổi, chần chừ nhìn hai người Lãnh Như Sương và Tư Mã Vân, trong hơn ngàn đệ tử tạp dịch ở đó, người có thể trở thành đối thủ của Tần Phong thì chỉ có hai người này, những người khác định sẵn là đá kê chân cho ba người Tam Kiệt bọn hắn!
...!
Rất nhanh, sau khoảng nửa canh giờ, đệ tử tham gia khảo hạch của hàng trăm Tạp Dịch Phong trên đỉnh Khai Dương lần lượt trình diện, người đông vô số, trên dưới người.
Giờ phút này, dưới Đăng Thiên Phong, có thể gọi là nhân ảnh tầng tầng lớp lớp, người đông nghìn nghịt, còn những chủ sự các phong như Triệu Nhất Minh và Trần Kiến Hoa cũng lần lượt rời đi, sang một chỗ bên cạnh!
Đúng lúc này...!
"Đệ tử tạp dịch của các phong đều đã đến hết chưa?", một giọng nói cực lớn vang lên giữa không trung.
Trong phút chốc, hàng ngàn đệ tử tạp dịch bao gồm cả Dương Hiên dưới chân núi đều cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại tản phát ra, linh lực này tựa như một cái lồng bao chụp lấy phạm vi vài dặm xung quanh vào trong.
Dương Hiên không kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy, giữa không trung có một người đang lăng không bước tới, đây là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới tuổi, mặc y phục màu trắng, phiêu diêu như mây, khí tức trên người ông ta khiến người ta không nhìn thấu được, toàn thân trên dưới đều có dấu vết tự nhiên thong dong, trở lại nguyên trạng.
Bước chân của ông ta tỏ ra cực kỳ thản nhiên, có sự ung dung như đang dạo chơi trên sân vắng, nhưng bước đi lại vững vàng, thong thả mà không mất đi sự uy nghiêm, trên trời dưới đất đột nhiên phủ đầy một loại áp lực cực lớn, làm cho người ta thở không nổi.
"Ngự...!ngự không mà đi, đây...!đây là võ sư cảnh giới luyện cốt, khủng khiếp...!thực sự quá khủng khiếp rồi.
Người này về mặt tinh thần đã có thể trực tiếp trấn áp được ta, trấn áp gắt gao, làm cho ta ngay đến một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Đây chính là khoảng cách về trình độ sinh mệnh, quả thực là khác nhau một trời một vực, ta không thể nào là đối thủ của ông ta, cho dù có bộc phát ra toàn bộ nội tình thì cũng vạn lần không thể trở thành đối thủ của ông ta, không, hoàn toàn có thể nói ông ta chỉ cần đụng một ngón tay là có thể nhẹ nhàng lấy mạng ta rồi...", vô cùng chấn động, trong lòng Dương Hiên trào lên sự khổ tâm, "Trong mắt người này, đệ tử hạng tạp dịch như ta e cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với con sâu cái kiến vô tri..."
Nhất thời, dưới chân núi Đăng Thiên Phong yên tĩnh đến có chút đáng sợ, giống như nghĩa trang vậy, tất cả đệ tử tạp dịch bao gồm cả Tam Kiệt cao ngạo ngất trời kia, đều yên lặng nhìn nam tử áo trắng từng bước đạp trên không mà tới đó.
Nam tử áo trắng bước đi không nhanh, nhưng tốc độ lại không chậm, trong chớp mắt đã đến bên trên đám đệ tử tạp dịch rồi.
"Ừm, cũng có không ít hạt giống tốt, bồi dưỡng tử tế cũng không phải là không có khả năng cô đọng được linh cốt!!", trung niên áo trắng từ trên cao nhìn xuống quét mắt một vòng, trong khoảnh khắc, tất cả những người có mặt ở đó đều nhất thời cảm nhận được toàn thân gần như bị một cỗ lực lượng huyền diệu khó giải thích, hư thực vừa liếc qua là bị phơi bày ra hết cả!
"Hí!", trong lòng Dương Hiên đông cứng lại, vội vàng ngưng thần bình khí, rất sợ nam tử bạch y này phát hiện ra bí mật của mình, đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa vô cùng nghịch thiên, một khi để lộ ra ngoài, cho dù thế giới rộng có rộng lớn e là cũng khó có chỗ cho hắn dung thân!
"Bổn tọa họ Bạch, hiện đang là một chủ sự ngoại môn, cuộc khảo hạch nhị đẳng tiếp theo sẽ do bổn tọa chủ trì!!"
"Người này mà chỉ là một chủ sự ngoại môn thôi ư? Vậy trưởng lão tông môn, tông chủ thì sẽ có thực lực đến cỡ nào nữa chứ?", Dương Hiên lần nữa chấn động, chủ sự ngoại môn nghe thì rất tôn quý, nhưng kỳ thực trong Thất Tinh Tông rộng lớn cũng chỉ là một nhân vật tầm trung mà thôi, bên trên vẫn còn chủ sự nội môn, trưởng lão cốt cán, tông chủ lão tổ.
"Xem ra ta vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ trong Thất Tinh Tông, cũng phải, Thất Tinh Tông là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất của Đại Đường ta, hùng bá Tây Thục, Long An, là nơi đứng đầu tam đạo há có thể đơn giản được!"
Giờ phút này, một chút kiêu ngạo trong lòng Dương Hiên lập tức biến mất không còn lại gì, võ sư cảnh giới luyện cốt chẳng qua chỉ là một chủ sự ngoại môn bình thường, vậy một võ giả khai mạch tầng sáu nhỏ bé như hắn thì làm gì có gì mà đáng kiêu ngạo.
Phải biết rằng Thất Tinh Tông cũng chỉ là một trong chín thế lực của vương triều Đại Đường, hơn nữa trong chín thế lực lớn này cũng không phải xếp hạng cao gì cho cam.
"Ta hiện tại quả thực không phải là đối thủ của Bạch chủ sự, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày ta vượt qua ông ta, thậm chí còn vượt qua bất kể người nào trong Thất Tinh Tông, ta tin rằng ngày đó tuyệt đối không còn quá xa nữa!", đột nhiên, trong mắt Dương Hiên toát lên ánh sáng rực rỡ, có thần thuật nghịch thiên như Thôn Thiên Phệ Địa đại pháp hộ thân, hắn chắc chắn sẽ vượt khỏi thế nhân, sừng sững đứng ở đỉnh cao võ đạo!.