Huyền Lục

chương 449: thiếu chủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Nguyệt Thoái Phá có tam thức, trong đó Khuyết Nguyệt đã được Khương Hy tôi luyện đến đại thành chi cảnh, còn Bán Nguyệt thì chưa từng được hiển lộ ra ngoài.

Nhưng thực tế bản thân hắn đã thực sự tu luyện được thức thứ hai - Bán Nguyệt, hơn nữa lại còn là tiểu thành chi cảnh.

Nói không ngoa thì trừ bỏ thần thông ra, đây chính là đòn sát thủ trực diện nhất của hắn.

Bán Nguyệt xuất ra, Khương Hy lập tức đánh thẳng vào vị trí Trảm Tự Phù đã chém vào người Tam Nhãn Kim Sư lúc trước.

Mặc dù một chiêu đó hội tụ không ít pháp lực cùng phù trận gia trì nhưng cũng chỉ có thể khiến cho một bộ phận lông trên người nó bị thiêu đốt thôi.

Bất quá đó lại là chủ ý của Khương Hy.

Vạn vật sinh tồn trên đời đều có điểm yếu của mình, Tam Nhãn Kim Sư cũng có hoặc nói đúng hơn điểm yếu của nó cũng chính là điểm yếu của đại đa số tộc loài này.

Gáy của nó chính là điểm yếu.

Khương Hy xuất ra ba chiêu, chiêu đầu là để phân tâm, khiến Tam Nhãn Kim Sư không biết hắn nhận ra điểm yếu của nó.

Chiêu thứ hai xuất ra cũng nằm trong tình huống tương tự với Tam Tự Phù, Tam Nhãn Kim Sư cũng sẽ không nghĩ đến đây là nhắm vào điểm yếu của nó bởi trên đầu dù sao cũng được xưng là ‘điểm mù’, đánh vào đó cũng không phải không hợp lý.

Bất quá mục đích của chiêu đó chính là đánh rụng một bộ phận bờm ở sau gáy Tam Nhãn Kim Sư.

Chiêu cuối cùng Khương Hy chọn Bán Nguyệt để xuất thủ cũng đồng nghĩa với sát chiêu đánh trực diện vào điểm yếu bị để lộ ra của Tam Nhãn Kim Sư.

Tam Nhãn Kim Sư lúc này cũng đã nhận ra được ý đồ của Khương Hy nhưng đã chậm, hắn canh thời gian của chuẩn.

Oanh!

Một cước giáng xuống, Tam Nhãn Kim Sư lập tức gầm lên đau đớn, thân hình của nó trong nháy mắt bị đè ép xuống nhưng kể cả vậy thì nhục thể của nó vẫn rất cường hoành, một chút vết rách cũng chưa thể nào xuất hiện.

Khương Hy liền quát lên:

“Tiểu Hoàng”.

Vừa dứt lời, một tiếng meo thanh thúy vang lên, theo đó, Kim linh khí trong thiên địa linh khí nhanh chóng tụ tập về lại một cước kia của Khương Hy rồi gia trì lên đòn tấn công.

Hắn rống lên một tiếng rồi gia tăng thêm lực lượng vào Bán Nguyệt rồi đánh thẳng xuống.

Một tiếng răng rắc nhẹ liền vang lên, theo đó một tia máu cũng được bắn ra bên ngoài.

Tam Nhãn Kim Sư có chút run lên một chút, cảm nhận luồng âm ấm ở đằng sau mình, cả ba con mắt liền có chút mờ mịt.

Bản hoàng bị thương?

Bao lâu rồi nó không bị thương?

Nó thật sự không cách nào nhớ ra được nhưng đây là lần đầu no thấy được một tu sĩ chỉ dùng tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều mà đã có thể phá nhục thể Kim Đan Yêu Tướng trung kỳ.

Ánh mắt của nó có chút nghi vấn nhìn thẳng về phía Khương Hy đang vô lực rơi xuống đất.

Tiểu Hoàng nhanh chóng hóa thành bản thể rồi dùng thân hình của mình cõng Khương Hy từ tốn đáp đất.

Hơi thở của hắn có chút hơi yếu nhưng ánh mắt vẫn đầy tinh minh vô cùng, một chân xuất cước kia bây giờ đã bê bết máu tươi, xương cốt ở trong cũng đã gãy đoạn thành nhiều khúc.

