Nếu như hồn lực cùng linh hồn của hắn có thể như thân thể được cấp tốc chữa trị, như vậy ở thời điểm chiến đấu hắn hầu như không cần lo lắng hồn lực cùng linh hồn tổn thương.
Hải Thần chi tuyền trong không gian giới chỉ bị tiêu hao sạch sẽ, Diệp Huyền lập tức mở mắt ra, chợt hắn liền phát hiện Dao Nguyệt Vũ Đế ở một bên ánh mắt mê ly, chau mày, đang rơi vào một loại giãy dụa nào đó.
Sau lưng Diệp Huyền nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đã quên, Dao Nguyệt Vũ Đế cũng đều chiếm được một chút Hải Thần chi tuyền, nếu như Dao Nguyệt Vũ Đế muốn thông qua Hải Thần chi tuyền này gột rửa, như vậy...
Diệp Huyền không lo được do dự, vội vàng đưa bàn tay khắc ở phía sau lưng Dao Nguyệt Vũ Đế, lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn cấp tốc hòa vào đầu óc của nàng.
Quả nhiên ở trong đầu Dao Nguyệt Vũ Đế, một luồng lực lượng khủng bố màu xanh đang điên cuồng nghiền ép, nỗ lực chiếm cứ linh hồn của Dao Nguyệt Vũ Đế.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thôi thúc lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn, thôn phệ cỗ lực lượng màu xanh kia không còn một mống.
Lúc này linh hồn của Dao Nguyệt Vũ Đế mới bình tĩnh lại, lòng vẫn còn sợ hãi mở mắt ra.
- Không nghĩ tới trong Hải Thần chi tuyền này ẩn chứa một luồng lực lượng kinh khủng như thế.
Lúc này trên mặt của nàng còn mang theo một tia hồi hộp.
- Vù!
Đúng lúc này, cách đó không xa, trên người Kim Lân đột nhiên sáng lên một đạo kim quang óng ánh, chỉ thấy trên người hắn hiện ra lít nha lít nhít cấm chế, xì một tiếng, một ít cấm chế trong đó phá nát ra, khí tức của Kim Lân từ nhất trọng đỉnh phong lập tức đột phá đến nhị trọng đỉnh phong.
Diệp Huyền sững sờ, chợt khóe miệng khẽ mỉm cười, trước thời điểm ở Hải tộc cấm địa, tu vi cấm chế của hắn lại được một chút tăng lên.
Hắn vốn đang chuẩn bị tìm một cơ hội mở ra cấm chế cho Kim Lân, không nghĩ tới tên này sau khi hấp thu Hải Thần chi tuyền, tự mình liền phá tan cấm chế rồi.
- Ha ha ha, thu hoạch lần này quả thực quá to lớn, không nghĩ tới trong Hải Thần chi tuyền dĩ nhiên ẩn chứa một chút ý chí của cường giả Thánh cảnh, để lão Kim ta lập tức được đột phá.
Kim Lân mở mắt ra, hưng phấn đến miệng đều mở nứt ra rồi.
Lúc đến Vô Tận Hải, hắn vẫn bị đám người Hư Không Pháp Vương ngược đến ngược đi, bây giờ tu vi đột phá đến nhị trọng đỉnh phong, lập tức có loại cảm giác hãnh diện.
- Ý chí của cường giả Thánh cảnh?
Diệp Huyền nhíu mày.
- Đúng.
Kim Lân cười nói.
- Điện hạ, lực lượng thần bí trong Hải Thần chi tuyền này, hẳn là cường giả Thánh cảnh nào đó của Hải tộc ở thời đại viễn cổ lưu lại, lại còn muốn chiếm cứ linh hồn của lão Kim ta, thật là một ngớ ngẩn, lão Kim ta là nhân vật nào, há là hắn một ý chí không có nửa điểm ý thức liền có thể chiếm lấy.
Nghe được Kim Lân nói, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên cả kinh, trong Hải Thần chi tuyền này dĩ nhiên ẩn chứa ý chí của cường giả Hải tộc, như vậy Tiểu Tử Điêu cướp được Hải Thần châu thì sao?
Phải biết Hải Thần châu là này cội nguồn của của Hải Thần chi tuyền, lẽ nào là một cường giả Hải tộc viễn cổ nào đó vẫn lạc lưu lại chí bảo? Tiểu Tử Điêu thu lực lượng trong đó, chẳng phải là sẽ bị lực lượng thần bí kia xâm lấn linh hồn?
