Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

chương 3: lạc trong rừng sâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đặng Mặt Ngựa một tay nâng thân thể ủ rũ của ả phụ nhân, một tay cầm trái tim vẫn còn nhảy lên liên hồi, hắn cười lạnh thì thầm với bộ tử thi:

- Còn có điều ta chưa kịp nói… nàng là tinh hồn thứ năm, lũ trẻ kia rồi sẽ là con của nàng… haha… haha…

Tiếng cười cuồng dại vang vọng khắp sơn động.

Đám trẻ ở bên kia phải chứng kiến một màn giết người đoạt Tim hệt như xem một vở tuồng kinh dị thì vô cùng kinh hãi, chúng gào thét, khóc lóc ầm ĩ. Tiếng cười, tiếng hét, tiếng khóc quyện vào nhau vang vọng trong sơn động càng khiến tâm thần Đặng Mặt Ngựa phấn khích, hắn quát:

- Sơn động đã bị ta thiết hạ cấm chế, các ngươi cứ la hét thoải mái không ai nghe thấy đâu... haha...

Tiếng gào thét kêu cứu lại càng dữ dội, bốn đứa thì có ba đã vãi tiểu ra ướt hết đũng quần mất rồi.

Mặt Ngựa đình chỉ cơn cuồng tiếu, hắn ném thi thể ả phụ nhân vào góc động, bàn tay cầm khối nội tạng chợt xuất hiện một tầng u quang mỏng bao bọc lấy trái tim vẫn đang phập phồng. Hắn đi về phía lũ trẻ, chúng nhìn hắn với những ánh mắt hoảng sợ đến tột cùng. Bất giác, tay gã vung lên cách không điểm huyệt, tiếng gào thét lập tức im bặt.

Đàm Phi và đồng bọn giờ đây chỉ biết đứng im một chỗ không thể cử động, muốn gào hét cũng không thể mở miệng, chúng giống như những tảng thịt để Mặt Ngựa muốn làm gì thì làm.

Mặt Ngựa sau khi điểm huyệt đám trẻ cũng không rảnh. Hắn lật tay phóng xuất một thanh Liêm Đao đen tuyền, tiện tay chém lia lịa về một góc sơn động khô ráo, đao quang nhá lên liên hồi khiến bụi đất bắn tứ tung. Đến khi bụi đất lắng xuống thì góc sơn động đã xuất hiện một khoảng trống bằng phẳng, giữa nền khoảng trống là bề mặt đá xám hằn sâu một đồ hình ngôi sao năm cánh. Hắn thu đao, bước tới cạnh đồ án nhìn ngó một hồi tỏ vẻ hài lòng, hắn lại cúi xuống khắc vẽ thêm vài ký tự lạ lẫm lên đồ hình.

Tiếp đến, Mặt Ngựa tế ra một bình sứ khá lớn và mấy thanh tiểu kỳ hình tam giác, hắn phất tay sắp xếp những lá cờ nhỏ cắm vào mấy phương vị quanh đồ hình rồi sách bình sứ lên đổ dung dịch trong bình vào những rãnh nhỏ liên thông giữa các đỉnh trên đồ hình. Thứ dung dịch có màu đỏ sền sệt toát ra mùi tanh lợm giọng hóa ra là máu, chỉ không biết đó là máu người hay máu động vật mà thôi. Đây đúng là một pháp trận ma quỷ nào đó.

Làm xong mọi việc, Mặt Ngựa lấy trái tim đang bị phong ấn đặt vào một đỉnh của đồ án. Hắn ngồi xếp bằng vào giữa trung tâm pháp trận, mắt đảo về đám trẻ phất tay từng cái. Lần lượt bốn trẻ được một luồng gió nâng đỡ từ từ bay về bốn đỉnh còn lại của đồ án, bốn cặp mắt nhìn nhau đều thấy được nét kinh hoàng của đối phương.

