Trên đường chính --- ------
"Quan phủ ra bố cáo kìa!!"
"Đoạn thời gian trước nghe nói quan ngân bị trộm, chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không biết, chúng ta đi xem một chút đi."
"Nhanh nhanh, ta cũng đi xem nữa..."
Nha môn dán bố cáo trên tường, hai tên nha dịch dán bố cáo xong, một tấm là Thảo thượng phi bên dưới là tội danh, một tấm khác là thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử mang mặt nạ với lời khen ngợi của nha môn.
Một tên nha môn cầm chiêng trống lên khua, dẫn tới sự chú ý của mọi người. Tuyên bố chuyện bố cáo "Keng ~~~ bách tính thành Kinh Châu nghe đây, vụ án gần đây liên quan tới việc quan phủ bị mất quan ngân cứu trợ thiên tai đã được phá, quan ngân bị trộm đã được "Thưởng kim liệp nhân" Kim Yến Tử tìm về, tên trộm Thảo thượng phi đã đền tội, các vị mau đến xem a..."
"Ô, quan ngân đã tìm được rồi, tốt quá!"
"Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử có phải là hiệp đạo Kim Yến Tử trước kia không?"
"Ngươi không biết a, chính là hiệp đạo Kim Yến Tử, hồi đó đã dán hoàng bảng thông báo rồi."
"Khi đó hoàng bảng vừa dán xong làm náo động một thời gian a."
"Các ngươi có thấy mặt mũi thực của Kim Yến Tử hay chưa?"
"Nghe nói, Kim Yến Tử mỗi lần xuất hiện đều là mặc áo choàng đen đội nón rộng vành, nửa mặt mang mặt nạ hoàng kim."
"Haiz, đương nhiên là không muốn người khác thấy mặt mũi thực của nàng rồi! Nàng bắt nhiều người xấu như vậy, nếu bị đồng bọn của chúng biết mặt mũi thực thì sẽ tìm nàng tính sổ a."
"Có đạo lý..."
"Chuyện về Kim Yến Tử ngươi biết được bao nhiêu?"
"Ta thì biết được mấy vụ, năm ngoái nàng bắt được bọn hải tặc, cứu..."
Người chung quanh năm mồm bảy miệng nghị luận sự tích của thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử. Trong đám người đó có nữ tử đội nón rộng vành yên lặng rời đi, không người chú ý. Chẳng qua là bên trong hẻm có một hồng ảnh, khóe miệng mỉm cười, lặng lẽ đi theo.
Ban đêm yên tĩnh, chung quanh rừng cây loáng thoáng có thể nghe được tiếng ve kêu. Một nơi đất trống nào đó có đống lửa đánh lui bóng tối xung quanh sáng hẳn lên.
Sở Yên ngồi ở bên đống lửa cầm củi khô, thỉnh thoảng ném vào đống lửa. Gà nướng trong tay bay mùi đi khắp nơi ~~~ như là nghe được thanh âm yếu ớt, hơi nhíu mày, tùy ý nói "Đi ra đi."
Lúc này, trong bóng tối thoát ra một cái hồng ảnh. Cao hứng đi tới chỗ Sở Yên "Tiểu Yến tử, ngươi rốt cuộc cũng phát hiện ra ta, nếu không ta không biết còn phải núp trong đó đợi bao lâu nữa."
Sở Yên đảo mắt, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua người đi theo dõi người khác còn hy vọng bị người khác phát hiện.
"Thật là thơm a ~~" Hạ Lan Yên trực tiếp ngồi bên người Sở Yên. Nghiêng người, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Yên. Cũng không biết là nhìn Sở Yên hay là nhìn thức ăn trong tay Sở Yên nữa.
Sở Yên nhích sang bên cạnh một chút.
Hạ Lan Yên thấy Kim Yến Tử kia tỉnh rụi xê dịch ra xa, cảm thấy buồn cười, cũng dịch tới gần nàng. Sở Yên lại dịch sang bên cạnh một chút, nàng không có thói quen bị người khác dựa vào gần như vậy.
