Thời điểm hắn cười càng ngày càng nhiều rồi. Tiểu Băng Quân nghĩ vậy, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
“Được.”
Nàng giảm dần tốc độ xe, dừng một chút, giữa tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe lộc cộc, vốn là trầm thấp ngâm hai câu.
“Ngày xuân du lãng, hoa hạnh thổi đầy đầu…”
Nghe một câu như thế, cho dù lạnh nhạt như Thiên Mạch đây cũng không khỏi nắm tay lại để lên môi ho nhẹ, hơi cảm thấy xấu hổ. Hắn đương nhiên sẽ không quên mình từng viết qua câu thơ này trên bức hoạ của nàng, lại vẫn bởi vì vậy rơi vào chất vấn của nàng. Lúc trước làm sao lại dự đoán được, có một ngày nàng sẽ hát nó lên cho mình.
Giọng hát Tiểu Băng Quân mềm mại ngọt ngào, lúc xướng lên, trực tiếp khiến cho lòng người cũng trở nên ngọt ngào, hận không thể cũng đi tìm một người tới để bản thân không oán không hối.
Một khúc đi qua, nét mặt nàng sâu thẳm, không dám quay đầu nhìn lại. Rõ ràng những chuyện khác người đều đã làm, ở trước mặt hắn cũng chưa từng che giấu qua tâm ý của bản thân, lại không biết vì sao lúc này lại cảm thấy ngượng ngùng.
Thiên Mạch nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, liền đơn giản trầm mặc không nói. Tiếng ca nơi xa đúng lúc vang lên, nhất thời phá vỡ bầu không khí quỷ dị thình lình xảy ra giữa hai người, trong lòng Tiểu Băng Quân khẽ động, lại bắt đầu xướng.
“Nếu như núi cao, tâm người thực lòng kiên định, cho dù lấy cỏ cây làm y phục, ta cũng tình nguyện cùng người cả đời bên nhau. Nếu như chim uyên ương, người tình nguyện triền miên, cho dù lấy bùn đất làm thức ăn, ta cũng tình nguyện cả đời cùng người ăn chung. Nếu như núi tuyết quanh năm như vậy, cho dù lấy băng tuyết làm giường, ta cũng tình nguyện làm bạn cùng người ngủ chung…”
Khác với cách xướng trầm nhẹ uyển chuyển như lời thì thầm lúc trước, lần này tiếng ca của nàng giống như chim sơn ca trên thảo nguyên, nhẹ nhàng mà linh hoạt kỳ ảo, nhưng vẫn mang theo sự xâm lăng lấn lướt ẩn mờ, làm cho thần trí người ta bất giác như bị cướp đoạt.
Nàng dùng chính là tiếng Ma Lan thông dụng trên thảo nguyên, Thiên Mạch tất nhiên nghe hiểu được, lại rũ hai tròng mắt che giấu, không có bất kỳ đáp lại nào.
Nhưng mà, ngay tại lúc tiếng ca của Tiểu Băng Quân vẫn lượn lờ dưới bầu trời xanh, một trận tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên. Một con ngựa đen chở một hán tử cao lớn từ bên kia núi chạy vội tới.
“Hạ Nhi, đội mũ che mặt.” Chân mày Thiên Mạch khẽ nhúc nhích, không khỏi ngồi thẳng dậy, lạnh giọng quát.
Tiểu Băng Quân còn đang đắm chìm trong cảm xúc sung sướng sau khi ca xướng, nhìn đến kỵ sĩ chạy như bay từ nơi xa mà đến cũng cả kinh, vội vàng đáp lại, bàn tay vội vàng kéo khăn trùm đầu xuống.
“Chủ tử, có phải đã chọc phải phiền toái?” Nàng có chút không yên hỏi, đột nhiên có chút hối hận về hành vi lỗ mãng của chính mình.
“Không cần lo lắng, mọi việc có ta.” Thiên Mạch vừa cầm lấy mũ che mặt đội lên, vừa thản nhiên nói.
Lúc nói chuyện kỵ sĩ kia đã tới trước mắt. Là một thanh niên vừa hai mươi, mặc áo cộc da dê màu đen, giày da trâu, lưng hùm vai gấu, anh khí lẫm liệt. Hắn cưỡi ngựa vượt lên chắn trước xe ngựa hai người, Tiểu Băng Quân không thể không dừng ngựa.
Thanh niên nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước xe ngựa, nắm lấy dây cương con ngựa đang có chút chấn kinh, đợi sau khi nó hoàn toàn dừng lại mới buông ra. Sau đó một tay đặt ở trước ngực, khom lưng cúi người thi lễ với Tiểu Băng Quân, đồng thời miệng lầm nhầm như đang nói gì đó.
Ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt của Tiểu Băng Quân hiện lên thần sắc mờ mịt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch.
Thiên Mạch trầm mặc trong khoảnh khắc, nói tiếp hai câu, dùng chính là ngôn ngữ giống như người thanh niên kia.
Tiểu Băng Quân kinh ngạc trừng to mắt nhìn về phía thanh niên, phát hiện trên mặt hắn lộ ra biểu hiện thất vọng, liền biết Thiên Mạch quả thật biết ngôn ngữ của bọn họ, trong lòng không khỏi kiêu ngạo, nhất thời lại có chút mê mang. Hiển nhiên, đối với người mà bản thân muốn bầu bạn cả đời, nàng thật sự biết không nhiều.
Bất quá trong khoảnh khắc, thanh niên kia thu hồi sự thất vọng, lại y y a a nói gì đó. Thiên Mạch đáp lại. Người nọ gãi gãi đầu, ha ha nở nụ cười, sau đó xoay người lên ngựa, vậy mà lại đi song song với xe ngựa, dọc theo đường đi u u oa oa nói không ngừng.
Tiểu Băng Quân cực kỳ muốn biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi vào lúc này, chịu đựng thật sự khó chịu.
“Hắn gọi là A Mục, là dũng sĩ Tộc Đại Vị.” Thiên Mạch chỉ nói với nàng một câu như vậy.
Nhưng Tiểu Băng Quân cảm thấy A Mục này thật sự nhiệt tình có chút quá phận, mặc dù dân tộc trên đại thảo nguyên cũng rất hiếu khách, nhưng cũng không đến mức cùng bọn họ đi đến trời tối.
Ba Thuật không giống Đại Tấn, trên quan đạo cứ cách hai ba mươi dặm sẽ có khách điếm hoặc dịch quán, nơi này hoang vắng, đôi khi đi ban ngày đều có khả năng nhìn không thấy người ở. Lúc trời tối, bọn họ đang ở trên một vùng bao la nhìn không thấy đầu, ngoại trừ động vật hoang dã, nhìn không thấy những thứ khác trên thảo nguyên.
