Ngồi sau xe Huy Linh, Nắng Hạ gần như kiệt sức. Trời đã toàn một màu đen của bóng tối, gió thổi vào làm Nắng Hạ thấy lạnh. Cô vòng tay ôm Huy Linh, đầu cô tựa vào tấm lưng vững chắc của anh, cô thực sự cảm thấy an toàn và ấm áp.
Nắng Hạ nói nhẹ :
-Xin lỗi Huy Linh nhé. Tôi chỉ luôn làm cho Huy Linh gặp rắc rối thêm mà thôi.
- Không. Tôi mới là người phải xin lỗi. Vì tôi mà Nắng Hạ phải chịu những điều đó. Vì tôi cả.
- Lúc nào Huy Linh cũng nhận sai về mình. Lúc nào Huy Linh cũng nhường nhịn tôi. Tôi...tôi... Nắng Hạ ngập ngừng.
Huy Linh cười nhẹ :
- Hôm nay Nắng Hạ sao thế?
Lúc bị bắt ấy, lúc đó...ừm... tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Nhưng... nhưng người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất là Huy Linh. Tôi cũng không rõ nữa. Tôi không biết vì sao lại là Huy Linh mà không phải ai khác.Khó hiểu thật đấy. Xịch, chiếc xe đã đến nhà nghỉ quen thuộc. Người dân đang đứng đầy ở đó đợi Nắng Hạ. Anh cảm ơn mọi người rồi hẹn mọi người sáng mai gặp lại trong buổi chia tay. Nắng Hạ đã nói với anh sẽ chẳng có gì thay đổi cả, mai cô và anh sẽ vẫn trở về nhà.
Bế Nắng Hạ trên tay mà nhẹ như không. Huy Linh đã nói :
- Tôi quyết định rồi, từ giờ tôi sẽ không để cho Nắng Hạ được tự do như thế nữa đâu. Nắng Hạ mà xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay nữa, chắc tôi chết mất.
Nắng Hạ im lặng không nói gì cả, lúc này đây Huy Linh nói gì cô cũng đều nghe theo. Chuyện vừa rồi đã đủ cho cô nhận ra một điều - Huy Linh chính là chàng vệ sĩ luôn bên cạnh che chở và bảo vệ cho cô - anh chàng vệ sĩ mà cô rất cần.
Đặt nhẹ Nắng Hạ ngồi lên giường, Huy Linh quỳ xuống sàn nhà nhẹ nhàng tháo chiếc khăn buộc vết thương ra.Giờ nó đã chuyển thành màu đó chứ không còn là màu trắng như ban đầu nữa. Nắng Hạ ngượng chín mặt nhìn các cô hầu gái xung quanh, cô nói với Huy Linh :
- Thôi, để các em ấy làm là được rồi. Anh về phòng mình đi.
- Yên nào, cứ động đậy như thế này, đau thì đừng có trách tôi đấy.
Các cô hầu cùng cười làm Nắng Hạ phải quay mặt đi. Ngại quá!
Nắng Hạ cúi gần Huy Linh, cô hỏi nhẹ :
- Này, ngày trước ấy, Huy Linh làm gì biết băng bó như thế này, sao giờ giỏi thế?
Nhìn Nắng Hạ, Huy Linh nói :
- Thì tôi cũng phải biết làm gì đó cho một ai đó chứ. Thôi, xong rồi đấy.
Huy Linh đã băng xong vết thương cho cô. Anh xuýt xoa :
- Đi chơi với tôi mới có mấy ngày mà bị thương khắp người như thế này. Về nhà chắc nội và bố mẹ tôi sẽ mắng tôi chết mất. Quần áo bẩn hết rồi kìa, đi tắm thôi. À quên :
Huy Linh lấy một túi ni lông bùm kín vết thương
- Tắm nước khỏi ngấm vào.
Huy Linh đứng lên :
- Để tôi giúp.
