Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sáng tới tối, Thiên Mạch tìm lần vùng núi phụ cận, thậm chí là thành Vân Phù, cũng không thấy đám người Tiểu Băng Quân, trái lại gặp phải mấy tên Trạm Ngư đang lùng bắt bọn họ. Từ chỗ người Trạm Ngư đó ép hỏi mới biết được đoàn người Tiểu Băng Quân toàn bộ đào thoát. Thuận tay giải quyết những người đó, trong lòng Thiên Mạch an tâm một chút.

Trăng tròn leo lên đỉnh núi, sáng tỏ như tẩy sạch.

“Đến lúc rồi.” Thương Ngự nói.

Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn hướng trăng bạc, không nói gì.

————————————-

Khi thấy Nga Tái cùng Duật Lâm thuần thục đốt cháy phòng ốc, Thu Thần Vô Luyến bình tĩnh kéo nàng tiến vào rừng rậm phía sau ốc, quẹo trái quẹo phải, sau cùng chui vào trong một sơn động ẩn giấu phía sau một cái cây, Tiểu Băng Quân liền biết, người một nhà này đã luyện thành thói quen chạy trốn. Trong sơn động có đủ mọi thứ từ đồ ăn, nước sạch, củi cùng đồ vật hàng ngày cho vài ngày, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.

Không bao lâu sau, tỷ đệ Nga Tái cũng cười hì hì chui vào, đối với tình huống bị đuổi giết hoàn toàn không sợ.

“Con cho rằng sẽ ở đây lâu hơn một chút.” Duật Lâm tiếc nuối nói, trong mắt lại loé ra hưng phấn, tựa hồ chờ mong cuộc sống trong cảnh đào vong sắp bắt đầu.

Thu Thần Vô Luyến cười khổ một cái, sờ sờ đầu nhi tử, trong mắt có bất đắc dĩ cùng áy náy khó có thể nói nên lời.

Nếu nói hồng nhan hoạ thuỷ, hiện giờ nàng đã mất mỹ mạo, lại không còn thanh xuân, vì sao Tộc vương người Địa Nhĩ Đồ kia vẫn không buông tha cho bọn họ, thậm chí còn không nể tình huynh đệ. Chẳng lẽ chỉ vì đôi mắt này sao? Mấy năm qua, người một nhà bọn họ từ thảo nguyên bôn ba khắp nơi, rời bỏ cố hương đi tới địa phương xa xôi ngàn dặm này, lại vẫn không cách nào khiến hắn bỏ đi ý định. Nếu không phải Tử Tra Hách Đức không nguyện để nàng lưng đeo tội danh hoạ tộc hại dân, với tính cách của hắn, làm sao lại có thể nhẫn nại thoái nhượng đến như vậy.

Ngoài động truyền đến tiếng lá cây bị chặt chém, càng ngày càng tiếp sát sơn động.

Thu Thần Vô Luyến đưa tay ôm nhi tử với hai tròng mắt bùng lên hào quang vào lòng, ngăn trở y rộn rạo, mãi đến khi tiếng động bên ngoài từ từ đi xa.

“Lúc tụi con tới đã xoá hết dấu vết lưu lại trên đường rồi.” Nga Tái đứng dậy, lấy mấy trái cây trong đống đồ ăn đưa cho mọi người, chính mình tuỳ tiện chùi chùi mấy cái rồi gặm, nói.

Đối với hai đứa hài tử, Tử Tra Hách Đức dạy bảo thật sự rất tốt. Từ hai ba tuổi bắt đầu, liền lợi dụng việc chạy trốn tới dạy cho bọn chúng kiến thức liên quan. Như là làm thế nào truy tung cùng phản truy tung, làm thế nào che giấu dấu vết của chính mình, làm thế nào mê hoặc địch nhân, làm thế nào lợi dụng địa hình hoàn cảnh chung quanh chuyển nguy thành an, đem hai đứa hài tử giáo huấn giống như sói con vậy. Mà Thu Thần Vô Luyến lại dùng chính ôn nhu cùng bụng đầy thi thư của mình tạo thành lớp vỏ như một con nai con che đậy bên ngoài cho bọn chúng, đem dã tính này che giấu ở bên dưới. Đôi khi, ngay cả chính nàng cũng bị bề ngoài của bọn chúng lừa gạt.

Tiểu Băng Quân bị sự trấn định của cả nhà bọn họ ảnh hưởng, dần dần an tâm lại, lại đột nhiên nhớ tới Thiên Mạch. Nếu như hắn tới gặp phải những người đó, phải làm sao mới được?

Lo âu của nàng bị Thu Thần Vô Luyến nhìn thấy được, cẩn thận suy tư liền hiểu rõ, đang muốn nói lời an ủi, lại nghĩ đến cái khả năng kia, vì thế đem lời chưa nói ra nuốt xuống.

Chờ đợi là một quá trình giày vò, hai đứa hài tử không nhịn được bao lâu liền chui ra khỏi động, chỉ để lại hai tỷ muội không có võ công ngồi bên trong.

“Phải rồi… muội hiểu Thiên Mạch nhiều không?” Ho nhẹ một tiếng, Thu Thần Vô Luyến có chút do dự hỏi.

Tiểu Băng Quân chần chừ, sau đó lắc đầu, “Tỉnh lại liền nhìn thấy huynh ấy, chỉ biết huynh ấy gọi là Thiên Mạch.” Nói xong, nàng mới như là rõ ràng phản ứng kịp ý tứ của tỷ tỷ, không khỏi bật thốt lên nói: “Huynh ấy không phải người như vậy.”

“Nhưng mà vì sao ngày hôm qua hắn không trở về? Vì sao sau khi hắn đi, hôm nay những người đó liền….” Thu Thần Vô Luyến ôn nhu tiếp tục nói, trong lòng lại có lo lắng nói không nên lời. Lo lắng sự thật nếu đúng như nàng suy đoán vậy, Tiểu Băng Quân có thể bị tổn thương hay không. Nhưng nếu không nói ra, chẳng phải lại hại nàng càng lún càng sâu.

“Tuyệt đối không phải huynh ấy!” Không đợi nàng nói xong, Tiểu Băng Quân lại một lần nữa lên tiếng phủ quyết, giọng nói bất giác lớn hơn, dẫn tới hai tỷ đệ đang ở bên ngoài chơi đùa tò mò thăm dò vào bên trong.

Thu Thần Vô Luyến xưa nay cùng nàng tâm ý tương thông, cảm thụ được kiên định trong lòng nàng, liền biết nàng cũng không phải mạnh miệng, mà quả thật là tin tưởng vững chắc như thế.

“Đã không nhớ rõ trước kia trải qua những gì, sao lại còn tin tưởng hắn như vậy?”

Tiểu Băng Quân bật cười, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng đáp lại: “Muội không biết. Dù sao chính là tin tưởng huynh ấy.” Tín nhiệm tới không hề có lý do như vậy, lại không thể dao động.

