"Cậu... cậu... Hà Tư Vũ tuy có hơi lạnh lùng cao ngạo, nhưng dù gì cũng là phụ nữ mà, bị Đường Hán nói những chuyện này ở trước mặt, nên nhất thời tức đến nóii không nói lên lời.
Đường Hán nói ra: "Bà có chuẩn bị băng vệ sinh không?"
"Mắc mớ gì tới cậu?"
"Mau đi lấy băng vệ sinh đi, bà dì của bà gần đến rồi đấy."
"Im mồm, đồ khốn nạn." Hà Tư Vũ hoàn toàn bị chọc giận, thế nhưng bà ta đột nhiên phát hiện ánh mắt kì lạ của Hoa Phi Phi nhìn mình, cúi đầu nhìn xem, thì bộ váy màu trắng của bà †a đã thành màu đỏ thẫm.
Hà Tư Vũ hai tay ôm lấy mông chạy tán loạn lên, từng có được song bằng học vị như bà ta, nhưng hôm nay lại mất mặt trước mặt Đường Hán.
Hoa Phi Phi cười nói: "Đường Hán, sao em làm được vậy?”
"Gì mà sao em làm được, bà dì của bà ta không phải do em dì đến đâu nhé." Đường Hán nghiêm túc nói.
"Đáng ghét." Hoa Phi Phi đập một cái vào ngực Đường Hán: "Chị hỏi là sao em nhìn ra được ý.."Đường Hán nói ra: “Đông Y coi trọng vọng, văn, vấn, thiết, em là bác sĩ Đông y cao tay, đương nhiên có thể nhìn ra tình hình sức khỏe của bà ta rồi, bây giờ đã tin tưởng y thuật của em chưa?"
Hoa Phi Phi gật đầu nói: "Ừm, tin rồi, không ngờ y thuật của em lại lợi hại đến thế"
"Tìm một phòng yên tĩnh không ai quấy rầy, chúng ta bắt đầu chữa bệnh." Đường Hán nói.
Đường Hán đi theo Hoa Phi Phi vào phòng ngủ của cô, cả phòng đều là màu hường, xem ra nội tâm của cô ấy vẫn khá là thiếu nữ đó.
Đóng cửa phòng xong, Đường Hán đột nhiên ôm Hoa Phi Phi vào trong ngực, nâng mặt cô ấy nói: "Phi Phi, chị thực sự thích em à?”
Hoa Phi Phi không ngờ Đường Hán nói chữa bệnh, thế mà đột nhiên lại nói lời này, nhưng cô ấy cực kì u mê Đường Hán, không do dự mà nói: "Thích, cực kì thích, chỉ là chị quá béo, cảm thấy không xứng với em."
"Đừng nói nữa, những cái kia đều không quan trọng." Đường Hán chậm rãi cúi đầu xuống nói, hướng về phía Hoa Phi Phi để hôn, Hoa Phi Phi cũng nhắm mắt lại, chờ đợi hạnh phúc tiến đến.
Thế nhưng cô ấy không chờ được nụ hôn ngọt ngào, ngay lúc cô ấy đang say mê mơ màng, thì trong tay Đường Hán đột nhiên xuất hiện một tờ bùa chú, bỗng dán vào trán cô ấy.
Chỉ nghe thấy một tiếng rít, một bóng đen to bằng nắm tay đã bị đẩy ra khỏi cơ thế Hoa Phi Phi.
Bóng đen sau khi bị đẩy ra ngoài lại muốn tiến vào cơ thể Hoa Phi Phi lần nữa, thì lá bùa trên trán Hoa Phi Phi phát ra một vệt sáng màu vàng, đẩy nó ra ngoài.
Bóng đen thử mấy lần cũng không thể vào được, bất mãn nói với Đường Hán: "Mày là ai? Sao lại phá hỏng chuyện tốt của tao?"
Đường Hán nói: "Một cô gái, bị mày hại suốt mấy chục năm trời, dừng ở đây đi."
"Nói láo, tao đâu có hại cô ấy, chỉ là đưa cô ấy đi ăn chút đồ ngon, không gây hại gì đến cho cô ấy cả.” Bóng đen nói.
"Mày còn nói là không gây hại gì à, béo phì đối với một người con gái cũng là một sự tổn thương lớn đấy." Đường Hán nói.
"Tao mặc kệ, dù sao tao cũng vất vả lắm mới tìm được người có tiền, muốn ăn cái gì ăn c ái ấy, bây giờ mày phải bồi thường cho tao." Bóng đen nói chuyện tính rất trẻ con.
"Bồi thường cho mày, tao không giết mày là tốt lắm rồi đấy"
Đường Hán nói xong, chiếc nhẫn đen trong tay phóng ra một tấm chắn ánh sáng vô hình nhốt bóng đen lại.
"Mày muốn làm gì, mau thả tao ra." Bóng đen luống cuống, liều mạng giãy dụa, muốn trốn thoát ra ngoài. Thế nhưng chiếc lồ ng ánh sáng cực kỳ kiên cố, cho dù có đụng phải đá cũng không thể lao ra được.
"Mày tạm ở trong đó cứ trung thực đi đã, đợi có cơ hội tao sẽ thả may ra." Đường Hán nói xong lồ ng ánh sáng cũng thu lại, nhốt bóng đen vào chiếc nhẫn đen đó.
Trán của Hoa Phi Phi sau khi bị Đường Hán dán bùa lên, sắc mặt cùng đờ đẫn hẳn, bất động đứng đó. Đường Hàn lấy lại lá bùa, Hoa Phi Phi lập tức tỉnh lại, vừa định nói chuyện với Đường Hán bụng cô ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu, chạy vội vào nhà vệ sinh, cúi xuống bồn cầu và nôn mửa.
Hoa Phi Phi nôn ra một lượng lớn đồ ăn, xả bồn cầu ba lần, thì mới nôn hết những thứ ở trong bụng ra.
Khi cô ấy đi ra từ nhà vệ sinh, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cảm thấy chưa bao giờ lại dễ chịu như vậy.
"Đường Hán, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với chị vậy?" Hoa Phi Phi hỏi.