Cả phòng nghe xong liền sợ đến ngây người, cô nàng đang nói đến Minh Huyền, hoàng đế loài người ấy ư?
Ly Khoan Trà lập tức khinh thường ra mặt, đưa tay sờ trán cô bé, “Có phải mi lên cơn sốt, nóng hỏng cả đầu rồi không?”
Cù Như đẩy cậu ta ra, trợn trừng mắt, “Có đầu óc nhà ngươi mới bị nóng hỏng ấy, lời ta nói đều là thật. Ta, chim Cù Như, đã tóm được hoàng đế trong cung Đại Minh gì đó rồi! Có biết ‘tóm được’ nghĩa là gì không?” Cô bé làm một động tác khá bất nhã, “Đầu tiên là xé quần áo, sau đó đạp một phát, cuối cùng thì không thể miêu tả. Cứ như vậy, bây giờ sư đệ ta đã là người của ta rồi.”
Tất cả còn chưa hoàn hồn, một sự im lặng đáng sợ lan tràn trong phòng, thật lâu sau mới nghe thấy lệnh chủ hỏi một câu sâu xa: “Ngươi chắc chắn biết cái gì gọi là ‘không thể miêu tả’ chứ?”
Cù Như nhìn chàng, “Ấy, sao sư nương lại mọc sừng vậy?” Dứt lời cô bé nở nụ cười mờ ám, “Xem ra tối qua dữ dội lắm nhỉ, đều là kẻ từng trải cả, hiểu mà hiểu mà.”
Đúng là nói y chang như Ly Khoan Trà. Lệnh chủ cảm thấy tiếc nuối, chàng vẫn luôn hy vọng Cù Như có thể cùng Ly Khoan tạo ra một chủng loại mới, bây giờ Cù Như và Minh Huyền lại quấn lấy nhau, xem ra cô bé không còn ý định gánh vác trách nhiệm cứu vớt toàn bộ nam giới ở Yểm Đô rồi, Ly Khoan cũng chẳng còn cơ hội.
Dù ngoài miệng Ly Khoan hay cay nghiệt, thường lấy đả kích Cù Như làm thú vui, nhưng lệnh chủ có thể nhận ra, ngoài tình hữu nghị thường thức nhờ vào quan hệ giữa sư phụ và chúa thượng của hai bên, cậu ta còn có hảo cảm mơ hồ với cô nàng này, tuy ít nhưng hoàn toàn không thể lờ đi.
Đáng tiếc đáng tiếc, lệnh chủ lắc đầu liên tục, “Trước khi đi ta đã nói với ngươi rồi, thân là một cô nương, thích thì thích nhưng phải bảo vệ mình trước tiên. Ngươi nhìn mình đi, chưa vơ vét được gì mà đã hồ đồ phát sinh quan hệ với người ta rồi… Minh Huyền có đồng ý cho ngươi làm hoàng hậu không?”
Cù Như cắn đầu ngón tay, “Chuyện này thì không.”
Lệnh chủ nhìn Vô Phương, ý là sao đồ đệ nàng dạy dỗ lại ngu thế. Vô Phương bày vẻ mặt bất đắc dĩ, loại chuyện này nàng thật sự không làm chủ được.
Dường như Ly Khoan Trà rất khó tiếp nhận hiện thực này, cậu ta gượng cười chế nhạo cô bé: “Sao tất cả có thể tin lời của con chim này được vậy! Ta đánh cược nàng ta chẳng qua chỉ đánh một trận với hoàng đế thôi, vì sĩ diện mới về nói dối là đã tóm được người ta.” Nụ cười của cậu ta dần bế tắc trước sự khinh thường của cô bé, cuối cùng cậu ta giận dỗi tự thuyết phục mình rằng: “Minh Huyền là ý sinh thân của Quang Trì thượng sư, Phật chốn hồng trần như y mà lại bị con điểu yêu này xử gọn ấy à? Ta không tin, trừ khi nhà mi nói rõ ai ở trên ai ở dưới.”
Muốn thám thính tới cùng luôn à, tất cả đều phỉ nhổ cậu ta, sau đó lệnh chủ sâu xa đề nghị: “Ở đây không có người ngoài, ngươi có thể nói chút nghe xem, để chúng ta phán đoán xem ngươi với tên kia có thật sự đã chung phòng hay chưa.”