Bé gái duy nhất trong nhóm nước mắt tuôn như mưa, hai mống mắt đỏ mọng cứ hết nhìn Đàm Phi rồi lại nhìn hai tiểu tử kia. Đàm Phi thấy trong lòng vô cùng khẩn trương, nhị ca đã từng nói với nó về môn điểm huyệt này nhiều lần; Nếu bị điểm huyệt thì máu trong kinh mạch sẽ bị đình trệ, tuy nhiên cơ thể con người sẽ tự điều chỉnh sinh ra phản kháng và sau một khoảng thời gian nhất định, huyệt đạo sẽ tự động giải khai. Có điều khi nào giải khai thì Đàm Phi không biết, thời gian lúc này dường như dài vô tận, ngày hôm nay mạng nhỏ của nó chắc chắn phải để lại trong sơn cốc này rồi. Hai hàng nước mắt lăn dài, nó nhớ mẫu thân có khuôn mặt hiền từ, nhớ những cú ra đòn đau điếng do nhị ca ban tặng nên thân thể nó, nhớ chòm râu kẽm của phụ thân mỗi lần cọ lên má nó… nhớ rất nhiều thứ…

Mặt Ngựa đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, hắn điều chỉnh trạng thái tâm lý thật tốt rồi bắt đầu thi pháp. Trong miệng hắn lâm râm những câu chú ngữ khó hiểu, tay hắn vung lên, trong tay áo bắn ra vài viên đá phát sáng đủ màu rơi vào cạnh những trận kỳ hình tam giác kia. Tiết tấu của chú ngữ càng lúc càng gấp gáp, những trận kỳ không gió mà bay phần phật hút lấy ánh sáng từ các viên đá bên cạnh rồi phát sáng lập lòe. Máu huyết trên đồ án cũng dần sôi lên chiếu xạ ánh đỏ, trái tim ả phụ nhân lúc nãy còn phập phồng yếu ớt mà giờ co bóp rất mạnh, cộng hưởng nhịp nhàng theo chú ngữ phát ra từ miệng tên Mặt Ngựa. Khí huyết trong cơ thể Đàm Phi bắt đầu nhộn nhạo lên, nó cảm nhận nhịp thở của mình cũng biến thiên theo chuyển động của trái tim Ả Da Đen, ba trẻ còn lại đều rơi vào trạng thái như vậy.

Đồ án sao năm cánh càng lúc càng chói sáng, không khí trong sơn động bắt đầu vặn vẹo đản sinh những sợi hắc khí lạnh lẽo, văng vẳng đâu đây còn nghe tiếng gào khóc ai oán. Hắc thủ của Mặt Ngựa chợt vươn ra chụp vào trái tim đập liên hồi kia rồi đưa thẳng vào miệng hắn, miệng hắn lúc này mở cực lớn khiến khuôn mặt biến dạng đến gớm ghiếc. Nuốt xong trái tim, tâm trạng Mặt Ngựa tỏ ra thỏa mãn tột độ, ánh mắt hắn như ác quỷ đảo qua một lượt bốn đứa trẻ rồi dừng ở Đàm Phi.

Một lần nữa hắc thủ lại vươn ra chụp về phía trái tim của Đàm Phi, văng vẳng còn nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo man rợ:

- Hắc hắc… Chọn tiểu tử ma lanh này trước đi!

Một luồng uy áp vô cùng lớn đè lên thân thể Đàm Phi khiến nó không thể hô hấp, da đầu tê dại, khí tức tử vong đã cận kề.

Cảm giác tuyệt vọng và phẫn hận tột độ bao trùm tâm trí Đàm Phi, ý chí phản kháng điên cuồng trỗi dậy, đôi mắt nó bỗng chớp động chuyển sang màu Bích Lục sáng lấp lánh kỳ dị. Hắc thủ còn cách tim nó chưa đầy một gang bỗng đình trệ không thể tiến thêm. Mặt Ngựa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã bùng lên ngọn hỏa diễm bích lục cháy dữ dội, hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi toàn thân đổ gục, cơ bản là mất mạng mà không có chút phản kháng nào.

