Huyền Thoại Chuông Gió

chương 47: chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Như tôi đã nói ở trên, giờ đây, tất cả đối với tôi và gia đình đã trở nên vô nghĩa, chúng tôi chỉ quan tâm đến việc hiện tại Nắng Hạ đang như thế nào thôi. Tôi chỉ muốn biết người con gái mà tôi yêu thương hiện giờ đang ở đâu, tôi chỉ muốn nhờ mọi người hỏi thăm tin tức của cô ấy, còn sự thương hại ư? Không! Gia đình tôi không cần điều đó, chúng tôi không cần sự thương hại của mọi người. Được lòng dân hay không là do khả năng quản lý và trị vì Vương quốc chứ không phải bằng cách đi xúi giục người dân mà có được. Đó chỉ là hành động của những người kém cỏi, tự bản thân không thể nào có được điều mong muốn nên mới phải tốn công sức nghĩ mưu tính kế, có đúng không ông Trần Hữu?

Câu hỏi quá bất ngờ và như một mũi dao đâm thẳng vào ông Trần Hữu, ông ta tái mặt giận giữ nhưng cố gắng kiềm chế bản thân. Huy Linh tiếp tục:

- Sự thật là gia đình tôi đã vi phạm nguyên tắc của Vương quốc, nhưng không thể vì thế mà có thể kết luận được rằng gia đình tôi không tôn trọng, không nghĩ đến sự an nguy của Vương quốc. Đâu phải lúc nào cũng áp dụng khuôn mẫu đặt ra mới là đúng đâu? Giữa những con người với con người sống bằng cả trái tim với nhau chứ đâu phải bằng nguyên tắc đã đề ra.

Nắng Hạ có mặt trong Vương quốc của chúng ta vì định mệnh sắp đặt, cô ấy bị bất tỉnh ngay trên cánh cửa giao hoà của chúng ta đúng hôm mà Bố mẹ tôi đang mở nó. Bố mẹ tôi thương cô ấy nên đã đem cô ấy xuống đây giải độc cho cô ấy. Và tôi đem lòng yêu cô ấy, đó là tình yêu nam nữ như bao đôi bạn trẻ bình thường khác chứ đâu phải vì một mục đích nào đó. Tôi luôn muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình đến hết cuộc đời này. Thế nhưng gia đình là rào cản lớn nhất ngăn cách tình yêu của chúng tôi, cô ấy phải gượng ép nhận lời làm người yêu của tôi nơi này để có thể sống trong khu chính trị và chờ cho đến ngày cánh cửa giao hoà mở ra lần nữa. Tôi đã chờ đợi biết bao lâu, để rồi đến đêm tối dự thi, cô ấy mới chịu nói lời yêu tôi. Cô ấy yêu tôi! Tiếng yêu còn vụng về ngại ngùng như mới đây, vậy mà hôm nay tôi lại không thể biết cô ấy đang nơi nào? Có còn sống hay không? Tôi muốn lục tung Vương quốc này lên để tìm cô ấy, nhưng tôi lại bị chôn chân ở nơi đây để trả lời những câu hỏi chất vấn thật vớ vẩn và nhàm chán. Tại sao các người không quay lưng lại để nhìn xem chặng đường Vương quốc đã đi qua suốt bao năm như thế nào? Tại sao chỉ có một câu chuyện này mà các người đã vội vã phán xét gia đình tôi? Vội vàng mà làm gì chứ khi mà nhân vật chính của vấn đề vẫn đang mất tích? Phải chăng quyền cao chức trọng đã làm cho các ngươi lu mờ tất cả rồi?

Đến đây, ông Trần Hữu đập mạnh bàn và gần như quát lên, những lời Huy Linh nói làm ông không thể kiềm chế hơn được nữa:

- Anh bị điên rồi. An him đi!

- Phải rồi, tôi đang phát điên lên đây, tôi sắp không chịu nổi các người nữa rồi. Các người làm ơn dẹp bỏ cái tham vọng của mình lại đu, kết thúc buổi chất vấn này đi. Nếu Nắng Hạ của tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu.

- Anh định doạ nạt ai đấy? Ông Trần Hữu đỏ gay mặt.

Huy Linh cũng như không thể chịu đựng hơn được nữa, anh không còn cần thiết thứ gì nữa, ném trả lại những lời nói độc địa với ông Trần Hữu. Cho đến khi Nội phải lên tiếng thì câu chuyện giữa người mới được tạm gác lại.

