Lệnh chủ lo ngay ngáy đi theo sau Vô Phương, lúc đến cung Đại Minh, chàng nghẹn ngào chực khóc, “Rốt cuộc nàng tính nói gì với hắn vậy? Ta cho nàng biết, nàng muốn xả thân vì nghĩa cũng không có cửa đâu. Nàng mà xảy ra bất trắc gì, ta sẽ giết sạch ba nghìn thế giới rồi tự sát vì tình. Củi không sợ lở, hắn sắp quy vị rồi, còn ta chỉ là một con kỳ lân muốn kiếm cơm, nếu hắn không tiếc quả vị của mình, ta cũng chẳng cần cái mạng này luôn…”
Chàng vừa đi vừa lải nhải, nói lắm tới mức đầu óc Vô Phương như muốn nổ tung. Trời còn chưa sáng, tòa kiến trúc hùng vĩ này vẫn chìm trong màn đêm, chỉ thấp thoáng hình dáng nhờ ánh đèn cung đình treo trên cao rọi xuống.
“Chàng đoán xem giờ hắn đã ngủ chưa?” Nàng nheo mắt nói: “Nếu ta vào giấc mộng của hắn…”
“Hắn sẽ làm bậy với nàng.” Chàng nhanh chóng tiếp lời, đổi lại là bị nàng lườm một cái.
Nàng xoay người nhìn cung Quang Minh ở đằng xa, “Hồn phách của Cù Như đã xuất hiện, hắn muốn chứng minh mình trong sạch thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quan hệ với Hoa Dữ là duyên phận, chẳng lẽ với Cù Như thì không phải? Những sát hỏa vừa nãy không biết sẽ dẫn tới phiền toái gì, nhưng chẳng thể đợi thêm nữa, còn tiếp tục đợi thì Cù Như sẽ xảy ra chuyện mất.” Nàng chìa tay ra với chàng, “Đưa chùy kim cương cho ta.”
Lệnh chủ lo lắng hỏi: “Nàng không làm bậy đó chứ?”
Nàng bật cười, “Không đâu, tu vi của ta chẳng đủ để giết hắn, chỉ có đồ ngốc mới lấy trứng chọi đá.”
Chàng do dự rồi đưa chùy ra, “Hơi nặng, cẩn thận đấy. Ta đợi nàng hai khắc, hết thời gian ta sẽ vào đón nàng ngay.”
(Hai khắc = phút.)
Nàng đáp ‘được’ rồi hóa thành luồng sáng, bay vút đến trước cung Quang Minh.
Người trong điện biết nàng đến, vội vã đi ra đón, thấy nàng thì vừa mừng vừa sợ, khóe miệng giật giật rồi gọi: “Vô Phương”.
Cuối cùng cũng không gọi mình là Hoa Dữ nữa, xem ra đầu óc y đã tỉnh táo rồi. Không có ý định vừa gặp đã đốp chát ngay, Vô Phương mỉm cười nói: “Đã quấy rầy mộng đẹp của bệ hạ, thật có lỗi.”
Nàng có thể đến, y cầu còn không được nữa là, vội vã sửa lại vạt áo nói: “Ta đang ngồi thiền, vẫn chưa ngủ…” Vừa nói vừa nhường đường, “Nàng… vào đi.”
Cảm giác thật kỳ lạ, xác là của Minh Huyền, nhưng đằng sau lại là một kẻ khác. Nhưng hộ pháp không còn gay gắt như lần gặp mặt lúc trước, nhìn dáng vẻ của y bây giờ, có thể tưởng tượng được lúc y sống chung với Hoa Dữ thì có cảm giác yên bình thế nào.
Có tài ba tới đâu thì cuối cùng cũng trở nên bé nhỏ trước mặt tình yêu thôi. Lúc y điên cuồng khiến kẻ khác hận thấu xương, song lúc này lại có vẻ tội nghiệp. Sau khi đón nàng vào điện, y không còn giữ tướng mạo của Minh Huyền nữa mà khôi phục lại hình dáng hộ pháp uy nghiêm, chẳng qua giữa hàng lông mày lại mơ hồ có vẻ lúng túng. Y đứng ở nơi đó, không biết tiến lùi thế nào.
“Sao nàng lại… đến khuya vậy?” Y xoắn vặn tay, nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào long ỷ của mình, “Ngồi đi.”