Trời tối không thể đi, không may sẽ gặp phải bầy sói. A Mục chính là khoa tay múa chân để nói ra những lời này, ước chừng sợ Tiểu Băng Quân không hiểu, vậy mà lại còn học tiếng sói hú, đùa đến Tiểu Băng Quân hì hì bật cười, trong lòng lại nhớ tới con sói đen, không khỏi thương cảm một hồi.
A Mục quen thuộc dẫn bọn họ đi khỏi đường chính, đi không bao xa, phía trước đột nhiên hiện ra một cái hồ nước. Dưới bầu trời đêm không sao ảm đạm giống như một con quái thú vĩ đại nằm sấp ở nơi đó, làm cho tâm người ta kính sợ.
Bên hồ đá ngổn ngang chồng chất. A Mục cưỡi ngựa dẫn đầu đi vào khe hở giữa hai tảng đá, trong lòng Tiểu Băng Quân có chút nghi ngờ, nhưng cũng dừng xe ở trước lối vào, sau đó xoay người lại đỡ Thiên Mạch xuống xe.
Chờ tới lúc bọn họ đi vào bên trong, A Mục đã nhóm xong đống lửa trại, chiếu sáng toàn bộ khu vực bị che giấu này. Thời điểm kia Tiểu Băng Quân mới phát hiện bên trong thực ra rất lớn, trên đầu còn có một mỏm đã lòi ra che lại, quả thật là một nơi dừng chân tốt. Mà khiến cho người ta kinh ngạc chính là, bên trong vậy mà vẫn đặt một chút rơm củi, lương thực, giống như là chuẩn bị cho khách lữ hành vậy.
So với kinh ngạc của nàng, lúc nhìn thấy Thiên Mạch ngồi ở trên xe lăn được đẩy vào, biểu hiện của A Mục càng thêm giật mình. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới người đồng hành khá lâu vậy mà chính là một phế nhân hai chân không thể di chuyển. Nghĩ đến tiếng ca mỹ lệ của Tiểu Băng Quân, nghĩ đến dọc đường đi nàng ôn nhu săn sóc người trước mắt, tính tình thẳng thắn trong mắt hắn không khỏi hiện lên sự thương tiếc, đồng thời dâng lên một cỗ phẫn uất ngay cả bản thân cũng không cách nào nói ra lời, không khỏi đứng bật dậy, đi ra ngoài.
“Chủ tử…” Nhìn bóng lưng đi xuyên qua khe đá ra ngoài, Tiểu Băng Quân hô một tiếng, muốn nói lại thôi.
Thiên Mạch biết nàng muốn nói cái gì, không khỏi mỉm cười, “Dân tộc ở Ba Thuật rất nhiều, cho là so với Trạm Ngư tộc, xuất thân của Phong Cửu Liên Thành, dũng sĩ Đại Vị cũng coi như xứng đáng xưng hiệu. Có điều, nhưng cũng bởi vì vậy, bọn họ mới bị quý tộc Trạm Ngư chèn ép, chỉ có thể cư trú chung quanh Ba Thuật.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm, “Mà người Đại Vị coi trọng nhất ngoại trừ vũ lực, chính là chân thành, nhất là dũng sĩ Đại Vị.”
Hắn chỉ đại khái giới thiệu tình huống của Đại Vị, Tiểu Băng Quân liền hiểu rõ lo lắng của bản thân về việc A Mục sẽ gây bất lợi với bọn họ là dư thừa, nhưng mà trong lòng vẫn có chút cảm giác quái dị, nhưng lại không thể nói rõ là vì sao.
Đang muốn hỏi lại, A Mục đã quay trở về, trong tay nắm một con ngựa, hoá ra là hắn tháo dây con ngựa kéo xe.
Tiểu Băng Quân an tĩnh lại, muốn đi ra xe lấy mấy cái hũ sành cùng túi nước này nọ, A Mục thấy thế, vội vàng xông về phía trước đi hỗ trợ. Vốn dĩ phải đi mấy chuyến, kết quả một lần là xong.
Bọn họ cũng có mang theo lương khô, bởi vậy cũng không có động đến lương thực bên trong. Lúc nấu cháo, Tiểu Băng Quân đột nhiên phát hiện A Mục nói ít hơn rất nhiều so với ban ngày, mà ánh mắt dù sao vẫn liếc về phía mình, trong lòng không khỏi có chút không vui, hạ mí mắt rụt rụt vào bên người Thiên Mạch.
Vì thế ánh mắt A Mục lại trở nên ảm đạm, lực chú ý chuyển sang Thiên Mạch, nói vài câu.
Thiên Mạch nhàn nhạt đáp lại, ngữ khí bình tĩnh. Tiểu Băng Quân lại loáng thoáng cảm thấy lời A Mục nói cũng không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ, theo bản năng đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh.
Khoé môi Thiên Mạch hiện lên nụ cười nhạt, trở tay cầm tay nàng. Nàng nghe không hiểu, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Lúc ăn cơm, Thiên Mạch cũng không gỡ mũ che mặt xuống, mà Tiểu Băng Quân cũng quay lưng lại. Đoán chừng biết bọn họ không muốn để lộ diện mạo với người, lúc đi ngủ, A Mục liền lấy cớ gác đêm chạy ra bên ngoài, để chỗ lại cho hai người. Tiểu Băng Quân bởi vậy mà càng có hảo cảm với hắn.
“Chủ tử, ban đầu hắn nói gì vậy?” Tiểu Băng Quân nằm nghiêng trên thảm lông, hỏi Thiên Mạch đang mượn ánh lửa để xem sách.
Thiên Mạch không ngẩng đầu, chỉ ừm một tiếng, hồi lâu mới thản nhiên nói. “Không phải chuyện quan trọng gì.” Trên thực tế đối với hắn mà nói, kia quả thật không phải chuyện lớn gì. Cái người Đại Vị kia nói hắn không thể cho nữ nhân của hắn hạnh phúc, bởi vậy hắn không xứng có được Tiểu Băng Quân. Những lời này đối với bất kỳ người nam nhân nào đều là một sự khiêu khích, nhưng hắn làm sao lại đi để ý quan điểm của một người không liên quan cơ chứ. Trừ phi lời này là do Tiểu Băng Quân chính miệng nói ra. Không nói với nàng, cũng không phải vì lo lắng nàng nghĩ nhiều, mà là không muốn nàng bởi vì vậy mà đi trêu chọc cái người Đại Vị kia.
Chỉ là….
Dừng một chút, ánh mắt của hắn từ trang sách chuyển đi, nhìn sang phía nữ tử bên cạnh đang ngồi ôm đầu gối.
“Hạnh phúc là gì?”
Tiểu Băng Quân bị hỏi ngẩn ngơ, chú ý tới vẻ mặt dò xét nghiêm túc của hắn, không khỏi khẽ nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng đáp lại: “Thiếp cũng không thể nói rõ, có lẽ là một loại cảm giác chăng.” Nàng nhớ tới tình huống ngày trước khi hắn hỏi mình cái gì gọi là thích, thời điểm kia bản thân cũng mơ hồ, không nghĩ tới bây giờ cũng đã có thể lĩnh hội cái loại cảm giác này.
