Vấn Thiên trong lòng kinh hoảng, nam nhân mặc bộ giáp sắt trông có vẻ nặng nề này không ngờ lại có thể lén lút đi theo Khiết Nhã suốt một đoạn đường dài, sau đó lại bám theo chàng đột nhập vào đại sảnh mà không hề bị phát hiện. Quả thật là một cao thủ có thực lực không thể tưởng tượng nổi …
Nếu như Bất Diệt có ác ý muốn ám toán Vấn Thiên, e là chàng sẽ thật sự gặp nguy khốn, nếu không muốn nói là hoàn toàn bó tay …
Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu Vấn Thiên, Bất Diệt vẫn nằm duỗi chân thoải mái trên sàn nhà, nói
“Ngươi vốn là hấp huyết quỷ, ta biết … Huyết nhãn của hấp huyết quỷ chỉ có thể phát hiện ra những sinh vật sống, có máu huyết lưu thông trong người. Ta chẳng những không “sống”, mà trong người cũng chẳng hề có dù chỉ một giọt huyết dịch, hiển nhiên là ngươi không thể nào phát hiện ra ta rồi “
Vấn Thiên có vẻ mất bình tĩnh, túm lấy Bất Diệt, xách lên, hỏi
“Hãy mau nói ra, chuyện gì đã xảy ra với cha của ta ? Ngươi đã làm gì ông ấy ? “
Bất Diệt lắc đầu nguầy nguậy
“Ta và hắn chỉ giao thủ một cách hữu nghị mà thôi … Cách đây vài ngày, hắn đánh chết một sinh vật đến từ “nơi đó” rồi vô tình bị “cánh cổng” hút vào … Là do hắn tự chuốc lấy, ta đã lên tiếng cảnh báo, nhưng không kịp … “
Khiết Nhã gật đầu, thở dài, sau đó kể ra toàn bộ biến cố đã phát sinh trong khu phế tích cho Vấn Thiên nghe. Sau khi câu chuyện kết thúc, bầu không khí bên trong đại sảnh trở nên rất căng thẳng …
Trong lòng Vấn Thiên ngổn ngang hàng trăm cảm xúc phức tạp, chàng hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói với Khiết Nhã
“Nhã nương, cái vật gọi là pha lê kí ức này sử dụng làm sao vậy ? “
Khiết Nhã trả lời bằng giọng buồn bã
“Pha lê kí ức chỉ có thể sử dụng được một lần … Đập vỡ nó ra, sau đó nhỏ máu của ngươi lên những mảnh vỡ đó ... “
Vấn Thiên cẩn thận làm theo, khi giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay của chàng vừa chạm vào những mảnh pha lê vỡ, một tia sáng trắng chợt hiện ra, rồi hóa thành thân ảnh chập chờn, hư ảo của Khải Nguyên
Nhìn thấy hình ảnh đó, từ đôi mắt của Vấn Thiên, vài giọt lệ chực trào ra …
Giọng nói của Khải Nguyên vang lên một cách đều đặn
“Vũ trụ này vốn có những nguyên tắc và giới hạn của nó …
Khi một cá thể nào đó có năng lượng vượt quá giới hạn, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ …
Để duy trì sự cân bằng, những cá thể đột biến đó sẽ được đưa đến một không gian khác … Lý thuyết không gian thứ nguyên song song, ta tin rằng con đã từng nghe qua điều này trước đây … Đó cũng là lời giải thích cho hiện tượng mà người ta gọi là “bạch nhật phi thăng”
Rất ít người có duyên may tận mắt chứng kiến một tu luyện giả nào đó phá không phi thăng, ta là một trong số đó …
Có vô số không gian thứ nguyên, mỗi không gian là một thế giới hoàn chỉnh, với những tạo vật của nó …
Trong những không gian đó, có một nơi gọi là “Vô Thiên luyện ngục”, cũng là nơi đáng sợ nhất
Cách đây hơn năm, ta và Thiên Ma đã vô tình mở ra “cánh cổng” dẫn đến Vô Thiên luyện ngục, một số sinh vật đã chớp lấy thời cơ mà thoát ra khỏi không gian đó, trật tự của vũ trụ đã bị đảo lộn …
Có những sinh vật hình dáng quái gở, ghê tởm, thế nhưng chúng không đáng sợ cho lắm, vì đó là những kẻ cực kì ngu ngốc và tham lam, chỉ biết chém giết mù quáng để thỏa mãn cơn khát máu của mình
Những kẻ đáng sợ nhất chính là những sinh vật dạng người, tất cả đều có tu vi thâm tàng bất lộ, cũng như những tuyệt học đặc dị của mình. Chúng luôn nung nấu trong lòng âm mưu giải thoát cho vị chúa tể của chúng, một kẻ đã từng làm mưa làm gió trên địa cầu, sau đó bị phong ấn trong Vô Thiên luyện ngục cách đây năm …
Trong kinh thánh đã ghi chép lại về cuộc nổi loạn của Lucifer, và trận đại hồng thủy diệt thế, trong truyền thuyết phương Đông cũng có đề cập đến cuộc chiến kinh thiên động địa giữa Hiên Viên hoàng đế và Xi Vưu ma vương … Hai sự kiện này chính là một, là lịch sử đã mất của nhân loại, cũng chính là sự khởi đầu của biến cố diệt thế lần thứ sắp sửa diễn ra …
Suốt hơn năm qua, ta đã tiêu diệt không ít sinh vật đến từ Vô Thiên luyện ngục, thế nhưng vẫn chưa thể tiêu diệt được kẻ thù nguy hiểm nhất.