Trong cung của hoàng đế không có ghế dành cho khách, vì y gần như không cần nhường lễ với bất kỳ ai, cho nên muốn mời nàng ngồi thì ngoại trừ chiếc giường nhỏ trong tẩm cung ra thì cũng chỉ có long ỷ này là thích hợp nhất. Quả đúng là thần Phật siêu trần thoát tục, thứ đế vương coi trọng nhất mà cũng không là gì ở trong mắt y.
Vô Phương từ chối: “Không cần, ta đứng nói là được rồi. Tối nay đến là muốn trả pháp khí cho tôn giả. Đáng lẽ phải là Bạch Chuẩn nhà ta vào cung mới đúng, có điều vừa hay ta có lời muốn nói với tôn giả, thế nên giành đi thay chàng.”
Dù bốn chữ ‘Bạch Chuẩn nhà ta’ nghe rất chướng tai, nhưng nàng có thể đến là đã vượt quá dự tính của y rồi. Nàng nói đến để trả chùy kim cương nhưng mãi vẫn chưa lấy nó ra, vẻ mặt thoạt nhìn như muốn nói rồi lại thôi. Y chắp tay ra sau lưng, mỉm cười, “Có lời gì nàng cứ nói.”
Hai người đứng đối điện nhau, ánh đèn trong điện lay lắt, khiến cả tẩm cung cũng lay động theo. Vô Phương nói: “Tối qua bách quỷ hoành hành, khiến dân chúng trong thành Trường An bàng hoàng, tôn giả hẳn đã biết?”
Y gật đầu, “Nhân gian này vốn không thái bình, nên ta đã thiếp lập cục Thiên Tinh, chuyên quản những chuyện quỷ thần.”
Y giỏi nhất là giả vờ giả vịt, dĩ nhiên Vô Phương biết bản lĩnh của y, cũng không cãi lại mà lạnh giọng nói: “Tối nay ta và Bạch Chuẩn ra ngoài tuần đêm, gặp phải sát hỏa bay đầy trời, cũng phát hiện thấy hồn phách của Cù Như. Tôn giả à, nói thế nào thì ngài và Cù Như cũng có một đêm vợ chồng, trước kia em ấy không biết chân thân của ngài, nhưng tình cảm dành cho Minh Huyền hoàn toàn là thật. Ngài nói thần thức của ngài khôi phục bắt đầu từ lúc kéo Tàng Thần tiễn, vậy duyên phận với Cù Như cũng là sau khi ngài lên ngôi, nên ngài với em ấy…”
Y giơ tay lên, “Không cần nói nữa, bổn tọa chuyển thế bảy lần, hết năm kiếp có vợ có con. Cái nàng gọi là duyên phận chỉ là vận mệnh lúc ta làm người mà thôi, phải tuân theo đạo trời, không thể không như vậy.”
Vô Phương nghẹn lời, “Năm kiếp trước thành gia lập thất đều là người phàm, vậy lần này trêu chọc Cù Như chẳng lẽ cũng là tuân theo đạo trời?”
Đề tài này đã đâm trúng chỗ đau của y, y không nhịn nổi nữa, “Đêm hôm khuya khoắt nàng vào cung là để hỏi tội ta? Chuyện giữa ta và Cù Như, nàng không biết được nội tình thì đừng nói. Hôm đó là nó…” Y đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa căm phẫn quay phắt đầu đi, lí nhí nói: “Là tự nó cưỡng ép… Lúc đó đầu óc ta rối ren, coi nó thành nàng.”
Y nói nửa câu đầu, Vô Phương nghe cũng chỉ cười mỉm trong bụng, loại chuyện này chỉ cần bên nữ cậy mạnh ép là có thể thành à, đúng là nói mà không biết ngượng miệng!
Nhưng y lại nói coi Cù Như là nàng, nhất thời nàng nhướn cao mày… chuyện hoang đường gì thế này! Trừ chút tình cảm lúc y còn là Diệp Chấn Y ra, nàng không nhớ mình và y còn có liên hệ nào khác, với chân thân hộ pháp thì càng lạ lẫm hơn. Tự dưng xem nàng là đối tượng ảo tưởng, đúng là buồn nôn đến cực độ.
Y thấy nàng thay đổi sắc mặt, lòng cũng buồn rầu, không trở về được thật rồi. Hoa Dữ của y, dù đứng đối diện nhau cũng không quen biết.