Trong mắt Thiên Mạch hiện lên một tia mê mang hiếm thấy, hơi có chút chần chờ hỏi tiếp: “Vậy phải làm thế nào mới có thể hạnh phúc?” Cùng nàng ở chung mấy tháng này, hắn càng ngày càng phát hiện vốn tưởng rằng bản thân không gì không biết, kỳ thật lại vẫn có rất nhiều chuyện hắn không biết.
“Thiếp a…” Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như thế, Tiểu Băng Quân trừng mắt nhìn, sau đó có chút xấu hổ nở nụ cười. “Thiếp cảm thấy có thể ở cùng với người cũng rất hạnh phúc rồi.” Chỉ cần hắn không bỏ rơi nàng, hai người có thể giống như lúc này, nàng còn có cái gì có thể cầu nữa?
Thiên Mạch cảm thấy câu trả lời này tựa hồ có chỗ nào không ổn, nhưng lại nói không nên lời là ở đâu, vì thế lắc lắc đầu, lại rũ mắt xuống đọc sách.
Tiểu Băng Quân lại bị lời nói này của hắn khuấy động, lúc này an tĩnh lại, liền nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Hạnh phúc….
Mới trước đây mỗi khi đêm khuya tỉnh ngủ, Luyến Nhi đều sẽ chờ ở bên cạnh, hai người tay dắt tay đi dưới tàng cây trong vườn lê. Nàng nói những chuyện mà mình đã thấy trong mộng, khóe môi Luyến Nhi treo một nụ cười an tĩnh dung túng, lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ trừng lớn cặp mắt ôn nhu giống nai con kia, buông lời ngạc nhiên phụ họa. Ánh trăng tròn to lớn treo trên không, cánh hoa lê rơi rụng như tuyết…
Nàng nghĩ, thời điểm kia nàng hẳn là hạnh phúc.
Chỉ là Luyến Nhi…
Khúc nước chảy hương bay không trở lại, hoa lê rụng hết thành vườn thu. Sau một năm kia….. một năm kia ở điện Hắc Vũ nghe được lời đồn kia, nàng liền không đi xem hoa lê nữa.
Nàng chợt đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rụt lại, lại chống không được hàn ý thấu xương dâng lên từ đáy lòng kia, vì thế đơn giản chuyển người bò tới chỗ Thiên Mạch, sau đó lách đến ngực hắn nằm xuống.
Thiên Mạch nhìn thấy dưới bàn tay cầm sách của mình xuất hiện một cái đầu nhỏ, có chút sững sờ, sau đó mới phản ứng kịp.
“Làm sao vậy?” Hắn có thể cảm nhận được tâm tình nàng suy sụp, vì thế mở miệng hỏi.
“Thiếp nhớ Luyến Nhi.” Tiểu Băng Quân vùi mặt trong ngực hắn, rầu rĩ nói. Trước khi có được tin tức của Luyến Nhi, nàng chưa bao giờ cho phép bản thân suy nghĩ tới lời đồn kia, tin tưởng chắc chắn rằng Luyến Nhi vẫn đang sống khỏe mạnh ở một nơi nào đó, chờ mình tìm tới. Ngược lại tại lúc sắp tìm thấy người, nàng lại tự dưng bắt đầu sợ hãi, sợ hãi kết quả từ đầu tới cuối chỉ là một giấc mộng.
Nghe vậy, Thiên Mạch không nói gì, chỉ nhẹ dùng bàn tay cầm sách mà đặt lên lưng nàng. Hắn không cách nào bảo chứng được chuyến hành trình này có phải vô ích hay không, cho nên không muốn dùng những lời giả dối tới an ủi nàng, đến mức khiến nàng quá mức chờ mong.
Có điều, nếu thật sự có thể tìm được Thu Thần Vô Luyến, nàng sẽ hạnh phúc. Hắn nghĩ.
—————————
Tiểu Băng Quân không biết bản thân khi nào lại ngủ thiếp đi, có lẽ là ở cạnh Thiên Mạch, bởi vậy ngủ thật sự an ổn, quả thật một đêm không mộng mị, mãi đến khi bị hắn lay tỉnh. Vòng ôm của Thiên Mạch cực kỳ ấm áp, lại còn mang theo hương vị nàng yêu thích. Mở mắt ra một hồi lâu sau, nàng không nghĩ muốn nhúc nhích.
“A Mục đang chờ chúng ta.” Thiên Mạch cũng không thúc giục nàng, nhìn chỗ khe nứt trên đỉnh đá, nhàn nhạt nói lại.
Không muốn để A Mục nhìn thấy dung mạo của bản thân, Tiểu Băng Quân không thể không đứng lên, vuốt nếp nhăn trên y phục, sau đó đẩy Thiên Mạch đã ngồi trên xe lăn đeo mũ che mặt ra bên ngoài bờ hồ rửa mặt chải đầu.
Vẫn lại là thức dậy muộn chút, mặt trời đã ló dạng, ánh mặt trời vàng rực chiếu trên mặt hồ xanh lam, xua tan đám sương mù cuối cùng. A Mục ở bờ hồ tắm rửa cho hai con ngựa, nhìn thấy hai người, hắn lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp lớn tiếng chào hỏi.
Tiểu Băng Quân do dự nhìn thoáng qua hồ nước, sau đó đẩy Thiên Mạch đi tới một chỗ bị tảng đá lớn che khuất, lúc này mới hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Cách đó không xa lại truyền đến tiếng ca của A Mục, nghe gần càng thêm thuần hậu du dương, mà tình ý triền miên.
Tiểu Băng Quân đang ngồi chồm hổm ở bờ hồ rửa mặt, nghe được tiếng ca không khỏi khựng lại. Mặc dù cách phát âm của A Mục rất kỳ quái, lại vẫn có thể nghe được chính là bài hát ngày hôm qua nàng hát cho Thiên Mạch nghe. Vừa ngầm bội phục A Mục có trí nhớ tốt, nàng vừa len lén liếc nhìn về phía Thiên Mạch, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
Thiên Mạch chỉ đang nhàn nhạt nhìn mặt hồ, tựa hồ đang suy tư cái gì, đối với tiếng hát mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng không hiểu sao có chút thất vọng, Tiểu Băng Quân cúi đầu, nhìn dung nhan mỹ lệ phản chiếu trên mặt nước, nhất thời có chút hoảng hốt. Nàng hy vọng thấy cái gì chứ?
