Huyết Hận

chương 137: tu viện bí ẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mây tan mưa tạnh, Băng Tâm nằm nghỉ ngơi trong vòng tay của Vấn Thiên, cả người mềm rũ vô lực, đến động đậy một ngón tay cũng chẳng buồn.

Hoàn toàn ngược lại so với Băng Tâm, Vấn Thiên vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào, mà trái lại nhãn thần lại sáng thêm vẻ tinh anh, sung mãn.

Bất giác, ánh mắt của hai người chạm vào nhau rồi cùng dừng lại một lúc thật lâu, phát hiện thấy một chút u uất trong đôi mắt của Băng Tâm, Vấn Thiên khẽ hỏi

“Em làm sao thế ? Trong lòng cảm thấy không vui ư ? “

Băng Tâm cúi mặt xuống, cố giấu sự buồn bã trong đôi mắt

“Em hỏi thật, ngoài em ra, anh đã có không ít nữ nhân khác, có đúng thế không ? “

Vấn Thiên thành thật trả lời

“Nữ nhân đầu tiên của anh tên là Huyền Vũ, một trong tứ linh của U Minh tuyệt địa … Những việc xảy ra sau đó thì anh nhất thời chưa nhớ rõ được … Chỉ biết là dường như anh đã trải qua một đoạn tình duyên với một nữ pháp sư hắc ám tên là Jenny … À … còn về phần nữ nhân tên gọi là Dạ Lan mà có lần anh đã nói với em, sư phụ em trước khi chết đã nói rằng Dạ Lan chính là đứa con gái bị thất lạc của bà ấy … “

Sắc diện Băng Tâm bỗng biến đổi, cô nắm chặt đôi tay Vấn Thiên, khẩn trương nói

“Thật vậy sao ? Thế bây giờ cô ấy đang ở đâu ? “

Vấn Thiên thở dài

“Anh không biết … Dạ Lan đã rời bỏ anh cách đây cũng khá lâu rồi … “

Đôi vai Băng Tâm bỗng run lên nhè nhẹ, giọng nói đầy xúc động

“Trên đời này, có lẽ sư phụ là người yêu thương và đối xử với em tốt nhất. Sinh mệnh của con người thật mong manh, sư phụ đã lìa khỏi trần gian này mà vẫn chưa được gặp lại đứa con duy nhất của mình …Tìm được nhi nữ bị thất lạc của sư phụ, quan tâm chăm sóc cho cô ấy thật tốt, đó là những việc duy nhất em có thể làm được để báo đáp mối ân tình của sư phụ đã dành cho em … Còn anh nữa, đã cùng với người ta trải qua một đoạn nhân duyên thì phải có trách nhiệm … Anh nhất định phải … “

Vấn Thiên mặt mày nhăn nhó, ngắt lời

“Được rồi … Anh hiểu mình phải làm gì mà … “

Nhưng trong lòng chàng lại nghĩ

“Dạy cho cô ta thứ công phu độc địa đó, thế thì có gì là tốt kia chứ … “

Đôi mắt Băng Tâm long lanh ngấn lệ, nhìn mông lung như đang hồi tưởng lại một điều gì đó từ quá khứ

