“Hộc, hộc…” Một loạt tiếng thở gấp yếu ớt và mỏng manh vang lên nơi ngục tối. Cơ Bạch bất lực ngồi thở hổn hển trên sàn gạch đã nhuộm đỏ máu.
“Không tệ nha, quả thực là người thừa kế của ta. Tiềm chất không tệ!” Một giọng nói ranh mãnh, không rõ ý định trêu chọc hay chế giễu, lọt vào tai của Cơ Bạch. Anh từ từ ngẩng đầu lên, loli tóc bạc với nụ cười ngây thơ thu mình vào tầm mắt của anh. Chính là kẻ khiến anh đau thấu da thấu thịt!
Cơ Bạch sợ hãi liên tục lùi về phía sau. “Đừng… Đừng lại đây…” Một giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng và êm dịu như tiếng hót của chim hoàng anh cất lên khiến Cơ Bạch choáng váng
“Đ-Đây là… Đây là giọng của mình sao?” Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
“Ôi trời, có vẻ con vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại sao?” ~ Dù sao thì, chào mừng con đến với thế giới bóng đêm, con nối dõi của ta.” Khóe môi Lilias nhếch thành hình vòng cung tạo nên một điệu cười xảo quyệt. Sau đó, cô ta lấy trong váy ra một chiếc gương tinh xảo đắt tiền và ném xuống dưới chân Cơ Bạch.
Ai đây?! Cơ Bạch lúc này như bị cơn gió lạnh của tháng mười hai khiến cho run rẩy và cổ họng anh như bị nghẹn ứ- anh ấy ngẩn người ra.
Trong gương, một bé Lolita tóc bạc đẹp tựa con búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo, lúc này đang nhìn chính bản thân. Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của cô ấy, trong khi đôi mắt màu hồng ngọc của cô ấy chứ đầy vẻ hoài nghi. Làn da trắng nõn của cô khiến cho không ai có thể tin cô là nhân loại.
“Với bộ dạng mới này, con có thấy hài lòng không? Hehehe, chào mừng con đến với huyết tộc thế giới. Con nối dõi của ta.”
Giọng nói như chế giếu của Lilias văng vẳng bên tai khiến Cơ Bạch không kìm nổi mà cảm thấy sôi máu.
“K…K, Khônggggggggggg!!…”
(Trans: ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯)
……… ..
Tại một căn nhà cho thuê lụp sụp, chàng thiếu niên với mái tóc rối bù nằm úp mặt trên giường, trong mắt hiện vẻ vô cùng bối rối. Không khó để nhận thấy bộ quần áo anh đang mặc đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh lại mơ thấy cơn ác mộng đó…Đã một năm trôi qua, cơn ác mộng đó vẫn đeo bám anh tới ngày nay.
Một tờ báo đã có từ hơn 10 tháng trước được dán ngay cạnh tủ đầu giường anh. Tiêu đề viết: “Đội kỵ sĩ bị phục kích! Tiên phong kỵ sĩ vương ‘Thiên Huy' đã bỏ mạng khi chiến đấu!”.
Tờ báo đó cách đây một năm. Theo như điều nhân loại được biết, ‘Thiên Huy’ kỵ sĩ đã bỏ mình trong chiến đấu một năm trước. Không thể có chuyện anh lại lành lặn xuất hiện tại một căn nhà cho thuê như vậy
Đúng vậy, người đang nằm trên giường chính là Cơ Bạch, người đã bị giam cầm bởi huyết tộc nữ vương một năm trước. Một năm qua, anh sống trong thân phận chủng tộc mà anh ta ghét nhất, nghe theo cơn khát máu tươi đang chảy trong huyết mạch, khi anh thực hiện một cuộc chiến tranh toàn diện với một đạo quân huyết tộc dưới quyền. Ma sói, quỷ tộc, succubus, huyết tộc phản loạn, và thậm chí là cả… nhân tộc. Tay anh đều đã dính máu của họ.
Sau nhiều lần âm thầm mưu đồ, cũng như tận dụng sự tín nhiệm mà anh có được từ Lilias, anh đã nắm lấy được cơ hội bỏ trốn. Cuối cùng, anh đã thoát khỏi Tinh hồng huyết vực- nơi mà ánh sang không thể chiếu rọi tới.
Cơ Bạch đã ngay lập tức biến thành hình dạng nhân loại như đặt chân lên lãnh thổ của nhân tộc. Anh thành công trở về quê hương của mình, nơi mà anh đã biến mất được một năm, tận hưởng cảm giác nơi thành thị phồn hoa của con người mà anh đã bỏ lỡ từ lâu.
Khi Cơ Bạch còn là ‘Thiên Huy’ kỵ sĩ, anh luôn mặc trên mình ‘Thiên huy thánh võ’. Vì anh luôn mặc giáp kín toàn bộ cơ thể nên số người biết diện mạo thật của anh là rất ít. Trên thực tế, chỉ một vài chiến hữu thân nhất của anh – những người cũng anh vào sinh ra tử-mới biết diện mạo thật của anh. Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của mọi người khi gặp Kỵ sĩ vương là khí chất của bộ giáp che phủ từ đầu tới chân.
Cơ Bạch đã phải chịu rất nhiều khó khan vất vả khi trở lại xã hội loài người, ban đầu anh chỉ muốn đi đến Thánh điện để gặp lại những người bằng hữu của mình. Nhưng khi cách ngôi đền có 10 phân, chân anh bỗng dừng lại và không thể bước tiếp nữa. Anh đứng yên tại chỗ, nghĩ xa xăm.
Ta, ta của bây giờ, thực sự có đủ tư cách để đặt chân vào nơi này? Ta… bàn tay nhuốm máu người của ai? Ta tự hỏi… ta đã trở nên giống hấp huyết chủng đến mức nào trong năm qua. Ta bây giờ có phải là mỗi đe dọa cho nhân loại?
Câu hỏi đó như đang tra vấn lương tâm của Cơ Bạch. Chúng vương lại trong tâm trí anh rất lâu mà không chịu giải tán.