Duỗi ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt nước, sau đó khuấy đảo, vì thế khuôn mặt kia liền xa lạ làm cho người ta không nhận ra. Nàng nhịn không được nghĩ, nếu đổi lại là người khác, hắn có thể sẽ để ý nhiều một chút không? Nhưng mà vừa lúc ý niệm này xuất hiện liền bị nàng lập tức lắc đầu dứt bỏ. Nàng không nên khinh nhờn tâm ý của hắn. Hồi tưởng lại mấy ngày nay hắn dung túng bản thân mình, khóe môi của nàng không khỏi hơi hơi nhếch lên.
Rửa mặt, mặc dù rất nhanh đã muốn lấy khăn trùm đầu che lại, dù biết rõ không có khả năng nghe được những lời ca ngợi liên quan tới dung mạo từ trong miệng hắn, nàng vẫn đang soi mặt xuống nước chỉnh lý dung nhan, sau đó mới đứng lên.
“Xem ra A Mục tính theo đuổi nàng.” Lúc trở về, Thiên Mạch đột nhiên nói.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, không tự chủ được dừng lại, lại không biết nên nói gì thì tốt, trong lòng có chút nặng nề. Lời như vậy sao hắn có thể nói được. Sao lại có thể thờ ơ nói như vậy?
“Ngày hôm qua ta nói với hắn nàng là thê tử của ta.” Thiên Mạch giống như không thấy tâm tư nàng, tiếp tục nói, “Có điều trong mắt người Đại Vị, chỉ có dũng khí cùng chân thành, không có cái khác.” Ý tứ chính là, bọn họ sẽ không quản đối phương có chủ hay không, một khi nhìn tới sẽ đi giành lấy, hoặc dùng vũ lực thắng phối ngẫu của đối phương, hoặc dùng sự chân thành giành lấy tình cảm của đối phương. Hắn nói ra, chỉ là muốn nàng có chuẩn bị tâm lý. Nếu như nàng không động tâm, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng đoạt được nàng từ trong tay hắn.
Ngực Tiểu Băng Quân buông lỏng, biết hắn sẽ không đem mình chắp tay nhường cho người ta, như thế nàng lại có cái gì mà phải lo lắng. Đừng nói một cái A Mục, cho dù là mười người một trăm người, nàng cũng sẽ không để ở trong lòng.
Có A Mục dẫn đường, bọn họ tiết kiệm được không ít thời gian, ước chừng giờ Thân đã tới được A Nhĩ Đạt, miễn cho thêm một đêm phải nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Sau khi vào thành, A Mục dẫn bọn họ đến lữ xá rồi cáo từ. Tiểu Băng Quân âm thầm thở ra, không khỏi đoán rằng là Thiên Mạch hiểu lầm ý tứ của người ta.
Vài ngày kế tiếp, hai người cơ hồ thẩm tra toàn bộ tòa thành nhỏ mấy lần, lại không thu hoạch được gì. Trên thực tế, mãi đến khi chân chính hỏi thăm người khác, Tiểu Băng Quân mới phát hiện khó khăn trùng điệp. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về Tử Tra Hách Đức Mạc Hách cả, nữ tử bên cạnh hắn cũng có khả năng che mặt giống như nàng, duy nhất có thể sử dụng chỉ có tên. Nhưng bọn họ dường như có tâm phòng tránh, ngay cả tên đều có khả năng dùng tên giả. Nhất thời nàng chỉ cảm thấy con đường tìm người mờ mịt, sau cùng vẫn lại là Thiên Mạch chủ trương trước thuê chỗ ở, sau đó từ từ tìm kiếm.
A Nhĩ Đạt hội tụ nhiều tộc nhân, bao gồm cả người Hán. Mỗi dân tộc đều có thói quen đặc hữu của chính mình, có người đội những cái bình đồ ăn trên đầu đi đường, đương nhiên cũng có người trùm kín mình từ đầu tới chân. Bởi vậy lúc hai người xuất hiện cũng không phải đặc biệt thu hút người.
Nhà cửa rất nhanh liền tìm được, chỉ cần tìm người dò hỏi, người A Nhĩ Đạt rất nhiệt tình thích ý cung cấp cho bọn họ các loại tin tức. Đó là một phòng ốc đơn sơ nằm ở góc Tây Bắc bên trong thành, sân được bao bọc bởi một cái tường bằng bùn thấp bé, do ba gian phòng sóng đôi tạo thành. Trên vách tường mỗi gian phòng đều treo một tấm thảm lông dày mà bên trên đã không thấy rõ họa tiết, trên mặt đất cũng vậy, hai bên trong phòng còn có một cái giường đỏ sậm thấp mà rộng rãi, hiển nhiên là phòng ngủ. Gia cụ trên cơ bản không cần phải mua sắm, chỉ cần thay đệm giường cùng đồ dùng nhà bếp mới. Ở giữa gian phòng là nơi làm cơm chiêu đãi khách nhân, có cánh cửa sau, sau khi mở ra có thể nhìn thấy một cái hầm chứa nước cùng với mấy bờ ruộng nhỏ nhìn không ra loại đất gì.
Ngày nào đó vào ở, ở trên đường gặp phải A Mục đang vác trên vai một con linh dương. Hắn nhìn thấy hai người đôi mắt sáng lên, không nói hai lời liền đi theo bọn họ tới nhà mới, cũng lấy con linh dương mới săn được làm hạ lễ đem tặng.
Thời điểm kia Tiểu Băng Quân mới biết được hóa ra hắn cũng ở tại A Nhĩ Đạt, cũng không phải tận lực đưa bọn họ qua. Như vậy, nàng càng thêm thoải mái, cảnh giác liền ít đi. Nhưng mà nàng không tưởng tượng được chính là, tại lúc giúp đỡ xử lý con linh dương vậy mà bị sừng của nó móc lấy khăn trùm đầu, không lưu ý liền để lộ diện mạo. Đối với chuyện này nàng cũng không để ý, trước kia cũng không phải chưa có ai nhìn qua mặt nàng, để cho nàng hơi cảm thấy bất an chính là, lúc A Mục đi, ánh mắt còn có chút đăm đăm, giống như lạc hồn.
Chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ chen vào, rất nhanh liền bị quên đi. Tiểu Băng Quân vội vàng thu dọn gian phòng, cũng đem đồ đạc này nọ trong bọc hành lý phân loại bỏ vào tủ, lại chuẩn bị bữa tối. Nơi này dùng chính là lò sưởi, giữa gian phòng có một cái hố, nhóm lửa nấu cơm liền ở bên trong, còn có thể đem cơm nước đã nấu đặt ở bên cạnh hâm nóng. Nàng lần đầu tiên dùng, hơi có chút luống cuống tay chân.
Cơm nước xong, lại nấu nước cho hai người rửa mặt qua, lúc nàng nằm trên giường cảm thấy cả người giống như bị rả ra từng mảnh, rất nhanh liền nặng nề ngủ thiếp đi. Vì thế tiếng hát cất lên lúc nửa đêm hết sức khiến người bất ngờ và gắt gỏng.