Anh toan bế cô lên thì Nắng Hạ đã lấy tay hẩy anh ra và nói :
- Thôi tôi tự đi được mà. Ấy...
Chưa dứt lời Nắng Hạ đã nằm gọn trong cánh tay của Huy Linh. Cô đưa mắt xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình cười, cô lúng túng, ngại ngùng núp núp đầu vào người Huy Linh che đi vết đỏ hồng trên má.
Để cô xuống, Nắng Hạ giật mình nhìn Huy Linh, cô hơi tái mặt, lắp bắp :
-Này, này, không phải anh định...
Huy Linh quay ra gọi cô hầu gái vào giúp cô tắm. Cô thở phào, suýt chút nữa cô đã thốt lên ngỡ Huy Linh định tắm cùng mình. Cô mỉm cười vì sự tưởng tượng hơi thái quá ấy. Nắng Hạ xua xua tay :
- Không đâu, tôi tự tắm được mà, không cần đâu.
- Hay để tôi giúp mới chịu hả? Huy Linh quay người hỏi làm cô im bặt, không nói thêm được gì nữa. Chỉ khi Huy Linh bước ra đến cửa, Nắng Hạ mới thốt lên được câu rằng :
- Huy Linh định khủng bố nhau đấy à ?
Anh đưa tay vào túi quần, quay người mỉm cười nhẹ và nhìn cô. Vẫn luôn là ánh mắt đầy yêu thương ấy, ánh mắt luôn làm Nắng Hạ lúng túng. Anh nói :
- Nhanh lên còn ăn cơm, tối đói rồi.
Tiếng bước chân anh đã xa hẳn, còn cô thì thẫn thờ ngồi trong bồn tắm với nước ấm và bọt xù bông nổi trắng mặt nước.
Diện bộ cánh mới toanh, Nắng Hạ thấy mình khỏe lên nhiều. Cô đi hơi lặc lè nhưng cũng không cần ai phải dìu bên cạnh.
Huy Linh đã ngỗi sẵn ở bàn ăn, anh đang cắm cúi lau những cái bát. Nó vốn dĩ không cần phải thế vì đã được lau sạch từ trước rồi, anh chỉ làm thế cho đỡ buồn trong lúc chờ đợi Nắng Hạ mà thôi.
Nắng Hạ đứng lại im lặng quan sát anh. Ai cũng nói anh là một người tuyệt vời, mấy cô hầu gái vừa tắm cho cô cũng hết lời khen ngợi. Họ nói anh vừa đẹp trai vừa lịch lãm lại biết tôn trọng người yêu. Cô đang xem xét xem liệu anh có đúng là người như thế không, có đúng anh là một người đàn ông lý tưởng.
- Này làm gì mà sao cứ đứng như trời trồng thế? Không thấy tôi đang đói meo à? Huy Linh lên tiếng, Nắng Hạ ngó lơ đi chỗ khác và đến ngồi vào bàn.
Huy Linh cúi ăn, có lẽ anh đói lắm. Nắng Hạ cũng cúi ăn nhưng thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn anh. Chẳng hiểu vì sao cô lại cứ nhìn chằm chặp vào đôi môi của Huy Linh - bờ môi đã từng đặt nụ hôn đầu đời cho mình. Tại sao cô lại nhớ đến cái đêm ở chợ ấy? Tại sao nó cứ mãi ám ảnh cô chứ?
- Sao không ăn đi mà cứ nhìn tôi thế?
Huy Linh vẫn cúi ăn, anh nói làm Nắng Hạ giật nảy mình. Ngượng quá, cô cố gắng lấy vẻ bình tĩnh:
- Đồ ngốc!
- Này! Huy Linh dừng ăn, ngước lên nhìn cô: - Từ ấy là để dành riêng cho Nắng Hạ chứ?
- Xì! Nắng Hạ bĩu môi, cô với lấy cốc nước bên cạnh kết thúc bữa ăn.