Toàn bộ pháp trận bị đình chỉ, hồng quang từ đồ án ảm đạm rất nhanh rồi tắt ngúm. Hắc khí vặn vẹo trong không gian cũng tiêu thất. Nằm giữa pháp trận giờ chỉ còn cái xác cháy đen bốc khói nghi ngút, ba đứa trẻ kia không bị pháp trận cấm cố cũng đổ vật ra đất bất tỉnh.

Đàm Phi mỏi mệt rã rời, may sao sau cơn kinh biến thì huyệt đạo trên thân thể lại được giải khai, nó bò dậy lết đến vũng nước gần đó vục mặt vào húp lấy húp để. Thấy tinh thần tỉnh táo đôi chút, nó bắt đầu ngồi xổm cạnh vũng nước hồi tưởng lại thời điểm vừa từ quỷ môn quan trở về mà vẫn chưa hết run.

Nó không hiểu sao lúc đại nạn lâm đầu bỗng đôi mắt đau nhói như ngàn vạn mũi kim đâm và một cảm giác khát máu muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trống lại nó, rồi bỗng Mặt Ngựa bốc cháy dữ dội dưới ngọn hỏa diễm màu bích lục kia. Nghĩ ngợi đến nửa ngày vẫn không thông suốt, nó đành gác qua một bên để sau này rảnh rỗi sẽ tìm hiểu. Việc ưu tiên bây giờ là thoát khỏi sơn động quỷ quái này về nhà với phụ thân.

Đám trẻ bắt đầu hồi tỉnh, các huyệt đạo trên thân thể cũng đã tự động khải khai hoàn toàn, chúng không hẹn mà cùng bò qua vũng nước lớn cạnh Đàm Phi uống nước rửa mặt. Tiểu tử ăn vận sang trọng chủ động phá tan không khí nặng nề, gã hướng về Đàm Phi mở miệng trước:

- Ta tên Trần Hoài Ngọc, tuổi. Đằng ấy tên gì?

- Tiểu đệ Đàm Phi, tuổi!

- Ồ…! Vậy cứ gọi ta là Trần huynh đi, hân hạnh được làm quen!

Trần Hoài Ngọc quả là con nhà quyền quý có học thức, từ phong thái đến lời nói đều toát ra vẻ thanh lịch tao nhã rất tự nhiên.

Tiểu tử mới đến cũng bước lại ngập ngừng góp vui:

- Ta Lý Khánh Tiên, tuổi… hạnh ngộ!

- Hạnh ngộ! - Trần hoài ngọc tươi cười.

- Hạnh ngộ! - Đàm Phi cũng vội vàng chào xã giao.

Ba gã tiểu tử sau màn chào hỏi đã có sự ăn ý nhất định, cả ba đều hướng về phía bé gái duy nhất đang bẽn lẽn đứng gần đó. Bé gái vận hồng sam ngắn, tóc tết hai bím với khuôn mặt bầu bĩnh và làn da trắng nõn nhìn vô cùng đáng yêu. Nàng dường như không chịu nổi áp lực từ sau con mắt chăm chăm nhìn mình nên càng bối rối khiến má đỏ bừng. Rút cuộc nàng vẫn lí nhí được vài câu:

- Tiểu muội Phạm Nhã Kỳ… tuổi… rưỡi.

Trần Hoài Ngọc bước lại vỗ vỗ vai trấn an nàng như thể đại ca an ủi tiểu muội, Đàm Phi và Lý Khánh Tiên cũng mỉm cười gật gật đầu với Phạm Nhãn Kỳ khiến tâm thần nàng có chút buông lỏng, ấm áp.

