Huyết Dạ Dị Văn Lục

chương 26: săn thực giả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận nổ mạnh và trọng phạm bỏ chạy, trong lúc nhất thời đã kinh động toàn bộ cảnh sát ở khu trung tâm.

Triển Dực và Bạch Vũ cứu được chúng cảnh viên trong lửa cháy hừng hực, trong đó có một nửa là huyết tộc, bị bỏng không nặng lắm, hẳn là có thể khỏi, nhưng quan trọng là hơn mười mấy hỗn huyết tộc, bị thương rất nghiêm trọng, mặt khác, còn có mấy người bất hạnh đã chết.

Triển Dực mang thi thể ra ngoài, xa xa, xe cứu thương và xe cảnh sát cũng đã tới.

Lam Lạc xuống xe, liếc mắt liền thấy Triển Dực, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, Bạch Vũ lắc lắc bọt nước trên tóc, bước tới bên cạnh Triển Dực, thấp giọng nói, “Trong đám cháy, tôi thấy có mấy dây xích bị đứt.”

Triển Dực nhíu mày, nhanh chóng quét mắt nhìn chúng cảnh viên đang ngồi dưới đất, trong lòng có nghi hoặc — Loại dây xích này đều thuộc dạng trí năng, phải bấm mấy tổ hợp mật mã mới mở được, nếu nói do trận nổ mà đứt thì hoàn toàn không thể, trọng phạm kia trốn đi bằng cách nào? Hay là nói… Có mấy cảnh sát nội ứng?

Đang nghi hoặc, Lam Lạc từ phía xa chạy tới, lửa đã được dập tắt, cảnh viên đều vây xung quanh, vài người đã được mang đi.

Lam Lạc nhìn nhìn Triển Dực, há miệng, “Cậu có phải bị hung thần bám vào người không? Đi tới đâu cũng có chuyện.”

Chẳng biết Triển Dực có nghe thấy không, tầm mắt xẹt qua Lam Lạc, tựa như xẹt qua không khí, nói với Bạch Vũ, “Đi thôi.”

Khóe miệng Lam Lạc khẽ rút ba cái, hoàn toàn bị bỏ rơi!

“Ê!” Lam Lạc đuổi theo, nhưng Triển Dực không hề để ý tới hắn, hắn đành chạy lên phía trên chặn đầu lại, “Tôi có chuyện muốn hỏi!”

Triển Dực nhìn hắn một cái — Hỏi đi.

“Lúc nãy cứu mấy người này ra, hai người có nghe nói gì không?”

Triển Dực chỉ chỉ một cỗ thi thể bên cạnh, “Hắn nói Kassel chạy rồi.”

Lam Lạc chớp mắt, “Sao nữa?”

“Sau đó hắn tắt thở.”

“Kassel?” Lam Lạc vò đầu, “Là ai chứ?”

Triển Dực lại hơi bất ngờ, “Anh không biết?”

Lam Lạc nhún vai, “Tôi cũng đâu biết an lạc chi môn hôm nay chuyển người chứ.”

Triển Dực cau mày, theo lời nói của Lam Lạc thì trong này có một mùi âm mưu nhẹ.

Lam Lạc vừa nói xong, điện thoại hắn vang lên, hắn vừa nhìn màn hình, trên mặt lập tức lộ ra một tia hoang mang, sau đó xoay người đi chỗ khác nghe, cảm giác như muốn giấu.

Bạch Vũ vừa vặn nhìn thấy, Triển Dực đột nhiên túm lấy hắn, “Đi thôi.”

Bạch Vũ bước theo, “Không hiếu kỳ?”

“Hiếu kỳ cái gì, dù sao sống dai như thế thì chẳng phải quỷ đỏ, đâu liên quan tới chúng ta.”

Hai người theo kế hoạch cũ, tới nhà của Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ thoạt nhìn là con của một gia đình giàu có, biệt thự lớn mang hương vị nước Anh cổ điển, thập phần khí phái.

