Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Trác Thương Ngân cũng chẳng dễ chịu gì.
Ân oán từ ngàn năm trước, tình cảnh thảm thiết khi xưa, tất cả vẫn như đang hiện ngay trước mắt.
Đại trưởng lão của gia tộc họ Long bày ra một âm mưu hàng trăm năm, cả thế giới ngầm đều có người của ông ta.
Bây giờ Bek Ji còn chưa đầy hai mươi hai tuổi, đã thế còn không biết về mười thanh kiếm nổi danh, sao có thể chống lại đại trưởng lão gia tộc họ Long với thực lực mạnh mẽ ấy, phá tan kế hoạch đã được ủ mưu hàng trăm năm?
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy quá khó rồi.
Tuy rằng Trác Thương Ngân rất tin tưởng Đông Phương Hạ, nhưng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chẳng là gì.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Hạ dần dần biến mất, hốc mắt hơi lõm của Trác Thương Ngân cũng ánh lên giọt nước, cổ họng rung rung, đôi mắt đỏ lên.
Ngàn năm qua, không ai biết nỗi cô độc trong lòng Trác Thương Ngân, chỉ có Đông Phương Hạ mới cảm nhận được phần nào.
Trác Thương Ngân thật lòng yêu thích Đông Phương Hạ.
Anh là người mà ông ấy tìm kiếm ngàn năm mới tìm được, mặc dù không phải người giỏi võ nhất, ngược lại còn là kém nhất, nhưng lại là đệ tử mà ông lấy làm tự hào nhất.
Giờ khắc này, người đệ tử ấy đang ra đi với gánh nặng tựa ngàn cân.
Gánh nặng ấy là do chính ông ấy trao cho Đông Phương Hạ khi anh còn chưa đầy hai mươi hai tuổi, tâm trạng của ông ấy sẽ thế nào đây?
Cho dù tâm tính của Trác Thương Ngân rất tốt, nhưng giờ khắc này vẫn khó mà khống chế được tâm trạng của mình.
Đột nhiên, ông ấy bật chân một cái, vọt lên không trung, mang theo gió lạnh lao về phía đỉnh núi cao nhất trên dãy Điêu Khê.
Luồng khí cuồn cuộn lập tức bao phủ cả đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi, Trác Thương Ngân nhìn ba chấm nhỏ bên dưới, tận mắt nhìn người đệ tử mà mình lấy làm tự hào nhất xuống núi.
Nửa tiếng sau, ba chấm nhỏ dưới sườn núi biến thành hai chấm, đi về phía chân núi.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng không khó để Trác Thương Ngân nhận ra rằng Đông Phương Hạ đang tạm biệt An Nhiên.
Trong lòng Trác Thương Ngân đã hiểu biết cặn kẽ về An Nhiên rồi, nhưng tạm thời không muốn để Đông Phương Hạ biết, bởi vì đệ tử của ông ấy không thể chịu thêm áp lực nào được nữa.
Ông lão lớn tuổi ấy luôn suy nghĩ cho Đông Phương Hạ.
Nhìn đệ tử của mình gánh vác trọng trách rời đi, ông ấy có thể dễ chịu được sao?
May mà Đông Phương Hạ không biết Trác Thương Ngân đứng trên đỉnh núi phía xa nhìn theo bóng mình, nếu không thì anh sẽ càng khó chịu hơn.
Sau khi tạm biệt An Nhiên, Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc xuống núi.
Trên đường đi, anh không nói năng gì, không còn cười nói vui vẻ như trước, cũng không nói đùa với Lãnh Lạc.
Lãnh Lạc đi theo sau Đông Phương Hạ.
Cô ấy không biết anh đang nghĩ gì, mấy lần âm thầm nhìn vẻ mặt của anh, muốn đoán ra được điều gì đó.
Nhưng cô ấy đã phải thất vọng, trên mặt Bek Ji không có một biểu cảm nào cả.
Vừa rồi anh rất khó chịu, nhưng xuống núi là lại trở về với dáng vẻ bình tĩnh, rất khó để đoán ra suy nghĩ của một người không để lộ tâm sự ra mặt như vậy.
.