Nhục thân của Tam Nhãn Kim Sư đích xác rất chắc chắn, hắn phải mượn nhờ thêm đặc tính ‘sắc bén’ của Kim linh khí nữa thì mới có thể thành công kích thương được.

Đáng tiếc, cái giá phải trả không hề nhỏ một chút nào, nhưng so với mất nửa cái mạng thì tốt hơn nhiều rồi.

Tiểu Hoàng dường như cảm nhận được ánh mắt có chút hơi dị dạng của Tam Nhãn Kim Sư nên nó vội vàng cõng Khương Hy lùi lại ra xa, đôi tai có hơi cụp xuống vì sợ hãi.

Mặc dù nó không còn chịu huyết mạch áp chế nhưng tu vi của Tam Nhãn Kim Sư vẫn vượt trội quá nhiều so với nó, nó sợ cũng là chuyện có thể hiểu được.

Khương Hy thấy vậy liền đưa tay lên vuốt đầu tiểu Hoàng một chút, ánh mắt chuyển sang người của Tam Nhãn Kim Sư rồi nói ra:

“Tiền bối, ba chiêu đã qua, người đã bị thương”.

Tam Nhãn Kim Sư nhìn qua Khương Hy một hồi rồi nói:

“Bản hoàng sẽ giữ lời bất quá ngươi phải trả lời bản hoàng một câu”.

Khương Hy suy ngẫm một chút rồi đáp:

“Mời tiền bối”.

Tam Nhãn Kim Sư nói:

“Từ đâu ngươi học được Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá?”.

Khương Hy có chút giật mình nhưng cơn đau từ cái chân gãy kia đột nhiên truyền đến liền khiến hắn tỉnh táo ra hẳn, hắn không biết tại sao Tam Nhãn Kim Sư lại hỏi câu này nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc kia lại khiến hắn có cảm giác bản thân không nên nói dối.

Suy nghĩ một hồi, hắn cẩn thận đáp:

“Ban nãy vãn bối có nói đến bản thân nhận được một truyền thừa, đây chính là truyền thừa đó”.

“Người truyền thừa cho ngươi là ai?”, Tam Nhãn Kim Sư bình tĩnh nói tiếp.

Khương Hy cảm thấy có chút hơi ngờ vực bởi truyền thừa không nhất định là do người truyền, thậm chí chỉ như một đạo tàn hồn hay chỉ là một đoạn khắc họa đơn giản trên phiến đá cũng có thể xưng là truyền thừa rồi.

Tam Nhãn Kim Sư hỏi trực tiếp đến người như vậy thì chắc chắn đã biết chân thật truyền thừa Thiên Nguyệt là gì.

Khương Hy từ tốn nhịn đau chống người ngồi thẳng dậy rồi lệnh cho tiểu Hoàng chuyển hướng về phía đối diện với Tam Nhãn Kim Sư.

Mặc dù bản thân nó vẫn còn sợ nhưng Khương Hy vẫn có thể trấn an nó được đôi chút. Tam Nhãn Kim Sư tốt xấu gì cũng là một phương đại năng, nói lời thì phải giữ lời, không thể nào có chuyện qua cầu rút ván được.

Hắn nói:

“Bẩm tiền bối, là từ một lão tiền bối gọi Bạch Chân”.

Nghe vậy, ba con mắt của Tam Nhãn Kim Sư đột nhiên có chút hơi sáng lên, sau đó nó liền bật cười lên một tiếng vang cực kỳ chấn động.

Dị biến cũng đột ngột phát sinh, bộ lông hoàng kim của nó đột nhiên chuyển sang một màu trắng thuần khiết, đồng thời lông trên người cũng dài ra thêm một khoảng không ngờ.

Khí thế của nó vẫn mạnh mẽ như trước nhưng không có nồng đậm sát khí hay huyết khí nữa mà thay vào đó là một cỗ khí tức thanh cao đầy uy nghiêm.

Nó từ tốn nhắm mắt lại cúi đầu thấp nói ra:

“Nguyệt Sư tham kiến thiếu chủ”.

Khương Hy: “...”

Cái khỉ gì đây?

Lại nói, ngoại hình tại sao lại thay đổi rồi?

Khương Hy cảm thấy có chút hơi đau đầu, tình huống này hình như diễn ra có chút hơi nhanh, hắn vội vàng đưa tay lên chắn trước người rồi nói:

“Tiền bối gọi vãn bối hai tiếng ‘thiếu chủ’ là có ý gì?”.

