“Cuối cùng cũng tới nơi rồi”
Tôi ngước nhìn ngôi làng nhỏ trước mặt. Thật yên bình. Dòng người đang qua lại mua sắm. Những ánh đèn chiếu sàng từng ngôi nhà. Tuy những ngôi nhà không được lớn nhưng nó mang lại vẻ ấm áp, bình dị
“Mau tới đây nào. Mau tới ăn mực nướng nào mọi người ơi. Nóng hổi luôn đây”
“Ai mì xào không? Chúng tôi có đủ loại mì. Bò, trứng, tôm… đều có cả. Tới thử nào”
Nhìn những gian hàng đồ ăn trước mặt mà nước dãi của tôi sắp chảy ra rồi. Nhanh tay mở túi đồ và lấy vài đồng tiền ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi đến khu phố nhộn nhịp đó.
“Cho tôi cây mực nướng đi”
“Ừm, của bạn là vàng. Của bạn đây”
“Cảm ơn”
“Chú ơi, cho cháu phần mì xào bò đi”
“Của cháu vàng. Đây”
“Cô ơi, cho cháu phần cơm gà đặc biệt”
“Chị ơi, cho em………”
“Em gái, cho chị…….”
“Dì ơi………..”
“.………….”
“.……”
No quá xá. Không ngờ đồ ăn ở đây lại ngon như vậy. Tôi vỗ vỗ cái bụng đã căng tròn của mình. Ôi không, hình như tôi mập lên tí thì phải. Nooooo, nếu mập thì sao mà chạy nhảy được, bằng niềm tin à? Đừng có đùa như thế chứ. Phải đi dạo vài vòng mới được, vừa khám phá hết ngôi làng lại vừa tiêu hóa hết đống này chứ. Nghĩ thế, tôi nhanh chân bước đi. phút, phút, phút trôi qua. Xong, đi hết trơn rồi, giờ làm gì đây? . Đi lại ; . đứng im ; . Tìm chỗ ngủ. Nhưng có vẻ như cách khả quan hơn nhỉ? Hình như nếu tôi nhớ không lầm thì ở khu kia có quán trọ nhỏ thì phải
“Nhân dịp khai trương, cửa hàng bánh kẹo của chúng tôi mở khuyến mãi. Khi các bạn mua trên miếng bánh bất kì sẽ được nhận phần bánh ngọt đặc biệt đang được yêu thích hiện nay. Mại dzô, mại dzô”
“Cho tôi miếng loại này, miếng loại này, miếng loại này. A, miếng loại này và cái loại này nữa”
Tôi phóng tới quầy bánh và gọi những loại bánh mà tôi ưng ý nhất. Trời ơi, có pudding, cupcake, tiramisu, bánh rán… Xin lỗi cái thân của tôi, tôi không thể cưỡng lại mùi vị ngọt ngào của chúng được nữa. Thành thật xin lỗi rất nhiều
“Đây, của cháu, tổng cộng là vàng. Tặng thêm phần bánh Macaron, mỗi phần miếng. Chúc cháu ngon miệng”
“Vâng, cảm ơn bác”
Tôi vội vàng mở hộp bánh ra, lấy miếng Tiramisu bỏ vào miệng sau đó lấy miếng bánh kếp rồi bỏ những món còn lại vào túi đồ. Lát ăn cũng được mà nhỉ? Bonjour. Tôi yêu bánh ngọt quá, ôi nguồn sống của tôi
“Rầm”
Đang thưởng thức mĩ vị mà bỗng nhiên có sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Tôi né qua bên. Hú hồn, xém nữa là cái bánh đi đời rồi. Nhìn vào sinh vật lạ đó, tôi khá ngỡ ngàng trong chốc lát. Ể? đó là con người mà, nhưng sao tàn tạ quá vậy trời
“Nghe cho kĩ đây, nhãi ranh. Mày mà còn dám ló cái bản mặt chó của mày tới khu nhà bà nữa thì đừng trách tại sao lại được thăm tổ tiên sớm nghe chưa. Dám sàm sỡ con của bà hả? Ngon thì sàm sỡ bà nè. Bà cho mày sướng đến thăng luôn”
“Ọe, xin lỗi, tôi không dám nữa”
Tên đó đứng phắt dậy, nôn mửa sau đó chạy đi. Tôi hiểu cảm giác đó mà. Nhìn cái bà già đó xem. Mèn ơi, vừa đô con mà vừa mập nữa, thêm bộ đồ vô cùng sexy đó thì không những tên đó mà ngay cả tôi cũng muốn ‘đẩy những thứ đã ăn ra ngoài’ đây nè. Nhưng tên đó mới vừa chạy ngang qua tôi thì dừng lại, sau đó đến trước mặt tôi
“Em gái xinh đẹp ơi, em có muốn làm bạn gái của anh không?”
“Bạn gái sao?”