Cù Như không phải loại chim hay ngượng, cảm thấy chuyện đã xảy ra thì không việc gì phải giấu giếm hết. Cô bé nhớ mong sư đệ lâu thế rồi, vốn cho rằng trong mắt sư đệ chỉ có sư phụ, chẳng ngờ y lại ỡm ờ từ chối cho có lệ thôi, thế là chuyện liền thành. Hiện giờ cô bé rất đắc thắng, đủ khiến cô bé lên đời tận ba mươi năm mươi năm sau. Huống hồ Minh Huyền còn không phải là người bình thường, cô bé còn đang trông chờ sau này y có thể quay về chính phái, cô bé nguyện ý làm Minh phi của y, cùng y song tu đến thiên hoang địa lão.
Thế là để chứng minh, cô bé bắt đầu miêu tả hết chi tiết, từ làm thế nào kéo y lên giường, cho đến dùng tay chân lột xiêm y của y ra sao. Trong quá trình có bị thái giám xen ngang cắt đứt, tuy y có phiền não nhưng lại hừng hực đầy khí thế, xong chuyện thì lại thất vọng, sau nửa đêm lại đổi từ bị động thành chủ động nhấp nhô liên tục… Toàn bộ quá trình được trải ra tường tận một bức tranh cuốn được phơi bày rõ ràng trước mặt họ.
Lệnh chủ nghe xong thì hứ một tiếng, bụng chê bai Minh Huyền đúng là không được, chỉ làm được có hai hiệp, còn chàng đến những ba hiệp, hiệp nào cũng kéo dài đến một canh giờ. Chàng ngoái đầu nhìn nương tử, chính mình còn thấy hạnh phúc thay nương tử nữa là.
Trong khi đó, Vô Phương nghe chuyện phòng the của hai đồ đệ mà đỏ mặt tía tai. Cù Như đúng là ngốc hết thuốc chữa, mới bị khích một tí là liền xổ ra hết cả, cứ tiếp tục như thế thì đừng nói gì đến mặt mũi, ngay cả mặt mo cũng sắp bị bôi be bét luôn rồi. Nàng toan ngăn cản, nhưng vừa gọi Cù Như thì ngoài cửa chợt có người nhanh chóng tiến vào. Chắc hẳn y đã nghe được hết lời Cù Như, song trên mặt lại khá bình tĩnh, chỉ hướng đôi mắt thâm trầm về phía nàng, không nói gì mà cứ nhìn nàng một cách phức tạp như vậy rất lâu.
Vô Phương cảm thấy hơi ngột ngạt, “Minh Huyền…”
Lệnh chủ rất không hài lòng khi có nam nhân khác nhìn vợ mình như thế, chàng bước lên trước một bước ngăn cản tầm mắt y, tỉnh bơ chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi và tiểu điểu song túc song phi.”
Minh Huyền nghe thế thì chỉ cười gượng một tiếng, “Ta cần nên chúc mừng cả hai mới phải, đã bảo là phải phát thiệp mừng cho ta rồi mà, không ngờ lại… âm thầm như vậy.” Đế vương chính là đế vương, bất cứ lúc nào cũng có khí thế như núi, y đi lướt qua lệnh chủ đến thẳng trước mặt Vô Phương, có rất nhiều điều để nói song lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ biết thở dài đầy nặng nề, “Sư phụ…”
Vô Phương khoanh hai tay, ánh mắt nhìn y vừa gần vừa xa, “Nếu ngươi đã đến với Cù Như thì phải đối tốt với con bé. Chung đụng với nhau đã mấy tháng, ngươi hẳn cũng biết tâm tư con bé đơn thuần thế nào rồi đấy.”