A Mục không biết tỉnh dậy từ lúc nào ngồi ở trên tường thấp, dưới sự bầu bạn của trăng sao đối diện căn phòng đơn sơ gân cổ hát tình ca, chung quanh lại không có người quát mắng, tựa hồ chuyện như vậy bất quá rất bình thường.
“Xem ra, hắn coi ta như chết rồi vậy.” Thiên Mạch thì thào tự nói, từ trên giường ngồi dậy, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh phòng đối diện, phát hiện hô hấp cực kỳ trầm. Đoán chừng là quá mệt mỏi, động tĩnh như vậy mà cũng không kinh tỉnh Tiểu Băng Quân.
Xốc chăn trên người lên, hắn đẩy cửa sổ bên cạnh ra, nhảy người lên hóa thành một bóng đen bay ra ngoài.
———————————
Dưới bầu trời sao ảm đạm một tiếng sói tru đột nhiên vang lên, truyền vào trong tai người dân ở A Nhĩ Đạt, nhất thời khiến tâm vô số người kinh hãi. Dù sao từ khi thành lập A Nhĩ Đạt tới nay, sói hoang ở ngoài thành chưa từng đi vào mảnh đất này, lúc này chợt nghe tiếng sói tru, không ai cho rằng đó là điềm tốt.
Ngay tại lúc sói tru một khắc kia, Tiểu Băng Quân giống như cảm ứng được cái gì, lập tức tỉnh lại.
Bốn phương một mảnh yên tĩnh, cũng không có bất kỳ âm thanh gì, để cho nàng cơ hồ hoài nghi bản thân đang nằm mơ. Nhưng mà chờ nàng tính ngủ lại, tiếng ca của A Mục lại vang lên, trong tiếng ca tràn ngập tình cảm cực nóng.
Tiểu Băng Quân không tự giác ngồi dậy, ngây ngốc một hồi lâu, sau đó xác định không phải bản thân ngủ mơ, vội vàng mặc y phục tử tế, rất nhanh kéo cửa chạy ra ngoài. Nàng cũng không muốn ầm ĩ những người khác, nhất là Thiên Mạch.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, A Mục lập tức dừng tiếng ca, xoay người nhảy vào sân, cởi xuống đai lưng của mình, hai tay trịnh trọng nâng lên trước mặt nàng, miệng đồng thời lẩm nhẩm nói chuyện.
“Ta không cần. Ngươi đi nhanh đi, ta có người trong lòng rồi.” Nhìn vẻ mặt hắn Tiểu Băng Quân liền biết đai lưng này không thể tiếp nhận, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, cũng bất chấp hắn nghe hiểu mình nói hay không.
A Mục đương nhiên không biết nàng đang nói cái gì, đối với sự cự tuyệt của nàng coi như không có, chỉ ra sức đưa đai lưng thêu đóa hoa tinh mỹ lên phía trước, lại vẫn không ngừng nói gì đó, giọng nói càng lúc càng lớn, càng ngày càng kích động.
Tiểu Băng Quân từ nhỏ sinh trưởng ở Băng thành, về sau lại ở trong điện Hắc Vũ, chưa từng gặp qua người như vậy, trong lúc này lại bị dọa sợ tới mức mặt có hơi trắng bệch, mặt như hoa. Mãi đến khi A Mục nhìn đến ngây người, lập tức quên bản thân muốn nói gì.
Đúng lúc này, bóng đen chớp lóe, một con sói vô cùng vĩ đại xuất hiện ở trong sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy khóe mắt hoa đi, cũng không biết là cái gì, đợi tới khi nhìn qua vai A Mục định thần lại, không khỏi mừng rỡ, bất chấp người trước mặt, nhấc làn váy chạy tới, ôm cổ con sói đen.
“Đại Lang, Đại Lang, ngươi đi nơi nào, ta tìm thật lâu a.” Nàng giống một nữ hài làm nũng cọ cọ cái mũi con sói đen, mắt nhắm lại đã có chút ướt át. Mặc dù ở chung không lâu, con sói đen ở trong lòng nàng lại có một ý nghĩa đặc biệt ngay cả chính nàng cũng không cách nào nói rõ.
Con sói đen để mặc cho nàng thân thiết, ánh mắt lại tràn ngập địch ý nhìn nam nhân đồng dạng phát hiện sự tồn tại của nó mà toàn thân đã ở trong trạng thái đề phòng.
“Con súc sinh này, cách xa nàng ra một chút!” A Mục rút chủy thủ trong giày ra, quát. Hắn mặc dù là dũng sĩ tộc Đại Vị, cũng từng đối mặt với chó ngao cùng hổ báo hung dữ, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy một con sói lớn như vậy… tràn ngập sự áp bách, thậm chí bởi vậy mà quên mất là Tiểu Băng Quân chủ động nhào đến.
Con sói đen lạnh lùng nhìn hắn, mang theo khí thế ngạo nghễ nhìn người bằng nửa con mắt.
Tiểu Băng Quân đang đắm chìm trong vui sướng khi được gặp lại, vừa dùng tay ôn nhu chải chuốt bộ lông rậm của nó, vừa thì thào nói hết thương nhớ của chính mình, không chú ý tới không khí giằng co khẩn trương giữa một người một sói.
Không biết là do sợ hãi con sói đen thương tổn Tiểu Băng Quân, hay là ghen tị nó nhàn hạ hưởng thụ sự thân mật của nàng, hoặc là không chịu nổi áp lực càng ngày càng mãnh liệt phát ra trên người đối phương, A Mục không chờ đợi thêm nữa, hét lớn một tiếng, giương chủy thủ lên đánh móc sau gáy con sói đen.
Con ngươi thâm thúy của con sói đen nheo lại, há mồm ngậm áo Tiểu Băng Quân bỏ nàng sang một bên, sau đó, chớp lóe đến phía bên kia sân. Nhìn A Mục theo qua, trong ánh mắt vậy mà lại hiện lên cảm xúc gần giống ý cười, thân thể nhảy lên, nhảy qua tường viện. A Mục một tay chống đỡ tường, theo sát mà ra.
Một người một sói tốc độ quá nhanh, hai động tác này bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt, đợi Tiểu Băng Quân phản ứng kịp, trong viện sớm khôi phục một mảnh yên tĩnh, đâu nào còn bóng dáng sói.
Nàng lo lắng con sói đen gặp chuyện không may, vội vàng mở cửa viện đuổi theo, nhưng mà truy đuổi qua mấy cái ngã tư, đừng nói tới sói, ngay cả A Mục cũng không thấy đâu, lại sợ Thiên Mạch lo lắng, chỉ có thể mang tâm sự nặng nề quay lại.
Tốc độ của con sói đen không nhanh, nhưng A Mục làm thế nào cũng không đuổi kịp. Khi hắn dừng lại nghỉ xả hơi, nó liền cũng dừng lại, không hề chủ động công kích. Mà mỗi khi hắn muốn buông tha quay đầu, trong mắt nó lại hiện lên sự khinh miệt, kích hắn tức giận trong lòng đuổi theo.