Để buổi họp kết thúc nhanh chóng, Nội yêu cầu ông Trần Hữu đưa ra phương án giải quyết đã được bàn bạc sẵn từ lâu. Tất nhiên là gia đình Huy Linh tạm để lại công việc mình đang làm cho ông Trần Hữu và một số người nữa.

Tâm trí Huy Linh vẫn rối bời.

Nắng Hạ ơi!

Rốt cục thì em đang ở đâu mới được chứ?

Tại sao ông trời lại độc ác với anh như thế? Bao song gió đã qua đi, khi hai trái tim bắt đầu chung nhịp đập thì ông lại bắt họ chia xa nhau mãi mãi sao?

Gia đình Huy Linh đang trở về khu chính trị của mình, những bước chân nặng nề buồn khổ trở lại nơi mà bao thế hệ của dòng họ Hoàng đã từng sống và làm việc.

Nắng Hạ lặng lẽ theo sau họ, cô không dám lên tiếng vì sợ họ sẽ phát hiện ra mình. Người qua lại bên đường dường như cũng không có ai nhận ra cô nữa, không một ai nhận ra cô. Cô đ, những bước đi nhẹ như không.

Huy Linh buồn bã, anh nhớ Nắng Hạ. Anh sẽ mãi yêu cô, luôn bên cạnh và che chở cho cô suốt cuộc đời này. Khi nãy anh nói trong cuộc họp, cô đã nghe thấy cả, cô cố gắng không khóc to để anh không nhìn thấy mình. Cô ước có thể quay ngược trở lại thời gian để có thể làm lại tất cả, để được cùng anh đi tiếp quãng đời còn lại đúng như anh đã nói. Bất chợt Huy Linh quay lại nhìn phía sau khiến Nắng Hạ giật mình. Cô vội vã nép mình lại phía bên đường, cô không muốn giáp mặt với anh. Gặp nhau làm gì cho thêm đau khổ chứ?

Huy Linh lại buồn bã quay lại bước đi tiếp vì mẹ anh lôi tay đi. Anh có cảm giác Nắng Hạ đang nơi đây, cô đang đứng rất gần anh. Anh biết, cho dù không còn được gần nhau nữa nhưng anh và cô vẫn mãi mãi sẽ yêu nhau, và trọn đời là của nhau. Những ngày tới, không hiểu anh có sống tiếp được nữa không? Anh đã mất Nắng Hạ thật rồi, anh đã để mất cô mãi mãi thật rồi. anh đã ước được cùng cô sánh bước trong ngày cưới của người, rồi họ sẽ có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, cùng sinh ra những đứa con đáng yêu vô cùng. Giờ thì tất cả đã không còn nữa. Làm sao có thể xảy ra chuyện đó chứ.

Huy Linh bước lên bậc đá cuối cùng, trước khoảnh khắc chia lìa, Nắng Hạ chạy vụt đến trước bậc thềm đá, đối diện với Huy Linh, nước mắt cô nhạt nhoà, cô nói với Huy Linh:

- Em yêu anh lắm, yêu anh nhiều lắm Huy Linh ơi.

Thế nhưng Huy Linh lại không nhìn cô, anh hướng đôi mắt xa xăm của mình vào bầu trời phía trước, nơi ấy có lẽ sẽ có khoảng trời hạnh phúc của riêng mình anh và Nắng Hạ. Nước mắt anh lăn dài trên đôi má, anh đau đớn khi khoảng trời riêng trước mặt ấy càng lúc càng xa dần. Cánh cửa khép lại, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm. Anh bật khóc thành tiếng, nức nở như một đứa trẻ. Nội và Bố Mẹ anh đến bên, tất cả cũng khóc. Họ ôm nhau khóc nghẹn ngào. Họ vừa từ mộ của Nắng Hạ trở về. Cô đã đi rồi, đã đi xa mãi mãi nơi này. Cô đã vượt qua dãy núi kia, sẽ bay lướt mây và gió để trở về đoàn tụ cùng gia đình. Cô có thể đi đến bất cứ nơi nào mà cô muốn đi vì cô đã có đôi cánh của thiên thần rồi.