Diệp Huyền vội vàng ôm Tiểu Tử Điêu từ trong túi linh sủng ra, đã thấy nó đang ôm nửa Hải Thần châu không trọn vẹn đang gặm cắn, con ngươi chớp chớp, nơi nào có nửa điểm cảm giác bị chiếm cứ linh hồn.
Cách!
Thậm chí làm Diệp Huyền không nói gì được là, nó còn ợ no nê, một bộ ăn no rồi, căn bản không có nửa điểm không khỏe.
Lẽ nào trong Hải Thần châu này không có cỗ lực lượng thần bí kia, không thể a?
Vẻ mặt của Diệp Huyền ngạc nhiên, liền rót Huyền Thức vào trong Hải Thần châu, nhất thời một luồng lực lượng kinh khủng xung kích ra, chấn động đến mức đầu óc Diệp Huyền vang lên ong ong, vội thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, mới từ từ giảm bớt.
Lực lượng ý chí trong Hải Thần châu, so với trong Hải Thần chi tuyền còn đáng sợ hơn ít nhất gấp mười lần, đây tuyệt đối là chí bảo của cường giả Hải tộc kia khi còn sống.
- Thật là một biến thái.
Cuối cùng, Diệp Huyền chỉ có thể dùng ánh mắt xem quái vật nhìn chằm chằm Tiểu Tử Điêu, vẻ mặt không nói gì.
Bọn họ ở đây tuy đều là biến thái, nhưng biến thái nhất, e rằng vẫn là Tiểu Tử Điêu.
- Là thời điểm xuất phát.
Cảm giác được thời gian gần đủ rồi, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, cùng đám người Dao Nguyệt Vũ Đế liếc mắt nhìn nhau, dồn dập bước vào trong hư không.
Lúc này ở cách đám người Diệp Huyền mấy trăm ngàn hải lý.
Vèo vèo.
Một đạo lưu quang trong suốt ở trong hư không không ngừng bay lượn.
- Đế sư, Hải Long Tôn Hội kia đuổi theo.
Kim Diện nhận biết một hồi, lạnh lùng nói.
Ma Huyết Hồn Đế đã mơ hồ có thể từ trong hư không dò xét đến bóng người Tôn Hội, sắc mặt vô cùng tối tăm, hừ lạnh nói:
- Mấy tên kia cũng thật là may mắn, dĩ nhiên không bị Hải Long Tôn Hội nhìn chằm chằm, Tôn Hội kia cũng là tên rác rưởi, dĩ nhiên nhìn chằm chằm chúng ta.
- Đã như vậy, không bằng sớm dùng kế hoạch thứ hai.
Kim Diện lạnh lùng nói.
- Xem ra chỉ có thể như vậy, cũng còn tốt nơi đây cách Hải tộc hoàng tộc đã trên triệu dặm, Hải Hoàng kia thủ đoạn mạnh hơn nữa, cũng khống chế không đến nơi này.
- Đi thôi.
Vèo vèo!
Ma Huyết Hồn Đế đang nhanh chóng chạy trốn đột nhiên thu hồi lồng trong suốt, hai người trong nháy mắt từ trong hư không lướt ra, đi tới trên mặt biển của Vô Tận Hải.
Mấy hô hấp sau.
Ầm ầm!
Hư không ngưng tụ phá nát, Tôn Hội thân mặc áo giáp từ trong hư không đi ra, thân thể hắn cao to, giống như Thần Vương, trong lúc phất tay có khí thế kinh người ngưng tán.
Ở dưới chân hắn, sóng lớn chập trùng, sóng biển cuồn cuộn, sóng biển như từng toà từng toà núi cao không ngừng đẩy mạnh, mỗi một đạo sóng lớn, đều như thiên ngoại lai phong, nghiền ép tất cả.
- Chính là bọn ngươi, tự tiện xông vào cấm địa Hải tộc ta?
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn phía trước, nơi đó, Ma Huyết Hồn Đế cùng Kim Diện lạnh lùng đứng ngạo nghễ, khiến cho trong con ngươi Tôn Hội sát ý càng thêm bốc lên, như tia điện, bắn mạnh mà ra.
Nó, một trong Hải tộc tứ đại Hải Thần Tướng Tôn Hội, ở thời gian trấn thủ Hải tộc cấm địa, bị người ngoài xông vào, mà hắn hồn nhiên không biết, càng làm cho đối phương cướp đi chí bảo Hải Thần châu thuộc về Hải tộc bọn hắn, đây đối với hắn mà nói, quả thực là sỉ nhục.