Trước đây khi dò ra được thành Thạch Tác nơi Hoa Dữ chết oan, y đã từng hận biết bao, hận vì không tính toán rõ ràng với Phật, cuối cùng để bị lừa gạt như vậy. Đã nói rõ là ba kiếp, nhưng kiếp cuối cùng Hoa Dữ lại có kết cục như thế, không được chết yên lành. Bốn mươi chín ngày sau khi thành bị tàn sát, y đã từng vào thành xem qua, sát khí ngưng tụ sinh ra Diễm Vô Phương. Kiếp đó y là đạo sĩ nên liền đuổi giết nàng để thúc đẩy nàng gặp được Liên sư. Y cũng hiểu Liên sư được phần nào, ông ta là tán tiên trong số Phật, thích độ hóa kẻ khác, vui vẻ hành thiện, không giống những Thần Phật khác lúc nào cũng đặt quy tắc lên đầu. Dẫu nàng là sát hung, được ông ta chỉ bảo thì cũng có ngày tu thành chính quả thôi.
Lúc đó y không thẳng thắn với nàng, một là vì lo mình quấy rối đầu óc của nàng, khiến nàng không thể chuyên tâm tu hành. Hai là vì sợ, Hoa Dữ đã ở ngay trước mắt, y không muốn đánh cuộc rồi ngộ nhỡ dẫn khói lửa đổ ập lên nàng, nàng vừa thành hình thôi, sẽ không chịu nổi phẫn nộ của đất trời.
Nhưng hình như y đã làm sai điều gì đấy, tình yêu không có thứ tự trước sau. Dù kẻ đầu tiên phát hiện ra nàng là y, nhưng y lại do dự đứng từ xa ngắm nhìn, kết thúc một kiếp bắt đầu một kiếp khác, đến lúc thần thức khôi phục thì nàng đã thuộc về kẻ khác.
Thật đáng tiếc, được Liên sư chỉ dạy vẫn không thể khiến lòng nàng bình lặng như nước. Y cũng hận bản thân lúc còn ngu ngơ tự cho mình thông minh, đưa nàng đến bên cạnh Bạch Chuẩn. Con kỳ lân ngu xuẩn kia ngu đến nỗi tiến được vào cả tim nàng. Nàng thích cái dáng vẻ kia của Bạch Chuẩn, y còn có thể làm gì được nữa.
“Nàng nghe không lọt tai đúng không?” Y cười tự giễu, “Nhưng đây đều là lời thật lòng của ta. Nàng có biết yêu một người suốt năm nghìn năm là cảm giác gì không? Nếu không vì chẳng còn cách cứu vãn thì ta đã không lộ chân thân, ta như bây giờ thật ra đã làm trái với thiên quy rồi, ngộ nhỡ bên trên truy hỏi xuống, kết cục của ta có khi còn tệ hơn trước khi niết bàn. Nhưng ta còn biết trông cậy vào gì nữa đây? Ta chờ mong từ kiếp này sang kiếp khác, cuối cùng lại mất đi tất cả, sống tiếp trong đau đớn, nàng có hiểu không?”
Đương nhiên nàng không hiểu rồi, từ tầm mắt lảng tránh của nàng có thể nhìn ra, nàng thậm chí chẳng thèm thương hại y chút nào, tất cả đều là tự y trầm luân quá sâu, tự trói buộc mình.
Đúng là Vô Phương chỉ quan tâm đến mỗi Cù Như, “Ngài có thể cứu em ấy không? Hồn phách của em ấy vô chủ, e đã bị kẻ khác thao túng.”
Y hơi quay mặt đi, ánh nến vàng bao trùm lên khuôn mặt chán nản của y, y lạnh lùng nói: “Không thể”.
Bị kẻ khác thao túng ư? Nàng biết rõ kẻ thao túng con chim ba chân kia chính là y, tại sao còn muốn đến tìm y thảo luận làm gì? Y không chỉ biến Cù Như thành ma, mà còn cho nó sức mạnh tối cao, khiến nó khuấy đảo gây ra gió tanh mưa máu, dù gì gánh nặng cũng tặng lại cả cho Bạch Chuẩn thôi. Thần Phật nhìn rõ từng hạt bụi ở thế gian ư, chưa chắc, chỉ cần sắp xếp kế hoạch thật tốt thì đều có thể giấu giếm được.