- Nắng Hạ! Những gì em nói khi nãy là sự thật hả? Huy Linh gặng hỏi cô về chuyện cô đã nói với anh rằng khi bị bắt, cô đã nhớ đến anh nhiều nhất. Cô chưa nhớ ra:
- Chuyện gì? Lúc nào cơ? Mà từ trước tới nay tôi có bao giờ nói dối anh đâu.
- Vậy hả? Vậy thì vui nhỉ?
- Vui cái gì? Nắng Hạ đưa cốc nước lên uống tiếp.
- Nắng Hạ nói thật đi, có phải em thích tôi rồi phải không?
Phù...Khụ khụ...Nắng Hạ phun nước ra khỏi miệng, cô bất ngờ quá và gần như bị sốc, cô ho vì bị sặc nước. Với lấy cái khăn lau trên bàn, cô nhìn Huy Linh trừng mắt:
- Anh bị ngủ mơ rồi. Anh lảm nhảm cái gì vậy?
Bị dội gáo nước lạnh đột ngột, Huy Linh nói giọng phật ý:
- Ai bị ngủ mơ hả?
- Anh chứ còn ai? Nắng Hạ gân cổ.
- Là Nắng Hạ thì có. Huy Linh cũng gân cổ.
Nắng Hạ giẫy lên không chịu thua:
- Chỉ những người ngủ mơ mới ngộ nhận là người khác thích mình thôi.
Huy Linh bình tĩnh hơn, anh tựa ghế, giọng anh lạnh lùng:
- Không thích thì thôi.
Nắng Hạ đứng lên:
- Chẳng thôi chứ còn biết làm gì hả?
Nhìn Nắng Hạ đi về phòng, cái dáng nhỏ nhắn đáng yêu ấy làm Huy Linh cười chịu thua, anh khẽ thở dài:
- Nắng Hạ sắt đá quá! Tôi biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ với tôi Nắng Hạ không thể có tình cảm được hay sao?
Ngồi trên giường ôm gối vào lòng, Nắng Hạ mơ màng nghĩ về những ước mơ, những dự định của mình. Vậy là khi trở về gia đình của mình, cô không còn kịp để đi học cùng các bạn trong lớp yêu quý của mình nữa, cô sẽ phải học cùng các em ít hơn cô một tuổi. Cũng hay nhỉ?
Nắng Hạ khẽ mỉm cười. Bạn bè cô đang vất vả miệt mài với sách vở, với những lịch học hè kín mít vậy mà cô lại rảnh dỗi ngồi đây ôm gối như thế này. Cô đang rất tự do tự tại, không phải lo toan chuyện bài vở gì cả, nhưng khổ nỗi cô nhớ nhà quá.
Cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa phòng cô. Không biết giờ này ai còn đến vậy, có lẽ là mấy cô giúp việc. Cô nói vọng ra:
- Cửa không đóng đâu.
Cánh cửa từ từ mở ra và Nắng Hạ đã nhầm, Huy Linh đang khoanh tay dựa tường, anh tếu vui:
- Con gái một mình một phòng mà đêm hôm lại không khóa phòng hả? Không sợ thằng cha nào mò vào sao?
Nắng Hạ đáp lại ngay:
- Ờ! Quên mất. Đã có một thằng cha ngốc mò vào rồi đấy.
Huy Linh quay mặt cười nhẹ, anh nhìn cô nói yêu:
- Nắng Hạ chỉ giỏi khoa ăn nói thôi.
- Thế không giỏi một cái gì nữa sao? Nắng Hạ bắt bẻ.
- À! Còn giỏi làm cho tôi buồn nữa.
Nắng Hạ hất hất đầu hỏi anh:
- Tối thế này rồi không ngủ đi còn sang đây làm gì vậy?
- À! Tôi sang đây để nói với Nắng Hạ một điều là...