Sau khi bấm chuông, cánh cửa tự động mở ra, Triển Dực và Bạch Vũ cùng bước vào, không ai dẫn đường cũng không có ai ngăn cản, giống như đi một con đường rất tự nhiên.

Triển Dực nhíu mày, trong biệt viện chỉ có một con đường duy nhất, hướng về tòa biệt thự màu trắng.

Bạch Vũ ngáp ngắn ngáp dài đi theo, cảm thấy chẳng có gì vui, đúng lúc đó hắn ngửi được một mùi hương kì lạ, không hôi, mà là mùi hoa… Một mùi rất nồng nặc.

Mùi hương này thuộc loại hoa hồng cải tiến.

Con người phát triển tới hiện nay, đã không còn biết lãng mạn như thế nào mới tốt, hoa hồng trải qua cải tiến, có hơn vạn giống khác nhau. Trong đó, quý nhất chính là hoa hồng cánh bướm, cánh hoa giống như bươm bướm vậy, dưới ánh trăng ban đêm, nhìn rất sang quý. Loại hoa hồng này được khen là thánh phẩm của tình yêu, bởi vì ngoại trừ vẻ ngoài màu lam xinh đẹp, mùi hương còn có tác dụng mê tình nhất định, cũng không phải thuốc cấm gì, nó chỉ nâng cao hormone tiết ra của con người, làm chuyện gì đó sẽ vui hơn.

Lúc trước Bạch Vũ đã từng nhìn thấy loại này trong cửa hàng hoa, hắn bịt mũi lại bảo khó ngửi, ngoại trừ Triển Dực, ai cũng đánh giá hắn là người không biết thưởng thức, bởi vậy đây là mùi hắn vẫn luôn cực kì ghét, bịt mũi lại xua tay với Triển Dực, “Lại là cái hoa sâu ghê tởm đó!”

Thật ra Bạch Vũ nói cũng không sai, loại hoa này, khi nở sẽ mang hình dáng con nhộng, đợi cho hoa nở hết, nó sẽ biến thành con bướm bay đi, loại này còn có thể bảo vệ môi trường. Thử nghĩ xem, mua hoa tỏ tình, tỏ tình xong, cánh hoa biến thành bướm bay đi, không phải rất lãng mãn ư? Có thể lừa mấy bé nữ sinh, hoa không mắc tiền nên cũng đáng giá. Đương nhiên, Triển Dực cảm thấy bông hoa đột nhiên biến thành sâu, đúng là rất ghê tởm.

Hai người bị mùi hương hoa hồng nồng nặc hấp dẫn, xoay mặt nhìn vườn hoa… Nhịn không được cau mày, từng mảng từng mảng lớn màu xanh, làm cho Bạch Vũ choáng váng.

“… Đừng nói bị chứng sợ những thứ dày đặc nha?” Bạch Vũ dụi mắt.

Triển Dực liếc mắt thấy giữa vườn hoa có một căn nhà bằng thủy tinh, phía trên cao cao có một người đang ngồi, người đang ngồi trên đó nhìn bọn họ chính là Tiểu Hạ.

Ánh sáng có chút chói chang, nên hai người cũng không nhìn rõ được mặt Tiểu Hạ.

Triển Dực và Bạch Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng hướng về căn nhà thủy tinh đó.

Bước đi trên con đường băng qua vườn hoa, mùi thơm nồng đậm cộng thêm từng mảng xanh biếc làm người ta sinh ra ảo giác.

Ngay lúc ảo giác còn chưa tiêu tán, Tiểu Hạ đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng búng một cái…

“Ba” một tiếng.

Triển Dực đột nhiên cảm thấy một rừng màu xanh xung quanh như nổ tung.

Một đàn bướm lớn bay lên trời.

Bạch Vũ ngẩng mặt lên, nhìn những con bướm xếp thành đội hình xoắn ốc bay lên trời, bay đến giữa không trung thì tản ra bay đi.