“Sau khi sinh ra em không lâu, mẹ em mắc phải bạo bệnh, từ trần … Cha em là một người đàn ông vô tâm, không hề đoái hoài gì đến em dù chỉ một chút mà chỉ chuyên tâm đi tìm người nối dõi cho gia tộc … Về tiền bạc thì ông ấy chu cấp cho em không thiếu, nhưng thứ mà em cần nhất là tình yêu thương thì không có, dù chỉ một chút … Cũng bởi vì vậy mà em nhanh chóng sa ngã vào con đường hoang đàng, trác táng … Năm vừa tròn tuổi, em bị một nhóm nam nhân vốn là những công tử ăn chơi lắm tiền nhiều của chuốc rượu say rồi cướp đi sự trong trắng … Sau khi tỉnh dậy và biết rõ mọi sự việc, em đã kêu khóc rất nhiều, lại còn dọa sẽ tố cáo họ ra tòa, thế là họ quyết định hạ sát em để diệt khẩu. Họ mang em đến bờ sông, buộc em vào một tảng đá, định quẳng xuống sông, nhưng ông trời vẫn chưa để cho em chết, lúc đó sư phụ vô tình đi ngang qua và người đã cứu sống em, cũng như giết sạch toàn bộ bọn lòng lang dạ sói đó … Sư phụ đối xử với em rất tốt, yêu thương và quan tâm chăm sóc cho em như thể con gái ruột của bà ấy … Em chỉ ở cùng sư phụ năm, sau đó người phải trở về Thiên Hoa cung … “

Băng Tâm ngưng lại một lúc, chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào Vấn Thiên

“Còn lại một mình, em quyết tâm tu luyện bí thuật mà sư phụ đã để lại để trở thành một nữ cường giả, để cho nam nhân trong thiên hạ biết rằng nữ giới không phải chỉ là cái bóng của họ … Nhưng trên đời này thật sự là có báo ứng, tu vi không phải do tự thân mình luyện nên thì sớm muộn rồi cũng sẽ mất đi … Em đã gặp phải anh, bị anh lấy mất thành quả tu luyện, lại còn bị anh bắt đi … Quãng thời gian đó, ban đầu thì em rất oán ghét anh, nhưng sau khi ở gần anh một thời gian, mọi thứ đã thay đổi … Đến khi phải rời xa anh, em nhận ra rằng mình rất quyến luyến anh, bất luận là đang làm việc gì em cũng đều nghĩ về anh … Em hiểu, anh chính là người mà số phận đã chọn cho em, người sẽ mang đến hạnh phúc cho em … “

Giọng nói của Băng Tâm nhỏ dần rồi nghẹn lại, cô òa lên khóc nức nở. Vấn Thiên nhất thời cũng không biết mình nên nói gì, những lời đường mật chuyên dùng để dụ dỗ nữ nhân có vẻ như không có tác dụng lắm trong hoàn cảnh này, chàng giang rộng vòng tay, ôm lấy Băng Tâm vào lòng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, ánh mắt ôn nhu, trìu mến như một lời hứa hẹn chắc chắn.

Hai người cứ thế mà ôm chặt lấy nhau, như thể trên đời không có thứ gì có thể chia cách họ. Mãi một lúc sau, nhận ra rằng Băng Tâm đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, Vấn Thiên nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, sau đó quyết định đến buồng lái để trao đổi một số việc với Tú Văn

Vừa đặt chân vào buồng lái, chàng liền cảm thấy có gì đó không ổn. Phía sau bánh lái chẳng hề có ai cả, tiếng nổ động cơ cũng đã tắt hẳn. Con tàu đã trôi tự do trên biển được một lúc …

Vài phút sau, một nắp hầm trên sàn tàu bật mở, Tú Văn lồm cồm chui ra, mặt mũi lấm lem, tay chân dính đầy dầu máy và cáu bẩn. Vừa nhìn thấy Vấn Thiên, Tú Văn hối hả lên tiếng

“Cung chủ … Không ổn rồi, động cơ đã bị hỏng, thuộc hạ đã cố gắng sửa chữa, nhưng không làm được … Thuộc hạ thật là vô dụng … “

Vấn Thiên khẽ lắc đầu, ôn tồn nói

“Không phải lỗi của cô … Nữ nhân vốn là không rành rẽ cho lắm về máy móc mà … “

Nói đoạn, chàng liền chui xuống hầm máy, rồi hơn một giờ sau lại chui lên buồng lái, khắp người lem luốc không kém gì Tú Văn lúc nãy. Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Tú Văn, Vấn Thiên nhún vai, nói