- Gì vậy? Nắng Hạ hồi hộp.
Huy Linh bước tiến lại gần Nắng Hạ, anh nhìn cô không rời mắt. Nắng Hạ rùng mình. Không hiểu anh định làm gì trong đêm hôm khuya khoắt thế này nhỉ? Bây giờ, khoảng cách giữa cô và anh đã rất gần rồi. Anh cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô như muốn cuốn cô vào trong thế giới của riêng anh vậy. Sao anh nhìn cô không rời chứ? Nắng Hạ thót tim, cô lạnh sống lưng. Anh định làm gì cô? Chẳng lẽ lại là như vậy?
- Póc! Huy Linh bỗng đưa tay búng vào đầu Nắng Hạ một cái, theo phản xạ tự nhiên, cô lấy tay xoa xoa và kêu:
- Á! Đau!
Huy Linh đứng thẳng người và nói nhẹ:
- Ngốc ạ!
Rồi thay đổi giọng đột ngột, anh quát lớn:
- Tôi sang đây để nói với em sao con gái đi ngủ lại không khóa cửa phòng thế hả?
Nắng Hạ sững người vài giây, cô thắc mắc:
- Ơ! Sao lại quát tôi?
Làm động tác đưa tay vào túi quen thuộc, anh đi ra, trước khi đưa tay mở cửa, anh đã quay người nói rất nhẹ nhàng với Nắng Hạ rằng:
- Đi ngủ đi. Sáng mai phải dậy sớm đấy.
Nắng Hạ gật đầu ngoan ngoãn:
- Ừ! Tôi biết rồi.
- Biết rồi mà còn ngồi đấy hả? Không xuống mà khóa cửa lại sao? Hay lại định để cửa như thế này mà ngủ? Huy Linh gắt lên.
Nắng Hạ ngơ người không hiểu. Tại sao anh lại gắt lên như vậy chứ? Thật là buồn cười.
Nắng Hạ bước xuống toan đóng cửa thì tay Huy Linhh đã kịp chặn lại, anh hỏi cô:
- Mà này, chân đã hết đau chưa?
Nắng Hạ gật gật:
- Rồi! Hết đau rồi.
- Có thật không đấy?
- Thật! Nắng Hạ gật thêm cái nữa.
- Nói dối. Huy Linh vặn vẹo.
Đến đây thì Nắng Hạ không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô gắt nhẹ, chắc cô sợ mọi người trong nhà sẽ tỉnh dậy mất nếu cô gào to lên mắng anh: - Anh có bị làm sao không vậy? Nửa đêm nửa hôm, vô duyên vô cớ chạy sang phòng người ta quát mắng, hạch họe đủ điều. Tôi là người bị đau hay anh là người bị đau? Nắng Hạ hất hất hỏi Huy Linh, anh ngập ngừng:
- Ừ...thì...Tất nhiên là em rồi.
- Vậy sao hỏi nhiều thế? Đau hay không thì mặc tôi. Về nhanh cho tôi còn ngủ nào. Vừa nói cô vừa hất cánh tay anh ra khỏi bậu cửa, cô đóng sầm cửa và chốt chặt lại, cô lầm bầm:
- Điên hay sao ấy!
Huy Linh mỉm cười. Thực ra anh sang đây chỉ là để nhìn thấy Nắng Hạ mà thôi, nằm trên giường mà anh không tài nào ngủ được. Hình ảnh Nắng Hạ cứ chập chờn mãi không chịu thôi. Anh quyết định sang phòng cô chỉ để nhìn thấy cô. Chỉ thế thôi anh cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Nắng Hạ mở mắt, trời đã sáng rõ nhưng mắt cô thì vẫn díu lại. Mặc kệ, cô chùm chăn ngủ tiếp. Sớm hơn vài phút thì có làm gì thêm được nữa đâu. Vừa chợp mắt thêm một tẹo, tiếng gõ cửa đã vang lên và kèm theo giọng Huy Linh:
- Này! Cô kia! Ai cho ngủ đến giờ này hả?