Chờ bướm bay đi hết, Bạch Vũ mới mãnh liệt xoay đầu lại nhìn Triển Dực.

Đáng tiếc, Triển Dực chỉ đứng im không có biểu tình gì, bị đám bướm làm bỏ lỡ cảnh đẹp, Bạch Vũ ảo não vô cùng.

Triển Dực nhìn bộ dáng rối rắm của hắn, có điểm hoang mang, “Sao thế? Mí mắt bị rút gân à?”

Bạch Vũ bĩu môi.

“Đẹp quá!”

Lúc này, cửa phòng thủy tinh mở ra, Tiểu Hạ chắp tay ra sau bước ra ngoài, trên người mặc một bộ váy màu xanh lam, váy có chút lớn, không hợp với nó, thần sắc thật ra rất xinh đẹp, đứng trước cửa vỗ tay, “Anh rất hợp với màu xanh, xinh đẹp như đôi mắt anh!”

“Em bị bệnh mù màu à?” Mặt Triển Dực không chút thay đổi, hỏi, “Mắt tôi làm gì có màu thấy gớm đó.”

“Phốc.” Bạch Vũ ở bên cạnh nhịn cười — Đúng vậy, màu xanh của hoa hồng thuộc loại xanh đậm, màu mắt của Triển Dực lại là màu băng lam, hoàn toàn khác nhau.

“Hừ.” Tiểu Hạ mếu máo, lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa tới.

Bạch Vũ khó hiểu, “Cái gì vậy?”

“Chi phiếu!” Tiểu Hạ cười tủm tỉm, “Anh rể của em tự sát, hai người làm rất khá.”

Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, vươn tay muốn cầm, Triển Dực lại đè tay hắn lại, Bạch Vũ vừa lòng cong khóe miệng, nhìn ngón tay thon dài đang nắm cổ tay mình.

“Hắn không phải do chúng tôi giết, em không cần trả tiền.”

“Có gì khác nhau?” Tiểu Hạ buông tay, “Em chỉ muốn lấy mạng hắn thôi! Hai anh nhìn đi, hắn chết rồi, chị em liền khôi phục bộ dáng bình thường, không phải tốt lắm sao? Tiền thù lao nhất định phải trả!”

Triển Dực vươn tay, lấy một chiếc vòng kiểm tra từ trong áo khoác, đưa cho Tiểu Hạ, “Đeo thử xem.”

Tiểu Hạ khẽ nhíu mày, lùi ra xa, “Em không thích màu này, phải lấy cái nào đẹp một chút!”

Triển Dực cầm chiếc vòng giận tái mặt, ngồi xổm xuống, hai cánh tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm Tiểu Hạ, một lúc sau mới nói, “Thì ra chị em mới là thể phân liệt.”

Tiểu Hạ bĩu môi, “Xí, đoán sai bét, người ta là song sinh…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Hạ liền bịt lại.

Bạch Vũ khẽ rút khóe miệng, gạ hỏi dễ vậy sao?

Triểu Hạ lè lưỡi, “Anh lừa người ta!”

Triển Dực đứng lên, rút súng ra, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hạ, “Tại sao lại mướn tôi làm việc?”

Tiểu Hạ bất đắc dĩ, “Ai biết anh là người của BN đâu? Em chỉ cảm thấy anh rất đẹp…” Nói xong, khẽ nháy mắt, “Là đồ ăn của em.”

Triển Dực chỉa súng về phía Tiểu Hạ, “Trần Vĩ chết như thế nào?”

Tiểu Hạ nhún vai, “Tự sát.”

Triển Dực nhìn thoáng qua Bạch Vũ bên cạnh, “Nghĩ biện pháp cho nó mở miệng đi, chúng ta không có thời gian.”

Bạch Vũ thở dài, ngoắc ngoắc Tiểu Hạ, “Nói nghe chút đi, rất thú vị.”