“Bó tay rồi … Cô mua chiếc tàu này từ ai vậy ? “

Tú Văn ấp úng

“Thuộc hạ không mua , mà trộm nó từ một bến tàu … Kinh phí hoạt động của bọn thuộc hạ quả thật là rất eo hẹp …”

Vấn Thiên mỉm cười, gõ nhẹ vào đầu Tú Văn, nói

“Ngốc à, đi ăn trộm thì cũng phải biết chọn đúng đối tượng chứ. Ta đoán chắc là cái chỗ mà cô đã trộm lấy chiếc tàu này không phải là một bến tàu, mà là một xưởng sửa chữa tàu biển, và cô đã lấy đúng phải một chiếc tàu hỏng đang được sửa chữa rồi. Cho nên việc gặp sự cố giữa đường cũng không có gì là lạ cả “

Tú Văn cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi

“Thuộc hạ ngu ngốc … Xin cung chủ trách phạt … “

Vấn Thiên cười ha hả

“Phạt gì mà phạt chứ, chẳng lẽ lại đem cô đi bán vào thanh lâu, hay là lột trần cô ra mà đánh vào mông. Nói cho ta biết, chúng ta còn cách đất liền bao xa ? “

Tú Văn e dè nói

“Khoảng độ vài hải lý thì phải … Có thể là , hay hải lý gì đó … “

Vấn Thiên liền quyết định

“Tạm thời cứ trôi dạt trên biển như thế này, khoảng độ ngày nữa nếu không thấy tàu thuyền nào đi ngang qua, có thể chúng ta sẽ phải tìm một cách nào đó để bơi vào bờ “

Nhưng mãi đến khi đêm xuống, vẫn không có một chiếc tàu nào đi ngang qua cả. Vấn Thiên thất vọng bèn trở lại khoang tàu, leo lên giường nằm, định chợp mắt một lúc. Vừa đặt lưng xuống giường, chàng bỗng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Tú Văn vọng lại từ boong tàu

“Cung chủ … Dưới biển có rất nhiều cá mập … “

“Mặc kệ chúng “ – Vấn Thiên lười nhác lên tiếng

Tú Văn lại hối hả nói

“Cung chủ mau ra xem … Có điều gì đó không ổn thì phải … Những con cá mập này đang rất kích động … “

Vấn Thiên vội chụp lấy Tử Vong kiếm, loáng cái đã xuất hiện trên boong tàu, nhìn chăm chú theo hướng Tú Văn vừa chỉ. Trên mặt biển xuất hiện hàng trăm con cá mập trắng lớn nhỏ, dáng vẻ của chúng trông rất khẩn trương, như thể đang trốn tránh một mối nguy hiểm từ dưới đáy biển

Một con cá mập lớn phóng vọt khỏi mặt biển, nhưng nhanh chóng bị tóm gọn bởi một thứ gì đó trông tựa như xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ. Con cá mập xấu số vùng vẫy trong tuyệt vọng trước khi bị lôi tuột xuống đáy biển, mất tích. Lần lượt hàng chục con cá mập khác nối đuôi nhau chịu chung số phận, bị vòi bạch tuộc quấn lấy, nhấn chìm trong làn nước tối tăm, lạnh giá ….

Cách chiếc tàu chừng vài chục mét, mặt biển bỗng nổi lên vô số bóng khí, thanh âm ùng ục không ngừng phát ra, như thể tiếng thở mạnh của một quái vật khổng lồ.

Một sinh vật hình cầu, đường kính hàng chục mét với những xúc tu dài lê thê ngoe nguẩy liên tục trồi lên khỏi mặt nước. Cưỡi trên đầu sinh vật đó là một bóng người quái dị gầy khẳng khiu như cây tre.