Vô Phương mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Có phải sự tồn tại của ta là một loại tra tấn với ngài không? Ngài là hộ pháp đã tồn tại cả triệu năm, chỉ thiếu chút nữa thôi thì sẽ quay về chính đạo, ta và Bạch Chuẩn không phải là đối thủ của ngài. Nếu ý muốn của ngài là ta tan thành mây khói như Hoa Dữ, thế thì rất đơn giản, ta có thể để ngài được như ý. Chỉ cần ngài đừng làm khó Bạch Chuẩn nữa, nể tình trước kia hai người từng thân thiết.”
Y giận dữ nhìn nàng, vẻ khiếp sợ trên mặt biến thành mỉa mai, “Tình cảm vĩ đại sâu đậm thật, vì tình yêu mà chẳng màng sống chết, ta quả thật không nhìn lầm nàng.” Giọng điệu cao vút của y mang theo vẻ chế nhạo, “Ta lại hy vọng Bạch Chuẩn cũng có được quyết tâm này, dù gì trong ba chúng ta cũng phải có một kẻ rồi rớt đài trước thì mới có thể kết thúc vở kịch ồn ào này.”
Ý tứ của y rất rõ, trong mắt y kẻ phải rớt đài chính là Bạch Chuẩn, không thể là ai khác. Cho nên lần này nàng đến là đúng rồi, rõ ràng dù nàng có quay về thành Thiên Cực thì cũng không thể khiến trận chiến này dừng lại được.
“Ngài hận ta lắm đúng không?” Nàng vung ống tay áo lên, một luồng sáng phóng vụt ra khỏi tay áo, chùy kim cương bị quầng sáng bao vây, trôi lơ lửng giữa không trung, “Nếu ta chết dưới pháp khí của ngài, có phải ngài sẽ bình ổn được cảm xúc, sống tốt hết kiếp này, sau đó quay về Phạn Hành Sát Thổ tiếp tục làm hộ pháp bất bại không?”
Y ngẩng đầu lên nhìn, pháp khí dựng đứng, nhanh chóng xoay tít mù, vòng vàng trên tay cầm kêu leng keng, càng xoay càng nhanh, thế rồi nó bỗng xoay đầu bắn thẳng về phía mi tâm Vô Phương. Y thầm kinh hãi, không kịp đọc quyết mà lập tức vung mạnh tay, hất chùy kim cương văng ra xa mấy trượng.
“Nàng điên rồi sao?” Y vẫn chưa hết hồn, nghiêm mặt quát: “Chết dưới chùy thì nguyên anh sẽ hoàn toàn biến mất, nửa đêm nửa hôm nàng đến đây là để dọa ta đấy hả?”
Nàng nhếch môi cười, “Tôn giả à, ta không phải Hoa Dữ, ngài hiểu rồi chứ?”
Sắc mặt y trở nên trắng bệch, “Nàng muốn ta về lại tọa thượng trên núi Tu Di chứ gì, nhưng nàng đâu hay, ta đã không thể về lại nữa rồi.”
Hai người đối đầu nhau trên đại điện. Trong mắt y là một mảnh tro tàn đau thương, chẳng hề kém gì lúc mất đi Hoa Dữ. Trong lòng Vô Phương không chắc lắm, chẳng dám xác định làm như vậy có thể khiến y hiểu rõ tình hình hơn không. Dáng vẻ thê lương của y thật sự khiến kẻ khác không đành lòng, nhưng nếu không có đòn cảnh tỉnh thì chỉ e y sẽ dây dưa mãi, như vậy với cả y lẫn Bạch Chuẩn đều là kiếp nạn cực lớn.
Ai cũng có vận số riêng, lúc Thần Phật giảng đạo thường sẽ nói thế. Cũng vì lời này nên mới có chỗ cho tha thứ và khoan hồng, vì vậy trước khi ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, sẽ chẳng có ai nhúng tay vào xích mích giữa họ. Nhưng chờ đến nước không thể cứu vãn sẽ quá muộn, bây giờ họ phải hăng hái chiến đấu thì mới tự cứu được mình.
Nàng nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không sợ chết, Hoa Dữ có thể vì tôn giả vào vòng luân hồi thì ta cũng có thể vì Bạch Chuẩn mà tiêu tan nguyên anh. Vốn dĩ sát hung không có kiếp trước và kiếp sau, cứ coi như trong thành Thạch Tác chưa từng có ta, tôn giả có thể buông bỏ khúc mắc của mình rồi!”