Cuối cùng dịch đến đống củi khô, thấy Hạ Lan Yên còn định dựa vào mình, theo bản năng đưa thức ăn trong tay để vào giữa tạo ra khoảng cách.
Con ngươi như ngọc lưu ly của Hạ Lan Yên vòng vo chuyển, giả bộ kinh ngạc "Nha ~~~ cũng biết tiểu Yến tử lo lắng cho người ta mà, biết người ta đi theo ngươi một ngày, đã sớm đói. Nếu vậy thì người ta liền đón nhận tấm lòng của ngươi."
Sở Yên nhìn biểu tình tràn đầy cảm động của Hạ Lan Yên, khóe miệng giật một cái, ai tới thu thập yêu nghiệt tự mình đa tình này với.
Chỉ như vậy, Hạ Lan Yên không chút khách khí nhận lấy gà nướng thơm ngát mà Sở Yên nướng nãy giờ, dùng dao găm cắt thành miếng nhỏ bỏ vào miệng ăn.
"Ta rất rộng rãi, có muốn ta chia cho một miếng không?" Hạ Lan Yên một bộ có phúc cùng hưởng làm cho Sở Yên rất muốn bùng phát.. Trong lòng kêu gào, đó là của ta, là ta nướng có được hay không!!!
Ngoài mặt lãnh khốc khạc ra hai chữ "Không thèm!"
Tiểu Yến tử ngươi thật không cần? Ngươi khách khí như vậy làm cho ta ngại quá, ta thật sự sẽ chia cho ngươi...Nếu ngươi...."
Sở Yên giận trợn mắt nhìn Hạ Lan Yên nói "Muốn ăn thì im miệng!!"
Lần này rốt cuộc an tĩnh, chỉ còn lại Sở Yên cầm nhánh cây làm đống lửa tí tách vang, Hạ Lan Yên xinh đẹp ăn gà nướng, chung quanh côn trùng kêu vang nghe vô cùng dễ chịu.
Hạ Lan Yên một bên ăn thức ăn, vừa nói "Tiểu Yến tử, hai ngày nay tiếng tăm của ngươi lan xa nha, cuối cùng còn kể sự tích về ngươi nữa."
Sở Yên không phản ứng Hạ Lan Yên, tiếp tục chuẩn bị củi đốt.
"Nhưng ngươi cũng quá lạnh tanh không thú vị gì hết, bên ngoài người ta đem chuyện của ngươi truyền đi xôn xao, quan phủ còn thưởng bạc cho ngươi, vậy mà ngươi lại nếu không phải vào sơn động thì chính là nằm trên một cái cây to mà ngủ, rõ ràng có tiền mà không xài lại đi săn thú, cuộc sống quá hoang dã như vậy..."
Hạ Lan Yên còn chưa nói hết, Sở Yên ngừng tay lại, nhìn Hạ Lan Yên, nhíu mày "Hai ngày nay ngươi luôn theo dõi ta?!"
Hạ Lan Yên ngừng một lát, tự tát vào miệng bản thân, cái này là không đánh mà khai nè "A a, ai u~~~ đừng nói khó nghe như vậy mà, đó là ta quan tâm ngươi. Còn nữa, nếu ngươi có thể sớm phát hiện ra ta, cần gì phải mất hai ngày."
Sở Yên đen mặt, bàn về nội lực cùng khinh công ngươi đều trên ta, ta như thế nào sớm phát hiện ra ngươi.
"Hơn nữa dầu gì cũng là ta thay ngươi giết chết Thảo thượng phi, quan phủ cho ngươi một khoản tiền thưởng, ta cũng có công, ngươi có phải nên chia cho ta một chút hay không ~~" Hạ Lan Yên giơ hai tay ra làm động tác đếm tiền.
Sở Yên coi thường Hạ Lan Yên đang đếm tiền, lạnh tanh nói "Thức ăn trên tay phải ngươi đó."