Ánh mắt y nhìn nàng tràn đầy khổ sở, lúc ấy không biết thế nào nữa, tinh thần hỗn loạn, trong một chớp mắt đã nhìn nhầm Cù Như thành nàng, kết quả chuyện liền thành ra như vậy. Sau đó nghe nội quan bẩm báo tình hình nơi này, nói bên bờ sông Thủy Lệ có đèn đỏ giăng đầy bốn phía, tối nay là chuyện vui của chủ nhân của tòa lầu Phi Lai, y càng thêm tuyệt vọng lẫn cam chịu. Tới ngăn cản ư? Không kịp rồi, mà cũng không thể trắng trợn đối đầu với Bạch Chuẩn như vậy được. Lúc ánh sáng sen đỏ trên trời chiếu lên cửa cung, mọi căm hận đều biến thành gió bão giày vò Cù Như, may mà khả năng tự khôi phục của con chim này khá mạnh, hôm nay lại nhảy nhót tưng bừng rồi.
Đối phương dẫu gì cũng là đồng môn trên danh nghĩa, lại được Vô Phương vô cùng quan tâm, y không thể quá tuyệt tình được. Nhưng cái miệng không biết tiết chế kia thật sự khiến y ghét vô cùng, mấy chuyện trên giường cứ thế oang oang nói cả ra, uy nghiêm đế vương của y đã bị giẫm đạp chẳng còn chỗ nào lành lặn. Xem ra không thể để cô bé ở bên ngoài được, giữ cô bé lại ít ra cũng có chút tác dụng. Hậu cung còn nhiều phòng trống mà, chọn một chỗ xây dựng lại thành lồng chim cũng không phiền toái lắm.
“Ta đến đây là muốn thưa sư phụ về chuyện xin đón Cù Như vào cung.” Tuy nói chuyện liên quan đến Cù Như, nhưng đến một ánh mắt y cũng chẳng thèm bố thí cho cô bé. Y cúi đầu, trên mặt không hề có nét vui mừng, lẩm bẩm bảo: “Ta là nam nhân, chuyện do mình làm thì phải chịu trách nhiệm. Có điều sau này vào cung rồi thì sẽ không được tự do như thế nữa, nếu muốn gặp nàng ấy, xin sư phụ vào cung.”
Vô Phương không lên tiếng, một con chim như Cù Như mất đi tự do sẽ thế nào, nàng không cách nào tưởng tượng được. Nhưng ai cũng có số của riêng mình, không thể trông chờ được chăm nom cả đời được, nàng định hỏi ý của Cù Như thì lệnh chủ đã giành trước, “Ngươi định phong tước hiệu gì cho tiểu điểu hả? Dù con bé là chim, nhưng đã đến nhân gian thì phải theo quy củ của nhân gian. Ngươi lại là đế vương nhân gian, làm việc không chu đáo thì sẽ bị cả tứ hải bát hoang chế nhạo đấy.”
Y do dự, để một con chim làm hậu làm phi thì rõ là không thích hợp. Nếu cô bé bằng được như Vô Phương, đủ đạo hạnh để duy trì hình người mấy chục năm thì phong đại một phân vị cũng được. Nhưng hiện trạng của đối phương thế nào, uổng công sống lâu như thế mà vẫn không thu tai về được, hai cánh thỉnh thoảng lại khoe ra, ngộ nhỡ bị lộ trong trường hợp trọng đại thì y khó mà ăn nói với người trong thiên hạ được.
Y cân nhắc mãi, “Ta sẽ nói với nàng ấy về chuyện này sau.”
“Tức là bây giờ ngươi còn chưa nghĩ ra chứ gì.” Lệnh chủ quay đầu nhìn Cù Như, “Tiểu điểu, ngươi bằng lòng cứ thế đi theo hắn à?”
Cù Như ngớ người đứng đó, “Ta phải làm hoàng hậu, sao ngươi có thể chưa nghĩ ra chứ?”
Xảy ra quan hệ với một con chim là đã mất mặt lắm rồi, giờ còn phải thảo luận ngay trước mặt người mình thích, Minh Huyền chỉ muốn độn thổ quách cho xong. Bị ép quá gắt, y có chút thẹn quá hóa giận, Cù Như vốn tự mình chạy vào lòng y, cũng được coi như là ‘cầu ai được nấy’ rồi, bây giờ lại còn yêu sách như thế, đúng là phiền chết đi được.
