Huyết Dạ Dị Văn Lục

chương 15: ba anh em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết hai người sẽ ăn tối trong bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ uống nhiều rượu, say rượu không được lái xe, hai người quyết định đi bộ, hai chiếc xe có thể tự động chạy về nhà, không cần lo lắng.

Bạch Vũ hôm nay được uống một loại rượu mà trước đây hắn chưa bao giờ được uống, một loại rượu được tạo thành từ hơn một trăm vị khác nhau. Loại này mới được chế ra, vị trái cây, rất mạnh. Mấu chốt chính là có rất nhiều màu, mùi vị cũng khác biệt rất lớn, kích thích thần kinh của người uống. Bạch Vũ chọn một ly màu tím giống như màu mắt của mình, chọn cho Triển Dực một ly màu băng lam.

Uống một hớp, phát hiện ra, màu tím rất ngon ngoài dự tính, mà màu xanh uống vào thì lạnh như băng, cũng làm người ta vô cùng bất ngờ.

Bạch Vũ có sáng kiến hòa chung hai loại rượu, phát hiện ra nó không dung hòa, màu tím cùng màu xanh dây dưa với nhau tạo thành từng đường cong đẹp mắt, nhìn có chút mộng ảo. Uống thử một hớp, một nửa êm dịu, một nửa cay nồng, hình dung thế nào mới đúng nhỉ? Tao nhã nhưng lại mang chút kích thích, Bạch Vũ cảm thấy vị này rất hợp với Triển Dực đang ngồi dưới ánh đèn ảm đạm, vẻ mặt vừa lãnh khốc lại không thể che giấu nét xinh đẹp trời ban, cùng với khóe mắt mang nét u buồn.

Mang chút cấm dục, tràn ngập mê hoặc.

Bạch Vũ hình như đã uống quá nhiều, trên đường về, Bạch Vũ cởi vài nút áo, xắn tay áo lên, nhìn hắn giống như một tên thanh niên ăn mặc cẩu thả, hắn bước đi trên vỉa hè vắng người. Mở rộng hai tay, lảo đảo lắc lư, híp mắt lại, hưởng thụ gió trời mát mẻ.

Đi được một đoạn, Bạch Vũ xoay đầu lại, nhìn Triển Dực đang đút hai tay vào túi bước đi ở phía sau, áo quần chỉnh tề, lúc nãy Triển Dực cũng uống rất nhiều, nhưng tửu lượng của hắn rất tốt, một chút cũng không nhìn ra hắn đã uống nhiều rượu, thậm chí chưa hề say. Bạch Vũ xoay hẳn người lại, một tay cầm áo khoác ngoài, một tay đút vào túi, bước lùi, cho người ta thấy năng lực thăng bằng kinh người của mình. Hắn nhìn dáng vẻ của Triển Dực, lúc bước đi lộ ra vài phần quý tộc, mặc dù lạnh lùng như vô cùng bình thản.

Triển Dực ngẩng đầu lên, thấy Bạch Vũ đang nhìn mình, cũng mặc kệ hắn, tới khúc cua Triển Dực dừng lại, chỉ chỉ thang máy trong không trung cách đó không xa.

Bạch Vũ xoay đầu nhìn, về nhà phải đi đường hầm dưới lòng đất chứ, sao lại đổi hướng?

“Đi đâu vậy?”

“Tới bờ biển một lát.” Triển Dực bước đi, xoay đầu nhìn Bạch Vũ, “Anh không muốn đi thì về nhà trước đi.”

“Đi chứ.” Bạch Vũ chạy tới, đứng song song cùng Triển Dực, theo thang máy chậm rãi di chuyển, càng ngày càng cao, lên trên cả những tòa nhà. Bạch Vũ giữ tay vịn nhìn phong cảnh bên ngoài, ban đêm yên tĩnh không một bóng người, cảnh đêm phồn hoa, ánh đèn sáng soi tinh tú, cảnh này vào một ngàn năm trước tuyệt đối không hề có, Bạch Vũ rất thích xem cảnh đêm, thậm chí có thể đứng bên cửa số ngắm suốt một buổi tối. Cảnh tượng xa lạ lại chói mắt này, là một cảm giác rất tuyệt vời, như thể nhắc nhở hắn thời gian đã trôi qua một ngàn năm, rất xa vời. Loại cảm giác này, giống như ánh đèn phía xa kia, trải qua một ngàn năm, hạnh phúc hay đau khổ, cuối cùng cũng chỉ là một ngọn đèn, chỉ có nó là vĩnh hằng, có thể thưởng thức nhưng không bao giờ chạm được.