Tôi ngu ngơ cười. Mày nói gì, bà đây nghe không rõ? Bạn gái ư? Ừ thì bạn gái
“Ừm, em chấp nhận chứ?”
Tôi vẫn nở nụ cười. Nhưng ánh mắt đã biến đổi nhẹ. Có vẻ hiệu ứng Mắt thần kích hoạt rồi nhỉ? Bởi vì bây giờ hắn ta nhìn tôi với ánh mắt kinh sợ rồi, chân hắn rã ra. Hình như không đứng được nữa. Tôi đạp lên cái chân của hắn. Đạp, đạp, đạp nè. Mày nghĩ như mày mà đòi tỏ tình với bà đây à? Mơ cũng không được đâu. Tôi dí chân thêm mạnh. Hắn cứ im lặng nhìn cái chân đang bị đạp. Khuôn mặt vẫn trắng như tờ giấy. Rồi hắn rút thanh dao ra. Nè, không phải định đâm chân tôi chứ? Theo phản xạ, tôi rút chân mình lên. Thật không ngờ. Hắn ta không đâm vào chân tôi mà lại tự đâm chân của chính bản thân mình. Sau khi chặt cái chân xong, hắn cứ lẩm nhẩm “Đừng động vào tôi, tử thần, tôi không muốn chết, không muốn chết mà, không muốn” sau đó đi lò cò mà chạy đi. Xin lỗi nha, ta không muốn như vậy đâu. Trách là trách số phận của ngươi thôi, không phải do ta à nha. Đừng hỏi tôi vì sao thấy vậy mà trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Hãy nghĩ lại đi, tôi là ai? Làm nghề gì? Quá khứ như thế nào? Tôi vốn đã quen với cảnh này rồi. Nhấc chân bước đến khu trọ. May là không có ai ở đây. Đôi mắt này nguy hiểm quá, đành kiếm gì che lại thôi. Mở túi đồ ra, lấy cái áo choàng đen rồi choàng vào. Đây là cái áo mà tôi thường dùng trong các buổi diễn ảo thuật, coi vậy chứ có nhiều lợi lắm nha
“Đã trang bị thành công Khoác ảo thuật tăng nhanh nhẹn và phòng thủ, nhận được kĩ năng của vũ khí: Tàng hình”
Ồ, tàng hình ư? Không ngờ đó nha. Coi bộ hữu dụng dữ, kekeke. Trong tâm trạng vui sướng, tôi nhanh bước thêm. Đứng trước quầy là cô gái độ tuổi , da trắng hồng, tóc dài màu đen, thân hình chuẩn vòng đang nở nụ cười với tôi
“Chào mừng quý khách đã đến quán trọ Ryo. Giá phòng đơn ở đây là vàng đêm, bao gồm cả bữa sáng và bữa tối, có cả suối nước nóng nữa đấy”
Giờ thì tôi hiểu cảm giác của tên mới nãy rồi. Tuy không thuộc hàng người mẫu hay mĩ nhân nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Đối với chúng nó là ok rồi
“Cho tôi phòng, sử dụng trong ngày”
“Vâng thưa quý khách, tổng cộng là vàng, quý khách muốn sử dụng thêm dịch vụ nào khác nữa không ạ?”
“Không, vậy là được rồi”
Cầm lấy chìa khóa rồi lên phòng. Xong rồi tắm rửa, ăn cơm…
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phù, thoải mái quá, nước ở đây ấm thật, đồ ăn cũng cho là tạm đi. Hazzzzz, nguyên ngày hôm nay thật khổ mà, giờ nghĩ lại thì tôi bắt đầu sợ nhện rồi đấy. Vừa mới nhắc, ở đâu ra con nhện trên trần nhà này. Cái quái gì thế, không để tao yên được à. Tôi trừng trừng sát khí nhìn nó, rồi lấy con dao nhỏ ra ném
“Phập”
Con nhện từ từ biến mất và trong đầu tôi lại vang lên giọng nói quen thuộc
“Bạn đã giết thành công Nhện Nhỏ, nhận kinh nghiệm”
Đùa bà hả? Vậy mà cũng có kinh nghiệm à? Hệ thống này công nhận vui tính dữ bây, xin các bạn độc giả cho tràng pháo tay nào. Bỏ đi. Tôi tiếp tục coi những món đồ trong túi của mình. Hửm, hộp quà khi giết bà nhện nè. Tôi nhấp vào nút Mở trong trang thông tin món đồ
“Đã mở hộp quà nghìn năm. Nhận được Trứng thần bí, nhẫn vĩnh hằng”
Trứng thú cưng sao? Có vẻ thú vị nhỉ. Còn cái nhẫn kì lạ nữa. Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn vô cùng bức xúc. Tại sao chỉ có nhiêu đó thôi? Vậy mà đứa gác cổng lại có nhiều kĩ năng ‘vi diệu’ đến thế. Thật không thể ngờ được mà. Theo linh cảm của tôi thì món này không đơn giản như vậy. Kìm chế sự tức giận của bản thân, tôi mở quả trứng trước. Ở đây có ghi là đến ngày nở rồi mà
“Bạn mở thành công trứng thần bí, nhận được thú cưng Mèo Tai Hoa”
Mèo Tai Hoa sao? Giống loài gì thế này trời? Nhưng mà nó dễ thương quá a. Thân hình thon gọn, nhỏ con như chú cáo con. Đôi mắt to tròn, đen láy như hòn bi. Chiếc đuôi dài, phình to ra như đuôi hồ ly. Đặc biệt là đôi tai dài, phủ xuống bên, được làm thành bông hoa ở trên cùng. Ở cuối tai và đuôi, phần lông được chuyển thành màu hồng phấn, có vài bông hoa anh đào màu hồng đậm hơn. Hoàn mĩ! Quá hoàn mĩ!