Hoàn toàn không cần thiết phải tham khảo với người ngoài cuộc, y đi đến trước mặt Cù Như, bình tĩnh nói: “Chẳng phải sư tỷ thích ta sao, cho ta chút thời gian được không? Lễ đăng cơ còn chưa cử hành, cả ta cũng chưa phải là hoàng đế thật sự thì sao ngươi làm hoàng hậu được?”
Cù Như nghe thế liền lộ vẻ xúc động. Chim lớn rồi nên tự có khao khát với tình yêu, nếu y có khó khăn thì cô bé cũng không tiện ép buộc quá đáng. Dù gì cuộc sống hôn nhân của sư phụ cũng chính là mục tiêu của cô bé, cô bé giơ tay chỉ vào lệnh chủ, “Ngươi có thể đối xử với ta như sư nương đối với sư phụ không?”
Minh Huyền ngẩn người nhìn lệnh chủ, dáng vẻ phóng khoáng, trên đầu mọc sừng… Không đúng, lúc trước rõ ràng đâu có sừng, biến thành như vậy từ lúc nào thế?
Y cười gượng, “Ngươi như thế này là…”
Lệnh chủ à một tiếng, đưa tay sờ cặp sừng, “Không có gì đâu, đây là dấu hiệu cho thấy vợ chồng ta hòa thuận. Tối hôm qua chẳng ai nhàn rỗi cả, ngươi hẳn hiểu mà.”
Trong nháy mắt sắc mặt Minh Huyền liền tối sầm đi, Ly Khoan Trà và đại quản gia bên cạnh liếc nhìn nhau, haiz, lệnh chủ với Yểm hậu bận rộn cả đêm, cả bọn họ cũng thành kẻ thừa thãi đấy. Nhân sinh là hư vô, cũng chẳng hiểu sao họ có thể kiên định đến thế nữa. Lúc trước ở Yểm Đô thiếu thốn phái nữ nghiêm trọng, dần dần xảy ra hiện trạng có tượng đất từ thẳng thành cong, giữa huynh đệ cũng có thể phát triển thành diễm tình ướt át. Đáng tiếc Ly Khoan Trà và đại quản gia là hai kẻ thẳng ơi là thẳng, bằng không thì giựa vào giao tình mỗi sáng sớm hẹn cùng hút thuốc, bọn họ đã trở thành hạnh phúc của nhau từ lâu rồi.
Cuối cùng Cù Như vẫn theo chân Minh Huyền rời đi, đúng là chim bị tình yêu che mắt rồi thì có người khuyên cũng chẳng nghe lọt chữ nào.
Trước khi đi vị hoàng đế đội kim quan rực rỡ còn xoay người chắp tay với lệnh chủ, “Ty thiên giám đã tính được giờ lành rồi, ấn định vào giữa trưa ngày mai, đến lúc đó mong ngươi tham gia đúng giờ.”
Đây là chức trách của chàng, muốn trốn tránh cũng không được, lệnh chủ chỉ có thể đáp ‘được’ thôi. Quân vương và kỳ lân nhìn nhau, mặt đều đeo vẻ lạnh tanh, có lẽ xưa nay chưa có đời nào hợp tác như họ cả.
Ly Khoan Trà đứng trên lầu nhìn Cù Như và Minh Huyền cùng lên xe ngựa, bỗng thấy bi ai, “Con chim kia cứ thế mà đi sao?”
Đại quản gia gật đầu, “Đúng thế, đi rồi.” Rồi liếc nhìn Ly Khoan, “Tâm trạng của ngươi có vẻ không tốt lắm.”
Ly Khoan buồn bã nói: “Ta cũng không hiểu tại sao nữa, tâm trạng bỗng tệ quá… Ta cảm thấy hình như mình hơi thích tiểu điểu rồi, khi ấy cùng vào rừng băng, cùng xuống Phong Đô, sau đó nàng ấy còn cùng ta đến Ô Kim Sát Thổ đòi sính lễ dư ra về, hai chúng ta làm bạn đồng hành rất tốt, dọc đường đi ta cũng chẳng thấy nhớ nhà. Bây giờ…” Cậu ta càng nói càng khổ sở, nhào vào lòng đại quản gia khóc lóc, “Chiếu Thị à, hình như ta thất tình rồi, nàng ấy đã thích người khác rồi. Nếu là yêu quái tầm thường ta còn có thể quyết đấu một trận, nhưng đó là đời thứ hai của Phật, ta sợ mình không đánh lại hắn.”
