Một hình ảnh kỳ quặc xuất hiện trên đường ngay lập tức thu hút ánh nhìn người dân trên phố. Một người mặc đồ Ultraman đang chạy dưới cái nắng chói chang. Cơ thể anh lấm tấm mồ hôi trong khi thu hút ánh nhìn từ xung quanh.
‘Họ không đuổi kịp? …Phải chắc chắn không ai theo dõi mình khi ở đây. ‘
‘Vừa chạy vừa mặc đồ hóa trang thật là thú vị!’
Cơ Bạch ngó nhìn xung quanh trước khi bước vào toilet, ngay lập tức thay bộ đồ hóa trang của anh. Để tránh bị Manda đuổi kịp, anh đã phải chạy hết tốc lực, sau đó chạy tới lui 1 vài lần, sau đó, anh phi vào tầng hầm của một cửa hàng bách hóa. Khi chắc chắn không có ai theo dõi, anh cởi bỏ bộ trang phục, sau đó cho vào túi ni-lông và thản nhiên bước ra ngoài.
Cách xử lý rườm rà này không quá xa lạ so với Cơ Bạch. Thực tế, anh khá có tính toán trong từng bước đi. Nhưng nó lại kèm theo một cái giá. Trong quá khứ, anh luôn là người xuất hiện sau cùng mỗi khi có biến. Ngay khi các kỵ sĩ lao đến hiện trường, Cơ Bạch vẫn tìm nhà vệ sinh để chui vào.
Đặc thù của thánh võ Cơ Bạch khiến anh không thể lộ mặt trước công chúng, thánh hạt tinh khiết tạo nên bộ giáp tinh xảo của anh đã cắt đứt khả năng này.
Rõ ràng là các kỵ sĩ hậu bối nổi tiếng trước công chúng hơn anh. Chiêu thức của họ đẹp mắt như pháo hoa, luôn hét tên đòn đánh và tạo nên tư thế đẹp mắt khi chém hạ con quỷ nào đó.
Cơ Bạch không thể và cũng không cần tạo những bước di chuyển thừa thãi như vậy.Thời gian mà bọn họ la hét tuyệt kỹ đủ để anh chém hạ một quân đoàn ác ma chủng rồi.
Tuy nhiên, không bị chú ý cũng là điều anh muốn. Thay vì vẻ hào nhoáng và lộng lẫy, anh thà xuất hiện khi ai đó cần mình, và anh cũng không muốn cuộc sống mình bị ảnh hưởng.
Cơ Bạch bước ra khỏi cửa hàng sau khi cởi bỏ bộ trang phục và phi nhanh về phía trước. Sau khi dò la xung quanh, anh trở lại con hẻm trước đó
Anh bạn cho anh mượn bộ đồ vẫn đang khoanh tay ngủ yên, Cơ Bạch khá chắc anh ta sẽ không thức dậy ngay lập tức. Rốt cục, thuật thôi miên anh sử dụng có thể kéo dài trong 1 ngày.
Cơ Bạch khom người xuống và chắp tay cầu nguyện. Anh ấy chân thành biết ơn sự đóng góp và hy sinh của cậu em này đã sẵn sàng cống hiến cho thành phố. Sau đó, Cơ Bạch đặt bộ trang phục vào tay anh và ném anh ra khỏi cơn hẻm nhỏ sau khi chắc rằng không có ai.
Mặc dù người đi bộ trên đường này khá thưa thớt, Cơ Bạch vẫn tin chắc một chàng trai tốt bụng như vậy sẽ nhận được phước lành của Chúa… Ngay cả khi không ai tìm thấy anh ta, thì ngất xỉu 1 ngày cũng không chết vì không ăn không uống được.
Sau khi cầu nguyện về lối đi của con hẻm, Cơ Bạch bước vào 1 con hẻm nhỏ khác. Xung quanh là một đống rác, có lẽ do xung quanh không có ai quản lý, rác rưởi tràn ngập khắp nơi và bốc mùi hôi thối nồng nặc
Về việc bé tiểu miêu, Cơ Bạch không đủ nhẫn tâm để bỏ rơi cô. Tuy nhiên, có lý khi nói rằng thánh võ của anh không thể dùng để chữa bệnh, và anh cũng không phải người điều hành viện thú y. Dù bây giờ cứu được, thì anh không chắc cưu mang được cô cả đời.
Cơ Bạch không quan tâm nhiều đến những việc nằm ngoài phạm vi nghĩa vụ của anh. Thực tế, anh giúp đỡ cô chỉ vì lòng thương hại, không muốn cô ta chết trước mặt mình. Thật sự sinh mạng của cô, Cơ Bạch căn bản không quan tâm.
Nghĩ đến đây, Cơ Bạch đã đi đến nơi góc hẻm. Anh bỗng nghe thấy tiếng động phát ra rõ ràng không phải từ cô mèo…
Ngay khi anh định đi vào, đồng tử anh thu lại. Cơ Bạch vội vàng rụt lại chân phải mà anh định bước ra.
‘Chẳng lẽ…Bị hiệp hội thánh võ phát hiện rồi sao? …Nếu đúng vậy, nên làm gì bây giờ? Nên bỏ trốn? Hay là…’
“Bằng hữu, nếu đã tới, thì cũng đừng trốn tránh. Sao không tự giới thiệu bản thân đi?” Trong khi Cơ Bạch đang lúng túng, một giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông trung niên phát ra từ con hẻm.
‘? Phát hiện ra rồi sao?’
Nghe giọng nói từ trong ngõ, Cơ Bạch hơi nhíu mày. Do dự một hồi, anh quyết định đi vào trong ngõ.