Người ta gọi hắn là Vô Diện - thủ lĩnh của cái gọi là Linh Không phái, cũng như tên gọi, hắn không có diện mạo thật sự, có thể hóa thân thành bất cứ ai mà hắn muốn … Điểm đáng sợ nhất của Vô Diện là khả năng sao chép tu vi của người khác, nói cho dễ hiểu hơn, chỉ cần nhìn qua một lần, hắn có thể bắt chước y hệt chiêu thức của người khác, với uy lực không hề thua kém … Đây là một kẻ lắm mưu ma quỷ kế, hắn luôn thoát khỏi tay ta, cũng như gián tiếp phản công lại ta bằng vô số âm mưu theo kiểu “mượn dao giết người”
Sau hơn năm điều tra liên tục, ta cũng hiểu rõ được phần nào âm mưu của Vô Diện … Một khi kẻ được gọi là Thiên Đế - chủ nhân của Vô Diện được giải thoát, hắn sẽ mang đến sự hủy diệt, cho tất cả …
Để có thể mở được “cánh cổng” để cho Thiên Đế đi qua, Vô Diện phải chiến thắng tất cả những người mà ta tạm gọi là “cai ngục” – những kẻ mang tu vi tưởng như chỉ có thần thánh mới có được …
Ta đã giăng một cái bẫy lớn để chờ hắn vào, một kế hoạch vô cùng liều lĩnh, nếu như thất bại, tất cả sẽ kết thúc, sinh mệnh của ta, cũng như cả vũ trụ này …
Trong ngày mà chiếc hộp Pandora được mở ra, Vô Diện chắc chắn sẽ phải xuất hiện tại nơi đó. Đây là thời cơ tốt nhất để hạ thủ hắn, đặt dấu chấm hết cho giấc mộng tự do của Thiên Đế.
