"Có thêm 100 vạn không phải tốt hơn à?” Đường Hán cười nói, sau đó lại kể lại chuyện Triệu Đại Thành xé giấy nợ, cuối cùng dưới áp lực của Dương Hoành Đạt phải đưa thêm 100 vạn.
"ồ, vậy 100 vạn này là của anh, không phải của nhà hàng, Lát nữa chuyển tiền vào tài khoản của nhà hàng xong em sẽ chuyển 100 vạn này về tài khoản của anh. Cho em số tài khoản đi." Lạc Mỹ Huyên nói.
"Không phải đều giống nhau hết sao, dù sao thì nhà hàng này cũng là của tôi." Đường Hán nói.
"Sao mà giống được, tài khoản của nhà hàng và tài khoản. cá nhân của anh phải tách biệt rõ ràng. Hơn nữa, bao nhiêu đó đã đủ để điều hành nhà hàng rồi. Bây giờ anh là ông chủ, trong túi phải có thêm một ít tiền mới được."
Đường Hán cảm thấy Lạc Mỹ Huyên nói có lý nên đã lấy ra một tấm thẻ, anh nói: "Đây là thẻ của tôi, em chuyển vào đó 50 vạn" Sau đó, anh lại viết một số tài khoản khác đưa cho. cô: "Còn đây là thẻ của mẹ tôi, em cho 50 vạn còn lại vào đây.
Nói đến đây, nội tâm Đường Hán không khỏi cảm thấy kích động. Mẹ đã khổ cả đời vì con cái, cuối cùng anh cũng đã cho bà ấy có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, còn có người chị gái đã bỏ học sớm vì anh nữa.
"Được rồi, em sẽ đến ngân hàng chuyển ngay. Còn anh cũng phải suy nghĩ xem anh nên nói thế nào với dì đi, nếu không bà ấy sẽ nghĩ anh vừa đi cướp ngân hàng mới có được số tiền lớn như vậy đó." Lạc Mỹ Huyên nói xong thì vội vàng bỏ đi.
Đường Hán vỗ võ đầu, Lạc Mỹ Huyên nói đúng, nếu nói thật thì chäc chản mẹ anh sẽ không tin. Giờ anh nên giải thích thế nào với bà ấy đây? Nếu giải thích không tốt, nói không chừng còn làm bà ấy chạy thẳng đến thành phố Giang Nam này xem anh đang làm gì."Mẹ, con báo cho mẹ một tin vui. Con vừa trúng số độc đắc, trúng giải nhì là 60 vạn... Thật, con không lừa mẹ đâu."
Trúng xổ số là lý do tốt nhất mà Đường Hán có thể nghĩ ra, 60 vạn cũng là con số mà anh cho là hợp lý nhất.
“Mẹ, tiền đã chuyển vào tài khoản của mẹ rồi đấy, 50 vạn này mẹ giữ lại 10 vạn để cải thiện cuộc sống, còn 40 vạn mua nhà cho chị gái, cứu chị ấy khỏi bà già khó ưa kia. Được rồi, con còn có việc tạm thời không về được... Con đã giữ lại 10 vạn rồi, đủ xài mà..."
Chị gái của Đường Hán - Đường Linh lấy chồng xong không có nhà riêng nên phải sống chung với mẹ chồng. Nhưng mà bà mẹ chồng của chị ấy lại là một người cực kì đanh đá, từ lúc đó đến giờ Đường Linh đã bị bà ta khi dễ không ít lần. Hiện giờ có tiên, anh nhất định phải giúp chị ấy rời khỏi bà mẹ chồng kia, ra ngoài sống riêng.
Sau khi Đường Hán cúp điện thoại, anh lại gọi cho bạn gái Tào Đình, nhưng mà điện mãi vẫn không cách nào nối máy được.
Mấy ngày nay dù Đường Hán có gọi thế nào cũng không liên lạc được với Tào Đình. Nhưng Đường Hán cũng không lo lăng lắm, cô ấy đang ở cùng với gia đình nên chắc chắn rất an toàn, có lẽ là do điện thoại của cô ấy đã bị trục trặc gì đó.
Sau một đêm bình yên, Đường Hán lại bắt taxi đến chỗ con nợ thứ ba, võ quán Hán Uy.
Khoản nợ mà võ quán Hán Uy nợ là 50 vạn, nếu thu hồi được khoản nợ này, nhà hàng sẽ giải quyết được 90% số nợ, phần còn lại đều là mấy hóa đơn nhỏ vài vạn tệ.
Võ quán Hán Uy là một võ quán nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, vị trí của nó năm ở khu vực sầm uất của trung. tâm thành phố và có diện tích gần mét vuông.
Đường Hán vừa bước vào võ quán đã nhìn thấy một tấm bảng lớn có tám chữ lớn màu vàng: "Dùng võ tu thân, dùng võ dưỡng đức." Nét chữ vừa cứng cáp lại mạnh mẽ, không biết là do người tài nào đã tạo ra.
Trong phòng tập võ có rất nhiều người, có người đang luyện võ, cũng có người đang tập thể hình. Ngay lúc anh muốn tìm người để hỏi xem ai là chủ võ quán thì bất ngờ nhìn thấy Bản đầu đinh- người mới đến nhà hàng gây sự mấy ngày trước.
Đường Hán thật sự chẳng thèm để mấy nhân vật nhỏ này vào mắt, vừa nhìn thấy hắn, anh đã quay người định đi sang hướng khác.
Lúc này Bản đầu đinh cũng đã chú ý tới Đường Hán. Hắn thoáng sửng sốt một lát sau đó vẻ mặt lại lộ ra vẻ hung ác cùng oán hận, nhỏ giọng nói gì đó với người đàn ông gầy gò bên cạnh.
"Đứng lại."
Người đàn ông gầy gò kia hét lên, kéo thêm bảy tám người nữa của Võ quán Hán Uy đến bao vây Đường Hán ở giữa.
Đường Hán cau mày, dù anh không muốn gây chuyện nhưng không hiểu sao lúc nào cũng có đám ruồi muỗi bay tới kiếm chuyện với anh, thật là phiền phức mà.
“Có chuyện gì?” Đường Hán hỏi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà.
Bản đầu định hung hãn hét lên: "Thẵng nhãi kia, mày còn hỏi tao có chuyện gì sao? Đánh tao xong giờ mày còn dám đến võ quán Hán Uy này bắt nạt người của võ quán bọn tao à”
Bản đầu đinh vốn đã căm ghét Đường Hán rất nhiều. Sau việc bị bắt phải quỳ xuống xin lỗi công khai trong nhà hàng ngày hôm đó, hắn càng cảm thấy Đường Hán là người đã gây ra nỗi xấu hổ và tủi nhục vô cùng lớn cho cuộc đời hẳn.
Đường Hán nói: "Chuyện ngày hôm đó tao với mày đã phân rõ đúng sai. Giờ chuyện đã kết thúc rồi, tao cũng không muốn nhớ mãi không quên làm gì. Hôm nay tao đến đây. không phải để tìm bọn mày mà là tìm quán chủ, không có quan hệ gì với bọn mày hết."
Bản đầu định chế nhạo: "Đánh người xong mà nói bỏ qua là bỏ qua được sao. Trên đời làm gì có chuyện dễ như vậy chứ?”