“Kyu~”
Cái giọng, cái giọng cũng cực kì thanh thoát nữa chứ. Tôi dang tay bế nó lên, ôm vào trong lòng và thưởng thức bộ lông mềm mại của nó. Êm quá đi!
“Chủ…nhân”
Tôi đẩy mạnh nó ra, mở to mắt nhìn nó. giây để tiếp thu những gì đã nghe, giây để hiểu, giây lấy hơi, giây còn lại để...
“Trời, nó biết nói kìa!”
“Vâng, tôi có thể nói. Mà sao vậy? Kyu~”
“Sao trăng cái gì? Mèo mà biết nói hả?”
Có vẻ tôi quên là tôi cũng đang nói chuyện với nó. Nói chuyện với mèo đó. Cầu trời đừng ai nghe hay nhìn thấy
“Hửm, mèo biết nói thì có sao đâu, mèo nào chả biết nói. Kyu~”
“Định lý mới hay đó, mới ban hành hả?”
“Là sao? Kyu~?”
Tôi khóc thầm. Thế giới này còn cái quái nò đặc biệt thì cho ra hết đi
“Woa, giờ mới chú ý nha. Kyu~. Kiếp này chủ nhân có vẻ bề ngoài dễ thương quá a. Kyu~”
Tôi giật giật mắt. Dễ thương? Ê mèo, tao hơi bị kị từ đó nha. Tao dư sức biết số đo vòng của tao không được hoàn hảo lắm, được chưa. To cũng dư sức biết chiều cao bị giới hạn của tao, ok? Giọng nói ấy lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi
“Bạn hãy đặt tên cho thú cưng đi”
Tôi nhìn. Màu hồng phấn, mèo, kyu~, tính cách ‘thật thà quá mức’. Vậy lấy tên là Hanakaneko đi
“Hanakaneko”
“Đặt tên thành công”
Tên
Hanakaneko
Chủng loài
Mèo tai hoa
Cấp
Máu
/
Thể lực
/
Tấn công
Phòng thủ
Nhanh nhẹn
/
May mắn
Thông minh
/
Trung thành
%
BUG!!!!!! Rõ ràng là Bug aaaaaaaaaa!!!!!! mèo gì mà có chỉ số cao như thế??? Hả????? Hả???? Hả????? Bình tĩnh lại nào Kyubi, bình tĩnh. Phù. May mà trung thành %. Phải cố giữ con số này mới được a.
“Chủ nhân! Ta đói quá a! Kyuu~ ”
May mới nãy còn mấy cái bánh. Tôi lấy ra rồi đưa cho nó ăn
“Ngon quá! Đây là món gì vậy chủ nhân? Kyuu~”
“Đây là bánh Macaron. Ngươi thích?”
“Vâng, ta rất thích. Kyuu~”
“Vậy đây, ta còn nhiều lắm”
“Woa, tuyệt vời. Kyuu~”
Nhìn nó ăn với tâm trạng hạnh phúc, tôi khẽ cười, sau đó mở túi đồ ra. Giờ chỉ còn cái nhẫn kia thôi. Tôi lấy ra, cầm lên và quan sát nó. Đẹp quá! Nó được làm hoàn mĩ đến từng chi tiết. Nhẫn thì có màu bạc, nhưng lại đính thêm trái tim bằng hồng ngọc, bên có cánh bạc bằng kim cương
Tên
Nhẫn vĩnh hằng
Cấp
Máu
Phòng thủ
Kĩ năng
.% máu
.???
Chỉ số cao quá! Thật không thể ngờ mà. Tôi định đeo nó vào. Dù gì cũng có lợi mà phải không? Bỗng, chiếc nhẫn rung lên dữ dội rồi bay thẳng vào ngón áp út của tôi. What the hell?
(Chắc ngày mai sẽ có chap nha, bù tuần trước ra trễ)