Thang máy chạy mấy vòng cuối cùng tiến vào một khoang máy, đây là lần đầu tiên Bạch Vũ được đi, tốc độ rất nhanh, Bạch Vũ có chút hưng phấn. Rất nhanh, hai người có thể nhìn thấy bãi biển hiện ra trước mặt rất rõ ràng, một mảng tối om, rộng đến vô tận, bờ bên kia lập lòe ánh lửa, ở chỗ này có thể thấy biển rất rộng, rất lớn, rất bao la.

Bạch Vũ tò mò hỏi Triển Dực, “Không phải ngồi bên bờ cát sao?”

“Tôi thích đứng nhìn ở trên tháp đèn hơn.” Triển Dực nhấn mấy nút, hai người dừng lại trước tháp đèn.

Bạch Vũ bước ra, phát hiện hai người đã ra giữa biển, tháp đèn cao chọc trời không một bóng người, bốn phía là cấu trúc tường mặt lồi, làm cho hắn không khỏi nhớ về chuyện xưa.

Triển Dực nhảy lên tường đá, đứng bên bờ có hơi nguy hiểm, bắt đầu nhìn phía về xa xăm.

Bạch Vũ đứng bên thành tường ngước mặt nhìn Triển Dực, phát hiện ra, người này suốt tiếng đều giữ trạng thái không vui, trời sinh trầm tĩnh à? Nhưng mỗi lần đi gặp bà ngoại, Triển Dực vẫn tương đối bình thường, thay vì nói hắn lãnh khốc hay tỉnh táo, chi bằng nói hắn đã trưởng thành quá mức.

“Dực Dực.” Bạch Vũ gọi, chỉ về phía lấm tấm đèn, “Bên kia là chỗ nào?”

“Ân.” Triển Dực gật đầu, tỏ vẻ nghe thấy, “Một ngôi làng.”

Bạch Vũ sờ mũi, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Triển Dực nhảy xuống, nhìn Bạch Vũ, “Sao anh lại biết về gia tộc Dracula?”

Bạch Vũ chớp mắt, “Quỷ hút máu chỉ có mấy gia tộc là quý tộc thôi, trí nhớ của tôi không tệ lắm.”

“Anh có biết bí mật của gia tộc này không?”

Bạch Vũ cong khóe miệng, “Là một gia tộc thì tất nhiên sẽ có bí mật, nhưng tôi đứng ở vị trí rất cao, không thể nhìn thấy bí mật của bọn họ, ngược lại tôi còn bị người ta tìm kiếm bí mật.”

Triển Dực thấy hắn bắt đầu đắc ý, cũng không hỏi nữa, “Về thôi.”

Bạch Vũ thấy Triển Dực xoay người đi, cũng bước theo, “Anh cậu làm nghề gì vậy?”

“Người đứng đầu gia tộc hiện tại.” Triển Dực bước vào khoang máy, trực tiếp chỉnh địa điểm tới trung tâm.

“Vậy gia tộc Dracula bây giờ đang làm gì thế?” Bạch Vũ hỏi tiếp.

“Đại khái là về phương diện chế thuốc.”

“Gia đình cậu có mẫu thuẫn nội bộ hả?” Bạch Vũ bắt đầu nhiều chuyện, “Cậu là người có hai dòng máu nên bọn họ ăn hiếp cậu?”

“Không hợp nhau thôi.” Triển Dực bình tĩnh trả lời, “Có vài người rõ ràng không thể hợp nhau nhưng cứ bị huyết thống ràng buộc, chỉ vậy thôi.”