Lý Khánh Tiên bất chợt quay sang Đàm Phi thắc mắc:

- Phải rồi…! Đàm huynh đệ là người tỉnh lại đầu tiên, có biết tại sao tên ác ma kia lại thành ra bộ dạng như vậy không?

Đây cũng là thắc mắc của mấy đứa trẻ còn lại bởi sau khi chứng kiến hình ảnh Mặt Ngựa nuốt sống trái tim thì đám trẻ đã triệt để hoảng loạn, đứa trực tiếp ngất xỉu, đứa thì nhắm mắt thật chặt nên cũng chẳng đứa nào chứng kiến được tràng thảm biến tiếp theo. Cả đám rất nhanh chuyển ánh mắt tập trung vào Đàm Phi khiến nó bối rối, nó đỏ mặt ấp úng:

- Ta… ta… ta sau khi thấy ác ma nuốt trái tim thì rất hoảng sợ, rồi hắn nhìn về phía ta… rồi… rồi đột nhiên thấy hắn tự bốc cháy, sau đó ta cũng không biết gì nữa.

Khánh Tiên quay sang Hoài Ngọc với ánh mắt bất đắc dĩ ra vẻ ta đây cũng chả hiểu gì. Trần Hoài Ngọc tỏ vẻ suy nghĩ rồi hỏi:

- Lúc đó Đàm đệ có thấy gì khác lạ hoặc ai đó xuất hiện không?

Đàm Phi lắc đầu:

- Không có, lúc đó hắn nhìn đệ đã làm đệ sợ đến phát khiếp rồi.

Trần Hoài Ngọc chép miệng tỏ ra tiếc nuối:

- Khả năng là có cao nhân ra tay cứu giúp chúng ta… nhưng tại sao cứu rồi lại không đem chúng ta đi? Ài! Khó hiểu quá!

Đàm Phi và Khánh Tiên cũng chỉ biết nhìn nhau với ánh mắt hoài nghi.

- Chư vị! Ta đói…! - Bỗng tiếng thỏ thẻ của Phạm Nhã Kỳ kéo ba tên tiểu tử về thực tại, chúng còn nghe rõ tiếng bụng sôi réo ục ục của nhau.

Trần Hoài Ngọc thể hiện tư chất lãnh đạo:

- Mọi chuyện ở đây để sau bàn, việc trước tiên là chúng ta phải ra khỏi sơn động này và tìm đường về nhà thôi. Có ai biết đây là đâu không?

Câu trả lời chỉ là sự im lặng và những cái lắc đầu.

Hoài Ngọc rất nhanh đi ra phía động khẩu vén đám dây leo vấn vít lên rồi bước ra ngoài, đám trẻ cũng nhao nhao đuổi theo, dường như chúng rất kiêng kỵ nơi này và muốn trốn tránh thật xa.

Cửa sơn động nằm ở lưng chừng một ngọn núi lớn, đứng ở đây có thể quan sát tình cảnh chung quanh khá dễ. Đập vào mắt lũ trẻ là một mảng đồi núi trập trùng và rừng đại ngàn xanh bao la không có điểm cuối, mây trắng dập dềnh quanh mấy đỉnh núi kế bên khiến chúng choáng ngợp. Cửa sơn động không có lối đi lên đỉnh bởi vách đá dựng thẳng đứng, lối đi xuống thoai thoải nhưng đã lâu không có bước chân người, cỏ dại mọc um tùm che kín lối mòn.

Bốn trẻ hoang mang nhìn nhau, tất cả đều hiểu rằng chúng đã lạc giữa rừng già và chẳng biết đường nào mà về. Phạm Nhã Kỳ bắt đầu ôm mặt khóc ầm ĩ kêu réo song thân, ba tiểu tử còn lại cũng thất sống mũi cay cay, chỉ trực phát tiết mà thôi. Trong sơn động còn nằm đó hai cái thây ma, bảo chúng ở lại sơn động là không thể, chỉ có tiến về phía trước mới có hy vọng ra khỏi khu rừng hoang vu này. Rất nhanh Đàm Phi đưa ra chủ ý:

- Đệ xuống núi kiếm đồ ăn và thám thính lối ra, thà chết chứ không ở lại sơn động này đâu, các vị có chủ ý gì không?

