“Đây không phải là thủ lệnh của bệ hạ sao! Bệ hạ lại đưa cái này cho ngươi, Triệu Tĩnh ngươi muốn đi đâu?”
Trong lòng đang phiền, Triệu Tĩnh tức giận nói: “Mau đi học đi, không liên quan đến ngươi”.
Tiêu Huyền Sách: “Ngươi không nói thì bổn điện hạ nhất định phải hỏi! Có tin †a nói cho tỷ ta biết ngươi cả ngày chỉ kể chuyện cho chúng ta ở trong thượng thư phòng không”.
“Ai da, đồ xui xẻo, bắt đầu biết uy hiếp ta rồi!”, Triệu Tĩnh tức giận nở nụ cười.
Tiêu Huyền Sách vội vàng nói: “Ngươi nói chúng ta là huynh đệ mà, có chuyện tốt cũng không thể tự mình giấu cho mình được”.
“Lão tử đi dọn phân, ngươi cũng đi à!”
Triệu Tĩnh tức giận nói, trong mắt hắn phải đi quản lý vệ sinh ở ngoại thành không phải là đi gánh phân người đó sao.“Cái này ta thật đúng là chưa từng thử qua, vui không?”. Bộ dạng của Tiêu Huyền Sách có vẻ nóng lòng muốn thử hoàn toàn khiến cho Triệu Tĩnh cảm thấy hết nói nổi.
Nghĩ lại, chẳng biết chỉ với một tấm thẻ ngự lệnh thì có thể chỉ huy được người của Binh Mã Tư kia không đây, mang theo tên ngốc này cũng có nghĩa là có bối cảnh có chỗ dựa vững chắc, làm việc chắc chắn sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lúc này thay đổi tâm ý, cười híp mắt nói: “Nếu điện hạ đã muốn đi, vậy chúng †a đi cùng nhau đi, nếu làm chuyện này xong, bệ hạ không chừng còn có thể ca ngợi người đấy”.
Tiêu Huyền Sách lập tức cảnh giác, kinh nghiệm nói cho hắn ta biết mỗi khi Triệu Tĩnh lộ ra biểu cảm tươi cười này, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
“Ngươi sẽ không lừa ta chứ?”
Triệu Tĩnh: “Làm sao có thể chứ, chúng ta là huynh đệ tốt mà! Lời này nói ra đúng thật sự khiến người ta tổn thương”.
“Vậy ngươi trả lại hai ngàn lượng kia cho ta trước”.
“Huynh đệ nói t người ra ngoài cung chơi”.
iần chỉ ảnh hưởng đến tình cảm thôi! Đi, đi nào, ta dẫn
Binh mã tưi
Tên đầy đủ là Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhiệm vụ tuần tra bắt cướp, xử lý các loại chuyện liên quan đến mương rãnh, đường phố và tù phạm, hoả hoạn, tương đương với cục công an của kinh thành.
Triệu Tĩnh dẫn Tiêu Huyền Sách đi tới nha môn, sau khi đưa thủ lệnh ra thì rất nhanh đã gặp được tổng chỉ huy sứ Lưu Kiên An.
Vừa nghe thấy hai người đến, ánh mắt của Lưu Kiên An đột nhiên như thể đang nhìn hai tên điên, lại xác nhận lại lần nữa: “Điện hạ, Triệu đại nhân, hai vị nói là muốn xử lý sạch sẽ uế vật ở ngoại thành, còn phải cấm dân chúng bài tiết bừa bãi?”
“Không sai”. Triệu Tĩnh gật đầu.
Lưu Kiên An cười khổ một tiếng: “Ngài biết ngài đang nói cái gì không? Việc này nếu có thể làm được ta đã sớm làm rồi, còn cần phải chờ các ngài sao?”
“Cái này có gì khó khăn sao?”, Tiêu Huyền Sách có chút khó hiểu. Lưu Kiên An vội vàng để cho hai người ngồi xuống rồi giải thích: “Điện hạ ngài đây là có điều chưa biết, năm ngoái ta đã muốn xử lý hiện trạng của ngoại thành rồi, đã đưa ra một bộ điều lệnh cấm bách tính tự ý đổ uế vật, kết quả suýt chút nữa là có đánh nhau”.
“Loại chuyện này dân chúng đã sớm hình thành thói quen, ngươi nhất phải thay đổi thói quen của bọn họ, bọn họ có thể liều mạng với ngài! Bởi vì bọn họ cảm thấy đây là chuyện kinh thiên động địa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại . vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!