Bạch Vũ gật đầu — Đơn giản mà rõ ràng, quả nhiên đủ lãnh đạm.

Rất nhanh, hai người đã đến trung tâm, trong tòa nhà lớn chỉ còn lại nhóm người trực đêm và bảo vệ, Triển Dực lên lầu, trực tiếp tới phòng làm việc.

Mục Tát đang ôm một đống đồ ăn nhẹ, nằm dài trên ghế sô pha, bọc chăn xem phim kinh dị, thấy Triển Dực tới, có chút kinh ngạc, “Trễ rồi sao còn chưa ngủ? Lạ nha, có nhiệm vụ hả?”

“Cần tra chút tài liệu.” Triển Dực bước tới trước máy tính của Phương Húc, mở máy lên, bắt đầu tìm tài liệu, rất nhanh tìm được một vài văn kiện, sau khi xem xong, lông mày nhíu lại.

Bạch Vũ bước tới xem, phát hiện Triển Dực đang xem tài liệu về máu nhân tạo, còn rất nghiêm túc.

Bạch Vũ nhớ tới, hắn đã từng đọc được trong báo, thứ kinh doanh mạnh nhất thế giới không gì khác chính là sản xuất máu nhân tạo, hình như có vài công ty độc quyền, trong đó có nhắc tới gia tộc Dracula. Máu nhân tạo liên quan tới sự tồn tại của huyết tộc, cũng liên quan tới việc huyết tộc và loài người có thể sống hòa bình cùng nhau hay không, phải biết rằng, một khi máu nhân tạo có vấn đề, con người từ bạn bè sẽ lập tức biến thành thức ăn của huyết tộc, tựa như thế kỷ trước, vô cùng hỗn loạn.

“Có liên quan tới việc anh cậu tìm cậu à?” Bạch Vũ tò mò.

“Cái tên Eide kia lại tìm cậu nữa hả?” Mục Tát đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt, nói, “Một tên giữ em siêu cấp biến thái.”

Bạch Vũ xoay đầu lại, “Giữ em?”

Mục Tát hít một hơi, đôi mắt đỏ lên, nhiều chuyện với Bạch Vũ, “Hai người anh của Dực Dực biến thái lắm nha, anh hai tên là Eide, oa, ai cũng không chịu nổi tính tình của hắn, bá đạo muốn chết luôn. Anh ba thì rất nổi tiếng…” Vừa nói vừa cầm một cuốn tạp chí lên, lật lật vài tờ, chỉ một người trong đó cho Bạch Vũ, “Đây nè, đại minh tinh đó.”

Bạch Vũ liếc mắt nhìn, là một tên hắc huyết tộc vô cùng đẹp trai, trong tạp chí phỏng chừng là chụp theo dạng Stills shoot (), mặc dù hắn không hiểu lắm đó là khái niệm gì, nhưng người kia ăn mặc rất mát mẻ, chỉ cần tạo mẫu sexy là được.

() Stills là một dạng thuật ngữ của nhiếp ảnh, thường chụp cho quảng cáo hay tạp chí nhưng chỉ lấy phần mặt. [theo Baike]

“Hai người kia không giống Dực Dực, Dực Dực đẹp hơn.” Bạch Vũ lật tạp chí, vừa lúc có giới thiệu về anh ba của Triển Dực, tên là Ryan • Dracula, hình như là một ngôi sao rất nổi tiếng, fan rất nhiều, trong tạp chí có tuyên truyền về buổi hòa nhạc của hắn.

“Buổi hòa nhạc…” Bạch Vũ tò mò, “Bộ hắn hát hay lắm hả?”

Mục Tát vừa định gật đầu, Triển Dực đã xem xong tài liệu, chen vào trả lời, “So với giọng hát của anh thì giọng hắn như vịt đực.”

Mục Tát phồng má — Á?!

Bạch Vũ cong khóe miệng, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt.

Triển Dực mặt không đổi sắc, “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Anh hai thì bá đạo, còn anh ba?” Bạch Vũ tò mò hỏi Mục Tát.