Tú Văn sợ chết khiếp, đôi chân như mềm nhũn ra, ngã ngồi trên sàn tàu. Trái lại, Vấn Thiên không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào, chàng cảm thấy tâm linh thoáng xao động, sinh vật lạ chẳng những không mang đến cảm giác đe dọa mà trái lại, có vẻ gì đó khá quen thuộc đối với chàng …

Vấn Thiên bất giác thốt lên một câu vừa hiện ra từ trong sâu thẳm tiềm thức của chàng

“Leviathan, một sinh vật lưỡng cư huyền bí hình cầu, toàn thân có vảy dày bao bọc, thích sống dưới đáy biển, tính cách tham ăn, nhát gan … “

Leviathan nhanh chóng rẽ nước bơi đến bên cạnh chiếc tàu đánh cá, cái miệng rộng của nó hé mở , phát ra một thanh âm non nớt như trẻ con

“Chủ nhân, cuối cùng thì tôi cũng gặp lại người …”

Bóng người trên đầu Leviathan cũng phóng vọt đến bên cạnh Vấn Thiên, quỳ xuống cung kính nói

“Chủ nhân … Bấy lâu nay người bỏ đi đâu vậy ? Thuộc hạ rất lo lắng cho người … “

Đây quả thật là một quái nhân, cao hơn mét, thân thể khô héo chỉ còn da bọc xương. Vấn Thiên không hề cảm thấy chút dấu hiệu của sự sống nào từ người này, hiển nhiên là vì hắn ta chính là một cương thi …

Tú Văn kinh hãi, hết nhìn hai quái vật vừa xuất hiện lại liếc mắt sang Vấn Thiên. Cô tự hỏi rằng không biết vị cung chủ tân nhiệm này thân phận thật sự là như thế nào mà lại được những sinh vật khủng khiếp đó gọi là chủ nhân …

Cố nhân gặp lại, những đoạn cố sự lập tức được kể ra. Vấn Thiên biết được quái nhân trước mặt chàng tên gọi là Nick, vốn là một cương thi đã từng được chàng thu nhận làm thuộc hạ ở thị trấn Anajiri. Một vài kí ức tái hiện lại trong đầu Vấn Thiên, nhưng dường như tất cả vẫn còn khá mơ hồ …

Lại nói về quái vật hình cầu, ban đầu Kane Deviance quyết định dùng Leviathan để đối phó với chiến hạm Deadly Shark. Nhưng vừa được thả ra, con quái vật đã nhanh chóng biến mất sau làn nước, trong sự ngỡ ngàng cực độ của Kane và Jenny. Bơi lượn thỏa thích một lúc lâu, Leviathan tình cờ trông thấy Nick đang trôi dạt lênh đênh, vốn bị nhốt chung trong cùng một không gian ma thuật, cả hai không hề xa lạ gì với nhau, lập tức bắt tay hợp tác cùng nhau. Do bị bỏ đói lâu ngày, Leviathan theo tiếng gọi của cái dạ dày rỗng không, đuổi theo xơi tái đàn cá mập, rồi tình cờ gặp lại Vấn Thiên – chủ nhân thật sự của nó …

Vấn Thiên mừng rỡ ra mặt, quay sang đỡ Tú Văn đứng dậy, miệng nói

“Hãy mau gọi Băng Tâm dậy, chúng ta đã có phương tiện để trở về đất liền rồi “

Tú Văn nghi hoặc nhìn Leviathan, hỏi

“Phương tiện … Chẳng lẽ lại chính là con quái vật này ? “

Vấn Thiên mỉm cười, gật đầu

“Phải, nếu ta nhớ không nhầm thì con vật này di chuyển trên cạn và trong không trung chậm còn hơn cả rùa, nhưng ở dưới nước thì tốc độ còn hơn cả tàu cao tốc đấy “

Ít phút sau, Tú Văn dắt tay Băng Tâm rụt rè bước ra boong tàu, Vấn Thiên không tỏ ra e ngại phóng thẳng lên người Leviathan, tay bám lấy một xúc tu dài của nó. Leviathan rất hiểu ý chủ nhân, liền dùng xúc tu nhấc bổng người đang ở trên boong tàu, đặt họ lên mình nó, những xúc tu quấn ngang eo hông họ chặt chẽ như những sợi dây an toàn