Thu Thần Vô Luyến bật cười, “Có lẽ muội cùng hắn kỳ thật là phu thê hoặc tình lữ cũng không chừng.” Nàng nói đùa, hiển nhiên đã quyết định tin tưởng trực giác của muội muội.

Rõ ràng chỉ là thuận miệng, Tiểu Băng Quân nghe được tim đập thình thịch, mặt hơi hơi đỏ, nhưng lại không phản bác. Ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm, trong lòng mơ hồ chờ mong là vì sao.

—————————

Tử Tra Hách Đức sau khi trời tối mới đến chỗ thạch động bọn họ cư trú.

Nhìn hắn toàn thân đẫm máu, Tiểu Băng Quân không khỏi hoảng sợ, mà Thu Thần Vô Luyến đã xông đến, lo lắng kiểm tra hắn có bị thương hay không.

“Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Hắn mệt mỏi dựa vào thạch bích ngồi xuống, vẫn không quên trấn an đôi mắt đã đỏ lên của thê tử.

Mấy năm nay sống kiếp chạy trốn, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ hắn bị không biết bao nhiêu, nàng lại thuỷ chung không tập thành thói quen. Mỗi lần nhìn thấy tất nhiên trái tim bị đả thương, tự trách rất lâu, nhưng lại mạnh mẽ nhẫn nhịn khiến cho hắn đau lòng không thôi.

Thu Thần Vô Luyến chỉ khẽ ừ, sau đó bắt đầu cởi ngoại bào đã bị chém rách nát của hắn, chuẩn bị xử lý miệng vết thương cho hắn. Hai đứa hài tử khẩn trương ở bên cạnh chuyển nước chuyển dược hỗ trợ. Tiểu Băng Quân không tiện nhìn nhiều, xoay người đi. Nghe được người một nhà bọn họ thân thiết thì thầm, bất ngờ dâng lên một thứ tình cảm hâm mộ, lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy bản thân tồn tại quá mức dư thừa.

“Không phải người của Bột Liên Nguyên.” Tử Tra Hách Đức nói, đối với Tộc vương hắn đã từng coi là huynh trưởng kia sớm mất đi kính yêu lúc trước.

“Sao cơ?” Thu Thần Vô Luyến có chút kinh ngạc.

Nhìn đôi mắt ôn nhu của thê tử, Tử Tra Hách Đức mỉm cười, khẳng định gật gật đầu, “Là người Trạm Ngư… Không biết bọn họ vì sao lại tới gây sự với chúng ta.”

“Có thể là người kia cùng người Trạm Ngư hay không…” Thu Thần Vô Luyến chần chờ nói ra suy đoán của bản thân, lời chưa xong mà ý đã hết.

Tử Tra Hách Đức không phải không nghĩ tới khả năng Bột Liên Nguyên cùng người Trạm Ngư có giao dịch với nhau, nhưng đây là chuyện hắn không nguyện nhìn thấy nhất. Dù sao nếu như đã có thể móc nối với người Trạm Ngư, đương nhiên cũng có thể cùng với các tộc khác, đến lúc đó tình cảnh của bọn họ liền gian nan rồi.

“Có lẽ hắn đã không kiềm nén được rồi.” Hắn nói, ánh mắt đảo qua thê nhi, trong lòng một tiếng thở dài, “Chúng ta khẩn trương rời khỏi nơi đây.”

“Đi đâu?”

“Hướng Nam.” Tử Tra Hách Đức cười, ngữ khí thoải mái, “Chúng ta vẫn chưa thấy qua biển lớn a.” Cho dù là xem màu xanh hồ Phác Lan, hồ Thảo Đà như biển cũng không cách nào bằng được biển lớn. Cuộc sống trốn chạy cũng không phải hoàn toàn tệ. Hắn nghĩ.

“Muội muốn ở chỗ này chờ Thiên Mạch.” Tiểu Băng Quân vẫn không mở miệng đột nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Thu Thần Vô Luyến ngẩn ngơ, rồi sau đó cười nói: “Nơi này ở đã có cảm tình, ta cùng bọn nhỏ đều không nỡ a. Đợi qua một thời gian ngắn lại đi xem biển rộng đi, Tử Tra.”

Tử Tra Hách Đức ừ một tiếng, cũng không có chút mảy may không vui.

Tiểu Băng Quân trầm mặc. Nàng còn có lựa chọn gì? Bọn họ săn sóc nàng, nàng có thể không hề áy náy liên luỵ bọn họ sao?

——————-

Vượt qua phòng vệ nghiêm ngặt ngoài điện, lướt qua khe Huyền Thiên sâu và đen, hai bóng đen ung dung bước trên hành lang dài bất tận dưới ánh trăng của Huyễn cung. Hai bên kỳ cỏ tươi tốt, hương thơm nhẹ nhàng, không chút nào bị sự xâm nhập của Nhân loại ảnh hưởng.

Hai con sói khổng lồ một đen một tím sóng vai đi trên hành lang, đi lại ung dung tao nhã, lông rậm hoa lệ dưới ánh trăng nhẹ nhàng lay động trong gió, kể rõ hiển hách cùng tôn sùng từng có.

Bọn họ không tiếng động đi tới, mãi đến khi điện Thương Minh xuất hiện trước mắt.

Bốn người dị tộc mặc áo da sói thắt lưng rộng, giày ống dài, mái tóc thắt bím từ đỉnh đầu, thắt lưng dắt đoản đao đang ngồi vây quanh bậc thềm dài nơi cửa điện vung quyền đối ẩm.

Hai con sói ngừng lại. Chỉ thấy trong mắt con sói tím chớp loé lệ quang, chân trước bỗng nhiên đứng thẳng, trong nháy mắt hoá thành hình người, đồng thời giang cánh tay lấy ánh trăng làm y phục, ánh lụa đơn thuần, khoác lên thân thể cường tráng tuyệt đẹp, tóc dài màu tím theo đó chảy xuống sắp chạm đất.

Có người chú ý tới bên này, không khỏi há hốc miệng vì thấy một màn kinh ngạc, quên ra tiếng nhắc nhở đồng bạn. Chờ hắn phản ứng kịp dĩ nhiên đã không còn kịp.

“Ô uế nơi đây, các ngươi đáng chết vạn lần!” Nam nhân tóc tím lạnh lùng nói, đồng thời một tay phất ra như phất ruồi bọ. Bốn người kia không biết xảy ra chuyện gì, người đã tan thành mây khói, như mưa máu tẩm bổ kỳ hoa dị thảo trong uyển.

Sau đó một người một sói không thèm liếc mắt lấy một cái, sóng vai đi vào điện Thương Minh. Nam nhân tóc tím khởi động cơ quan, sau đó lại hoá thành hình sói, cùng con sói đen đồng thời nhảy vào mặt nước trong veo. Đi qua thuỷ đạo, xuyên qua đoàn cung điện dưới nước, đi vào thần điện, cuối cùng thông qua mật đạo đi tới ám điện lúc trước Thiên Mạch cùng Tiểu Băng Quân chạy trốn đã đi qua.