“Anh ba thì hết thuốc chữa rồi, dạng tự yêu mình á.” Mục Tát chậc chậc hai tiếng, “Gia tộc Dracula, ai cũng bị bệnh thần kinh hết.”

Bạch Vũ nhấc mi, “Quý tộc của huyết tộc không phải đều như thế sao?”

“Chuẩn quá anh ơi!” Mục Tát cầm ly máu lên muốn cụng ly với Bạch Vũ.

Triển Dực thấy không còn sớm, ngoắc ngoắc Bạch Vũ, “Về thôi.”

Vừa về tới trước cửa nhà, Triển Dực liền nhíu mày. Trước nhà có một chiếc xe khổng lồ đang đậu, vỏ ngoài màu vàng hết sức khoa trương. Bạch Vũ rất thích xem tạp chí liên quan tới xe, cái này tên là dã thú hoàng kim, hắn đã từng thấy trên tạp chí, nghe nói có thể đi lại trong khách sạn sang trọng, rất đắt.

Triển Dực bước qua đầu xe, đèn xe liền mở lên, ánh đèn sáng chói chiếu lên người Triển Dực.

Bạch Vũ ở phía sau nhìn làn da cơ hồ trắng như tuyết của Triển Dực bị ánh đèn bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan xinh xắn, giống như một bức tượng, rất đẹp.

Cửa xe mở ra, thanh âm kim loại ma sát vang lên.

“Ui, Dực.”

Một thanh âm lười biếng truyền tới.

Bạch Vũ xoay mặt nhìn, chỉ thấy có một người đứng trước cửa xe, trang phục của người nọ đã thuộc về phạm trù Bạch Vũ không thể hiểu nổi, nhưng mà đôi giày với ống quần có chút nữ tính. người nọ một tay giữ nắm cửa, tạo ra một tư thế khó khăn, có thể nhận ra giới tính là nam.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay chặn Triển Dực lại… Tay dài mà chân cũng dài, vóc người coi như không tệ.

Kính đen cực lớn che đi một nửa khuôn mặt, chiếc mũi cao cùng với khóe miệng hơi cong, một cảm giác ưu việt hiện ra trên mặt.

Bạch Vũ vừa nhìn liền nhận ra, là vị ngôi sao, anh ba của Triển Dực, lúc nãy vừa thấy trong tạp chí.

Chỉ tiếc, người nọ bày ra một tư thế khó khăn chào hỏi với Triển Dực, Triển Dực thì không thèm nhìn, đi thẳng vào tòa nhà.

Đèn xe rốt cuộc cũng tắt, Ryan bước lên cầu thang, “Anh tới đưa cho em vé xem hòa nhạc, nghe nói em vừa làm anh hai mất mặt trước mấy ông bác, có đúng không nhỉ?”

Triển Dực đứng trước thang máy, cầm điện thoại nhìn tài liệu ngày mai phải giải quyết do Khải mới gửi tới, vẫn như cũ không để người kia vào mắt.

Ryan định nói gì đó, đột nhiên có một thân ảnh màu trắng vọt tới trước mặt hắn.

Ryan hơi sửng sốt.

Vốn là, dáng người của ba anh em đều thuộc vào dạng cao gầy, nhưng Bạch Vũ lại cao hơn, Ryan vốn chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng Bạch Vũ lại trắng tới chói mắt, cùng với vẻ đẹp không ai sánh bằng, làm cho hắn không khỏi kinh hãi.

Rất rõ ràng, Bạch Vũ ở chung với Triển Dực, điều này làm Ryan hơi tò mò, quan sát Bạch Vũ từ trên xuống dưới, sau đó lên tiếng hỏi Triển Dực, “Em cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi hả?”

Triển Dực bước vào thang máy, Ryan chặn cửa lại, “Sao lại không để ý tới anh?”

Lúc này, có vài bảo vệ bước tới, nghĩ Triển Dực gặp phải chuyện phiền phức, nhưng khi nhìn thấy Ryan, bọn họ liền do dự.

Ryan vô cùng đắc ý nhìn Triển Dực đang nhíu mày, rút ra hai tấm vé, “Tới xem mị lực của anh một chút, thế nào?”