Bất tri bất giác liền tới trong rừng tùng cách A Nhĩ Đạt khoảng mười dặm, cho dù là lấy thể lực của A Mục, trải qua đoạn đường truy đuổi này cũng cảm thấy ăn không tiêu, thở hổn hển như xả ống bể.
Vừa bước vào rừng tùng hắn liền hối hận. Ánh sáng trong rừng tùng ảm đạm, không cách nào nhìn vật, ở trong hoàn cảnh như vậy, địch nhân lại là một con sói vĩ đại chưa từng thấy qua, cho dù là ai cũng đều nguy hiểm. Danh hiệu đệ nhất dũng sĩ của tộc Đại Vị của A Mục cũng không thể thay đổi điểm này.
Ngay tại lúc A Mục tính nửa đường bỏ cuộc rút lui, một cỗ mùi xạ hương nồng đậm theo gió vòng qua thân thể hắn, hắn chấn kinh lùi về sau mấy bước, dưới chân bỗng dưng trống rỗng, trong lòng biết hỏng bét, cũng đã không kịp. ‘Bịch’ một tiếng rơi vào trong cạm bẫy của thợ săn, té ngã tới nhe răng nhếch miệng, chửi ầm lên.
Nhưng mà bốn phương một mảnh yên tĩnh, đâu nào còn có bóng dáng con sói đen.
Chân đoán chừng là bị trật chỗ nào, vô cùng đau đớn, hắn không thể không thành thật ngây ngốc ở bên trong, đợi cho tới bình minh mới phát hiện cạm bẫy kia thực ra là do hắn làm để bắt sói.
Rất không dễ dàng có người đi qua cứu hắn ra, vài ngày kế tiếp hắn vẫn ở nhà dưỡng thương, đương nhiên không lại xuất hiện trước mặt Tiểu Băng Quân nữa. Sau hắn lại vì chuyện tình trong tộc mà bôn ba, hai người gặp lại, đã là chuyện của nửa tháng sau.
Thời điểm kia, tất cả mọi người đều biết đệ nhất dũng sĩ tộc Đại Vị – A Mục – thích một nữ tử họ Hạ ở góc Tây Bắc trong thành, mà gia chủ là một người tàn phế không dám xuất hiện trước mặt người khác. Bởi vậy, kết quả là không hề nghi ngờ. Nhất là sau khi nhìn thấy dung mạo nữ tử, càng không ai tiếp tục hoài nghi A Mục cuối cùng cũng có thể thắng cái tên tàn phế kia ôm mỹ nhân về.
Bên ngoài nhao nhao hỗn loạn cũng không ảnh hưởng tới người trong tiểu viện. Cho dù là Tiểu Băng Quân hay là Thiên Mạch đều cực kỳ vừa ý khí hậu nơi này, mưa ít, thời điểm có mặt trời lại nhiều, không khí tương đối khô ráo, số lần chân Thiên Mạch tái phát cũng tương ứng giảm bớt rất nhiều. Nếu không phải vẫn không tìm được tin tức liên quan tới Thu Thần Vô Luyến, Tiểu Băng Quân thực nguyện ở nơi này định cư lâu dài.
Ngay tại lúc nàng hoàn toàn không còn ôm hy vọng tìm được Luyến Nhi, hai người không hề nghĩ tới lại xuất hiện ở A Nhĩ Đạt.
Ngày nào đó thời tiết vô cùng tốt, mặt trời treo trên đỉnh đầu, chiếu đến mức làm người có chút xây xẩm. Nàng đi ra cửa mua trà cùng sữa dê, kết quả lại bị A Mục canh giữ ở bên ngoài quấn lấy. Nàng hiện tại vừa nhìn thấy đai lưng thêu hoa của A Mục liền đau đầu. Ở đây mấy tháng, ít nhiều cũng có thể nghe hiểu bọn họ nói, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của đai lưng. A Mục tuy quấn người, nhưng tính tình thật không xấu, bình bình thản thản làm cho người ta không thể sinh ra ác cảm, bởi vậy nàng cũng không đề cập việc này với Thiên Mạch, nhưng chưa làm mặt giả dối, chỉ mình đi đường mình, không thèm để ý, nghĩ đến thời gian dài hắn tự nhiên sẽ buông tha.
Nhưng mà hôm nay A Mục ước chừng là mau mất đi tính nhẫn nại, vậy mà động thủ kéo rớt khằm trùm đầu của nàng, khiến cho nàng vừa thẹn vừa tức, lại vẫn có chút không biết làm sao, vội vàng lấy khằn trùm lại mặt xoay người muốn quay về. Đúng lúc này, nàng nghe được một cái xưng hô đã lâu.
“Hạ phu nhân.” Đó là thanh âm cực kỳ trong veo, có chút quen tai. Lúc ngẩng đầu, một người không hề nghĩ tới rơi vào mi mắt.
Khoác áo choàng rộng rãi của dân bản xứ, nhưng một chút cũng không che giấu được phong độ nồng đậm của người trí thức phát ra trên người, nữ tử trước mắt thanh lệ mà dịu dàng, nhưng mà trên lưng nàng lại mang một cái cây cung sắt vĩ đại hoàn toàn không hợp với khí chất.
“Cửu cô nương.” Gặp lại cố nhân, Tiểu Băng Quân không khỏi vui mừng, đem chuyện không vui trước đó nháy mắt quên sạch sẽ.
Hiển nhiên biết chính mình gây họa, trơ mắt nhìn ba người hướng ngõ hẻm thành Tây Bắc mà đi, A Mục không dám đi theo.
——————————-
Yến Cửu ở trong Nữ Nhân lầu đứng hàng thứ chín, trước kia lúc ở điện Hắc Vũ Tiểu Băng Quân có gặp qua vài lần, biết nàng ở ngoài mặt nhìn văn tú ôn nhu, trên thực tế cũng rất ngoan độc. Đối người ngoan độc, đối bản thân càng ngoan độc, nhưng kỳ lạ là vẫn mang theo chút tính trẻ con. Không nghĩ tới bất quá một năm không gặp, tính trẻ con trên người nàng đã ít đi, thay vào đó là sự trầm tĩnh như mặt nước. Càng không nghĩ tới chính là, nàng vậy mà gả cho người, còn có hài tử.
Nàng gả cho người gọi là Âm Cửu U. Đối với người này Tiểu Băng Quân không hề xa lạ, trên đường tới A Nhĩ Đạt đã từng nghe nói qua lời đồn hắn đã chết, cũng biết hắn đã từng cùng hai cọng hành kia… Không, là huynh đệ Phong Ấp cùng mấy thế lực khác liên thủ đối phó điện Hắc Vũ. Cho nên Yến Cửu cùng hắn trở thành phu thê, thật sự khiến người ngạc nhiên.