Vấn Thiên vỗ về Leviathan, hạ lệnh

“Đưa ta vào đất liền đi nào “

Tiếng la hét thất thanh của hai nữ nhân vang lên, Leviathan lướt đi như xé gió, theo một phương hướng mà nó đã định sẵn từ trước. Vốn là một sinh vật đã sống hàng ngàn năm, việc định hướng đối với nó chẳng hề có chút khó khăn gì, chưa đến nửa giờ sau, bờ biển lởm chởm đá đã hiện ra trước mắt tất cả

Khi vừa đặt chân lên bãi biển, Băng Tâm và Tú Văn chỉ đi được vài bước lảo đảo rồi khuỵu xuống, nôn thốc nôn tháo tất cả những gì đang có trong bụng ra. Nick và Vấn Thiên vẫn vô sự, chàng vỗ nhẹ vào đầu Leviathan, tỏ vẻ hài lòng, quái vật bỗng thu nhỏ kích thước chỉ còn lớn bằng một quả bóng tennis, chậm chạp bay lên khỏi mặt đất rồi đáp xuông trong lòng bàn tay của Vấn Thiên.

Vấn Thiên ngắm nghía Leviathan một lúc, sau đó bỏ nó vào trong người , hướng về phía Nick, lên tiếng

“Ta đi trước quan sát xung quanh xem thế nào, anh bạn hãy đợi ta ở đây nhé, nhớ bảo vệ nữ nhân này thật chu đáo “

Nói đoạn, chàng quay lưng phóng vụt vào màn đêm.

Sau đó khoảng một giờ, Vấn Thiên trở lại, ném cho Nick một chiếc áo khoác dài có mũ trùm đầu, nói

“Anh bạn hãy tạm thời mặc thứ này vào , hình dáng của anh bạn có hơi đặc biệt một chút, sẽ rất dễ bị người ta chú ý … Cách đây chừng hay cây số gì đó có một thị trấn nhỏ, chúng ta sẽ khởi hành đi đến đó “

Đó là một thị trấn nhỏ thuộc địa phận Ireland, trông có vẻ nghèo nàn với chừng năm chục nóc nhà, cư dân ở đây toàn bộ đều thuộc chủng tộc châu Âu, đa phần sống bằng nghề đánh cá.

Khi người Vấn Thiên đến, những cư dân bản địa chỉ liếc mắt nhìn sơ qua rồi trở về với công việc mà họ đang làm dở dang, hoàn toàn không biểu lộ bất cứ thái độ nào cả.

“Thật chẳng hiếu khách chút nào … “ – Vấn Thiên rút ra nhận xét

Một nam nhân độ tuổi khoảng chừng ngoài , miệng ngậm tẩu thuốc, tình cờ nghe thấy câu nói của chàng, liền lạnh nhạt lên tiếng

“Trông các anh có vẻ giống như là dân nhập cư bất hợp pháp từ châu Á thì phải. Cũng chẳng sao, các anh sẽ có tất cả những gì mình muốn, miễn là có đủ tiền để chi trả cho những thứ đó “

Vấn Thiên cố tạo ra vẻ thân thiện, dốc túi lấy ra một nắm tiền mặt và một chiếc thẻ tín dụng. Nam nhân trung niên liếc nhìn sơ qua chiếc thẻ tín dụng mà Vấn Thiên đang cầm, nói

“Thẻ tín dụng của Anh quốc, có thể sử dụng tại đây nhưng phải trả thêm chút ít gọi là “phí chuyển đổi “ “

“Là thế nào ? “ – Vấn Thiên tò mò hỏi

Nam nhân trung niên cười đáp

“Trong thị trấn có một ngân hàng nhỏ, nó mở cửa từ giờ sáng cho đến giờ chiều, nếu như anh bạn rút ra ro thì họ chỉ đưa cho anh bạn ro mà thôi. ro được tính là phí dịch vụ chuyển đổi “

