“Tốt”.
Phong Thần cười nhẹ rồi gật đầu một cái.
“Đại ca. Ngươi quả thật biết làm khó người khác”.
“Cứ cho là như vậy đi”.
Cả hai bước chân qua khỏi vách tường ngăn cách tiến vào khu vực đệ tử nội môn, nơi mà Nhẩn Thục Viêm tu luyện cùng làm việc.
“Ta dẫn ngươi đi tới phòng của ta trước”.
Cả hai nhanh chóng đi về phía góc bên kia. Nơi này trải dài một khoảng dài những căn phòng cấp bốn với diện tích không quá lớn, chỉ khoảng m vuông mà thôi. Dọc trên đường đi cả hai đều rất thu hút ánh nhìn của tất cả những đệ tử nơi này.
Môn phái này số lượng đệ tử rất đồng đều, nam nhân chỉ chiếm số lượng lớn hơn một chút mà thôi, số lượng nữ đệ tử tại đây không phải là số ít. Chí ít thực lực rất ngang bằng không chênh lệch nhau quá nhiều. Toàn bộ đệ tử nội môn đều là phong hào Đấu Vỏ mà thôi, nói tới Đấu Sư cảnh thì ít tới mức đáng kinh ngạc. Gần đệ tử nhưng cũng chỉ có một vài người mà thôi.
Chưa kể, việc tu luyện thiếu kém về võ kỷ giữa những đệ tử có tố chất cùng đệ tử bình thường có khoảng cách rất lớn. Việc đại số đệ tử chỉ là người không thuộc tầng lớp tầm trung cùng tầng thấp mà thôi, nên việc được ưu ái hơn là không thể. Việc này đều là đại đa số tại những môn phái khác, không kể riêng gì ở nơi này.
“Nhìn kìa, người đi cùng sư huynh. Thật soái”.
Có một nhóm nữ đệ tử tụ tập ở phía trước quay qua nhìn về phía hai người đi tới. Bên trong một vị nữ tử nhìn thấy liền thốt lên.
“Quả thật, nhanh đi tới chào hỏi”.
“Sư huynh vừa làm nhiệm vụ trở về”.
Không chỉ có như vậy, hắn dường như ở trong môn phái rất có tiếng nói, đi tới đâu cũng được các đệ tử khác xem trọng cùng tôn là sư huynh.
Hắn bước chân không có dấu hiệu dừng lại nhưng sau khi nghe được liền nhanh chóng quay qua gật đầu một cái cùng một nụ cười nhẹ.
Đi thêm được gần bước chân liền chạm mặt với một nhóm nữ đê tử đang hướng tới. Diện một bộ trang phục màu trắng tinh khiết ở bên trong cùng một ta áo dài mỏng màu lam nhạt ở bên ngoài, mái tóc dài mềm mượt được thắt gọn ở bên trên rất gọn gàng cùng thả suôn dài xuống như thác.
“Sư huynh mệt mỏi”.
Giống như thường lệ, những đệ tử này đã quá quen thuộc với việc chào hỏi hắn những lúc đi làm nhiệm vụ cùng tu luyện thường ngày.
“Không biết vị sư huynh này là?”.
Tâm điểm chú ý lần này lại khác hoàn toàn, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào vị nam nhân với mái tóc trắng tinh dài được thả xuống cùng một nút thắt ở chinh giữa, mái tóc dài chạm tới thắt lưng. Ánh mắt xanh màu lam ngọc rất tinh tế, gương mặt điển trai không thể tìm được khuyết điểm. Trên người khoác một bộ trang phục màu trắng tinh với ống tay dài rộng trông không khác gì một vị tiên nhân. Làn da trắng mịn cùng gương mặt băng lãnh ngày càng tô điểm thêm.
“Tiểu Hồng sư muội. vị này là bằng hữu của ta từ phương xa mới tới. Tên gọi Phong Thần”.
“Hóa ra là Phong Thần sư huynh, thất lễ”.
Chúng nữ đê tử đồng thanh một cách rất đều đặn, hai tay chắp ra phía trước cùng dáng người hơi khom về phía trước trông rất trang trọng.
Trái lại, Phong Thần lại kiệm lời một cách đáng kinh ngạc, chỉ nở ra một nụ cười nhẹ cùng gật đầu một cái mà thôi.
Chào nhau xong, cả hai tiếp tục tiến về phía trước. Bỏ lại đằng sau những người khác ngước nhìn.
Chúng nữ đệ tử dường như say như điếu đổ, gương mặt hồng hào nhìn theo hướng đi của hai người. Mặc dù không giao tiếp lại làm cho Phong Thần được chú ý hơn thế nhiều.
“Người nam nhân này thật lạnh lùng. Nhưng ta thích”.
Vị tên Tiểu Hồng bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc rồi nói, thanh âm nhẹ nhàng quyến rũ. Dứt lời, nàng ta chỉ cười lên một cái khó hiểu.
Khi về đến gian phòng. Nhẩn Thục Viêm thở dài một cái rồi nói.
“Đại ca. Ngươi quả thật rất thu hút. Chúng nữ đệ tử đều bị ngươi hút hồn, bất công quá đi”.