Lúc nhìn thấy những pho tượng hình thù kỳ quái trên vách tường khi đó, trong mắt con sói tím vốn vẫn băng lãnh vô tình bất giác hiện lên tia bi thương cùng áy náy nồng đậm. Chân trước hơi cong, nó quỳ rạp trên đất, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống từ khoé mắt nó, nhiễu trên nền gạch trắng có ánh lửa chiếu xuống, giống như đoá sen đỏ nở rộ. Có một số việc, sai cũng đã sai rồi, ngay cả cơ hội hối cải cũng sẽ không có.

“Sinh diệt hưng vong, thiên đạo thường, huynh không nên như vậy.” Con sói đen thản nhiên nói, “Vì huyết chú kia, mấy vạn năm nay huynh như ở địa ngục, cũng đã đủ rồi.”

Con sói tím không đáp lại, thật lâu sau mới đứng lên, đi tới phía thần điện như đang tắm dưới ánh trăng kia. Con sói đen đi theo ở phía sau.

Sói trắng hai bên băng đạo còn đang say ngủ, tựa như từ xưa tới nay vẫn ngủ ở nơi đó, vẫn muốn ngủ tới khi vũ trụ kết thúc. Con sói tím dừng lại, quay đầu nhìn con sói đen ở phía sau lưng.

“Từ nay về sau, ta cùng huynh cùng đợi thời khắc khi bọn họ thức tỉnh kia.”

Con sói đen không nói gì, trong mắt lại hiện lên chút lo lắng.

Tiến vào điện Nguyệt Thần, hai con sói lập tức hoá thành hình người, trường bào ánh trăng quấn thân.

Thương Ngự tóc tím, Thiên Mạch tóc đen.

“Huyết chú phản phệ, e rằng sẽ giống như chuyện ngày hôm qua.” Nhìn cột đá bàn long ở giữa điện, Thương Ngự nói. Trong đầu bất giác hiện lên tình cảnh năm đó mỗi lúc trăng tròn đi vào trong điện này chịu cực hình bị thần chú cắn xé, tự nhiên nghĩ tới người thợ săn cái gì cũng không biết kia, lại ôm chặt chính mình không chịu buông ra, cùng hắn cùng chịu đựng thống khổ, trái tim không khỏi co rút nhanh.

“Là ai phá huyết chú của huynh?” Gặp mặt cho tới giờ khắc này, Thiên Mạch mới nhớ tới hỏi chuyện này.

“Một thợ săn chuyên môn bắt giết sói.” Thương Ngự nói, trong giọng nói có nhàn nhạt ý trào phúng. Chuyện trên thế gian buồn cười như vậy đó, thôn người nọ ở nhiều thế hệ có cừu hận với sói, mà nàng lại là thợ săn tốt nhất trong thôn, lại cứ là người như vậy phá giải chú thệ của hắn. Hắn rõ ràng không có khả năng tiếp tục vướng mắc cùng một chỗ với nhân loại, lại tại lúc thần trí hỗn độn cùng một thợ săn bắt sói sinh sống cùng nhau hơn mười năm. Là trời xanh ngại hắn chịu trừng phạt còn chưa đủ sao?

Thiên Mạch biết trong đó còn có tình cảm khác, không hỏi tiếp, mà giương mắt nhìn ánh trăng sáng chiếu rọi lại không nhìn thấy vầng trăng ngoài điện kia, trong lòng hơi cảm thấy bi ai. Huyễn Lang tộc bọn họ chịu Nguyệt thần thai nghén, khởi nguồn ở nơi này, nhưng cũng bị quản chế ở nơi này. Nguyệt thần tự cho là sáng tạo ra một tộc hoàn mỹ nhất, kỳ thật bọn họ bất quá là thành quả thất bại nhất của nàng mà thôi.

“Chuẩn bị xong chưa?” Thương Ngự bỏ qua những cảm xúc ảnh hưởng tới hắn này, nhìn về phía Thiên Mạch ngồi xếp bằng dưới đất.

Thiên Mạch gật đầu, đồng thời vươn tay. Thương Ngự cầm lấy, đề khí vươn người, dắt hắn đồng thời nhảy vào thần điện. Ngay tại tích tắc lọt vào trong hư không ấy, ánh trăng trong suốt lập tức bao quấn bọn họ, một luồng khí lạnh vô cùng thẩm thấu vào cơ thể, cánh tay Thiên Mạch bỗng dưng căng chặt, thân thể không thể khống chế run rẩy. Thương Ngự vươn một cánh tay kia ra, ấn lên Thiên Trung của hắn, một dòng nhiệt nóng từ lòng bàn tay xuyên vào, lại vào lúc tiến vào trong cơ thể Thiên Mạch rất nhanh liền bị hàn khí ở khắp nơi triệt tiêu, hầu như không còn, chỉ mơ hồ có thể cảm thấy một chút ấm áp trong mạch máu.

Bắp thịt gân mạch như vỡ ra từng khúc, khuôn mặt tuấn mỹ như thần của Thiên Mạch bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, mồ hôi giọt lớn còn chưa kịp ngưng kết ở trên trán liền biến mất không dấu vết, thân thể dần dần cuộn mình, nếu không phải có Thương Ngự chống đỡ, chỉ sợ sớm quay cuồng trong hư không.

Thương Ngự cũng không hơn gì, chỉ là mạch toàn thân hắn thông suốt, bởi vậy so với Thiên Mạch ung dung hơn rất nhiều, còn có thể tuỳ tâm khống chế vận hành khí trong cơ thể.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay tại lúc chiếc áo bào màu trắng của Thiên Mạch bị máu chảy từ thịt ra nhuộm thành màu hồng, thân thể bị khí cực âm tổn hại đến cực hạn rốt cục có phản ứng, dưới đan điền bỗng có một dòng khí ấm áp dâng lên, sau một lát sự ấm áp lan toả tất cả đan điền. Thương Ngự lập tức có cảm ứng, chậm rãi dẫn đường cho cỗ khí kia lưu hành qua khắp kinh mạch toàn thân hắn, cho đến khi thần trí của hắn khôi phục lại, tự điều tiết khống chế.

Âm cực dương sinh, phá rồi lại lập. Đây là nhận biết sâu sắc nhất của Huyễn Lang tộc đối với bản thân, cũng là phương thức cơ bản nhất bọn họ trị liệu cho bản thể không cách nào tự chữa trị tổn thương cho bản thân.

Dòng khí ấm áp tràn ngập sức sống chảy thành một vòng tuần hoàn lớn lặp đi lặp lại, một lần lại một lần chữ trị kinh mạch bị đứt, sau đó từ chỗ bàn tay tiếp xúc của hai người chảy vào trong cơ thể Thương Ngự, tăng mạnh trong cơ thể hắn, lại từ Thiên Trung đưa vào thân thể Thiên Mạch.