Triển Dực rốt cuộc ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó nghiêm trang hỏi lại, “Anh thì có mị lực gì? Nhìn anh chi bằng tự soi gương còn thú vị hơn.”

Sắc mặt Ryan lập tức đổi màu.

Bạch Vũ cùng hai bảo vệ đều gật đầu — So về xinh đẹp, đúng là Triển Dực cũng thuộc hàng ưu tú, chẳng qua không có ăn mặc như Ryan mà thôi.

“Không giống, em cùng lắm chỉ trẻ hơn anh thôi.” Ryan rất tự tin, dựa vào cửa thang máy, mỉm cười, “Chúng ta đang nói mị lực nha.”

Triển Dực cười nhạt, vươn tay ra sau cổ Bạch Vũ, đè đầu hắn xuống, để Bạch Vũ cùng Ryan đối mặt nhau, mở miệng, “Đứng chung với hắn, anh chỉ giống một cái cây khô héo mà thôi.”

Ryan câm miệng nửa ngày không nói được lời nào.

Bạch Vũ ngoại trừ rất vui thì cũng chỉ có rất vui, hôm nay là ngày gì vậy, sao đẹp quá vậy, hơn nữa hắn còn vui mừng phát hiện ra một chuyện, Dực Dực rất độc mồm độc miệng!

“Chọc tức anh bộ vui lắm à?” Sắc mặt Ryan trầm xuống, nhìn chằm chằm Triển Dực, “Đồ con hoang.”

Mặt Triển Dực không hề đổi sắc, giọng nói cũng không thay đổi, “Anh thì ngu xuẩn, rất vẻ vang, cửa ra bên phải.”

“Sao lại phải đi đường bên phải?” Bạch Vũ cùng Ryan đồng thanh.

Triển Dực giơ hai ngón tay, “Đường của B ().”

() B là bút chì B á, cũng chỉ độ cứng, ta cũng không biết tại sao bên Trung lại đổi sang ý mắng chửi người khác. Đại khái là Dực Dực chửi Ryan ngu [=))]. Sorry ta dùng từ hơi thô nhưng mà dùng ngốc thì nó không phải câu chửi rồi :

Khóe mắt với khóe miệng của Ryan đều nhíu lại, Bạch Vũ vỗ tay cười ha hả.

“Em…” Ryan còn chưa dứt lời, Triển Dực đã nhấn nút đóng cửa lại.

Ryan không thể làm gì khác đành buông cửa ra, lùi lại một bước.

Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Triển Dực và Bạch Vũ cùng biến mất sau cánh cửa, Ryan vươn chân đá văng thùng rác bên cạnh, thùng rác bay lên cao đụng phải vách tường rơi xuống, tanh bành.

Ryan vừa đi vừa kéo cà vạt, vô cùng tức giận.

Vừa ra ngoài, có mấy người bị chiếc xe của hắn hấp dẫn đứng lại xem, người có mà huyết tộc cũng có.

“Ryan!” Có mấy người hét lên chói tai.

Ryan không thèm liếc nhìn, mắng một câu, “Cút ngay, đám chó!”

“A!” Mấy huyết tộc cùng loài người cao hứng nhảy tưng tưng.

Bảo vệ hai mặt nhìn nhau — Bị chửi mà cũng vui vậy sao?

“Cô bé.” Một bác bảo vệ tới hỏi một cô gái đang sắp sửa muốn chết ngất, “Hắn vừa mới chửi cô nha.”

“Mắc mớ gì tới chú, biến giùm cái, Ryan có giết tôi, tôi cũng chịu nữa!”

“Đúng thế đúng thế!” Một đám người cùng phụ họa.

Mấy bảo vệ cả kinh lui về sau, đây là cái suy nghĩ gì a? Đám con nít con nôi này, một chút lễ phép với người lớn cũng không có? Bọn họ nhớ lại lời Triển Dực lúc nãy nói về Ryan, không khỏi nhịn cười.