Có gì bi thương hơn việc tình địch mạnh hơn mình nữa chứ?
Đại quản gia vuốt tóc cậu ta, “Trước đây cứ cách tám năm là ngươi lại thất tình một lần, ta đã tính dồn cho ngươi rồi, ngươi đã thất tình một trăm lẻ tám lần, sao vẫn chưa quen thế? Ngươi nhìn ngươi đi, còn tìm tới ta khóc lóc cái gì, ta thì sao, mấy trăm năm nay đến nắm tay cô nương ta còn chưa được nắm, có phải nên chết luôn cho rồi không? Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi còn có cơ hội mà.”
Ly Khoan Trà ngước đôi mắt ngấn lệ lên, “Còn cơ hội gì chứ?”
“Ngươi có thể đợi họ chia tay mà.” Đại quản gia xấu bụng rủa: “Ngươi tưởng tiểu điểu và tên họ Minh kia có thể đồng hành đến biển cạn đá mòn à? Tức cười! Minh Huyền là kẻ chỉ có thể chung hoạn nạn mà không thể cùng hưởng phú quý. Hơn nữa y cũng chả đơn giản đâu, lúc chúa thượng phá hủy ảo cảnh tiểu Diệu Phất châu, La Sát vương cứ thế liền biến mất, ngươi đoán xem gã đã đi đâu? Có vị hoàng đế bị giả mạo nào có thể về vị trí cũ mà chẳng cần vượt qua chông gai không, chỉ có mình y thôi, phục vị thuận lợi như thế rất không hợp với lẽ thường.”
Đại quản gia hơi nheo mắt, thần thái toát ra sự trí tuệ ngời ngời. Ly Khoan Trà quên cả lau nước mắt, thở hắt ra một hơi thật dài, “Chiếu Thị à, không ngờ ngươi lại giỏi phân tích như thế. Tuy chúa thượng không nói thẳng chuyện này ra, nhưng ắt đã nắm chắc trong bụng rồi. Mà thế thì sao, Minh Huyền có mệnh đế vương, số phận đã định trước chúa thượng phải làm chứng cho y. Sao đi nữa thì cũng có ta hết lòng bảo vệ chúa thượng và Yểm hậu, lo gì tên họ Minh kia giở trò, ta chỉ thấy thương cho con chim kia…”
“Nếu nàng ta trở lại, ngươi còn muốn nàng ta không?” Đại quản gia nhe răng cười, chọc chọc vào ngực cậu ta, “Nàng ta đã theo Minh Huyền rồi, nhận lại nói không chừng còn ‘mua một tặng một luôn’ đấy.”
Ly Khoan Trà bắt đầu nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, nếu xuất hiện chuyện như thế thì cậu ta phải làm gì đây? Nghĩ hồi lâu, cậu ta khẳng khái trả lời: “Vậy ta làm ông bố hờ cũng được mà, dù sao mấy năm qua cũng chơi bời đã rồi. Yêu quái như chúng ta không coi trọng trinh tiết lắm, nàng ấy mới theo có mỗi mình Minh Huyền, trong khi vết nhơ lịch sử của ta lại nhiều đếm không xuể, sao còn phải đi so đo với người ta chứ.”
Đại quản gia nghe xong thì rất bội phục, vỗ lên vai cậu ta, “Huynh đệ à, tình yêu quảng đại lắm.”
Ly Khoan Trà chắp tay, “Quá khen, quá khen.”