Tam Nhãn Kim Sư, hay bây giờ phải gọi là Nguyệt Sư, nhả ra một ngụm khói rồi đáp:

“Thiếu chủ biết bao nhiêu về Thiên Nguyệt Tông?”.

Khương Hy thật sự không quen bị gọi bằng hai chữ ‘thiếu chủ’ này nhưng Nguyệt Sư đã cố chấp gọi như vậy thì hắn cũng không còn cách nào khác.

Nguyệt Sư chỉ gọi hai lần nhưng đối với một lão quái vật sống vạn năm thì hai lần cũng biểu thị ‘cố chấp’ rồi.

Khương Hy không biết Thiên Nguyệt Tông có lai lịch như thế nào nhưng tông môn này có Nguyên Anh công pháp thì nội tình sẽ không thua Thập Đại Chính Phái.

Huống hồ hắn không cách nào tra được thông tin về tông môn này, thừa dịp Nguyệt Sư biết đến truyền thừa Thiên Nguyệt thì có lẽ sẽ hiểu được một chút về nó.

Khương Hy lắc đầu đáp:

“Mong tiền bối giải đáp cho”.

Vừa dứt lời, cơn đau từ cái chân gãy đột nhiên truyền đến não hải của hắn, sắc mặt hắn trong chốc lát liền có chút tái nhợt lại.

Nguyệt Sư thấy vậy liền thổi ra một luồng khói trắng, luồng khói này lập tức bay xuống bao phủ lấy thân thể hắn, thương thế ngay tức khắc liền khép lại.

Cái chân bị gãy kia cũng được chữa trị chỉ trong một nốt nhạc ngắn ngủi.

Thần sắc của Khương Hy có chút dị đi, loại thủ đoạn này tuyệt đối phải từ Nguyên Anh cảnh trở lên mới có thể làm được. Như vậy cũng đồng nghĩa với giả thuyết trước đó của hắn hoàn toàn đúng.

Nguyệt Sư bị áp chế cảnh giới.

Không bao lâu sau, luồng khói kia lập tức tản đi, Khương Hy cẩn thận đá chân một chút, xác nhận tình huống không ảnh hưởng gì thì lập tức ôm quyền nói:

“Đa tạ tiền bối đã ra tay chữa trị”.

Nguyệt Sư mỉm cười đáp:

“Thiếu chủ ở độ tuổi này đã có thể khiến ta bị thương thì tương lai của người cũng bất khả hạn lượng”.

Nguyệt Sư không còn dùng ‘bản hoàng’ để xưng hô nữa mà thay vào đó là ngôi xưng ‘ta’ có chút gần gũi, áng chứng bản thân nó cũng thân thuộc với Thiên Nguyệt Tông lắm đây.

Sau đó, Nguyệt Sư nói tiếp:

“Đầu tiên, chúng ta cần làm rõ thân phận một chút, ta vốn có xuất thân từ Tam Nhãn Tuyết Sư tộc nhưng về sau khi trở thành hộ tông thần thú của Thiên Nguyệt Tông thì đã lấy Nguyệt Sư làm tên của mình.

Bộ dáng Tam Nhãn Kim Sư bây giờ chỉ là ngụy trang, mong thiếu chủ không phiền.

Về phần vị lão tiền bối tên ‘Bạch Chân’ trong lời thiếu chủ chính là Bạch lão tổ của Thiên Nguyệt Tông hơn vạn năm trước. Theo bối phận, người nhận được truyền thừa từ Bạch lão tổ tự nhiên là thiếu chủ của Thiên Nguyệt Tông”.

Hộ tông thần thú là một tên gọi có tính cao cấp hơn so với linh thú đã được thuần dưỡng, chí ít tu vi cũng phải từ Nguyên Anh Yêu Vương.

Một đại tông môn thể nào cũng có một vài con thần thú trấn thủ như thế, bất kể nhà nào trong Thập Đại Chính Phái cũng có, Thiên Nguyệt Tông có nội tình sâu không kém thì có hộ tông thần thú cũng không có gì lạ.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Nguyệt Sư tiền bối, vãn bối chưa tự nhận mình làm đệ tử của Bạch lão tiền bối bao giờ, danh phận ‘thiếu chủ’ này phải chăng có chút không hợp?”.