Từ vị trí bọn họ nhìn lại, điện Nguyệt thần trôi nổi trong hư không, trên dưới bốn phía duy chỉ là một mảng trăng sáng, không sao, không tối, cũng không trăng, giống như một cảnh mơ kỳ diệu, làm cho người ta phân biệt không rõ là thật hay là ảo.

Giống như trải qua một thế kỷ dài như thế, Thiên Mạch rốt cục chậm rãi mở mắt ra, trên mặt khôi phục lại đạm mạc cùng tuấn mỹ quen thuộc.

Cùng dắt tay hắn nhảy vào trong thần điện, nhìn chân dài mạnh mẽ của hắn, cao ngất ngạo nghễ, rốt cục trùng khớp với bóng dáng cao quý tao nhã của Thiên tế tư được tộc dân tôn sùng kia, khoé môi Thương Ngự không khỏi hiện lên ý cười đầu tiên từ lúc gặp tới nay.

“Nguyệt thần rốt cuộc là…” Thiên Mạch đột nhiên nói, nhìn thần điện trước mắt không có vật gì, cuối cùng nhưng vẫn đem hai chữ bất kính sau cùng nuốt xuống. Nguyệt thần rốt cuộc là thứ gì? Đây là vấn đề hắn suy nghĩ thật lâu trước kia.

Sắc mặt Thương Ngự khẽ biến, rồi sau đó cười khổ. Hắn làm sao biết được?

Trở ra điện Thương Minh, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên chuyện bốn người vô cớ biến mất còn chưa bị phát hiện.

“Trực tiếp diệt?” Thương Ngự nhìn đoá hoa diêm dúa loè loẹt trong uyển, không chút để ý hỏi.

Thiên Mạch lắc đầu, biết trong lòng hắn kỳ thật thuỷ chung buồn bực. Đã là việc có cái nên làm có cái không nên làm, địch nhân đối mặt với bọn họ ngay từ đầu đã không ở cùng một trình độ, liền tính trong một đêm bình định tất cả đối thủ, bọn họ cũng sẽ không có chút cảm giác thành tựu nào.

“Cùng người đấu trí, việc này vô cùng vui.” Hắn nói, trong giọng nói mang theo trêu chọc hiếm có. Ngoại trừ thiên tính trơ trẽn ti tiện kia ra, trí tuệ của Nhân loại vẫn đáng kính nể.

Thương Ngự sao cũng được, dù sao năm tháng mênh mang, hắn tiêu hao được.

“Đi thôi, ta đi đón một người.” Thiên Mạch vung ống tay áo lên, dẫn đầu đi ra ngoài.

Phóng qua khe Huyền Thiên sâu thẳm, xuyên qua cung điện trùng điệp, ung dung tránh đi người phòng thủ, hai người tới trong sân nhỏ ẩn nấp trong rừng trúc cách chủ điện một khoảng khá xa. Thiên Mạch đối với nơi này vốn không quen, nhưng ở trong vùng tối tăm lại loé ra ngọn đèn dầu dị thường bắt mắt. Cho đến khi đến gần, men theo con đường cỏ, trong mấy gian tiểu các tinh xảo có hồ và tường đá đan xen hợp lý, tìm thấy Thập Tam quả thực chứng minh hắn không tìm nhầm chỗ.

Nửa hồ bích có sen nhấp nhô trong gió đêm, mấy đoá hoa xinh đẹp nửa nở xuất hiện, ánh trăng say mê hồng, mùi thơm thoang thoảng, làm nổi bật ngọn đèn lộ ra trong cửa sổ, lộ vẻ yên lặng đến dị thường.

“Người nào ở bên ngoài?” Hai người vừa tựa vào gần, bên trong liền truyền ra tiếng hỏi mềm mại của nữ hài nhi.

Không nghĩ tới đối phương lại nhạy cảm như vậy, ánh mắt Thương Ngự lộ ra chút thần sắc kinh ngạc. Thiên Mạch trái lại tuyệt không kinh ngạc, đưa tay đẩy cửa đi vào.

Đi vào trong phòng vén màn trúc lên, một thiếu nữ , tuổi nằm úp sấp trên giường, nghe được tiếng mở cửa, đang cật lực muốn khởi động người. Nhìn thấy người tới, vốn là cả kinh, rồi sau đó lộ ra vẻ vui mừng. Đúng là người hắn muốn tìm, Hiên Viên Thập Tam.

“Chủ tử!”

Trên người nàng là một kiện y phục mỏng nhạt, mặc dù nhẹ nhàng mà phủ lên nhưng vẫn có thể nhìn thấy có máu từ phía trên chảy ra. Nhưng mà mặc dù là như vậy, không rõ vì đau đớn hay vì thiếu máu mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của nàng vẫn nhìn không ra chút oán hận nào.

Liền ở trong nháy mắt đó, Thiên Mạch đột nhiên có chút hối hận, hối hận lúc trước vì sao không tống nàng đến nơi khác trước. Mặc dù biết nàng có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, nhưng thực tế nhìn thấy nàng như vậy vẫn cảm thấy ảo não. Hắn lại quên, một năm trước hắn căn bản sẽ không để ý đến những chuyện tình không liên quan đến sinh mệnh này.

Bước nhanh đến gần giường, hắn nhẹ nhàng ấn nàng về trên giường, trầm giọng hỏi: “Ai làm?”

Hiên Viên Thập Tam a một tiếng, có chút mờ mịt, rồi sau đó mới phản ứng kịp, ngại ngùng cười cười: “Lúc ấy lộn xộn, ta cũng không nhớ rõ.” Nói xong, không đợi Thiên Mạch truy vấn, nàng có chút lo lắng hỏi: “Chủ tử, người không sao chứ?”

Thiên Mạch ở bên giường ngồi xuống, xoa xoa đầu nàng, “Vô sự.”

Hiên Viên Thập Tam hiển nhiên cũng không phải người thích nói chuyện, một hỏi một đáp xong liền không biết nói cái gì cho phải, một lát sau mới thấp giọng nói: “Bọn hắn nói người… người đã…” Lời còn chưa dứt, đôi mắt nàng dĩ nhiên đã đỏ, nói vậy kia cũng không phải lời hay ho gì. “Thấy người mạnh khoẻ, ta cực kỳ vui mừng.”

“Ừm.” Trong lòng Thiên Mạch không hiểu dâng lên lo lắng, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, “Ta đưa ngươi đi. Ngươi có bằng lòng hay không?”

Hiên Viên Thập Tam ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia mê mang, rồi sau đó gật mạnh đầu, “Được.”