Lý Khánh Tiên trần trừ nhìn vào cửa động rồi liếm mép quả quyết:

- Ta đi cùng Đàm huynh đệ, Trần huynh… thế nào?

Trần Hoài Ngọc không vội trả lời, gã quay sang Phạm Nhã Kỳ hỏi:

- Phạm muội muội! Ở lại đây rất không tốt, chi bằng đi theo chúng ta rời khỏi đây thôi, bọn ta sẽ hết sức chiếu cố cho muội.

Phạm Nhã Kỳ kỳ thực làm gì còn lựa chọn, nàng chỉ biết gật đầu.

Bất chợt Đàm Phi nghĩ ra cái gì ngoắc tay với Khánh Tiên:

- Vào động kiếm vũ khí đã.

Nói xong, nó quay lại sơn động, Khánh Tiên cũng đi theo, Hoài Ngọc ở lại trông chừng Phạm Nhã Kỳ.

Bầu không khí ngột ngạt, lặng ngắt trong sơn động khiến Đàm Phi và Khánh Tiên sởn tóc gáy, nhưng không vì thế mà hai tiểu tử này chùn bước. Lý Khánh Tiên có vẻ kiêng kỵ Mặt Ngựa, gã nhanh chân đi về phía vách động xa xa, nơi thi thể ả phụ nhân nằm vắt vẻo trên một phiến đá. Đàm Phi chạy về phía thây ma của Mặt Ngựa, nó tiến sát đống thịt cháy đen còn vương mùi khét khét đá qua một bên. Mắt nó sáng lên, quả thực không nằm ngoài dự liệu của nó, dưới thi thể Mặt Ngựa lấp ló một chuôi Liêm Đao cong cong đen tuyền, cạnh đó còn nhiều ra một chiếc vòng tay tựa như cẩm thạch mà không phải cẩm thạch khá tinh xảo và một chiếc nhẫn kim loại đen bóng kỳ lạ. Đàm Phi cúi xuống nhặt chuôi liêm đao lên huơ huơ vài cái thấy hơi nặng nhưng vẫn có thể sử dụng được. Nó hài lòng sách đao định đi ra khỏi sơn động nhưng một thoáng ý nghĩ chợt le lói; Chiếc vòng tay tinh xảo kia nếu đem về tặng tam tỷ Thanh Mai thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ rất thích, nhưng cầm đồ của người đã chết là không tốt, đây là lời dặn của người lớn trong nhà mà nó thường xuyên nghe được. Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng nó không dằn được lòng tham mà cúi xuống nhặt chiếc vòng tay tinh xảo lên, cất vào trong người. Nhìn lại thi thể tên ma đầu Mặt Ngựa lần cuối, khuôn mặt quái dị sẽ ám ảnh suốt phần đời của nó, Đàm thở dài quay đầu đi ra cửa sơn động.

Khánh Tiên đứng chờ ở lối ra, trên tay vung vẩy một thanh tiểu kiếm màu huyết dụ khá bắt mắt, đợi Đàm Phi đi đến rồi cùng sánh bước ra khỏi sơn động.