Trong tưởng tượng của nàng người và yêu không giống nhau, Âm Cửu U là một nam tử tuấn tú tóc ngắn, y phục đơn thuần, cho dù lúc đối mặt với Thiên Mạch, hắn vẫn ung dung như cũ, về mặt khí độ tuyệt không kém cỏi chút nào. Thỉnh thoảng, từ trong ánh mắt lạnh nhạt của hắn, Tiểu Băng Quân sẽ nghĩ lầm hắn không phải người hồng trần. Song khi hắn lôi kéo tay Yến Cửu hướng Thiên Mạch nói hắn sẽ không để cho nàng thương tâm khổ sở nữa, trong ánh mắt kia rõ ràng là thâm tình không để cho người nhận sai.
Nàng nghĩ, nam nhân giống như vậy nếu không xuất phát từ chân tâm, lại làm sao có thể ở trước mặt người khác ưng thuận hứa hẹn với nữ nhân của mình. Mà một khi ưng thuận, về sau cho dù mất cả tính mạng cũng nhất định sẽ làm được.
Nàng nhịn không được mỉm cười, vì tình cảm giữa hai người tuy mỏng nhưng lại kiên định không thể phá vỡ, cũng vì tiểu oa nhi đáng yêu ngọt ngào ngủ trong lòng phụ thân kia.
Nếu nàng cũng có thể vì chủ tử sinh một đứa bé, không biết sẽ tốt đến thế nào. Đó là lần đầu tiên, Tiểu Băng Quân bắt đầu ảo tưởng tới khả năng này. Ảo tưởng hài tử của hai người là nam hay là nữ, ảo tưởng bộ dáng hài tử nên đẹp bao nhiêu…
Chỉ nghĩ như vậy liền đủ để cho nàng cảm thấy hạnh phúc, thậm chí ngay cả buổi tối lúc đi ngủ đều nghĩ tới, sau đó hạnh phúc cười tỉnh.
Lúc tỉnh lại, bên ngoài đang đổ mưa. Cuồng phong gầm thét cuốn hạt mưa đánh vào trên nóc nhà cùng cửa sổ, tiếng động kinh người. A Nhĩ Đạt rất ít khi đổ mưa to, nhưng mà một khi đổ mưa lại càng đáng sợ hơn so với phía Nam, giống như cả căn phòng đều bị phá vỡ.
Giấc mộng hạnh phúc bị tiếng mưa gió hòa tan, Tiểu Băng Quân cảm thấy có chút sợ hãi, lại nghĩ đến ban ngày chân Thiên Mạch phát đau, cũng không biết hiện tại thế nào, vì thế khoác lên y phục, không tiếng động mở cửa phòng mình, đi chân trần xuyên qua gian phòng trung gian, đi tới ngoài phòng Thiên Mạch.
“Chủ tử?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, đồng thời đưa tay đẩy cửa.
Thiên Mạch không có đáp lại, hoặc là có đáp lại nhưng nàng không nghe thấy, nhưng cửa lại thuận lợi mở ra.
Đứng lẳng lặng một hồi ở cửa, gan bàn chân đỏ thắm lê nhẹ trên thảm thô ráp, Tiểu Băng Quân do dự có nên trở về phòng hay không. Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm dữ dội, giống như nổ tung trên đỉnh đầu, sợ tới mức nàng nhảy dựng lên, xông vào phòng Thiên Mạch, leo lên giường của hắn.
Mặc dù vào lúc nàng vào phòng Thiên Mạch đã tỉnh lại, lại không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên nhảy lên giường, né tránh không kịp, vừa khéo bị đè lên.
“Chủ tử, trời đổ mưa to, chân người có đau không, thiếp chườm chân cho người….” Trong bóng đêm vang lên tiếng nói có chút run rẩy của Tiểu Băng Quân, không chờ hắn mở miệng, nàng đã chui vào chăn, run rẩy ôm lấy chân hắn.
Mưa to như vậy thực dọa người! Nàng từ trước tới nay chưa gặp qua. Băng thành rất ít khi mưa, cho dù là mưa cũng là tí tách nhỏ giọt, thích hợp cho người ở giữa hoa bung ô bước chậm. Khí hậu điện Hắc Vũ lại càng dị thường, vườn ngự uyển nơi bốn Cơ ở ngoại trừ vườn của Mai Cơ có tuyết, ba vườn khác đại đa số thời gian đều quang đãng, chỉ là qua một thời gian sẽ có mưa nhỏ, để cho hoa cỏ xem chừng càng sinh sôi nảy nở chút, chưa bao giờ gặp qua thời tiết cuồng bạo như vậy.
“Chân ta không đau.” Thiên Mạch bị bàn tay nhỏ của nàng náo loạn trên người biến thành có chút không được tự nhiên, vì thế ở trong chăn đụng đến tóc nàng, nắm lấy nhấc nàng ra.
“Thiếp không đi…. thiếp không đi….” Tiểu Băng Quân sợ hắn đuổi mình ra ngoài, hoảng hốt đến bốn chân trực tiếp quấn lên người hắn, giống như đỉa gắt gao bám lấy, sợ vừa buông tay phải thành thành thật thật quay về phòng mình.
Thân thể mềm mại cọ chính mình, hương thể ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng nhạt truyền tới, Thiên Mạch khẽ cương cứng, phát hiện thân thể mình có chút dị dạng… mẫn cảm dị dạng.
Tiểu Băng Quân cảm giác được hắn cứng ngắc, cho rằng hắn đang tức giận, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng bất luận như thế nào cũng không chịu buông tay ra, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin.
“Chủ tử, chỉ một chút, chỉ một chút thôi… Đợi mưa tạnh, thiếp liền trở về.” Vế sau câu nói nàng không cam không nguyện nói, vì thế hai tay lại càng quấn chặt lấy hai chân hắn.
Thiên Mạch trầm mặc khoảnh khắc, nói. “Nàng có thể buông rồi.”
Biết hắn đáp ứng, Tiểu Băng Quân nhẹ nhàng thở ra, nghĩ muốn buông tay chân ra, nhưng không biết có phải lúc đầu dùng lực quá độ hay không, tay chân lúc này vậy mà không nghe sai sử, vẫn đang quấn trên người hắn.
“Cái kia… Thiếp, thiếp không buông ra được….” Nàng có chút xấu hổ.
Thiên Mạch không nói gì, chỉ là con ngươi đen lóe sáng trong màn đêm có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, mãi đến khi nàng bắt đầu chột dạ, bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đang nói dối hay không. Có lẽ không phải nàng không buông ra được, chỉ là vì nàng quá khát vọng kề cận hắn mà thôi.
Không tiếng động thở dài một tiếng, Thiên Mạch quyết định giúp nàng một tay, đưa tay mò tới bàn tay nàng quấn ngang hông mình bởi vì dùng lực quá mức mà có chút xơ cứng, sau đó mềm nhẹ kéo nàng khỏi người mình.