Thiên Mạch không xem nhẹ ánh mắt hiện lên lệ quang khi nàng gật đầu, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ ở trong tủ quần áo tuỳ tiện cầm mấy bộ y phục bỏ vào bao quần áo, dùng áo mùa hạ mềm mại nhẹ nhàng choàng lấy nàng, sau đó ôm lấy người liền đi ra ngoài. Thương Ngự đang đứng ở ven bờ sen không biết suy nghĩ cái gì, Hiên Viên Thập Tam nhìn thấy hắn, giật mình vừa thẹn vừa đỏ mặt, kích động lên tiếng chào hỏi xong liền vùi mặt vào trong lòng Thiên Mạch.

“Ngủ một lát đi.” Thiên Mạch nói với nàng, sau đó không đợi trả lời liền điểm huyệt ngủ của nàng. Hành trình kế tiếp quá mức kinh thế hãi tục, không nhất thiết phải hù doạ nàng.

Thương Ngự thấy hắn thân cận Nhân loại như vậy, mặc dù không đồng ý, nhưng không cảm thấy không vui. Mỗi người đều có quyền quyết định chuyện bản thân phải làm, những người khác, cho dù có quan hệ thân mật nhất như bằng hữu người thân đều không có quyền đem suy nghĩ của mình áp đặt lên.

Rời khỏi điện Hắc Vũ, hai người cũng không đi tới thành Vân Phù, mà trực tiếp chạy tới kinh thành Đại Tấn – Trường An.

———————–

Tang Tình Uyển, Phủ Kiếm Các

Tiếng gốm sứ thanh thuý va chạm vang lên trong phòng khách, Thiên Mạch dùng nắp chén gạt lá trà sang một bên nhưng không uống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua thiếu phụ mỹ mạo đang ngồi, băng lãnh tích luỹ nhiều năm trong mắt đối phương không biết tại khi nào đã có thêm tia ôn nhu.

“Ngươi chỉ cần phụ trách tìm kiếm tung tích của Hạ Cơ, chuyện điện Hắc Vũ, không cho phép nhúng tay.” Hắn mở miệng, ngữ khí trầm lại quyết đoán.

Đôi mày thanh tú thâm thuý nhếch lên, Long Nhất đang muốn kháng nghị, lại đột nhiên nhìn đến khoé môi Thiên Mạch hiện lên ý cười, trong nháy mắt cả kinh đã quên bản thân muốn nói gì.

“Không chỉ là ngươi, Nữ Nhi lầu cũng không cho phép tham dự.” Hắn khoan thai bổ sung. “Nếu đã lập gia thất, liền giúp chồng dạy con cho tốt đi.”

Long Nhất có chút buồn bực, nhưng không cách nào phản bác lời hắn nói. Dù sao bản thân hiện giờ là người mang thai, cho dù là thể lực hay tâm lực đều có chỗ thua thiệt, mắt thấy tỷ muội khác cũng đều mỗi người có nơi về, không có nơi về thì lại khổ sở vì tình, để các nàng liên luỵ vào trận đấu tranh này cũng không phải hành động sáng suốt.

Thắt lưng có chút mỏi nhừ, nàng với tay nhẹ nhàng xoa nắn, mới bất đắc dĩ thoả hiệp: “Chúng ta đây chỉ phụ trách thu thập tình báo dù sao vẫn được đi.” Muốn cho các nàng cái gì cũng không làm ở bên cạnh giương mắt nhìn, vậy cũng có chút làm khó.

Thiên Mạch vốn định một lời phủ quyết, sau đó nghĩ đến tính tình mấy hài tử này, nếu như hắn không đồng ý, chỉ sợ bọn họ ngấm ngầm hành động lại càng không để ý tính mạng, so với như vậy, không bằng để cho các nàng ở ngoài sáng để dễ quan sát.

Vì thế hắn không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý rồi.

Đúng lúc này, một thanh niên với mái tóc hoa râm, diện mạo tuấn tú tràn ngập phong độ của người trí thức từ bên ngoài đi vào, hoá ra là phu quân của Long Nhất – Kiếm Hậu Nam.

“Thập Tam cô nương bị thương ngoài da tuy nghiêm trọng, nhưng chưa ảnh hưởng tới gân cốt, trái lại hai chân bệnh nặng kéo dài có chút khó giải quyết.” Hắn nói với Thiên Mạch, sau đó lập tức hướng thê tử của mình, ngồi trên tay ghế dựa của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp thắt lưng đau nhức cho nàng.

Long Nhất thuận thế ghé vào trên chân hắn, để cho thân thể vẫn cố gắng chống đỡ kể từ khi Thiên Mạch xuất hiện thả lỏng một chút. Kiếm Hậu Nam đau lòng thê tử, Long Nhất lại chưa bao giờ để ý quan điểm của người ngoài, bởi vậy vô cùng thân thiết như vậy lại có vẻ tự nhiên dị thường, không hề bởi vì có những người khác ở đây mà có chỗ cố kỵ.

Thiên Mạch coi như không thấy, đặt chén trà xuống, ngón tay sượt qua cằm, trầm ngâm hỏi: “Có thể trị không?”

Kiếm Hậu Nam gật đầu, “Có thể, bất quá cần vài loại dược liệu hiếm. Hơn nữa quá trình trị liệu tương đối đau đớn…” Lúc nói lời sau, hắn có chút do dự. Dù sao mặc cho ai gặp qua Hiên Viên Thập Tam nhu thuận, đều sẽ có chút không đành lòng.

“Dược liệu không là vấn đề.” Thiên Mạch cắt ngang hắn, quyết đoán mà nói: “Còn về đau đớn, Tiểu Thập Tam chịu đựng được.”

Nếu hắn nói như thế, Kiếm Hậu Nam liền không cần nhiều lời nữa, liền nghĩ muốn cáo từ một tiếng mang thê tử tội nghiệp đi xuống nghỉ ngơi. Lúc này vẫn còn sớm, thời điểm mát mẻ nhất đúng là lúc Long Nhất ngủ yên nhất. Nhiệt độ cơ thể thai phụ hơi cao, nàng có bệnh cũ trong người, không nên dùng băng làm hạ nhiệt độ trong phòng, càng không thể sau khi vào giấc ngủ lại để gió thổi vào, hai tháng này quả thực qua được vất vả. Bởi vậy để lỡ một lúc hắn cũng sẽ cảm thấy không muốn.

“Thỉnh giáo Kiếm tiên sinh, mất trí nhớ có khả năng trị khỏi không?” Đang lúc nghĩ ngợi, Thiên Mạch lại mở miệng lần nữa.

Kiếm Hậu Nam nghe vậy, không thể không tạm thời bỏ đi ý nghĩ trong lòng, tường tình hỏi.

Thiên Mạch liền đem tình huống của Tiểu Băng Quân đại khái nói một lần.

Kiếm Hậu Nam trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Nếu chỉ là vì đầu bị va chạm mà gây ra, thi châm nhiều có thể chữa trị, tuy nhiên mọi việc phải đợi nhìn thấy người mới có thể kết luận.”

Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Thiên Mạch cũng có vài phần nắm chắc, lại hỏi vài câu về tẩy sẹo phục dung liền để cho hai người tự đi. Một mình một người ngồi trong sảnh rất lâu, sau đó đứng dậy đi về chỗ Thương Ngự nghỉ ngơi.

Thương Ngự không thích gặp người, bởi vậy vừa đến đây liền tự mình rời đi, chưa từng đối mặt cùng đám người Long Nhất.

Thiên Mạch tìm đến đỉnh tháp Trích Tinh – toà tháp cao nhất Trường An để gặp Thương Ngự. Khi đó hắn đang lấy tay làm gối lười biếng nằm nghiêng trên lưng phi long trên đỉnh tháp, ngưng mắt nhìn mặt trời mọc phương xa. Áo bào trắng tóc tím, tuấn dật cao quý nói không nên lời.

“Mặt trời mọc lúc này so với năm đó không hề khác gì.” Hắn tẻ nhạt nói.

Thiên Mạch dựa vào thân rồng ngồi trên mái ngói lưu ly màu vàng, bên trong thành ngõ ngách chằng chịt, hồ trắng cây xanh, hoàng thành hùng vĩ, vòng ngoài quan đạo rộng lớn bằng phẳng, cột buồn san sát, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Đại Tấn phồn hoa. Lúc này mặt trời đang từ rặng núi đằng xa thò ra nửa cái đầu đỏ rừng rực, biểu thị lại một ngày nóng bức.

“Thế sự xoay vần, thế đạo chìm nổi, không phải cũng thế sao?” Lời đáp lại lại là ngữ khí đương nhiên đến vô cảm, nhạt đến làm cho người ta nghe không ra vị, lại tựa hồ ẩn chứa một chút trào phúng không thể xem nhẹ.

Khi nói chuyện mặt trời từ trong triền núi ló dạng, vạn ánh hào quang bung toả, Thương Ngự nheo hai mắt lại, đôi mắt tím thâm sâu lóe sáng, ẩn chứa chút âm trầm.

“Đế cung vẫn còn, Quỷ Liên đang thủ trong đó, chọn lúc nào đi đến một chút đi.” Thiên Mạch nói, tạm dừng chốc lát, không khỏi cảm thán một câu: “Huyễn Lang nhất mạch, chỉ còn lại ba người chúng ta mà thôi!”

Thương Ngự chấn động, ánh mắt quay trở lại. “Nàng…. làm sao có thể đào thoát?” Một hồi tai hoạ kia, ký ức của hắn hãy còn mới mẻ, Quỷ Liên cũng ở trong đó.

Thiên Mạch hơi ngửa đầu về phía sau, gối trên thân rồng, ánh mắt u ám. “Ta cũng ở tại mấy năm trước biết được, cũng chưa gặp nàng.” Cho nên nguyên nhân cụ thể hắn cũng không biết. Nhưng bất luận nguyên nhân là gì, đây cũng là một tin tức đáng vui mừng.

“Vậy lập tức đi thôi.” Thương Ngự khởi động thân mình, từ lúc nhớ lại dĩ vãng tới nay trong lồng ngực lần đầu tràn đầy hân hoan.

“Trước đó, chúng ta hoạt động gân cốt trước đi.” Thiên Mạch phủi áo bào đứng dậy, dõi mắt nhìn về phía xa. Trận chém giết hôm qua chỉ sợ vì Tiểu Băng Quân bọn hắn rước lấy không ít phiền toái, hiện giờ chỉ có tại tìm được bọn người kia trước tận lực giúp họ giảm bớt nguy hiểm.

Một ngày, từ Vân Phù tới hai đường sông đi xuống phía Nam, mấy người Trạm Ngư bị nhổ tận gốc, Ba Thuật bao gồm phủ thống soái năm đại trọng thành bên trong bị người xâm nhập, thống soái bị bắt. Cũng cùng ngày, Huyết đạo không e dè công kích điện Hắc Vũ, Phong Cửu Liên Thành liên hợp Ngôn Vệ cử binh nghênh đón. Từ sau khi Âm Cực hoàng triều cùng sơn thành Thanh Di thay nhau thối lui liền rơi vào cuộc tranh giành điện Hắc Vũ trầm lặng, phá tan sự bình lặng bên ngoài, dấy lên từng đợt từng đợt sóng lớn.

Lúc Thiên Mạch cùng Thương Ngự tiến vào Bách Hoa Cốc nằm ở Linh Tây, từng đợt từng đợt cấp báo thông qua phương thức nhanh nhất truyền đến Phong Cửu Liên Thành tọa trấn trong điện Hắc Vũ, trong mỗi tin cấp báo không thể thiếu hai cái nhân vật dung mạo có thể so với thiên thần, một tóc đen một tóc tím. Nhất thời, mọi người quyền quý trong quốc nội Ba Thuật cảm thấy bất an, đám người Trạm Ngư ở bên ngoài đuổi bắt Tiểu Băng Quân bị chiêu về nước.

—————–

Bách Hoa Cốc chướng khí tràn ngập, khó có thể thấy vật, lại không ảnh hưởng tới hai người Thiên Mạch.

Đây là sau hoạ diệt tộc hai người lần đầu nhìn đến tình huống của đế cung, chỉ thấy nơi chốn đất khô cằn cỗi, một lớp tro bụi đen phủ dày ở trên đồ vật, hồ nước đen khó ngửi, không thấy chút sinh cơ nào.

Thương Ngự chỉ cảm thấy ngực đau nhức, cổ họng phiếm ngọt, nhưng lại bị hắn liên tiếp nuốt xuống. Khi thấy pho tượng Bách Hoa Nô kia, hắn rốt cuộc có chút đứng không vững, đưa tay vịn lên vai Thiên Mạch ở bên cạnh.

‘Tay nắm lấy nàng, năm tháng đều có thể đầy.’

Còn nhớ rõ lúc trước người điêu khắc để cho chính mình viết lưu niệm khi đó, trăn trở, lúc cuối cùng xác định viết xuống mấy chữ này, trong cõi lòng tràn đầy kỳ vọng cùng hạnh phúc. Hiện giờ suy nghĩ lại, lại chỉ còn chứa chan tiếc hối.

Phất tay áo, pho tượng mang theo tươi cười mấy vạn năm bất biến hoá thành bột mịn, phá vỡ ảo mộng một thời.

Thiên Mạch cảm nhận được bàn tay trên vai lạnh lẽo, trong lòng ngầm thở dài, đang muốn nói chút gì, trong bóng đêm đột nhiên xẹt qua một tia sáng trắng, mang theo mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt. Một khắc kia, hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Băng Quân từng nói qua trên người hắn mang theo mùi hương, rốt cuộc biết cái kia là dạng mùi hương gì rồi. Bởi vì người tới có mùi hương giống với mùi hương trên người Thương Ngự, bản thân tất nhiên cũng không ngoại lệ.