Ta sẽ giao cho gia tộc Cedric chiếc hộp Pandora và “chìa khóa của đia ngục” …
“Chìa khóa của địa ngục” chứa đựng những bí mật về nơi trú ẩn của các trưởng lão gia tộc Nervy, chỉ có những kẻ đó mới có thể thi triển trận pháp, khai mở chiếc hộp Pandora … Ta đã không thể tìm ra được lời giải cho câu đố đó, nhưng Victor Cedric thì có thể …
Con đã biết toàn bộ câu chuyện, ta tin rằng con sẽ có lựa chọn và con đường riêng của mình …
Ta luôn tôn trọng điều đó … Ta chúc phúc cho con và những thê tử của con … “
Hư ảnh Khải Nguyên chợt tan biến, những mảnh pha lê vỡ cũng hóa thành tro bụi …
Cánh cửa lớn bỗng mở toang ra, Sát thần xăm xăm bước vào đại sảnh. Vừa nhìn thấy Bất Diệt đang lười biếng nằm dài trên sàn nhà, hắn liền cảm thán kêu lên
“Cái tên khốn kiếp này … Ngươi vẫn chưa chết ư … “
Bất Diệt lười nhác đáp lại
“Ta cũng muốn chết lắm chứ … Thế nhưng người có thể giết được ta lại không chịu giết ta, còn những kẻ không thể giết được ta, dù có đánh ta thế nào, ta cũng không chết … “
Hốc mắt của chiếc nón sắt bỗng lóe lên một đốm sáng nhỏ
“Này, tiểu tử, để ta nói cho ngươi biết, gã tóc đỏ trông có vẻ biến thái này thật ra là … “
Sát thần chỉ trong chớp mắt đã phóng đến bên cạnh Bất Diệt, hung hăng xách hắn lên, hét lớn
“Ta cấm ngươi đấy … Đừng quên là ta cũng biết những bí mật chẳng hay ho gì của ngươi … “
Bộ dạng cãi vã của hai tên quái dị Sát thần và Bất Diệt trông rất buồn cười, thế nhưng Vấn Thiên không có tâm tư để thưởng thức điều đó. Chàng nghiêm giọng lên tiếng
“Đủ rồi đấy ! Tối nhất là chúng ta nên chơi bài ngửa với nhau. “
Sát thần và Bất Diệt cùng buông nhau ra, một sự im lặng đáng sợ
Vấn Thiên lại nói
“Sát thần, ta cảm ơn ngươi đã cứu Dạ Lan và mang cô ấy về bên ta. Nhưng ta cũng biết rằng trên đời này không ai cho không ai một thứ gì cả. Vì sao ngươi lại làm như thế ? Ngươi cần điều gì ở ta ? “
Ánh mắt Sát thần bỗng bừng lên những tia phẫn nộ
“Ta và Vô Diện vốn là hai kẻ không thể đội trời chung … Ta rất muốn tiêu diệt hắn, xóa sổ cái gọi là Linh Không phái, thế nhưng thực lực của ta lại không đủ. Ta cần những người đồng minh, và ta cảm thấy rằng ngươi và cha ngươi thật sự là những kẻ xứng đáng để hợp tác với ta “
Vấn Thiên lại hỏi
“Có vẻ như ngươi rất căm ghét Vô Diện. Hắn đã làm gì khiến cho ngươi oán hận hắn đến thế “
Sát thần nghiến răng, đôi mắt hằn lên những tia máu
“Vô Diện … Hắn thật sự là một con quỷ … Thủ đoạn đê tiện và tàn nhẫn vô cùng … Ta không thể bỏ qua cho hắn được … “
Sát thần lớn tiếng chửi rủa hàng giờ liền, Vấn Thiên chưa bao giờ thấy tên biến thái này bị kích động như vậy, nhất thời cũng không muốn hỏi thêm nữa. Chàng bèn quay sang Bất Diệt
Tựa như biết trước được câu hỏi của Vấn Thiên, Bất Diệt uể oải lên tiếng
“Đã từ rất lâu rồi, cuộc sống của ta là một chuỗi dài vô nghĩa và trống rỗng … Ta không phải là thủ hạ của Vô Diện, ngay cả Thiên Đế cũng không thể sai khiến ta nổi, ta chỉ làm những gì mình thích, miễn là điều đó mang lại cho ta chút gì đó thú vị, để giảm bớt sự tịch mịch trong lòng ta … “
Vấn Thiên trong lòng khổ sở thầm nghĩ
“Cả tên đều như nhau, là những kẻ quái đản, khó dò … Có vẻ như lúc này, chúng muốn hợp tác với mình thì phải, thôi thì mình cũng liều lĩnh thử xem sao … Là phúc thì không phải là họa, nếu là họa thì có tránh cũng chẳng thoát … Dù sao đi nữa, mình cũng nên cẩn thận một tí thì hơn … “
Bất Diệt có vẻ châm chọc
“Này tiểu tử, nghi ngờ luôn làm cho con người ta cảm thấy mệt mỏi và bất an, ngươi có nghĩ như vậy không … “
Vấn Thiên lặng im không nói gì, mãi một lúc sau chàng bèn dẫn Khiết Nhã rời khỏi đại sảnh
Lại nói về Khải Nguyên, hắn đã cũng chẳng biết mình đã ở lại Vô Thiên luyện ngục được bao lâu rồi
Trong Vô Thiên luyện ngục, thật khó mà định nghĩa khái niệm ngày và đêm, những khối tinh cầu kì lạ lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra thứ ánh sáng duy nhất, soi rọi cho vạn vật.