Đưa mắt dõi về phương xa, ngự liễn của hoàng đế đã bị hoa hòe khắp thành che khuất, không còn thấy đâu nữa. Tiểu điểu vừa đi, cậu ta bắt đầu mong ngóng ngày đối phương xích mích với Minh Huyền. Có những loại yêu, lúc tiếp xúc thì không phát hiện, đợi mất rồi mới hối hận không kịp. Thật ra bản thân tiểu điểu ngoài việc quá phóng khoáng mê giai ra thì cũng chẳng có khuyết điểm nào lớn. Cậu ta có thể chịu đựng được cái sự điên khùng bất tử của cô bé, cũng có thể chịu đựng được khuynh hướng bạo lực của cô bé, mới nói vài ba câu không đúng là cô bé sẽ đạp dí đầu cậu ta xuống đất. Giờ nghĩ lại, thì ra giữa họ cũng có nhiều ký ức đẹp để hoài niệm đấy chứ. Chẳng qua cô bé bạc tình quá, trong mắt chỉ có vị sư đệ tâm tư khó lường kia mà coi một nam tử tuyệt thế là cậu ta đây thành không khí. Cứ đợi đi, rồi sẽ có lúc cô bé phải hối hận!
______oOo______
Minh Huyền đưa Cù Như vào cung điện nằm ở tít cuối phía Bắc, y nói: “Sư tỷ, đang trong thời gian đặc biệt nên hai ngày này phải khiến sư tỷ chịu ấm ức một chút. Hãy ở đây đừng đi đâu cả, sau khi hoàn thành nghi thức lên ngôi, chúng ta lại thảo luận kỹ hơn.”
Cù Như thích ngay thẳng, cô bé không so đo y gọi mình thế nào, sư tỷ sư đệ, gọi quen rồi cũng không muốn đổi. Cô bé quan tâm hỏi: “Buổi tối ngươi sẽ đến ngủ với ta chứ?”
Nội quan hầu hạ bên cạnh chấn động thấy rõ, Minh Huyền chợt cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Hai ngày nay ta bề bộn nhiều việc, sợ không rảnh tìm sư tỷ cùng ngủ.”
“Thế đâu có được.” Cù Như mất hứng liền, “Ngươi không ngủ với ta thì ta sống ở đây làm gì, còn không bằng về tìm sư phụ.”
Cô bé nói rồi toan bỏ đi, y vội cản lại, “Được, được… Có thể thương lượng lại. Sư tỷ, nếu phải ở lì trong cung mấy chục năm, liệu sư tỷ có chán không?”
Cù Như nói: “Phải xem tình hình đã. Nếu ngày nào cũng ở với ngươi thì sẽ không chán.”
“Ta có chuyện triều chính phải xử lý, không thể ngày ngày ở với sư tỷ được.” Minh Huyền đứng dưới hành lang, ánh nắng trên cao xuyên qua tán lá rải điểm sáng loang lổ lên vai y, y thử thăm dò: “Nếu để sư phụ vào cùng sư tỷ, sư tỷ có đồng ý không?”
Cù Như nheo mắt nhìn y từ trên xuống dưới, “Ngươi có ý gì hả? Sư phụ đã thành thân, có lệnh chủ rồi mà, không lo cho trượng phu mình mà vào cung làm gì? Ngươi muốn sư phụ vào cung để bầu bạn với ta hay là với ngươi hả?”
Y nghẹn họng, nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc, “Ngươi còn như thế thì chúng ta không cần phải nói tiếp nữa. Ngươi muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Cù Như âm thầm suy nghĩ, vừa được đồ chơi mới, còn chưa chơi chán mà đi ngay bây giờ há chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Mặc dù cô bé biết y vẫn chưa chết tâm với sư phụ, nhưng có chướng ngại vật to đùng là lệnh chủ ở đó, y đừng mơ có cửa thành công. Nên cô bé quyết định tạm thời nén giận, ôm vai y bảo: “Đừng thế mà, mua bán không thành thì tình nghĩa vần còn đấy. Ta thích ngươi như thế, sao có thể rời khỏi ngươi được. Dáng vẻ tối qua của ngươi…” Cô bé nuốt nước dãi vào lại, “Ta thật sự rất thích.”
Minh Huyền dần đỏ mặt, cảm giác bàn tay khoát lên vai mình đang sờ soạng lung tung liền ác cảm giãy ra ngay, “Sư tỷ, rốt cuộc ta có gì tốt mà đáng để sư tỷ nhớ nhung mãi như thế hả?”
Ánh mắt đầy thèm khát của cô bé như chỉ hận không nuốt sống được y, “Ta cũng không biết ngươi tốt ở đâu nữa, dù gì thì lần đầu gặp ngươi, ta đã muốn nhìn lén ngươi tắm rồi.”