Y trợn mắt nhìn nàng đầy giận dữ, chỉ hận không bóp chết được nàng. Nàng cho rằng uy hiếp y là có thể buộc y nhượng bộ ư? Nàng nhầm rồi, càng như thế thì y càng thêm hận Bạch Chuẩn. Nếu không phải còn kiêng kỵ mấy phần thì y đã kết thúc màn ân oán này ngay tức khắc rồi. Nói y chấp niệm sâu, quả đúng là rất sâu, giãy giụa mấy nghìn năm còn không đủ khiến y điên cuồng ư?
Vô Phương như đã nói ra hết mọi trăn trở chôn giấu trong lòng, nàng liếc nhìn chùy kim cương nằm trơ trọi trên đất rồi chắp tay bái lễ Phật với y, “Chùy kim cương có thể đập tan mọi hư ảo, mong tôn giả sớm nhặt lại được bồ đề tâm, đừng dây dưa với chuyện cũ nữa.”
Nàng xoay người đi ra khỏi cung Quang Minh, đèn dưới mái hiên chiếu sáng bóng lưng nàng, y nhìn nàng đau đáu, cuối cùng bật thét gọi: “Vô Phương!”
Nàng không quay đầu lại mà chỉ một hơi thật dài. Trước đây khi cả thành Thạch Tác bị tàn sát, trong lòng nàng biết việc mình giáng thế là nhờ có một phần công lao của Hoa Dữ. Nàng đã từng lang thang trong một khoảng sân nhỏ ở tòa thành trống không, nhìn thấy giếng nước trong sân, nhìn thấy tranh vẽ treo tường, tranh vẽ một cô nương xinh đẹp mỉm cười, khi đó lòng nàng không khỏi phiền muộn, như thể đã lỡ mất thứ gì đó. Ấy chính là phần trí nhớ của Hoa Dữ còn sót lại. Nhưng nàng không phải Hoa Dữ, nói đúng hơn là không chỉ mỗi Hoa Dữ, mà từ nghìn nghìn vạn vạn trăn trở và phẫn nộ ngưng tụ lại.
Nếu hộ pháp đáng thương, vậy ai sẽ thương nàng và Bạch Chuẩn đây? Kết thành tình nghĩa vợ chồng đâu dễ dàng gì, Bạch Chuẩn là đồ ngốc, chàng không có sự bền lòng và sức chịu đựng như hộ pháp, bị ấm ức thì ngoài khóc lóc, có lẽ chỉ còn lại liều mạng.
Lúc nàng ra khỏi cung Đại Minh, lệnh chủ đã ướt như chuột lột, dù rơi ở bên chân chàng, chàng bảo chờ lâu mệt quá nên hết sức giơ dù rồi.
“Nếu nàng còn không ra, ta sẽ lập tức xông vào.” Chàng sờ nắn nàng một lượt từ trên xuống dưới, “Hắn có táy máy tay chân gì với nàng không? Hắn mà dám lấy cớ quen biết chạm vào nàng thì ta sẽ lập tức giết hắn, dù gì đạo hạnh của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chưa chắc ta đã đánh không lại hắn.”
“Rồi sau đó thì sao? Kỳ lân giết chủ, cả tứ hải bát hoang sẽ lùng bắt chàng, chúng ta không có chỗ trốn, kết quả bị bắt sẽ rất thảm.”
Lệnh chủ im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra ta không sợ nhập ma, nhập ma để bảo vệ nương tử mình là chuyện đầy vinh quang.”
Thiên kiếp sao? Đã là thiên kiếp thì chẳng thể tránh được. Kỳ lân đã sống mười nghìn năm, chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ lần này nữa là có thể tu thành chính quả rồi, nàng không thể để chàng thất bại ngay trong gang tấc được.
“Về nhà thôi.” Nàng ngoái đầu nhìn phương Đông, chân trời xuất hiện vạch trắng mờ mờ, trời sáng nhanh quá.
Quay về lầu Phi Lai, Vô Phương đi xem xác Cù Như thế nào rồi.