Có đôi lúc, tất cả số tinh cầu, cùng ngừng việc chiếu sáng lại, thế là màn đêm bất tận kéo đến , cũng có khi chỉ một số tinh cầu trở nên tối tăm, thế giới bí ẩn của Vô Thiên luyện ngục lại rơi vào cảnh tranh tối tranh sáng…
Những việc này diễn ra không theo bất cứ quy luật nào cả, tựa như là những tinh cầu phát sáng đó là những sinh vật có ý thức và chúng tự quyết định công việc của mình một cách ngẫu hứng vậy …
Vừa nhận lời làm “bằng hữu” của Băng Vân không lâu, những tinh cầu đột nhiên ngừng chiếu sáng, bóng tối bao trùm lên tất cả.
Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, Khải Nguyên nhận ra rằng nét mặt của Băng Vân đã trở nên nghiêm trọng khác thường
Với vẻ khẩn trương, Băng Vân giải thích tất cả cho Vấn Thiên. Có vẻ như cô ta vẫn chưa thể sử dụng ngôn ngữ để diễn đạt một cách rành mạch, câu chuyện rời rạc, không đầu không đuôi, Khải Nguyên phải vận dụng đến sự thông minh phi thường của hắn để ghép những chi tiết lại thành một thể hoàn chỉnh
Khi bóng đêm kéo đến, những sinh vật đang ngủ say trong những vực sâu không đáy sẽ tỉnh dậy, và bắt đầu công việc yêu thích của chúng – săn mồi
Những sinh vật đó có hình dáng tương tự như loài người, nhưng toàn thân được bao phủ bởi vô số những vảy xù xì như vảy rắn, có đôi đồng tử hình bầu dục, màu xanh lục, và chiếc lưỡi dài lê thê …
Gerko cũng có hình dạng tương tự như vậy, hắn chính là một trong những sinh vật được gọi là Xà nhân.
Trong Vô Thiên luyện ngục, Xà nhân là những kẻ duy nhất có thể cảm nhận được bóng đêm sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chúng cũng là những sinh vật man rợ, hầu như không thể thương lượng được …
Ngoài sức mạnh cơ bắp, sự nhanh nhẹn khiến đối thủ phải khó chịu và những chất kịch độc ăn mòn trong cơ thể, khả năng nguy hiểm nhất của Xà nhân là thuật ẩn thân, có thể tùy ý thi triển mọi lúc mọi nơi.
Có thể nói không sai rằng chúng chính là những sát thủ thầm lặng, với một quân số khổng lồ lên đến hàng trăm vạn tên …
Xà nhân cực kì dị ứng với ánh sáng, đó là lý do Gerko luôn quấn băng khắp người để ngăn chặn những tia sáng mặt trời tiếp xúc với thân thể của hắn.
Đã từng tiêu diệt một vài tên Xà nhân, Khải Nguyên cũng không lấy làm bỡ ngỡ về sự xuất hiện của những sinh vật này …
Bằng khả năng cảm nhận sinh mệnh, hắn có thể dễ dàng phát hiện ra Xà nhân, thế nhưng hiện tại công lực của hắn chỉ mới khôi phục lại một ít sau khi bị sử dụng đến cạn kiệt trong trận ác chiến với Nergal, hắn cũng không dám chắc là mình có thể đối phó nổi với sự tập kích đồng loạt của một số đông Xà nhân …
Băng Vân lập tức thi triển dị năng của cô ta, tạo thành một bức tường băng dày bịt kín cửa hang. Nhưng bọn Xà nhân ranh ma sau nhiều lần thất bại đã tìm ra một biện pháp khác để đột nhập vào “ngôi nhà băng giá”, chúng dùng chính chất độc ăn mòn của mình, khoét vách núi tạo thành một thông đạo hẹp, trổ đến trần hang động nơi Băng Vân và Khải Nguyên đang trú ẩn
Băng Vân hầu như không phát hiện ra việc này, cho đến khi chiếc lưỡi dài bốc mùi kinh tởm của một tên Xà nhân quấn chặt vào cổ cô ta. Trần hang động thủng lỗ chỗ như tổ ong, hàng trăm tên Xà nhân khác đã lặng lẽ tiếp cận Băng Vân và Khải Nguyên, trong trạng thái vô hình, thân thể trong suốt …
