Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“An Nhiên, cậu biết Trương Vũ Trạch là ai không?”, Bạch Vỹ hỏi.
“Biết, sao lại không biết! Mọi người đều là anh em của Lang Quân, cùng lão đại đến đây”, An Nhiên thực sự muốn nói tại sao Bạch Vỹ lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch như vậy.
“Vậy cậu biết anh ta và Trương Hàm có quan hệ gì không?”
An Nhiên nghe thấy Trương Vũ Trạch và Trương Hàm có quan hệ, cậu ta chột dạ, không dám nói linh tinh nữa.
Ánh mắt cậu ta lướt nhìn từng người từ Tây Môn Kiếm đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác, Vương Thiến Thiến trầm mặc im lặng, đến Bạch Vỹ đang chờ đợi cậu ta trả lời câu hỏi của mình.
Cuối cùng, cậu ta cẩn thận hỏi: “Đại ca, xin hỏi anh và Trương Hàm có quan hệ gì?”
An Nhiên thay đổi, bày dáng vẻ yếu ớt khiến mấy Tây Môn Kiếm vô cÙng bất lực.
Từng người quay mặt đi, không thèm nhìn An Nhiên, bọn họ lo sợ mình không cẩn thận sẽ đánh An Nhiên một trận, đến lúc đó thì rắc rối to! Phía lão tổ tông đó, mấy người mình không chọc vào được.
Trương Vũ Trạch muốn cười lại không cười, hơi chần chừ, trầm giọng nói: “Nó là em gái của tôi!”
“Em gái? Em gái cùng nhà hay là em họ? Hay là em gái phương xa.
Phiền anh trả lời chi tiết”, An Nhiên lại hỏi.
Mấy người Trương Vũ Trạch sắp không nhịn nổi: “Em ruột, cùng uống sữa mẹ lớn lên!”
“Bịch…”
Trương Vũ Trạch còn chưa dứt lời, một tiếng động vang lên! Mấy người Tây Môn Kiếm nghe thấy tiếng động liền quay mặt qua, khi phát hiện không có bóng dáng của An Nhiên, cúi đầu nhìn, khi thấy vẻ mặt của An Nhiên ngây ngốc, ngẩn người ngồi xuống đất, thở hổn hển, tất cả đều bật cười.
Trương Vũ Trạch không ngờ người dám uy hiếp Tây Môn Kiếm lại nhát gan như vậy!
An Nhiên bị tiếng cười của mấy người Tây Môn Kiếm kéo lại dòng suy nghĩ, cậu ta bây giờ thật hối hận vừa nãy đã nói như vậy.
Anh trai của Trương Hàm, đắc tội với tôn đại thần này rồi, nếu anh ta nói xấu mình với Trương Hàm, thì mình há không phải… xem ra phải nhờ lão đại giúp đỡ!
An Nhiên suy nghĩ suy nghĩ mãi, chỉ thiếu không khóc lên đau khổ, đúng lúc này, bóng dáng của Đông Phương Hạ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
An Nhiên nhìn thấy Đông Phương Hạ, không biết lấy sức lực từ đầu ra, soạt một cái đứng lên, chạy về phía Đông Phương Hạ!
“Lão đại lão đại, anh thật đúng là bồ tát sống! Tôi vừa nghĩ đến anh, thì anh lại đến! Nào nào nào, mời ngồi, mời ngồi, tôi rót nước bưng trà”.
Mấy người Tây Môn Kiếm Nhìn dáng vẻ như kẻ hầu cống hiến tận tụy của An Nhiên, bọn họ thật muốn cho An Nhiên một cái bạt tai, lại muốn tìm cậu chủ giúp đỡ.
Đông Phương Hạ đặt hai vò rượu ngon trong tay lên chỗ ngồi, nhìn An Nhiên một cái, nói: “Nhóc con cậu không có việc gì thì sẽ không nhớ đến tôi! Bây giờ tôi không có thời gian xử lý việc vặt cho cậu!”, vừa nãy lúc đi vào, Đông Phương Hạ đã nghe thấy mấy người Trương Vũ Trạch nói gì rồi, những chuyện như này không phải anh không muốn giúp, mà là phải để An Nhiên tự xử lý.
“Lão đại, anh không thể thấy chết mà không cứu!”, An Nhiên mếu máo.
Đông Phương Hạ không thèm để ý đến An Nhiên, nói với mấy người Trương Vũ Trạch: “Tối qua các anh bị thương, hai vò rượu này là đích thân ông lão ủ theo cách mà ông ấy bí mật nghiên cứu, có tác dụng cho hồi phục nội công.
Tối nay tôi có việc quan trọng phải nói chuyện với ông lão, không quản các anh nữa!”
“Huyết Lang, anh cứ làm việc của anh! Không cần quan tâm chúng tôi, không phải ở đây có An Nhiên sao”, Bạch Vỹ đưng lên nói.
Trương Vũ Trạch và Tây Môn Kiếm gật đầu! Đông Phương Hạ gật đầu nhẹ rồi quay người đi ra! Tối nay là lúc cần biết sự thật rồi! Gia tộc thần bí, rốt cuộc thần bí thế nào, Đông Phương Hạ thực sự rất muốn biết!
.