Nắng Hạ coi như không nghe thấy gì cả, cô đã lấy gối áp chặt vào tai nhưng cũng không thể át đi được giọng của Huy Linh:
- Có dậy không thì bảo? Con gái con lứa, ngày nào cũng nằm ườn ra.
- Léo nhéo vừa thôi. Kệ người ta, để yên cho tôi ngủ.
- Dậy mở cửa mau. Huy Linh không chịu thua.
Nắng Hạ quát lên:
- Có im không!
- Không mở hả? Vậy để tôi phá cửa vào nhé. Tôi đếm từ một đến mà không mở, tôi phá thật đấy.
Huy Linh dõng dạc đếm:
- Một....Hai...
Tạch! Cửa phòng mở tung. Nắng Hạ với bộ dạng ngái ngủ cùng tóc tai bù xù xõa xuống, cô lườm và mắng anh:
- Đồ dở hơi! Từ mai tôi về nhà, anh mà còn sang phá đám thế này nữa, tôi bẻ gãy tay anh ra đấy. Tránh ra!
Đẩy mạnh Huy Linh ra khỏi cửa, cô lững thững đi về phòng tắm. Thật tức chết đi.
Cắm cúi ăn bữa sáng, Nắng Hạ bỏ ngoài tai hết những câu trêu đùa cho cô cười của Huy Linh.
- Tóc mái của Nắng Hạ dài hơn rồi đấy.
Không nghĩ Huy Linh lại quan tâm lại quan tâm đến cả vấn đề nhỏ ấy, Nắng Hạ ngước lên nhìn anh ương bướng:
- Thì sao?
- Còn giận tôi hả?
- Vớ vẩn. Nắng Hạ lại cúi xuống ăn cho nhanh mau qua bữa để khỏi phải giáp mặt với Huy Linh nữa. Anh cứ chằm chằm nhìn cô, để ý cô từng tý một, cô sống sao nổi.
Người dân ngày càng kéo đến đứng trước cửa quán đông hơn. Họ đến đưa chân hai người trở về. Sau một hồi dặn dò, chúc tụng, Nắng Hạ và Huy Linh lên đường.
Bên tai hai người còn nghe rõ tiếng hò vọng theo của người dân:
- Chào cô cậu!
- Chúc cô cậu lên đường bình an. Khi rảnh nhớ ghé qua đây chơi nha.
- Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.
- Bao giờ có tin vui thì nhớ báo cho chúng tôi nha.
Nắng Hạ khẽ thở dài. Mọi người chúc gì mà toàn nói những câu làm cô rùng cả mình. Cô quay đầu vẫy tay lần nữa chào mọi người. Bóng bà cụ xóm chợ đằng xa cô còn thấy rõ.
Tạm biệt ấp thân thương này. Tạm biệt những con người cô yêu mến. Rồi sẽ có ngày cô trở lại. Tạm biệt nhé!
Ở đây, biết bao nơi có dấu chân của cô và những ngõ nhỏ đầy kỉ niệm vui buồn, cô sẽ không bao giờ quên. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cô sẽ mãi mãi nhớ nơi đây - nơi có những yêu thương trải dài vô tận, như thung lũng xanh huyền diệu không có điểm dừng. Đó - nơi ấy, nơi có những mảng màu yêu thương mà mọi hờn giận vui buồn, nước mắt hay nụ cười hạnh phúc, tất cả chỉ là sự cách điệu đi mà thôi. Nói cuộc sống không khi nào ngừng vận động và phát triển vì trước mắt ta đó, một miền yêu thương đang chờ đón với bao sắc màu lung linh trong đời. Hãy dang rộng đôi cánh để tiến đến hạnh phúc của riêng mình Nắng Hạ và Huy Linh nhé.
Hết chương II.