Huyền Vũ Khuynh Tài

chương 30: bức tranh "tình cảm"

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi quậy tung Hắc Vụ Sâm Lâm Mộ Dung Như Ly cuối cùng cũng theo Mạc Hàn Phong trở về. Vừa vào phòng nàng đã nằm lăn ra bàn ngáp ngắn ngáp dài.

Lưu quang trong mắt chợt lóe, Mộ Dung Như Ly bật dậy nhìn hai ma thú, vẻ mặt thập phần cao hứng:

“Các ngươi đều có thể hóa hình được rồi đúng không?”

Hai ma thú đồng thời gật đầu.

“Vậy mau biến cho ta nhìn!” A~ Có lão thiên mới biết trong lòng nàng hiện tại đang hào hứng đến cỡ nào. Nếu dung mạo bọn họ tương tự Mạc Hàn Phong thì chẳng phải bên cạnh nàng sẽ có thêm hai cái mỹ nam hay sao? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bản thân với dung nhan khuynh đảo thiên địa xuất hiện trước mặt bàn dân thiên hạ mà đằng sau là ba cái nam nhân dung mạo xuất chúng khiến đám nữ nhân thèm nhỏ dãi là nàng lại cảm thấy thỏa mãn a!

(Nguyệt: Ly tỷ...ta thật sự không nhận ra tỷ lại chính là một cái sắc nữ! / MDNLy: Hừ, ngu ngốc! Ngay từ đầu ta đã là như vậy rồi!)

Nhìn vẻ mặt "kinh dị" của Mộ Dung Như Ly hai người Tiểu Hồ, Tiểu Diễm không khỏi cảm thấy rét run. Không lẽ chủ nhân đang tính kế bọn chúng?!

(Về sau gọi Tiểu Hồ và Tiểu Diễm là "hắn" nhé!)

Xoay người một lần, tức khắc xung quanh hai người bọn hắn phát ra hào quang chói mắt. Trước mắt Mộ Dung Như Ly lúc này đã không thấy hai ma thú mà chỉ còn hai thiếu niên. Dung mạo ấy hả? Chỉ có thể dùng một từ "mỹ" để miêu tả!

Tiểu Hồ chính là một thiếu niên chừng t, dung mạo phong tình vạn chủng, toàn thân toát ra vẻ yêu mị. Hắn vận tử y, cổ áo xẻ hình chữ V làm lộ ra làn da trắng nõn như nữ nhân. Mái tóc bạch kim dài đến ngang eo, mềm mượt như thác đổ xuống bờ vai rộng. Mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ lười biếng nhưng không giấu được một tia giảo hoạt, đôi con ngươi thuần túy một màu tím âm trầm khiến người ta không nhịn được mà trầm luân, một bên mắt bị tóc che khuất khiến hắn càng thêm mị hoặc.

Mộ Dung Như Ly trong lòng gào thét: Ngươi chính là cái yêu tinh quyến rũ người a! Chết tiệt, nếu không phải ta sở hữu tinh thần vững chãi thì chỉ sợ đã sớm bị ngươi câu mất hồn rồi!

Lại nhìn sang Tiểu Diễm là một thiếu niên cũng tầm tuổi Tiểu Hồ bất quá khí chất lại không giống. Hắn một thân hắc y, mái tóc màu xám tro dài ngang vai được cố định tỉ mỉ bằng một chiếc trâm bạch ngọc. Khuôn mặt hình chữ điền, sống mũi cao thẳng, mày kiếm cao vút, bạc môi mỏng chu lên khiến người ta không khỏi muốn cắn một phát. Đôi con ngươi hổ phách toát ra vẻ ngông cuồng.

Mộ Dung Như Ly cảm thán:

Hắn đích xác là một tên nóng nảy, về sau phải hảo hảo rèn luyện một phen cho hắn mới được!

Trong lòng âm thầm đánh giá còn bề ngoài nàng lại xoa xoa cằm, nhướng mày nói:

“Các ngươi đẹp như vậy không có nữ nhân theo đuôi mới là lạ đó!”

Nghe vậy trong mắt Tiểu Diễm lộ rõ vẻ khinh thường. Hắn bĩu môi hừ lạnh:

“Nhân loại là một lũ ngu xuẩn! Chúng không xứng nhìn ngắm dung mạo của ta!”

Mặc dù Tiểu Diễm đối với Mộ Dung Như Ly đã quy thuận nhưng việc này cũng không thể thay đối suy nghĩ của hắn về nhân loại.

Tiểu Hồ đi đến bên cạnh đùa nghịch một lọn tóc của nàng, cười tà:

“Nhân loại...là ám chỉ cả chủ nhân a~”

“Ách! Đương nhiên chủ nhân là ngoại lệ! Ta mới không xứng được nhìn ngắm dung nhan phòng hoa tuyệt đại của người!” Tiểu Diễm chột dạ, vội vàng xua tay, cười hề hề bắt đầu sự nghiệp vuốt mông ngựa.

Tiểu Hồ không đáp lại, trong lòng âm thầm phỉ báng hắn một trận: Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả ta! (Nguyệt: Hửm? Ca đây chính là đang tự thú sao?)

Mộ Dung Như Ly nhìn một màn này khóe miệng bất giác nâng lên. Có lẽ những ngày tháng về sau sẽ không còn yên ắng nữa...

Cốc Cốc...

Có tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào. Mộ Dung Như Ly phất tay ý bảo tất cả im lặng rồi lạnh nhạt nói: “Vào đi”

Nàng mặc dù không thích bị làm phiền song để Lan Nhi phải phá lệ vào thông báo thì hẳn là chuyện quan trọng.

Lan Nhi bước vào liền ngây ngốc chôn chân tại chỗ. Nàng ta thấy gì? Đương nhiên là một "bức tranh" phải nói là vô cùng mỹ giữa tiểu thư nhà mình và ba cái tuấn nam.

Trong mắt Lan Nhi: Mộ Dung Như Ly một tư thái lười biếng ngồi trên ghế, hai chân gác lên một chiếc ghế khác mà lúc này đằng sau nàng là một nam nhân yêu mị đang ôn nhu vuốt mái tóc nàng, còn trước mặt là một nam nhân có chút ngốc đang cười hề hề bóp chân cho nàng, bên cạnh là nam nhân lãnh khốc mặt không rõ cảm xúc. Điểm chung của cả ba nam nhân là đầu dùng ánh mắt ôn nhu đầy tình ý nhìn nàng.

Mà thực chất mọi chuyện là như thế này: Như mọi người đã biết soái ca yêu nghiệt Tiểu Hồ của chúng ta chỉ đang đùa nghịch một lọn tóc của mỗ nữ chính mà thôi, hoàn toàn không có "ôn nhu vuốt" như Lan Nhi thấy, còn soái ca đang cười hề hề mất hình tượng Tiểu Diễm thì đang thực hiện sự nghiệp vuốt mông ngựa của mình, cái gì cũng không để ý, cuối cùng là Mạc Hàn Phong. Hắn dùng ánh mắt ôn nhu đầy tình ý nhìn nàng? Sai, sai, hoàn toàn sai hết! Hắn chính là đang dùng ánh mắt giết người không đền mạng nhìn hai kẻ Tiểu hồ Tiểu diễm a!

Nếu để mấy người này biết được hành động tùy ý của bọn họ trong mắt Lan Nhi lại trở thành một bức tranh tình cảm hoa bay đầy trời trái tim bắn tứ phía thì không biết sẽ có phản ứng ra sao đây a?

Truyện Chữ Hay