Lối mòn xuống núi khá gập ghềnh, phải rất vất vả đám trẻ mới xuống đến chân núi. Lúc này đã là chính ngọ, rất may nắng nóng đã bị những tán cây cổ thụ dưới chân núi che khuất. Đám trẻ ngồi nghỉ mệt chốc lát rồi bắt đầu di chuyển, chúng còn nghe rõ tiếng ục ục trong dạ dày của đứa bên cạnh. Đàm Phi và Khánh Tiên đi đầu dùng đao và kiếm phát quang những cành cây bụi cỏ chắn đường, Hoài Ngọc dắt tay Phạm Nhã Kỳ đi sau. Thi thoảng xuất hiện vài con rết hoặc nhện độc to dị thường khiến Nhã Kỳ kinh sợ rú lên, Khánh Tiên thì gắt gỏng quát tháo kêu Nhã Kỳ im miệng tránh kinh động để dã thú ăn thịt kéo đến, Hoài Ngọc vẫn luôn bên cạnh Nhã Kỳ trấn an nàng.

Lũ trẻ mò mẫm trong rừng khảng một canh giờ thì thấy cổ thụ cao lớn bắt đầu thưa thớt, địa hình cũng bằng phẳng hơn và cây lá thấp xuất hiện nhiều hơn, xa xa còn nghe thấy tiếng róc rách. Đàm Phi mừng rơn, nó vẫy đám trẻ lại, giơ tay chỉ vào tai ra hiệu. Mới đầu đám kia còn ngạc nhiên, sau Khánh Tiên mới vỡ lẽ thốt lên:

- Tiếng nước chảy, hẳn là có một dòng suối gần đây?

- Có suối là có cá haha…! - Hoài Ngọc chợt vỡ lẽ, gã còn giơ ngón cái về Phía Đàm Phi.

Đi thêm một đoạn ngắn nữa thì thấy một dòng suối nhỏ nước trong vắt nhìn rõ những viên sỏi tròn dưới đáy. Cả đám chả cần kiêng cữ gì, nhao hết xuống lòng suối uống nước rửa ráy. Từ khi tỉnh lại trong sơn động đến lúc này, đây là quãng thời gian thoải mái nhất đối với chúng. Đàm Phi bỏ mặc đồng bọn dưới suối, nó rửa ráy xong thì leo lên bờ kiếm mấy cành cây cứng cáp rồi dùng đao vót nhọn thành ngọn lao. Khánh Tiên thấy thế cũng lên bờ nhập đội với Đàm Phi. Hai gã quân tiên phong này dường như rất ăn ý với nhau trong mọi hành động.

- Khúc suối này không có cá, đệ và Lý huynh thử đi lên thượng nguồn xem sao!? - Đàm Phi qua hoạn nạn giờ đây đã nói chuyện khá thân mật với Khánh Tiên.

Khánh Tiên tiến lại vỗ vai Đàm Phi:

- Được! Tất cả nghe theo phân phó của đệ.

Đàm Phi cùng Lý Khánh Tiên một trước một sau mò mẫm lên thượng nguồn, Trần Hoài Ngọc và Phạm Nhã Kỳ cũng lên bờ tìm một số quả dại quanh bờ suối ăn lót dạ chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, hai gã Tiên Phong quay trở lại với nét mặt hết sức vênh váo, trên tay Đàm Phi đã nhiều ra hai sâu cá, con nào con nấy to cỡ bắp tay. Đàm tay đao, tay cá đi xuống bờ suối sơ chế thức ăn. Nếu Mặt Ngựa thấy cảnh này chắc phải tức ói máu, vũ khí thành danh của hắn đoạt mạng không biết bao nhiêu cao thủ mà giờ đây bị một tiểu tử nhà quê đem ra mổ cá.

Hoài Ngọc đứng trên bờ cười cười nói với Khánh Tiên:

- Gia hỏa được đấy…!

Khánh Tiên cười tủm tỉm gật đầu phụ họa.

Lý Khánh Tiên chợt gãi đầu đưa ra nan đề:

- Bất quá ta không biết nhóm lửa, Trần huynh biết không?

Hoài Ngọc lắc đầu cảm khái:

- Chúng ta sinh ra trong nhung lụa, mọi việc như này đều do đám hạ nhân làm, ta chỉ biết nói phét mà thôi!

- Ta cũng thế… haizzz!