Ryan bước vào xe, giận hừng hực ngồi xuống, cầm lấy ly rượu do trợ lý xinh đẹp đưa cho, uống một hớp, giơ tay lên đập nát chiếc ly, “Cái thằng con hoang kia dám chọc giận tôi! Cái đồ không biết xấu hổ, nếu anh hai không thiên vị nó, tôi đã sớm chỉnh nó rồi!”

Bạn đang �

Trợ lý nhờ người máy dọn dẹp đống thủy tỉnh nát dưới đất, nói, “Muốn chỉnh hắn cũng không khó.”

Ryan ngẩng đầu lên, nhìn người trợ lý hồng huyết tộc xinh đẹp, nâng cằm hỏi, “Cô mới tới? Tên gì?”

“Tôi tên là Shelly.” Nữ trợ lý hồng huyết tộc mị hoặc bước tới trước mặt Ryan, “Tôi sẵn sàng làm mọi chuyện vì anh.”

Ryan suy nghĩ một chút, cau mày, “Quên đi, để anh hai biết thì rất phiền phức, hơn nữa, Triển Dực không phải loại dễ đối phó.”

“Anh có thể làm mà không để lại dấu vết.” Trên mặt Shelly mang theo vài phần dụ dỗ.

Ryan buồn cười nhìn cô, “Điều kiện thế nào? Huyết tộc từ trước tới giờ chưa làm không cho ai cái gì.”

“Tôi muốn… đến gần quý tộc một chút.” Shelly đột nhiên trở nên khéo léo, mang theo vài phần cầu xin.

Ryan liền hiểu ra, cấp bậc của huyết tộc vô cùng nghiêm ngặt, hồng huyết tộc có quý tộc và dân thường, hắc huyết tộc lại có cấp bậc riêng của hắc huyết tộc. Mà dân thường thuộc hồng huyết tộc được quý tộc hắc huyết đề cử, sẽ có thể thuận lợi lên hàng quý tộc, từ đó có thể nắm giữ được thứ riêng, cuộc sống cùng địa vị cũng sẽ trở nên cao hơn.

“Để xem năng lực của cô thế nào.” Ryan khẽ mỉm cười, “Tôi sẽ chờ xem.”

Shelly đứng lên, tắt người máy thu dọn, ngồi vào chỗ lái, khởi động xe, mặc kệ đám fan điên cuồng, lái xe đi.

“Á, nhiều người ghê.”

Trên lầu, Bạch Vũ đang đứng bên cửa sổ nhìn tình hình bên dưới.

Triển Dực rửa mặt xong, bước ra, trên tay cầm một quả táo.

Bạch Vũ xoay đầu lại, “So với anh hai, hình như cậu ghét anh ba hơn nhiều lắm thì phải.”

“Có gì lạ đâu.” Triển Dực thờ ơ trả lời, “Hắn vốn rất đáng ghét.”

“Ân, tôi không phải muốn mổ xẻ quá khứ của cậu, nhưng mà có thể kể một chuyện điển hình do người kia làm cho tôi nghe không?” Bạch Vũ tò mò, Triển Dực là một người rất lãnh đạm, tại sao lại dùng thái độ cay nghiệt đối đãi với người kia?

Triển Dực đặt quả táo lên bàn, cầm con dao lên, “Hắn dọa bà ngoại tôi.”

Vừa nói, vừa “Ba” một tiếng, chẻ quả táo ra làm hai.

Bạch Vũ cầm một nửa, gật đầu, “Quả nhiên là chuyện không thể tha thứ.”

“Vậy cậu không sợ hắn lại nhắm vào bà ngoại sao?” Bạch Vũ có chút lo lắng.

“Hắn không dám đâu.” Triển Dực ngậm miếng táo, đứng lên đi thay đồ, “Lần đó tôi chém hắn nát bấy, hắn phải tốn hai năm mới hồi phục hoàn toàn, thử làm lần nữa xem, tôi sẽ băm hắn ra, đổ vào bồn cầu, giật nước cho biến luôn.”

Nói xong, “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng tắm lại.

Bạch Vũ bưng mặt cảm thán, “Dực Dực oai quá đi! Dễ thương muốn chết!”

Truyện Chữ Hay