Tiểu Hạ đúng là có chút lo lắng, “Ân… Nói thế nào nhỉ, đều là lỗi của chị em!”

Triển Dực và Bạch Vũ đều nhíu mày.

“Em và chị em trước giờ rất khác nhau… Em thì rất lý trí, lúc nào cũng biết một vừa hai phải, em cũng đâu muốn chọc mấy anh!” Tiểu Hạ lúc nói chuyện xem ra rất hối hận, “Nhưng mà chị em thì hơi điên cuồng, em mang chỉ đi chuyển nhà rất nhiều lần, nhưng đã sớm đoán ra sẽ có ngày này.”

Triển Dực hơi xuất thần, “Hai người là song sinh, bởi vậy cấp biến dị cũng giống nhau, nhưng tại sao tình huống của người kia lại có vẻ không ổn?”

Tiểu Hạ kéo chiếc ghế dựa màu trắng bên trong hàng mây tre bằng hoa tường vi ra, nhảy lên ngồi chổm hổm, ôm đầu gối nhìn Triển Dực, “Anh thật thông minh, sớm như vậy đã tìm ra trọng điểm!”

Triển Dực nghĩ nghĩ, hỏi tiếp, “Hai người ăn cái gì?”

“Ha ha.” Tiểu Hạ ôm đầu gối ngửa tới ngửa lui, “Rất thông minh, rất thông minh!”

Bạch Vũ khoanh tay, cũng kéo cái ghế ra ngồi xuống, “Chẳng phải tôi đã nói có hương vị tình yêu à…”

Tiểu Hạ nheo mắt lại, sửa lưng, “Tình yêu là thứ lãng mạn, thật ra là…”

“Hormone?” Triển Dực mở miệng.

Tiểu Hạ có chút ghét bỏ, “Cái này mà lãng mạn cái gì!” Nói xong, há miệng hộc ra một thứ.

Triển Dực và Bạch Vũ đều sửng sốt, chỉ thấy trong lòng bàn tay Tiểu Hạ, có một quả hình cầu, có chút giống quả mận khô.

Không giống mấy quả cầu trong bụng Trần Vĩ, quả này nhắm mắt, miệng cũng không mở.

Triển Dực nhíu mày, “Đây là cái gì?”

“Tim em.” Tiểu Hạ nâng quả cầu trong tay, “Chỉ cần nó không bị bất cứ tổn hại nào, cho dù em có hư thối, thì vẫn có thể kéo dài sinh mạng.”

Trong mắt Triển Dực hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó liền hiểu rõ, “Đây là thứ kéo dài sinh mạng của quỷ đỏ đang tiến hóa? Dùng vật thay thế.”

“Quỷ đỏ so với con người, phải là càng thêm tiến hóa, cho nên phải tiêu diệt con người, một ngày nào đó, quỷ đỏ cũng sẽ giống như huyết tộc, thậm chí còn thay thế huyết tộc, trở thành chủng tộc mạnh nhất!”

Bạch Vũ nghe xong, trong mắt lộ ra một tia trào phúng, “Lấy trái tim cho chúng tôi xem là có ý gì? Trái tim có màu đen?”

“Anh thiệt vui tính, nhưng em thích nghiêm túc hơn!” Tiểu Hạ lè lưỡi, sau đó nhìn Triển Dực, “Phương thức nuôi dưỡng nó rất đơn giản, tìm một người yêu, lúc hôn môi sẽ đưa trái tim vào miệng đối phương, để hắn nuốt vào bụng. Trái tim sẽ không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng trong người hắn, đợi một năm rưỡi, thu lại trái tim, thần không biết quỷ không hay.”

“Không có ảnh hưởng gì cho người kia sao?” Triển Dực hỏi.