Đàm Phi xử lý xong mớ cá lại bắt đầu tất bật kiếm lá khô, củi khô để nhóm lửa nướng cá. Với nó việc này quá đơn giản, con nhà nông vất vả từ nhỏ nên việc gì cũng phải tự làm hết. Nếu không làm được thà cắn lưỡi tự tử để tạ tội với ông bà tổ tiên mất.

Cá nướng bốc mùi thơm nghi ngút, đám trẻ đã bị cơn đói hành hạ rất lâu rồi, giờ đứa nào cũng ăn như thuồng luồng hút nước biển đông, chả mấy chốc chỉ còn lại một đống xương lớn. Mối quan hệ cũng bắt đầu thân thiết hơn, chúng bàn tán nói chuyện rôm rả suốt bữa ăn.

Qua câu chuyện, Đàm Phi mới biết được Trần Hoài Ngọc là con của một vị Khâm Sai Đại Thần Việt Quốc, trong lúc theo cha đi thị sát biên ải thì bị Mặt Ngựa bắt đi. Lý Khánh Tiên là con võ tướng Việt Quốc, cũng bị Mặt Ngựa dùng chung thủ đoạn. Phạm Nhã Kỳ là con của một gia tộc lớn chuyên kinh doanh buôn bán, nàng bị ả phụ nhân bắt đi khi trên đường đến một nơi rất xa, lời kể của Nhã Kỳ rất mông lung khó hiểu, câu cuối cùng luôn là “Người lớn trong nhà không cho tiết lộ”. Đám nam nhân tuy rất hiếu kỳ nhưng cũng không ép hỏi quá nhiều, thành ra thân thế của Nhã Kỳ là bí ẩn nhất trong nhóm.

Trời đã xế chiều, đám trẻ tản ra tìm thật nhiều cành khô để đốt một đống lửa lớn, đêm nay phải ngủ giữa rừng nên đống lửa phải cháy xuyên đêm nhằm xua đuổi dã thú. Mặc dù đang là mùa hạ, bầu trời vẫn sáng tỏ, nhưng việc phải qua đêm giữa nơi rừng thiêng nước độc thì chưa đứa trẻ nào ở đây trải qua cả. Tâm lý hoang mang căng thẳng đang bao trùm lên tất cả.

Đàm Phi đốt lên một đống lửa thật lớn, Khánh Tiên và Hoài Ngọc cũng tìm được rất nhiều bẹ lá to bản, cả ba dùng cành cây cứng cáp dựng lên được một túp lều nhỏ đủ cho ba người nằm, một người sẽ canh gác cạnh đống lửa rồi nửa đêm sẽ gọi nhau dậy đổi ca. Ba tên tiểu tử phân công nhiệm vụ cho nhau rất ăn ý. Lúc này vẫn còn khá sớm, mặt trời vẫn lấp ló đằng Tây mắt thường vẫn có thể thấy được. Trong lúc chờ trời tối, đám trẻ lại tụ tập nói chuyện phiếm cho bớt cô quạnh.

Bỗng...

Tiếng dã thú gầm lên dữ dội, từ trong bụi rậm cách đám trẻ hơn trượng lao ra một con gấu đen khổng lồ, nó chồm lên đứng bằng hai chân rồi há miệng to như chậu máu với cặp răng nanh trắng ởn, dài như thanh đoản kiếm thị uy với đám trẻ. Hai tay gấu dang rộng, nhìn rõ bộ móng vuốt sắc bén. Gấu đen sau màn biểu dương lực lượng, nó bắt đầu lao về đám trẻ với vận tốc rất nhanh.

Lũ trẻ tuy kinh hoảng, nhưng đã trải nghiệm cảm giác tử vong cùng Mặt Ngựa nên vẫn giữ được chút bình tĩnh. Rất nhanh, Trần Hoài Ngọc chỉ về phía tán cây lá thấp phía xa hét lên:

- Chạy… leo lên khóm cây kia...!