Trong huyền thoại, đôi nam nữ yêu nhau không thành còn được hoá làm chiếc chuông gió để mãi mãi bên nhau, thêu dệt nên tiếng nhạc như tiếng mừng vui cười khúc khích. Tại sao Huy Linh và Nắng Hạ lại mãi bị xô đẩy đến những ngõ tăm tối không lối thoát vậy? Cho đến cuối cùng thì hai người họ vẫn thuộc về thế giới hoàn toàn khác nhau. Là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mẹ Huy Linh giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ đêm qua thật kinh hoàng. Bà nhìn Huy Linh mà nước mắt rưng rưng lệ. Bấy nhiêu sự việc diễn ra cũng đủ để khiến cho anh mệt mỏi, giấc mơ đêm qua mà là hiện thực nữa thì không biết anh sẽ ra sao. Nhưng...tại sao Nắng Hạ vẫn không có tin tức gì? Cả Vương quốc này đang tìm cô mà? Đã có chuyện gì xảy ra với cô hay sao?

Từ từ mở mắt, khung cảnh nơi đây thật lạ. Một căn phòng nhỏ và yên tĩnh, xung quanh mọi thứ đều được phủ một lớp trắng sạch sẽ. Nội và Bố mẹ Huy Linh cùng anh đều đang ngồi cạnh chiếc giường cô đang nằm.

- Ôi! Thế là cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Mẹ Huy LInh mừng rỡ.

- Vậy là con đã không sao? Con làm già này lo quá. Nội nghẹn ngào xúc động, Nội vội nắm tay Nắng Hạ như sợ cô lại ngủ thêm nữa.

Nắng Hạ khẽ mỉm cười, cô thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng và quay cuồng. Huy Linh vẫn buồn bã, anh không dám nhỉn thẳng đối diện với Nắng Hạ, nhìn vào đôi mắt đã làm anh yêu say đắm và nụ cười như ánh sao băng vụt sáng trên bầu trời lúc đêm tối. Anh vội đứng lên bước ra ngoài mà không nói với Nắng Hạ lời nào. Nắng Hạ bất ngờ trước thái độ đó của Huy Linh, tại sao anh lại lạnh nhạt với cô như vậy? Phải chăng vì cô đã không cùng với anh và gia đình anh bên nhau trải qua cơn song gió vừa rồi? Chẳng lẽ anh lại nhỏ nhen đến như vậy ư?

Nắng Hạ cố gắng ngồi dậy, khi đã có thể nhìn lại mọi người, cô mới nhận ra trong ánh mắt mọi người đang nhìn cô có điều gì đó khác lạ. Phải chăng không chỉ Huy Linh giận cô mà mọi người cũng giận cô vì chuyện đó. Và vì cô mà gia đình anh mới mất địa vị cao?

Nắng Hạ ngập ngừng rồi cô cũng lên tiếng hỏi mẹ Huy Linh:

- Bác ơi! Đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?

Mẹ Huy Linh tái mặt lo sợ nhìn Nắng Hạ:

- Có phải cháu đã quên hết mọi chuyện rồi phải không? Cháu có nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đây không?

Nắng Hạ nhìn vẻ lo lắng của mọi người mà cô cũng lo lắng theo, cô rụt rè nói:

- Dạ, cháu có nhớ ạ. Nhưng sao vậy bác?

- Tất cả mọi chuyện, kể cả...chuyện của cháu với Hữu Trí?

- Dạ. Nắng Hạ gật đầu dè chừng.

Mẹ Huy Linh thở phào khi nhận ra Nắng Hạ vẫn bình thường.

- Con ạ, khi ta nghe chuyện cũng rất buồn. Ta và tất cả mọi người đều không tin được sự thật đó. Nhưng nếu con đã có sự lựa chọn của mình, con đã có con đường khác để đi mà không cần có Huy Linh, không cần có gia đình ta ở bên cạnh che chở thì chúng ta cũng không ép buộc con làm gì. Từ giờ phút này, con được tự do, con có thể đến với người con yêu quý mà con đã lựa chọn để sống những tháng ngày vui vẻ.

Nắng Hạ mở to đôi mắt ngạc nhiên, cô mơ hồ không hiểu chuyện bà đang nói là gì. Ngừng một lát để kìm nén cảm xúc, bà tiếp tục:

- Nhưng con ơi, sao con lại nỡ đâm kim sát muối vào lòng Huy Linh như vậy? Con nỡ đối xử với chúng ta như thế sao con? Huy Linh từ nhỏ đến bây giờ mới có thể yêu một người con gái là con thôi...Đến đây bà không cầm được nước mắt nữa.