Nguyệt Sư nhả ra một ngụm khói rồi lắc đầu nói, ngữ điệu có chút hòa ái:

“Thiếu chủ có chuyện không rõ, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá chỉ có mỗi Bạch lão tổ biết, nếu người không được lão tổ chấp thuận thì không đời nào có thể sở hữu hai thứ đó được.

Huống hồ từ vạn năm trước, Bạch lão tổ đã từng nói ngày người mang hai môn truyền thừa này xuất thế thì Thiên Nguyệt Tông chuẩn bị đông sơn tái khởi. Ta gọi người là thiếu chủ cũng không sai”.

Khương Hy cảm thấy có chút đau đầu, nửa câu trước thì hắn còn có thể tin nhưng nửa câu sau nghe có vẻ hơi sai sai.

Hắn là người nhận truyền thừa Thiên Nguyệt nên hắn biết rõ Bạch Chân không đời nào muốn truyền môn truyền thừa này lại cho ai, nếu không lão đã không để Nam Dược Quốc m Phú làm đề khảo quan rồi.

Mặt khác, nghe đến bốn chữ ‘đông sơn tái khởi’ này thì Khương Hy lại có chút suy nghĩ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi hướng Nguyệt Sư nói ra:

“Nguyệt Sư tiền bối, Thiên Nguyệt Tông không còn sao?”.

Nguyệt Sư từ tồn nằm xuống trước mặt Khương Hy, tẩu thuốc trong miệng cũng được nhả ra rồi hóa thành làn khói tan biến đi mất. Nét mặt của nó có chút hơi biến hóa, tựa hồ cảm khái rồi nói:

“Xem ra Bạch lão tổ chưa từng nói cho thiếu chủ biết về Thiên Nguyệt Tông rồi”.

Lão già đó còn không có ý truyền thừa đâu chứ đừng nói là Thiên Nguyệt Tông.

Khương Hy thầm nghĩ.

Nguyệt Sư mỉm cười nói tiếp:

“Hơn vạn năm trước, Thiên Nguyệt Tông là một trong Thập Đại Chính Phái, cao thủ trong tông nhiều như mây, nội tình so với hai đại thánh địa Phật Môn là Huyền Thủy Am, Huyền Lâm Tự cũng không thua kém một chút nào.

Đáng tiếc, Thiên Nguyệt Tông có cường đại thì qua bao năm tháng cũng hao mòn gần hết khí vận. Mặc dù lúc đó cao thủ trong tông không vẫn lạc mấy người nhưng dường như hương hỏa của tông cũng không thể kéo dài được nữa.

Tại thời điểm đó, Bạch lão tổ đã triệu tập toàn bộ cao thủ cùng thần thú trong tông lại để tuyên bố giải tán tông môn.

Cũng vì quyết định này, nội bộ tông môn đã lục đục với nhau rồi phân chia làm hai phe cánh, một phe bao gồm cao tầng mạnh nhất của Thiên Nguyệt Tông là Bạch lão tổ, đương nhiệm tông chủ cùng tứ phương hộ tông thần thú.

Phe còn lại là đoàn trưởng lão cùng những đệ tử còn lại trong tông.

Nếu so thực lực thì phe của Bạch lão tổ hoàn toàn có thể nghiền ép một phương nhưng Thiên Nguyệt Tông suy cho cùng cũng không phải của riêng, vì vậy lão tổ đã lập đàn khẩn tội với liệt tổ liệt tông.

Sau đó, người cùng chúng ta mang toàn bộ truyền thừa hạch tâm của Thiên Nguyệt Tông rời đi. Thiên Nguyệt Tông không cần tuyên bố giải tán tông môn thì cũng tự động xuống cấp.

Sau sự kiện đó mấy trăm năm thì Thiên Nguyệt Tông cũng lựa chọn ẩn thế, đến hiện tại như thế nào thì ta cũng không biết nữa.

Nhưng căn cứ vào lượng khí vận còn lại năm đó thì có lẽ lành ít dữ nhiều rồi”.

Nghe vậy, Khương Hy lập tức rơi vào trầm tư, đầu óc có chút hơi lâng lâng, hắn không ngờ một chuyến này lại vô tình phát hiện ra sự kiện oanh động đến thế.

Thiên Nguyệt Tông này đúng thật là ngọa hổ tàng long, so với bí văn còn muốn thú vị hơn.

Truyện Chữ Hay