Thanh kiếm quen thuộc của Khải Nguyên được hắn tìm thấy ở cách chỗ hắn rơi xuống vài trăm mét, vẫn luôn ở bên cạnh hắn như hình với bóng …
Một nhát kiếm cực nhanh, cắt đứt chiếc lưỡi dài, cũng như cái đầu của tên Xà nhân liều lĩnh. Ôm chặt lấy Băng Vân, Khải Nguyên kéo cô ta tránh khỏi thứ chất lỏng chết người phun trào ra như suối từ cái xác không đầu của quái vật. Khi Xà nhân bị thương tổn, độc chất trong người chúng sẽ bắn ra tung tóe, tựa như một quả bom. Chỉ cần dính phải, dù chỉ vài giọt độc dịch đó, vết thương sẽ không ngừng lở loét, da thịt rữa tan ra, cho đến khi nạn nhân chỉ còn lại là một vũng nước vàng hôi tanh …
Đối phó với hàng trăm quả bom di động, trong một căn phòng kín, là điều tưởng như không thể làm được …
Sau khi tận mắt chứng kiến, Khải Nguyên mới hiểu vì sao người ta gọi thiếu nữ băng giá đó là Băng Vân
Tập trung toàn bộ công lực của mình, Băng Vân ngưng tụ hơi nước lại thành một lớp mây mù dày đặc, lạnh lẽo, phủ kín khắp hang động. Mồ hôi đổ ra như tắm, kinh mạch hiện rõ mồn một, cô ta vận động dị năng của mình nhanh chóng hạ thấp nhiệt độ xung quanh xuống, đến điểm cực hạn.
Khải Nguyên hầu như không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, Băng Vân đã cố ý không để cho làn mây mù băng giá chạm vào hắn, thế nhưng tay chân hắn vẫn cảm thấy tê cóng do ảnh hưởng của cái lạnh xung quanh
Háng trăm tượng băng xuất hiện rải rác khắp hang động, những lỗ thủng trên trần nhanh chóng được bịt kín lại …
Một trận cuồng phong lạnh lẽo nổi lên, tất cả tượng băng đều bị cuốn vào một góc, sau đó vỡ tan thành vô số mảnh vụn
Một chiêu thức thật đáng sợ, tuy nhiên cũng hao tổn rất nhiều công lực của Băng Vân. Thế nhưng Băng Vân vẫn cố gắng duy trì kết giới băng giá để bảo vệ cho Khải Nguyên, bằng hữu mới và cũng là bằng hữu duy nhất của cô
Màn đêm kéo dài tưởng như bất tận, thời gian chậm chạp trôi qua …
Trước khi ngã gục vì kiệt sức, Băng Vân vẫn cố nói với Khải Nguyên
“Ta không thể duy trì được nữa rồi … Hãy tìm cách thoát thân đi … Đừng cố gắng mang ta theo, làm như thế ngươi sẽ khó mà chạy thoát được … “
Những tinh cầu lơ lửng trên bầu trời bỗng bừng sáng trở lại
Khải Nguyên ôm thân thể bất động của Băng Vân, ngồi dựa vào vách núi, thở từng hơi nặng nhọc
Đôi tay hắn rướm máu, hầu như không thể tìm được dù chỉ một mẩu da còn nguyên vẹn, khắp người đầy rẫy những vết thương, cả cũ lẫn mới …
Băng Vân vẫn còn sống, tuy đang bất tỉnh nhân sự nhưng không hề chịu bất cứ tổn thương nào, ngoại trừ một phần da cổ bị chiếc lưỡi của tên Xà nhân tập kích có hơi phồng rộp lên đôi chút
Khải Nguyên cầm lấy thanh kiếm của hắn, tự rạch một đường lên ngực trái, rồi đem số máu nóng vừa trào ra, bôi vào vết thương của Băng Vân. Kì lạ thay, những chỗ sưng phồng liền biến mất, làn da của thiếu nữ lại trở về với sự mịn màng vốn có.
Đôi môi khô của Khải Nguyên mấp máy, những thanh âm rất nhỏ
“Có lẽ nàng không phải là Nhã Ca, nhưng nàng mang hình ảnh của cô ấy … Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, cho dù đó là ai đi nữa … Ta nhất định sẽ tìm cách đưa nàng rời khỏi cái nơi bị nguyền rủa này … “