"Đúng vậy, tôi là Triệu Đại Thành. Cậu là ai, tìm tôi có việc gì?"
Triệu Đại Thành nheo mắt lại, nhìn Đường Hán với vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
"Giám đốc Triệu, tôi là Đường Hán, chủ nhà hàng cung đình Lý thị. Hôm nay tôi đến đây để yêu cầu Giám đốc Triệu trả hết số tiền mà ông còn nợ chúng tôi." Đường Hán nói.
"Cho nên, cậu đang tới tìm tôi để đòi nợ?" Triệu Đại Thành nói.
"Đúng vậy, tôi tới đây để đòi nơ." Đường Hán nói. "Có giấy nợ không?"
“Vâng.” Đường Hán đưa hóa đơn và giấy nợ cho Triệu Đại Thành xem.
Triệu Đại Thành nhận lấy nợ, vừa xem ông ta vừa nở nụ cười giễu cợt, kế tiếp sắc mặt ông ta lập tức đanh lại rồi xé nát tờ giấy nợ đang cầm trên tay.
Ông ta ngạo mạn nói với Đường Hán: "Nhóc con, trước khi mày đến đây không có hỏi thăm trước sao? Mấy năm nay chỉ có tao đi đòi người khác trả tiền chứ chưa có người nào dám đến đòi tiền Triệu Đại Thành tao đâu”Đường Hán cau mày nói: "Xem ra là ông không muốn trả nợ?"
Triệu Đại Thành nói: “Không chỉ không trả mà tao còn muốn cho mày biết người nào đắc tội được người nào không.”
Vừa nói ông ta vừa vẫy tay một cái lập tức có mấy chục nhân viên bảo vệ cầm dùi cui chạy tới.
Triệu Đại Thành chỉ vào Đường Hán, quát: “Đánh gãy chân nó.”
Trước đây Triệu Đại Thành cũng là một gã côn đồ nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, lúc đó ông ta chém người ta rồi bị bắt vào tù. Sau khi ra tù lại đi đòi nợ mướn kiếm tiền, tới lúc tích được một số tiền, ông ta chậm rãi rửa hết số tiền đó đem đi mở Công ty xây dựng Đại Thành.
Triệu Đại Thành quả thực có chút nhạy bén về kinh tế, mấy năm nay cũng được xã hội tôn trọng nên công ty ngày càng lớn mạnh, dần dần trở thành công ty xây dựng hạng hai ở thành phố Giang Nam.
Vốn dĩ ông đã định rửa tay gác kiếm, yên ổn kinh doanh nhưng hôm nay, người anh em cũ Chu béo lại tìm đến nhờ ông dạy cho một tên nhóc tên Đường Hán một bài học. Lúc nghe được đối phương là một sinh viên nghèo không có người chống lưng Triệu Đại Thành liền đồng ý.
Đường Hán nhìn Triệu Đại Thành kiêu ngạo, anh biết nếu hôm nay không đánh cho ông ta một trận, số tiền này nhất định sẽ không trở lại được.
Những nhân viên bảo vệ này phần lớn đều là mấy gã côn đồ tép riu dưới quyền Triệu Đại Thành lúc ông ta còn làm xã hội đen. Vừa nghe ông chủ ra lệnh, chúng lập tức lao về phía Đường Hán như hổ đói.
Người bảo vệ đầu tiên lao tới chỗ Đường Hán lập tức tung ra dùi cui đánh vào đầu Đường Hán.
Đường Hán một tay chộp lấy dùi cui bên đầu, một tay đánh lại vào đầu nhân viên bảo vệ đó, làm gã ta chưa kịp kêu lên đã ngã gục xuống đất không hề kêu rên.
Người bảo vệ thứ hai lúc này cũng đã lao tới, nhưng mà gã còn chưa kịp giớ dùi cui lên thì Đường Hán đã tát thẳng vào mặt gã. Anh búng tay một cái, nhân viên bảo vệ còn chưa kịp phát ra tiếng động nào đã phọt ra một ngụm máu tươi, bay sang một bên rồi hạ gục vài nhân viên bảo vệ phía sau.
Nắm đấm và cú đá của Đường Hán liên tục tung ra, đám bảo vệ nháy mắt ngã hết xuống đất.
Triệu Đại Thành ngơ ngác đến mức quên cả hút nửa điếu thuốc trong miệng. Nháy mắt hạ gục cả chục người như vậy mà Chu béo nói rất dễ đối phó sao?
Đường Hán thu dọn đám bảo vệ xong lại đi đến trước mặt Triệu Đại Thành, tay phải banh má ông ta ra, tay trái thì cầm lấy điếu thuốc búng vào miệng ông.
"Ahh...' Triệu Đại Thành gầm lên một tiếng, tàn thuốc rơi vào cổ họng, lập tức đốt cháy cả vòm họng của ông ta.
Triệu Đại Thành phun tàn thuốc ra, đang định hùng hổ măng thì bị Đường Hán đã tát thẳng xuống đất, gãy thêm mấy cây răng.
"Ông có trả tiền không?" Đường Hán lạnh lùng hỏi. "Nhãi con, mày dám đánh tao, mày có tin..."
Đường Hán lại tát ông ta một cái thật mạnh, cắt đứt lời ông muốn nói: "Trả tiền không?"
"Mày muốn chết......"