- Kìa em. Bố Huy Linh lau nước mắt cho vợ mình.

Chứng kiến cảnh vừa rồi, Nắng Hạ như đang lạc vào trong một mê cung, cô cất lời:

- Con không hiểu mọi người đang nói về chuyện gì nữa ạ. Bác! Làm ơn nói cho con biết được chuyện gì đã xảy ra không ạ. Tại sao con lại ở đây? Tại sao Huy Linh lại vẫn còn lạnh lùng với con như vậy? Tại sao bác lại nói như thế, con chẳng hiểu gì hết cả.

Bố Huy Linh giải thích:

- Có lẽ con vẫn chưa định thần lại được. Con bị va vào một chiếc xe, đầu đập mạnh vào một hòn đá bên đường, con đã hôn mê bất tỉnh ngày hôm nay rồi. Huy Linh tìm thấy con và đưa con vào bệnh viện này điều trị. Đã ngày rồi, may mà con tỉnh lại, chúng ta chỉ sợ con có chuyện gì. Những chuyện đã xảy ra, có lẽ nên để Huy Linh nói lại cho con thì hay hơn. Dẫu sao đứa cũng nên nói chuyện đàng hoàng lại với nhau lần. Chúng ta phải về, công việc của Vương quốc vẫn còn chờ chúng ta giải quyết rất nhiều, chúng ta không thể ở lâu với con được. Huy Linh...có lẽ cần nói với con vài điều.

Nghe những lời nói của ông mà Nắng Hạ càng thêm rối bời. Rốt cuộc là cô có tội gì đây? Tại sao lại nói những lời như oán trách cô như thế?

Gia đình Huy Linh vội vã đứng lên ra về, để mặc Nắng Hạ lại vẫn còn không hiểu gì cả.

Tại sao mọi người lại bỏ rơi cô? Tại sao chứ?

Hay quyền lực đã làm mọi người ghét bỏ cô rồi sao?

Cô bất lực úp mặt vào chiếc gối, một nỗi tủi hờn dâng lên trong lòng khiến cô có cảm giác con tim mình đang bị ai bóp nghẹt. Cho đến khi ngước lên thì Huy Linh đã đang đứng đó, đôi mắt anh nhìn cô xa cách. Tại sao anh không đến gần cô hơn, vuốt lên mái tóc mà anh vẫn thích ngắm nó cả giờ, rồi ôm cô vào lòng và nói những lời đầy yêu thương như trước? Chẳng phải cô bị bất tỉnh ngày đó sao? Chẳng phải anh đã tìm cô suốt mấy ngày qua khổ sở như thế nào sao? Anh nói anh nhớ cô đến phát điên cơ mà....

............

Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng xa cách, ánh mắt không còn nhìn cô với đầy nồng nàn yêu thương nữa, tại sao lại nhìn cô đầy oán trách và thù hận?

- Huy Linh...nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra đi, em chẳng hiểu gì cả. Nắng Hạ rụt rè.

- Nhắc lại làm gì để làm khổ nhau thêm ra. Huy Linh xa cách.

- Em xin anh đấy Huy Linh. Làm ơn... Giọng cô van lơn.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ nghi ngờ, anh chua chat:

- Nắng Hạ quên cả chuyện xảy ra giữa Nắng Hạ và Hữu Trí rồi sao? Quên cả buổi tối ở quán trọ, quên cả lời nói chia tay của chúng ta? Quên hết rồi hả?

Nắng Hạ giật mình ngỡ ngàng:

- Ơ...Sao lại như vậy? Sao...

- Sao là sao? Chuyện vẫn như thế, không thay đổi được điều gì cả. Tôi muốn nói chuyện với Nắng Hạ lần này là muốn một lời giải thích của Nắng Hạ. Tại sao Nắng Hạ đối xử với tôi như vậy? Nắng Hạ là người như thế nào đây? Nói cho tôi biết rõ đi.

Nắng Hạ mở to đôi mắt hết mức có thể:

- Giải thích cái gì nữa chứ? Sauk hi đọc xong bức thư mà Hữu Trí đã gửi cho em chẳng lẽ Huy Linh không hiểu ra vấn đề à mà vẫn cần giải thích?

Huy Linh khẽ nhăn trán:

- Thư nào? Ai đã đọc chứ?

Truyện Chữ Hay