Ngay tại lúc sắp thoát khỏi thân thể hắn, Tiểu Băng Quân đột nhiên sợ hoảng lên, vùng vẫy suy nghĩ muốn một lần nữa ôm chặt hắn.
Thiên Mạch khẽ giật mình, không khỏi dừng động tác lại, chỉ trong chốc lát, lại bị nữ nhân này gắt gao quấn lên người, thân thể ma sát khiến cho hô hấp của hắn khẽ tắc nghẽn.
“Hạ Nhi?” Hắn có chút khó hiểu.
Tiểu Băng Quân cảm thấy trên trán có mồ hôi nhỏ giọt, trong lòng lại chưa từng rõ ràng như vậy. Nàng vẫn bất an, vô luận hắn đối với nàng ôn nhu như thế nào, nàng vẫn bất an. Nàng muốn làm thê tử của hắn, tựa như Yến Cửu cùng Âm Cửu U vậy, chân chính trở thành nữ nhân của hắn, có được hài tử của hắn.
“Chủ tử….” Nàng mở miệng, muốn nói người muốn thiếp đi người muốn thiếp đi, nhưng mà cái gì cũng không nói ra, chỉ là khát khao hôn lên môi hắn, liều lĩnh hấp thu hơi thở của hắn.
Cái hôn này không giống với trước đây. Thân thể chợt đột nhiên gồng chặt nói cho Thiên Mạch biết, hắn dừng một phen, sau đó xoay người áp thân thể mềm mại nhỏ xinh kia dưới người, chuyển bị động thành chủ động.
Giữa hai đôi môi mang theo dính ngấy đậm đặc, thân thể hắn cảm giác được một loại bản năng tự nhiên, nhẹ giọng từ từ hướng dẫn hắn. Bàn tay tham tiến vào trong lớp áo mỏng nhạt kia, vuốt ve qua da thịt bóng loáng như gấm, nắm lấy nơi mềm mại nhất kia, môi mang theo ẩm ướt chảy xuống. Nghe được tiếng nàng nhẫn nại ngâm khẽ cùng thở dốc, bụng dưới của hắn không khỏi nóng lên, không tự kìm hãm được khát vọng khảm tiến vào chỗ hõm giữa hai chân nàng, có chút nôn nóng cọ xát.
“Chủ tử…” phía bên phải bị bao lấy tiến vào chỗ ấm nóng ẩm ướt, Tiểu Băng Quân ôm chặt thân người trên, không tự chủ được gọi ra tiếng.
‘Ầm ầm’, một đạo sấm chớp lóe lên, trong phòng bị chiếu sáng, lại rất nhanh khôi phục tối đen.
Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, lại đủ để Thiên Mạch khôi phục thần chí. Hắn cũng không có lập tức đứng dậy, mà vùi mặt vào trong lòng Tiểu Băng Quân chậm rãi bình ổn lại thân thể xôn xao, trong đầu lại không ngừng hiện lên một màn tia chớp chiếu rọi kia.
Khuôn mặt mỹ lệ bị màu đỏ bao phủ, sương mù tràn ngập trong ánh mắt , một bầu mân côi nửa lộ dính lấy nước miếng của chính mình, một cái khác vẫn còn bị hắn ôm lấy mân mê, cùng với hạ thân hai người chặt chẽ kề nhau giống như đã kết hợp cùng một chỗ…
Hắn cảm giác được trên trán mình có mồ hôi chảy xuống, mùi thơm đặc biệt nồng đậm tràn ngập trong không khí, là của hắn, còn có của nàng.
Đây là lần đầu tiên Thiên Mạch phát giác hình ảnh như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng với hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn gần như vậy, trong nhất thời thật không biết nên may mắn hay nên thở dài.
“Chủ tử?” Một hồi lâu Tiểu Băng Quân mới ý thức được hắn ngừng lại, không khỏi lại gọi một tiếng, trong lòng có chút bất an.
Thiên Mạch thở sâu, ngẩng đầu hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó lật chuyển xuống khỏi người nàng, nằm nghiêng ở một bên.
“Bây giờ còn chưa được.” Hắn kéo y phục lại cho nàng, thuận tay ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói, trong giọng nói có chần chờ cùng mê mang chưa từng có.
“Vì sao?” Phát hiện hắn cũng không bởi vì vậy mà rời xa mình, Tiểu Băng Quân bỏ cục đá trong lòng xuống, hỏi.
Sờ sờ đầu nàng, Thiên Mạch cũng không trực tiếp trả lời, “Đợi sau khi tìm được tỷ tỷ của nàng.”
Cho đến lúc đó, để cho nàng biết hắn không giống với người thường, nếu nàng còn có thể như bây giờ, hắn sẽ không lại chờ nữa. Nếu nàng không cách nào tiếp nhận… vậy ít nhất cũng có người đủ để cho nàng dựa vào.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện bản thân không hề nguyện ý nghĩ tới loại khả năng thứ hai kia.
“Sau khi tìm được Luyến Nhi, người muốn bỏ lại thiếp sao?” Tiểu Băng Quân mẫn cảm nhận thấy ý tứ ẩn giấu trong lời nói của hắn, không khỏi nắm chặt tay hắn. Ngay trong một khắc kia, nàng cảm thấy chính mình giống như mơ hồ cảm giác được một chút tâm tư của hắn rồi.
Thiên Mạch trở tay cầm tay nàng, giọng nói dần dần khôi phục sự đạm mạc. “Ta chưa từng bỏ lại nàng.” Hắn một mực ở nơi đó, quyền quyết định đi hay ở thủy chung đều trong tay nàng, làm cho người ta bất đắc dĩ chính là nàng nhưng vẫn muốn có sự bảo đảm của hắn.
Tiểu Băng Quân ngẩn ngơ, trong đầu nhớ tới bóng lưng hắn không chút lưu luyến rời đi ở Tiểu Ngư thôn khi đó, nhớ tới hắn bởi vì chính mình ly hồn mà giận dữ, nhớ tới lại nhìn thấy hắn ngày nào đó chủ động hôn môi nàng, nhất thời đầu óc lộn xộn, có chút phân không rõ cái gì với cái gì rồi.
“Vậy nếu… nếu…” Nàng vứt bỏ những suy nghĩ này, muốn hỏi nếu không tìm thấy Luyến Nhi có phải hắn vẫn không đụng chạm nàng hay không, nhưng kết quả lại như thế nào cũng không muốn nghĩ tới, cho dù là giả thiết cũng không được.
“Không có nếu.” Thiên Mạch thản nhiên nói, trong giọng nói có sự kiên định không cho phép nghi ngờ.
Tâm Tiểu Băng Quân khẽ an tĩnh, chậm rãi thở ra một hơi, rúc người vào trong lòng hắn.
Mưa còn đang rơi.