"Gì, là...là gà nướng?" Hạ Lan Yên kinh ngạc nhìn một nửa hoa hồng đã ăn trong tay, có chút khóc không ra nước mắt "Thảo thượng phi chẳng đáng giá gì hết."
Sở Yên nghe lời này, khóe miệng lơ đãng hơi giơ lên. Ngay sau đó, bay lên trên một cây đại thụ nằm ở trên nhánh cây "Ăn xong rồi liền đi, thứ cho không thể tiễn." Sau đó nhắm hai mắt lại.
"Uy uy, làm gì có cách đãi khách như ngươi, dầu gì ta cũng đi theo ngươi hai ngày."
Sở Yên không để ý tới Hạ Lan Yên tiếp tục nhắm mắt lại.
Con ngươi Hạ Lan Yên đảo qua, cũng bay lên, nhẹ nhàng ngồi chung một nhánh cây "Tiểu Yến tử, ngươi ngủ như vậy không cảm thấy khó chịu à?"
Mắt vẫn nhắm như cũ....
"Hay là để tỷ tỷ hát cho ngươi nghe một bài, để cho ngươi có thể ngủ thoải mái một chút đi." cũng không hỏi ý kiến Kim Yến Tử, bắt đầu hát "Thiên biên đích nguyệt nhi loan yêu ~~~ trúc lam lý đích bảo bối ~~~~~~"
Hạ Lan Yên đang hát bài hát ru ở quê hương của nàng, uyển chuyển kéo dài, vang vọng ở trong rừng cây, hòa vào tiếng kêu của côn trùng.
Chân mày Kim Yến Tử giãn ra, buông xuống phòng bị, theo điệu hát uyển chuyển kia tiến vào mộng hương ~~
Hạ Lan Yên hát xong nhìn thấy Kim Yến Tử bình thản ngủ say giống như trẻ sơ sinh vậy. Lúc này Kim Yến Tử không còn lạnh như băng thường ngày và đã buông xuống phòng bị.
Bất tri bất giác ánh mắt Hạ Lan Yên nhu hòa, người từ từ đến gần. Lông mi dài rũ thấp, theo hô hấp run run như bướm vũ vậy. Khi thấy cái khăn che mặt màu đen vẫn chưa tháo xuống, Hạ Lan Yên hơi cau mày, mang khăn che mặt ngủ chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao.
Đưa tay nhẹ nhàng lấy khăn che mặt xuống, đập vào mắt đầu tiên là vết sẹo do phỏng, tiếp theo là gò má khác hoàn mỹ không tỳ vết. Nếu nói là ba năm trước thấy cái này bản thân không quan tâm mấy, trong lòng cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ lần nữa thấy vết sẹo này, trong lòng lại có tia thương xót. Vốn là người xinh đẹp... Nhìn vết thương kia hẳn đã có rất lâu, lúc ấy nhất định nóng đau hết cả mặt đi. Phải bị thế nhân xem thường cùng phỉ nhổ như thế nào mới có thể để cho người hiền lành như ngươi ngụy trang thành như vậy chứ?
Tay bất tri bất giác khẽ vuốt lên gò má kia....
Sở Yên ngủ say hồn nhiên không biết, đây là một cái đêm yên tĩnh~~~~~
Khi nắng ấm xuyên thấu qua màn đêm, ánh sáng chiếu vào trên người Sở Yên. Lông mi dài in bóng lên gò má, hơi giật giật, mở mắt ra.
Có lẽ là ngủ quá sâu, tiêu cự còn chưa rõ, ý thức chưa kịp phản ứng, sảo động một chút làm nhánh cây đung đưa mới ý thức mình vẫn còn ở trên cây. Ngồi dậy, nhưng không thấy Hạ Lan Yên? Chẳng lẽ là đi rồi? Rốt cuộc cảm thấy mình không thú vị nên đi rồi à. Lại chỉ còn bản thân mình, ân? Tại sao mình phải nói như vậy, rõ ràng đều là một mình không phải sao.