“Cơ bản thì không nghiêm trọng, nhưng có kỳ hạn, thời gian một năm rưỡi chính là cực hạn, cả hai bên đều sẽ không chịu nổi…” Tiểu Hạ thản nhiên thở dài, “Đáng tiếc, chị em thì lúc nào cũng yêu, mỗi lần bắt đầu một cuộc tình là không dứt bỏ được. Kết quả chính là trái tim luôn nằm trong bụng người ta, cho nên rất phiền phức! Tụi em không có chất dinh dưỡng, thân thể sẽ tiếp tục tiều tụy, mà trái tim vì hút quá nhiều chất dinh dưỡng cho nên sẽ sinh trưởng, dư chất sẽ sinh ra thể mới.”

“Trần Vĩ tự sát là vì…”

Tiểu Hạ ngẩng mặt, “Hắn đương nhiên không phải tự sát, là do trái tim sinh ra quá nhiều thể mới, hắn nhảy lầu vì bụng đã bị phá!”

Triển Dực khẽ nhíu mày, “Mấy người khác cũng chết giống như thế này?”

Tiểu Hạ gật đầu, “Để thể mới sinh ra quá nhiều, trái tim sẽ tự phá bụng, trở lại chủ cũ, chị em hấp thu dinh dưỡng tự nhiên sẽ khôi phục lại, mà thể mới sẽ lấy tốc độ nhanh nhất ăn sạch thi thể, ngay cả xương cũng không tha, sau khi ăn xong nó sẽ không về bản thể, mà sẽ hóa thành một đống nước mủ.”

“Bởi vì thế cho nên mấy thi thể kia mới không tìm thấy, mà Trần Vĩ không khéo ngã xuống lầu, đụng phải chúng tôi là do trùng hợp?” Bạch Vũ cảm thấy có chút buồn nôn, khó trách lúc Trần Vĩ tham gia hội nghị lại nói bụng không được thoải mái, xem ra là không thoải mái thật.

“Tại sao lại chọn bác sĩ khoa phụ sản?” Triển Dực không hiểu.

Tiểu Hạ cười tủm tỉm, “Thứ tụi em ăn chính là hormone, loại đàn ông này có điều dư thừa về tình cảm.”

Nói xong, Tiểu Hạ giơ hai tay, “Tới đi, đeo máy theo dõi cho em đi, thủ tục phải làm trong bao lâu? Lại nói, em đâu có giết người, giết người là chị em mà.”

Triển Dực lấy điện thoại ra gọi cho Khải, bảo hắn bắt Lư Hạ.

Sau đó ngẩng đầu hỏi Tiểu Hạ, “Tên gì?”

Tiểu Hạ đột nhiên hất tóc, vươn tay vươn chân.

Triển Dực và Bạch Vũ tinh tường thấy tay chân Tiểu Hạ dài ra, khuôn mặt cũng xuất hiện biến hóa, rất nhanh, liền biến về khuôn mặt giống y đúc Lư Hạ, chiếc váy cũng rất vừa người.

“Lư Hạ đó!” Tiểu Hạ khẽ mỉm cười, dịu dàng lại diễm lệ, “Ai, đều do chỉ, cả ngày gầy yếu khô cằn, biến em thành đứa nhóc, để tránh con mồi của chỉ giở trò.”

Triển Dực nhìn chằm chằm thật lâu, “Tôi nhìn không ra.”

Tiểu Hạ nhướn mày.

“Sở dĩ phải làm như vậy, chỉ là muốn thoát khỏi chị mình?” Triển Dực lắc đầu, “Nhưng mà hai người là song sinh, khả năng hợp tác với nhau là rất cao.”

“Nhưng giết người là chỉ mà.” Tiểu Hạ mỉm cười, “Căn cứ theo luật BN, quỷ đỏ chỉ cần mang vòng theo dõi là được, chỉ khi nào làm hại người khác mới bị xử quyết hoặc giam giữ. Phải biết rằng, chỉ cần mang chị em đi, thì em chẳng còn gì nguy hại nữa.”