“Ta chờ nhóm người các huynh thật lâu.” Một câu vô cùng đơn giản lại mang theo tang thương mấy vạn năm, giọng nói kia thanh du ôn nhu nhưng không có cảm xúc, như cơn gió dưới trăng.

Một nữ tử tóc bạc xuất hiện trước mặt hai người, khoé môi cong cong, ánh mắt nhàn nhạt, giống như năm đó khi bước trên tế đàn vậy. Tất nhiên là Minh giới Quỷ Liên.

Thương Ngự đi phía trước, Thiên Mạch, Quỷ Liên đi ở sau một bước trái phải làm bạn, vào thần miếu, phá ảo cảnh, nhập đế cung.

Nhánh hoa trong đế cung toả sáng, giống như dạt dào sinh cơ, nhưng không thấy bóng chim tước, côn trùng tuyệt tích, lạnh lẽo yên lặng nói không nên lời. Quỷ Liên một mình một người canh giữ một chỗ như thế, tịch mịch trong đó có thể nghĩ tới.

“Vài năm nay có người đến tìm, thật không tịch mịch.” Quỷ Liên vừa bưng món ăn duy nhất trong đế cung, canh hoa Băng Ngư cho hai người, vừa nói.

“Năm đó muội làm sao tránh được trận tai hoạ kia?” Tư vị đã lâu tràn ngập đầu lưỡi, đau xót trong lòng Thương Ngự thoáng bình phục, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Một nam tử Nhân loại đem ta giấu đi.” Nói đến đây, trong ánh mắt bạc của nàng xẹt qua tia phiền muộn, rồi sau đó giương mắt liếc nhìn Thiên Mạch đang cúi đầu ăn cơm, nói: “Huynh mấy năm trước biết ta ở đây vì sao không đến gặp ta?” Nàng biết rõ nguyên nhân lại vẫn muốn hỏi, cũng không phải không cam lòng, chỉ là cửu biệt trùng phùng, có thể nào không trêu cợt một phen.

Thiên Mạch không chút hoang mang ngẩng đầu, lấy một chiếc khăn tay trong tay áo ra, lau miệng.

“Không muốn.”

Hắn trả lời được rõ ràng, mặc cho cảm xúc Quỷ Liên đạm mạc, cũng không khỏi chán nản. Phải biết rằng năm đó quan hệ bọn họ không giống bình thường, nếu không phải là trận tai hoạ kia, chỉ sợ đã thành phu thê. Từ trước Thiên tế cùng Minh giới là phu thê thần định, không có quan hệ tình yêu. Trên thực tế từ sau hoạ diệt tộc của Huyễn Lang tộc, tầng quan hệ này giữa bọn họ tự nhiên liền được giải trừ, nhưng chung quy có chỗ băn khoăn, cho nên lúc biết được nàng may mắn còn sống, Thiên Mạch vui mừng rất nhiều nhưng không lập tức gặp mặt.

“Ta đã có thê tử, muội tốt nhất tìm người khác dắt tay.” Giống như cảm thấy lửa cháy còn chưa đủ Thiên Mạch lại đổ thêm một muỗng dầu.

Lời này vừa nói ra, đôi mắt bạc của Quỷ Liên bỗng nhiên trừng lớn, vẻ mặt không thể tin.

“Huynh, huynh, huynh…” Huynh hồi lâu cũng chưa nói ra huynh cái gì, đâu nào còn có sự thanh lãnh mới gặp khi đó.

“Là Nhân tộc.” Giống như biết nàng muốn hỏi cái gì, Thiên Mạch hảo tâm trả lời. Liếc mắt, Thương Ngự đang đi tới giá sách, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ mắt điếc tai ngơ.

“Vậy huynh còn tới đây để làm chi?” Quỷ Liên liếc xéo hắn, vung tay áo, bỏ đi.

Thiên Mạch không để tâm, cúi đầu đang định tiếp tục ăn cơm, một bàn tay duỗi qua bưng bát của hắn đi, sau đó đưa mâm mận tới trước mặt hắn.

“Huynh thích Nhân tộc, vậy thì ăn đồ gì đó của người đi.” Quỷ Liên sâu xa nói, dùng ngữ điệu không cảm xúc xen lẫn chua xót mà nói, cổ quái nói không nên lời. “Ủy khuất người ta sớm cũng trông trễ cũng mong, liền ngóng trông huynh tới đón người ta.”

Thấy nàng lấy tay áo che mặt, giả bộ thái độ nữ nhân Nhân tộc, Thiên Mạch im lặng đem mâm mận chát trước mắt đẩy tới trước mặt nàng, sau đó không nhìn kỹ có chút rùng mình, thản nhiên nói: “Không giống lắm.” Năm đó giữa ba người thân cận, đôi bên hiểu biết sâu đậm. Nàng nếu không phải có cùng băn khoăn với hắn, năm đó sau khi Tam Nhi tới nơi đây xong, nàng tất nhiên liền tìm tới mình, lại như thế nào ngoan ngoãn chịu khổ ở đây.

Quỷ Liên duỗi ngón tay bốc một quả mận chua bỏ vào trong miệng, hàm răng cắn lớp da giòn, chất lỏng chua trong nháy mắt lướt qua đầu lưỡi khiến cho nàng nhẹ nhàng chau mày lại, một lát sau, thật sự kiềm chế không được, nghiêng đầu phun vào trong nước.

“Đồ của Nhân tộc mặc dù chua không chịu nổi lại chung quy vẫn có tư vị.” Nàng khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt hướng về Thương Ngự đang lấy từng bức họa cuộn tròn trên giá thiêu đi từng cái, không khỏi cảm khái nói.

Biết nàng ý ở ngoài lời, khoé môi Thiên Mạch hiện lên ý cười.

———————–

Nếu đợi được bọn hắn, Quỷ Liên đương nhiên sẽ không một mình một người canh giữ trong đế cung, nhưng nàng cũng không thích cùng Nhân loại chơi trò tranh bá, cảm thấy như vậy thật sự không có gì thú vị, liền cùng hai người phân đường, một mình lưu lạc hồng trần, đi học thất tình lục dục của tộc người nọ. Thiên Mạch không biết là, mục tiêu đầu tiên của nàng chính là Tiểu Băng Quân.

Đem toàn bộ đồ đạc có quan hệ gì đó với người nọ huỷ đi, yêu hận trong lòng Thương Ngự cũng đạm nhạt dần, sau khi rời đi đế cung, đột nhiên đã không còn cảm giác vỡ nát khi đối mặt với thương tổn đã phạm phải. Chính như lời Thiên Mạch nói, mấy vạn năm, cũng đủ rồi. Hắn thậm chí có chút may mắn năm đó chưa kịp cùng nàng tiến hành Huyết Minh thệ.