Còn không chờ Sở Yên suy nghĩ xong, chỉ nghe dưới tán cây có người hô "Ai nha nha ~~giờ ta mới phát hiện ra tiểu Yến tử ngươi thật có thể ngủ trên đó."
Sở Yên từ trên cây nhảy xuống mới phản ứng được trên mặt thiếu thiếu cái gì "Mặt nạ của ta là ngươi lấy."
"Lạc lạc lạc ~ là tỷ tỷ, ai ai bảo tiểu Yến tử ngươi hôm qua ngủ như heo làm chi, tỷ tỷ ta không chỉ có lấy được cái khăn che mặt của ngươi còn len lén nhéo má của ngươi nữa. Cảm giác thật đúng là..."
Bên kia chỉ thấy sắc mặt Sở Yên càng ngày càng đen, trước kia nàng vô luận ngủ ở nơi nào đều sẽ có một chút cảnh giới, hôm qua cũng không biết là do tiếng hát của Hạ Lan Yên làm cho nàng buông lỏng người, hay là bởi vì theo bản năng cảm thấy có Hạ Lan Yên liền có thể yên tâm, đến nỗi có người lấy khăn che mặt ra còn nhéo má mà mình cũng không biết!
Có chút cắn răng nghiến lợi nói "Trước hết trả khăn che mặt lại cho ta." Lấy mặt nạ của ta, lấy luôn nón rộng vành của ta, tháo khăn che mặt của ta xuống!! Còn... Còn chiếm tiện nghi của ta nữa!!!!"
"Trả cho ngươi? Trả lại cho ngươi làm gì? Suốt ngày mang cái đó, cẩn thận hô hấp không thông!" Hạ Lan Yên một bộ vì lo lắng cho sức khỏe vỗ vỗ vai Sở Yên "Tỷ tỷ đây là vì lo cho ngươi, nếu ngươi hô hấp không thuận, nhỏ thì hư phổi nặng thì mất mạng nha."
"Không liên quan tới ngươi!" Ngươi không đến phiền ta, ta cảm thấy rất tốt.
"Sao lại không liên quan tới ta, chúng ta là đồng đội mà."
"Ai là động đội của ngươi!" Sở Yên ghét bỏ hất tay Hạ Lan Yên đặt ở trên vai xuống "Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta không liên quan tới nhau."
"Tiểu Yến tử, ngươi cũng không thể qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa như vậy, coi như ngươi không cảm kích ta giúp ngươi tìm được quan ngân mà chia tiền thưởng cho ta, dầu gì tối hôm qua ta canh giữ cho ngươi ngủ một đêm, sáng sớm còn vào trong thành mua đồ ăn sáng cho ngươi. Ngươi sao có thể, sao có thể..." Vừa nói, Hạ Lan Yên liền rút ra khăn lụa hơi cắn môi khóc.
Thời điểm khóc len lén liếc Sở Yên, thấy Sở Yên không biểu tình gì, khóc lớn hơn.
"Ta không cần được chưa!" Sở Yên phổi cũng sắp nổ, nàng sao lại vô lại như vậy.
"Tiểu Yến tử, ngươi nói gì?" Hạ Lan Yên ngưng khóc tỉ tê, hỏi.
"Ta nói ta không cần, không cần, ngươi cầm đi!!!!" Sở Yên cuối cùng hét lên.
Đáp lại câu nói kia chính là trầm mặc.
"Ngươi nên nói sớm~"Hạ Lan Yên cất khăn tay vào trong tay áo "Ở trước mặt ta ngươi cần gì mang mặt nạ hay khăn che mặt a, cũng không phải là chưa có xem qua, chỉ là một vết sẹo thôi mà!" Hạ Lan Yên đi tới nhẹ nhàng vỗ gương mặt bị thương của Sở Yên, sau đó đi ra ngoài.
Chỉ thấy gò má Sở Yên ửng đỏ, tay đặt lên chỗ mới vừa rồi bị Hạ Lan Yên vỗ, nóng nóng. Cắn răng, thật là một yêu tinh.