Hắn dường như có chút chán nản, từ trước tới nay hắn đã xây dựng được mối quan hệ đồng môn rất tốt những vẫn chưa được chào đón kiểu như vậy, chẳng khác gì lót đường cho Phong Thần.
“Như vậy sao?”.
Trái lại, dường như Phong Thần không có một chút cảm giác, hắn trả lời rất thản nhiên.
Nhưng như vậy lại càng khiến Nhẩn Thục Viêm càng thêm chán nản. Dù như vậy nhưng hắn chẳng thể làm gì khác.
“Tại đây, ngươi quả thật rất được chào đón?”.
“Hắc hắc. Đại ca. Nói thật, ta là người rất có máu mặt, tại nội môn đệ tử mặc dù ta thực lực có hạn nhưng lời nói rất có trọng lượng”.
“Thật sự. Có phải do gia gia của ngươi mới được như vậy?”.
“Ngươi quả thật đá xoáy ta sao?”.
Nghe Phong Thần nói như vậy khiến hắn có chút giật mình, suy ngẫm một lúc hắn liền phản bác. Nhưng trong lòng hắn rất hiểu về việc này. Việc gia gia hắn làm trưởng lảo trong môn phái đã làm tên tuổi hắn được đẩy lên một cách đáng kinh ngạc.
“Ngươi tạm thời ở đây, ta ra ngoài dặn dò một chút”.
Dứt lời, hắn nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, Phong Thần hướng ánh mắt quan sát xung quanh một vòng liền cảm nhận được nơi này linh khí có chút cao hơn những gian phòng còn lại. Có lẽ lời hắn nói là đúng.
Diện tích tương đối lớn, khoảng chừng gần m vuông với hai gian phòng, một phòng ngủ cùng một phòng khách được bố tí rất ngăn nắp. Bên ngoài đặt một bộ bàn ghế được làm từ một loại gỗ khá là quý, nó toát ra một mùi hương khiến người ta rất thoải mái.
Đặt bàn tay lên trên vuốt nhẹ một cái liền cảm nhận được độ trơn mịn của nó rất tốt.
Cứ nghĩ tên Nhẩn Thục Viêm này rất bày biện nhưng gian phòng hắn lại rất ngăn nắp, đồ đạc không quá nhiều chỉ là những thứ cần thiết cho một người tu luyện mà thôi.
phút sau. Nhẩn Thục Viêm mới quay trở lại.
“Đại ca. Ta dẩn ngươi tới phòng ăn. Mọi thứ chuẩn bị xong rồi”.
Phong Thần nghe thấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi bước đi theo.
Khoảng cách không quá xa, chỉ khoảng gần m là tới nơi. Tiến vào bên trong mới cảm nhận được nơi này rộng lớn tới mức nào, nơi này có thể chứa được toàn bộ đệ tử nội môn ngồi nghĩ. Chưa hết, còn được bố trí từng lối đi gần m nên việc đi lại rất thận lợi.
Thời gian bên ngoài cũng không còn sớm nên toàn bộ đều đã tập trung tại nơi này.
Cả hai tiến vào liền nhận thấy toàn bộ đều bị ngồi kín hết chổ, chí phía xa kia trong góc có một cái bàn không quá lớn, chỉ đủ cho bốn người ngồi bốn góc mà thôi.
“Qua góc bên kia có chổ ngồi”.
Nhẩn Thục Viêm quan sát xung quanh liền nhìn về phía cuối góc, nhận thấy còn chổ trống liền nói.
“Sư huynh, thật trùng hợp, hay là ta cùng ngồi chung một bàn”.
Cả hai đi về phía trong góc, nơi mà còn chừa lại một bàn duy nhất. Cả hai vừa mới tới gần liền có một thanh âm từ phía sau lưng truyền lại.
Không ai khác ngoài nàng ta Tiểu Hồng, đi bên cạnh còn có một vị nữ tử khác, cả hai như hoàn toàn khác biệt nhau về tính cách. Một người thì rất năng động còn một người khác lại rất rụt rè.
“Được”.
Nhẩn Thục Viêm dường như không thể từ chối. Lúc này chỉ còn lại bốn người bọn họ mà thôi, chắc có lẽ đây là có ngưới sắp xếp đợi sẵn như vậy.
Nàng ta nhận được câu trả lời liền nở ra nụ cười vui vẻ nhanh chóng ngồi xuống. Những người còn lại cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Phong Thần ngồi đối diện nàng ta nên có thể nhìn thấy rõ ràng từng nét trên gương mặt. Mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng có thể xem như là một vị mỹ nử trong môn phái này.
Ngay từ lúc ngồi xuống, hắn đã nhanh chóng nhắm chằm hai mắt, để lại sự khó hiểu của những người còn lại.
“Các vị sư huynh sư tỷ. Mọi người gọi món gì?”.
Rất nhanh, từ phía xa đi đến một vị đệ tử với bộ trang phục phụ bếp đi tới hỏi thăm.
“Cho ta bốn phần ngon nhất cùng hai dĩa thịt kèm theo hai vò rượu lớn”.
- -----------------
Ps: Lần đầu tiên mức lượt đọc vượt quá . Có thể xem là một thành công đầu tiên a.
Đa tạ các đh...