Hoài Ngọc và Khánh Tiên cùng dắt tay Nhã Kỳ chạy về phía rừng cây lá thấp, Đàm Phi nấn ná thêm hai nhịp thở rồi tiện tay nắm lấy chuôi Hắc Đao chạy theo sau. Khoảng cách giữa Gấu Đen và đám trẻ dần thu hẹp chỉ còn năm trượng.

Khi đám trẻ đã chạy đến gần một gốc cây to có cành lớn vươn ra, Khánh Tiên nhanh trí leo tót lên trước rồi giơ tay xuống vẫy vẫy, Hoài Ngọc hiểu ý quỳ sát gốc cây làm điểm tựa dùng lưng đẩy Nhã Kỳ lên. Khánh Tiên nhanh nhảu tóm được một tay của Nhã Kỳ vội vàng kéo nàng lên an toàn. Hoài Ngọc nhìn lại phía sau thấy Gấu Đen chỉ còn cách bóng lưng Đàm Phi chưa đầy hai trượng, gã lưỡng lự giây lát rồi cũng leo lên cành cây chỗ Khánh Tiên vừa đứng giơ tay xuống làm ra động tác chờ đợi để kéo Đàm lên, phía trên Khánh Tiên đã hỗ trợ Nhã Kỳ leo đến vị trí an toàn.

Đàm Phi chạy cuối cùng đã cảm thấy hơi thở tanh hôi từ Gấu Đen phả vào gáy, mặc dù đã ở tận cùng nỗi sợ hãi nhưng nó vẫn quyết đánh liều một phen. Khoảng cách với Gấu Đen rút ngắn còn một trượng, nó bất ngờ xoay người ném thẳng Liêm Đao về phía sau với hy vọng cầu may. Chuôi Liêm Đao xé gió quay tít găm thẳng vào vai Gấu Đen, tuy nhiên lực đạo quá yếu nên không thể gây ra vết thương chí mạng cho Gấu mà chỉ làm hung tính con thú càng thêm bộc phát. Thế lao của Gấu Đen hơi chững lại do chuôi đao cản đường nhưng nó vẫn hung hãn nhao tới. Đàm Phi do xoay người ném đao nên chân trụ mất trọng tâm vấp phải một đoạn rễ cây ngã lăn đi mấy vòng. Khi Đàm lấy được thăng bằng đứng dậy thì bộ móng vuốt của Gấu Đen đã tới sát sau gáy. Ba đứa trẻ đứng trên cành cây chứng kiến màn rượt đuổi giữa gấu và người đều thở gấp, chúng thấy rất đau lòng khi phải nhìn cảnh người bạn mới quen ngã xuống dưới móng vuốt dã thú. Nhất là Phạm Nhã Kỳ, nàng đã lấy tay ôm mặt không dám nhìn cảnh hãi hùng này.

Keng…

Tiếng kim khí ngân lên thanh thúy…

Một vệt sáng màu lam từ trên trời rơi xuống với tốc độ không tưởng xuyên qua đầu Gấu Đen khiến đầu nó nổ tan như quả dưa hấu vỡ, trảo thủ đầy móng vuốt theo quán tính sớt qua mặt Đàm Phi tạo thành một vết rách khiến máu tươi bắn ra nhuộm đỏ một mảng ngực Đàm. Nó ngã bổ ngửa ra phía sau, lăn thêm mấy vòng thì dừng lại đúng gốc cây. Thân thể không đầu to lớn của Gấu Đen cũng đổ ập xuống ngay gần nó, nơi cổ gấu máu tươi vẫn còn chảy ra xối xả.

Cách đó không xa, một thanh Phi Kiếm lập lòe lam quang đang cắm sâu vào một phiến đá cuội, thân kiếm vẫn còn đung đưa phát ra tiếng kim khí 'Ông Ông' kì dị.

- Hết Chương -

Truyện Chữ Hay