Lúc bước qua cửa sổ, lệnh chủ bỗng dừng chân, hoảng sợ nhìn Vô Phương, lắp bắp nói: “Nam… nam giới đôi khi… khá… khá kích động, trước kia A Trà là thiếu niên kiêu căng khó thuần biết bao, từ khi trở thành vú em cho tiểu điểu thì ngày ngày đút sữa cho nó để kéo dài tính mạng… người mình thích chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ta hiểu cảm giác khổ sở đó lắm. Nhất…” Chàng càng nói càng ấp úng: “Nhất định tiểu điểu sẽ không trách cậu ta đâu, thâm tình thế kia mà… Huống chi… chí hướng của nó là cả Yểm Đô, A Trà cũng là một phần tử của Yểm Đô mà, nên… chắc cũng có chút… hưởng thụ…”
Chàng vô duyên vô cớ nói những lời này, Vô Phương hoàn toàn chẳng hiểu gì, ngẩn người nhìn chàng. Chàng đảo mắt láo liêng, cuối cùng giơ tay chỉ vào phòng Cù Như. Lúc này nàng mới phát hiện ván giường bên trong kêu cót két dữ dội, vô cùng ồn ào.
Thế này là thế nào, con thằn lằn không biết xấu hổ kia dám cưỡng gian xác Cù Như? Lửa giận phừng phừng, nàng xông lên đạp mạnh cửa, cánh cửa đập vào vách tường kêu cái rầm, nàng bước vào, lệnh chủ theo sau che hai tai lại, đưa sừng ra dò xét trước rồi mới he hé mắt, run run gọi Ly Khoan Trà: “Lương tri của ngươi đâu rồi hả?”
Ly Khoan ở trên giường ngớ người, mặt đần ra; trong tay cậu ta còn đang cầm tay của Cù Như. Sợ cô bé nằm lâu xương khớp sẽ cứng nên cậu thường xuyên kéo duỗi cho cô bé. Bây giờ là thế nào vậy? Chẳng lẽ cậu ta làm sai rồi?
Đặt tay Cù Như xuống, Ly Khoan giơ hai móng trước lên quơ quơ, “Thuộc hạ không làm gì hết.” Vừa nói vừa vén áo choàng lên cho họ nhìn, bên dưới mặc quần dài đàng hoàng, nếu chỉ mặc mỗi quần đùi ống rộng thênh thang như lệnh chủ thì mới thật sự là nhảy sông cũng không thể giải thích.
Thì ra chỉ là hiểu lầm, lệnh chủ ngại ngùng cười cười, “Ta đã nói rồi mà, thuộc hạ của bổn đại vương sao có thể làm chuyện xấu xa vậy được.”
Vô Phương khinh bỉ bĩu môi, nếu không vì chàng lải nhải không ngừng thì nàng đã chẳng nghĩ theo hướng đó.
Lại nhìn Cù Như, vẫn chỉ là một cái xác trống rỗng, nàng vừa chán nản vừa thất vọng, “Tối qua những sát hỏa kia đi hướng nào?”
Lệnh chủ nhíu mày lắc đầu, “Ba nghìn thế giới này ở đâu cũng có chỗ ẩn thân, tối nay ta sẽ thư đuổi theo phía Đông, dọc đường lại hỏi thăm, thể nào cũng có tin tức. Nàng đừng đi đâu cả, cứ ở lầu Phi Lai đợi ta.”
Vô Phương đồng ý, buổi chiều tiễn chàng đi xong, nàng liền lên lầu thắp hương ngồi thiền. Nhưng trong thành Trường An lại chợt xảy ra biến cố, Ly Khoan Trà hoảng hốt đi vào, chỉ ra ngoài nói lớn chuyện rồi. Nàng đứng dậy ra ban công nhìn, bên ngoài ánh lửa ngút trời, Khiết Câu, Khâm Nguyên cùng các loại quái điểu khác không biết tên đang bay lượn giữa không trung. Cúi mắt nhìn trong thành, yêu quỷ và La Sát hoành hành trên mặt đất, bách tính khóc dậy trời. Chẳng biết từ lúc nào, đế đô hiển hách huy hoàng này đã biến thành địa ngục nhân gian.
(Chú thích của tác giả: Khiết Câu có hình dáng như vịt trời đuôi chuột, thích trèo gỗ, hễ nhìn thấy tức quốc gia có nhiều bệnh dịch.
Khâm Nguyên có hình dáng giống con ong mật, to như uyên ương, chích chim muông là chim muông chết, đốt cây cối là cây cối khô.)