Tiểu Hạ tươi cười ngọt ngào, làm cho người ta sởn gai óc.

Bạch Vũ gật đầu, “Cho nên mới nhờ chúng tôi giúp đỡ, đã sớm tính kế hoạch thoát khỏi chị mình?”

Tiểu Hạ cười đắc ý, “Chi tiết thế nào có thể hỏi luật sư của em, em không có hứng thú.” Nói xong, đột nhiên duỗi người, ngáp một cái, “Cảm giác từ nay về sau được tự do thật thoải mái a.”

Dứt lời, Tiểu Hạ hái một bông hoa vẫn chưa nở, đưa tới trước mặt Triển Dực, “Em rất thích anh, có muốn nói chuyện tình yêu với em không?”

Vẻ măt nghiêm túc của Triển Dực đột nhiên biến mất, nhìn Tiểu Hạ, vươn tay nhận đóa hoa, thần sắc tựa hồ nhu hòa đi vài phần, tròng mắt màu băng lam làm cho người ta không thể dời mắt, say mê chìm đắm vào đó, “Tôi chỉ nói chuyện tình yêu với người thật lòng.”

“Em thật lòng mà.” Trong lời nói của Tiểu Hạ mang theo ám chỉ, “Hơn nữa anh đừng lo, tụi em chỉ có một trái tim, yêu ai sẽ giao trái tim cho người đó, không bao giờ thay đổi, so với con người còn đáng tin hơn!”

Triển Dực chậm rãi giơ tay, trong lòng bàn tay là đóa hoa màu xanh, có vẻ thập phần mê người.

Bạch Vũ theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân rất kì lạ.

Lòng bàn tay tính cả hoa hồng giơ trước mặt Tiểu Hạ, Triển Dực mở miệng như ra lệnh, “Đưa trái tim cho tôi.”

Tiểu Hạ ngẩn người, chậm rãi vươn tay, đưa quả cầu cho Triển Dực, mỉm cười, “Anh đã mở miệng như thế, ai cũng không từ chối được.”

Triển Dực thu tay, nhìn đôi mắt Tiểu Hạ, mê say tan rã, làm cho Bạch Vũ không hiểu sao lại sinh ra cảm giác giận hờn. Hắn vừa định mở miệng, lại nhìn thấy những ngón tay thon dài của Triển Dực nắm lại, “Ba” một tiếng vang lên.

Trong lòng bàn tay tuyết trắng, trái tim màu đen bể nát thành một đống huyết nhục mơ hồ.

Mà theo hành động của Triển Dực, vẻ mặt của Tiểu Hạ cũng sinh ra biến hóa, ngay từ đầu là kinh ngạc, cuối cùng là hoảng sợ không dám tin.

“Á!” Tiểu Hạ ôm đầu thét lên.

Triển Dực vẫy vẫy tay, dùng đóa hoa lau khô, ném đóa hoa đi, Triển Dực cúi đầu nhìn Tiểu Hạ đang cầm trái tim bể nát khóc thảm thiết.

Tiểu Hạ ngẩng đầu, “Tôi phải kiện anh! Làm cho anh chết không có chỗ chôn!”

Triển Dực buông tay, “Kiện tôi cái gì? Kiện tôi làm tan nát trái tim cô?”

Tiểu Hạ cắn răng, hận đến nỗi nện tay xuống đất, “Anh… Anh mà xứng làm cảnh sát à, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Bạch Vũ ở bên cạnh lắc đầu — Nếu Dực Dực bán rẻ nhan sắc thì chắc chắc hậu quả đối phương sẽ nhận là vô cùng nghiêm trọng!

“Cho cô hai lời khuyên.” Triển Dực cúi đầu, nhìn Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn người trước mặt hoàn mỹ không tì vết nhưng lại quá khủng hoảng.