Trở lại Tang Tình uyển đã là ba ngày sau, Long Nhất đang cầm tin tức các nơi truyền đến, cùng Mai Lục hai người quái dị nhìn nhau, suy đoán hai nam nhân một tóc đen một tóc tím trong tin tức là ai. Mặc dù đều có nghĩ đến Thiên Mạch, nhưng cùng một ngày xuất hiện tại nhiều vị trí, ngẫm lại cảm thấy thật vớ vẩn.

Khi đó, Mai Lục toàn thân mặc áo đơn màu hạnh hồng, váy trắng thuần điểm vài đoá hoa vàng, khó có dịp nghiêm chỉnh ngồi trên ghế. Ba ngày trước nàng liền nghe Long Nhất nói Thiên Mạch đã từng đến, mấy ngày liền cứ ở bên tai phu thê Long Nhất lải nhải, trách bọn họ không báo cho nàng kịp thời, nói đến mức Long Nhất phát hỏa.

Bởi vậy khi thấy Thiên Mạch xuất hiện, trước mắt nàng nhất thời sáng lên, lại nhanh chóng phản ứng kịp, cuống quít cúi mi hạ mắt làm ra bộ dáng kính cẩn nghe lời, bộ dạng ai oán, bước nhẹ nhàng lạo xạo về phía Thiên Mạch.

“Chủ tử, Lục Nhi thật nhớ mong người.” Nàng không hề trực tiếp lên án hắn lần trước tới vậy mà không gặp bọn họ liền đi, ngữ khí mềm nhuyễn quyến rũ, điềm đạm đáng yêu nói không hết. Nếu như bị mấy nam nhân yêu mến nàng nhìn thấy, chỉ sợ hận không thể móc tim ra cho nàng.

Đều là hài tử hắn nhìn lớn lên, Thiên Mạch sao có thể không rõ tính cách từng người, sau đó chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua sảnh một lần, rồi sau đó rơi vào trên đĩa bánh ngọt hạnh nhân, vì thế đi nhanh tới. Mai Lục nhắm mắt theo đuôi đi sát sau lưng hắn.

“Đây.” Duỗi ngón tay lấy một khối điểm tâm tinh mỹ, hắn đưa cho nữ tử mỹ lệ giống như hài tử chịu uỷ khuất đứng cúi đầu bên người.

Trong mắt Mai Lục chớp loé tia sáng kỳ dị, vô cùng vui mừng nhận lấy, vẫn còn không quên nịnh nọt một câu. “Liền biết chủ tử tốt nhất mà.” Nói xong, vẻ mặt khôi phục đoan trang, ngoan ngoãn lui đến trước ghế ngồi ăn điểm tâm.

Mặc dù thân là tỷ muội nhiều năm, Long Nhất lại không biết Mai Lục vậy mà còn có một mặt như vậy, không khỏi kinh ngạc thiếu chút nữa thất thố phun nước canh mới vừa vào miệng.

Thiên Mạch ngồi vào ghế dựa gần nhất, Thương Ngự cũng như lần trước, tự mình rời đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

“Chủ tử, Vân Phù bên kia truyền tin tức, người Ba Thuật tại những tuyến đường thủy giao thông trọng yếu rõ ràng đã bố trí các trạm gác ngầm, tựa hồ chuẩn bị bắt người nào đó, nhưng ba ngày trước lại bị người tìm ra, trạm gác ngầm cũng nhanh chóng bị trừ khử.” Long Nhất nói, đồng thời để cho Kiếm Hậu Nam bên người cầm tất cả giấy tờ trong tay đưa cho Thiên Mạch.

Mấy tin tức này đều là ba ngày trước theo các nơi truyền đến, sáng nay mới thu được. Còn về mệnh lệnh tìm kiếm Tiểu Băng Quân, chỉ sợ lúc này mới đến Vân Phù. Nhưng từ khi biết được Thân vương Ức Bình của Phong Cửu Liên Thành cùng người tham gia cuộc tranh giành điện Hắc Vũ, nàng liền bắt đầu đem tình báo mở rộng ra ngoại vực. Mặc dù bởi vì tốc độ mở rộng quá nhanh mà việc chỉ huy có vẻ có chút trì trệ, nhưng chung quy có còn hơn không. Lúc này liền có được hiệu quả.

“Thống lĩnh năm thành của Ba Thuật bị người bắt. Kỳ quái chính là, theo miêu tả của mấy người đã nhìn thấy, người xông vào phủ thống lĩnh giống nhau như đúc.” Lúc nói lời này, ánh mắt Long Nhất nhìn chằm chằm Thiên Mạch, muốn từ trên đó nhìn ra chút gì.

Nào biết Thiên Mạch ngay cả cọng lông mày cũng chưa động, rũ mắt cẩn thận lật xem tin tức các nơi truyền đến, cuối cùng từ trong đó lấy ra một tấm.

Một bộ lạc người Đại Vị di chuyển đến bờ sông cách thành Vân Phù năm dặm, đệ nhất dũng sĩ A Mục từ trong thành Vân Phù mang về năm người dị tộc.

Trên tờ giấy lưu lại thời gian đúng là ba ngày trước. Trong lòng Thiên Mạch trầm ngâm, bên tai Long Nhất còn đang tiếp tục.

“Từ sau khi điện Hắc Vũ bị Phong Cửu Liên Thành lấy mấy đại thế lực chiếm cứ, Huyết đạo vẫn luôn không có tung tích ba ngày trước đột nhiên khởi xướng công kích điện Hắc Vũ, hai phe thương vong không ít. Không biết là nguyên nhân gì.”

Thiên Mạch lấy lại tinh thần, trong lòng đã có quyết định.

“Chớ phí tâm tư, đó là người của ta giả trang người đối phương khiêu khích Huyết đạo gây ra.” Hắn thản nhiên nói, nói xong nhìn Mai Lục vẫn an tĩnh ngây ngốc ở một bên trong đôi mắt đẹp chớp động sùng bái không chút nào che giấu, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ nếu như Quỷ Liên đi theo Lục Nhi học mấy ngày, tất nhiên sẽ có thành quả. “Ta có việc phải rời khỏi mấy ngày, trong mấy ngày này ngươi mau chóng liên lạc thủ hạ cũ, vào mùng mười tháng tám tới Uyển Dương hội ngộ ta.” Ngừng lại một chút, nhìn nữ nhân bụng to trước mắt, thần sắc khẽ chuyển nghiêm khắc, “Không cho ngươi tới.”

Một câu đem Long Nhất bụng đầy chờ mong đánh cho tan tác, nhưng cũng giành được cảm kích của Kiếm Hậu Nam.

‘Sột soạt’ — Mai Lục ở bên cạnh giống con chuột nhỏ gặm điểm tâm, một khối bánh ngọt gặm hồi lâu cũng không hết, không nhịn được bật cười, không cách nào không vui sướng khi người gặp hoạ.

Long Nhất hung hăng lườm nàng một cái, cực kỳ ấm ức.

Chú thích:

Thiên Trung: là vị trí ở chính giữa và trên vùng trán.

Truyện Chữ Hay