Vấn Thiên nét mặt vẫn tươi cười thân thiện nhưng trong lòng thầm mắng

“Cư dân Ireland thật là những kẻ khó ưa … Chửi cha cái tổ tiên Celtic của chúng mày, quân cướp cạn … “

Tú Văn kéo áo Vấn Thiên, nói nhỏ vào tai chàng

“Trong thẻ cũng chỉ còn khoảng ro mà thôi … Thuộc hạ xin lỗi, thưa cung chủ …”

Vấn Thiên thở dài

“Không sao … Cũng đủ để sống được một thời gian … Chúng ta sẽ ở lại thị trấn này vài ngày rồi tính tiếp … “

Đồng hồ chỉ giờ sáng, vẫn chưa đến giờ ngân hàng mở cửa, Vấn Thiên quyết định đi tìm một nơi trú thân tạm thời. Chàng cố ý chọn một motel trông có vẻ tồi tàn vì biết rằng ở những nơi như thế này, việc kiểm tra giấy tờ tùy thân của khách vãng lai là điều hoàn toàn không xảy ra. Để lại Nick trong căn phòng trọ vì cho rằng ngoại hình của hắn không thích hợp để lộ diện trước nhiều người, Vấn Thiên dẫn theo Băng Tâm và Tú Văn xuống nhà hàng nhỏ bày trí sơ sài của motel để ăn uống một chút cho lại sức, lúc này sắc mặt của người đó trông xanh mướt như tàu lá …

Trong lúc chờ đợi thức ăn được dọn ra, chàng liếc nhìn vu vơ qua cửa sổ, lập tức để mắt đến một khối kiến trúc có vẻ cổ kính và u ám tọa lạc trên một ngọn đồi ở phía đối diện

“Nơi đó thật ra là thế nào nhỉ “ – Vấn Thiên chau mày, lẩm bẩm

Một nam nhân nồng nặc mùi rượu, chiếc mũi đỏ gay ngồi gần đó vô tình nghe thấy, liền bước đến bên chàng, nói bằng giọng lè nhè

“Tôi có thể cho anh biết … Hic … Nhưng anh phải mua cho tôi một ly whisky lớn nhé … “

Vấn Thiên gọi ly whisky lớn, đưa một ly cho nam nhân mũi đỏ, còn ly của mình chàng chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.

Nam nhân mũi đỏ nốc một hơi cạn sạch, nở nụ cười ngớ ngẩn nói

“Đó là một tu viện … Tu viện thánh Patricia … Những nữ tu sống trong đó đều thuộc một dòng tu kín, hầu như không hề bước ra ngoài lấy nửa bước … Những nhu yếu phẩm của tu viện đều đặt hàng để người ta mang lại … “

Con sâu rượu mặt dày mày dạn nhón tay lấy ly rượu của Vấn Thiên, nốc sạch rồi khề khà bước ra ngoài, vừa đi vừa hát một bài dân ca Ireland bằng chất giọng bét nhè

Vấn Thiên ngồi quay mặt về phía tu viện hồi lâu, bỗng đứng dậy, đến bên Tú Văn, dúi một vật gì đó vào tay cô, nói khẽ

“Toàn bộ mọi việc ở đây ta giao lại cho cô đấy, hãy thu xếp thật chu đáo. Ta có việc phải đi, sẽ trở lại trong thời gian sớm nhất có thể “

Chàng vừa trông thấy một bóng người di chuyển một cách lén lút bên hông tu viện, với tốc độ nhanh như ma quỷ, chỉ một cái nhún chân nhẹ nhàng đã phóng qua hàng rào cao đến gần mét. Tất cả những việc đó diễn ra trong vòng chưa đến giây, hiển nhiên là những người bình thường không thể nào thấy kịp, và cho dù có lỡ nhìn thấy, họ cũng đều tưởng mình đã gặp phải ảo giác.

Truyện Chữ Hay