Triển Dực thản nhiên nói, “Cô chỉ còn lại thời gian là một năm sáu tháng, tìm một người yêu đi, nhưng mà làm ơn nhớ kỹ, đừng yêu quá sâu, vì cô không có nhiều thời gian đâu.”

“Anh…”

“Còn nữa.” Triển Dực chỉ chỉ đóa hoa màu lam trên mặt đất, “Tôi rất ghét màu này.”

Nói xong, hắn đeo vòng theo dõi cho Tiểu Hạ, đứng lên ngoắc Bạch Vũ còn đang ngẩn người, “Đi thôi.”

Bạch Vũ chớp mắt, vui vẻ hớn hở đi theo Triển Dực, động tác lúc nãy của Dực Dực a — So hot!

Hai người ra khỏi tòa biệt thự, tiếng rống giận dữ của Tiểu Hạ vẫn không dừng lại, tựa hồ còn phải đạp chậu ném đồ mới có thể hả giận.

Bạch Vũ cũng không đồng tình với Tiểu Hạ, thấy Triển Dực hình như muốn về nhà, hắn chạy lên, “Dực Dực ơi ~”

Triển Dực nhìn hắn, biểu tình trước sau như một, trong mắt mang thần ý — Gì?

Bạch Vũ cảm thấy rất hứng thú, hỏi, “Vậy cậu thích màu gì thế?”

Triển Dực suy nghĩ, “Anh đoán thử đi.”

“Màu tím!” Bạch Vũ chỉ vào mắt mình.

Triển Dực không phản ứng, tiếp tục đi.

“Vậy là màu gì?” Bạch Vũ hỏi, “Màu vàng?” Hắn nhớ tới Triển Dực lấy cành lan bái tế mẹ mình.

“Đoán lại đi.” Triển Dực không tập trung, bước lên xe điện, phương hướng cũng không phải quay về nhà.

Trên đường đi, Bạch Vũ không ngừng đoán màu, nhưng đều đoán sai, cuối cùng bỏ cuộc, “Rốt cuộc là màu gì? Cậu đừng có nói là màu đen nha.”

Lúc này, tàu điện “Đinh” một tiếng, Triển Dực đứng lên.

Nguồn :

Bạch Vũ tò mò theo sát, phát hiện bọn họ tới khu ao hồ trong công viên.

“Tới đây làm gì?” Bạch Vũ không rõ, hắn biết ở đây có một công viên, bên trong có ao hồ, là nơi sinh sống của loài chim sống dưới nước.

Lúc này đã là chạng vạng.

Triển Dực đút hai tay vào túi, chậm chạp bước vào trong.

Bạch Vũ tìm được tấm biển trước cửa lớn — Nơi bảo vệ hồng hạc?

Trước mặt là đất bị nhiễm phèn, phía sau nó là một vùng ao hồ ẩm ướt. Nghe nói nơi này là khu “bỏ hoang” của khu thứ bảy, tinh lọc không khí cho toàn thành phố.

“Dực Dực?” Bạch Vũ đứng trước cửa, nhìn Triển Dực ở phía xa xa, “Cậu đi đâu vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng ,Triển Dực liền xoay đầu nhẹ nhàng làm động tác “Đừng lên tiếng” với hắn.

Bạch Vũ không hiểu, đột nhiên… Trên mặt đất ở phía xa có cái gì đó bay lên… Vừa giống màu vỏ quýt lại giống như ánh lửa, lại như ánh nắng chiều. Có rất nhiều hồng hạc đột nhiên tung cánh, từ phía sau Triển Dực, lướt qua đỉnh đầu bay lên trời.

Triển Dực ngẩng đầu, Bạch Vũ thành công bắt được vẻ mặt ôn hòa lại thả lỏng của Triển Dực, cằm nhẹ hếch lên, khóe miệng mang theo vòng cung ấm áp… Đẹp tới nỗi không thể nhìn theo cách bình thường được! Nhất định phải bưng mặt để nhìn!

Truyện Chữ Hay