“Đại ca. Ta sai, là ta sai… Tha cho ta”.
Nhìn thấy thanh phi dao kia đang bay lơ lửng phía trước mặt, hắn thần sắc hoàn toàn rơi xuống. Không còn một chút gì gọi là khí chất của một vị tu chân giả. Hai chân hắn quỳ chặt trên nền đất cùng thân người đều khom về phía trước cầu xin.
“Ồ. Ngươi sai cái gi?”.
Phong Thần chửng lại một chút rồi hỏi ngược lại.
“Ta ngu muội, không biết núi cao, một con khỉ mà cứ thích trèo cao khoe khoang”.
Hắn như bình tâm lại một chút rồi nhanh chóng trả lời.
“Ngươi thuộc loại khỉ nào?”.
“Ta… ta”.
“Không trả lời được sao”.
Ring rinh!
Thanh âm phi dao lại một lần nữa rung lên, nó phát ra thanh âm tê minh rất chói tai, đang chuẩn bị lao về phía trước.
“Ta trả lời, ta trả lời”.
“Ta là khỉ đầu chó”.
“Nhận lỗi như vậy là được ta bỏ qua sao? Nực cười”.
Phong Thần hừ lạnh một cái rồi đưa tay lên cao chuẩn bị.
“Đại ca ca. Chỉ cần tha cho ta, chỉ cần ngươi nói gì ta đều nghe theo”.
“Ngươi không có một cái lợi ích nào có lợi với ta”.
“Ta đưa ngươi tiến vào rồi đi tới động thiên, nó nằm hướng Đông Bắc môn phái, nơi bao quanh bởi rất nhiều Hồn Thú, ở đó chắc chắn có đồ tốt”.
Động Thiên!
Lần đầu tiên Phong Thần nghe thấy, động thiên là nơi mà cái đại môn phái tu luyện dành ra toàn bộ của cải đổ dồn vào trong đó, xem nó như nguồi cội môn phái. Nơi đó không khác gì một cái mỏ vàng tu luyện, linh khí dày đặc cùng nhiều loại thứ tốt, chưa kể, nếu vận khí tốt còn có thể tìm được một vài cây tiên dược hay những loại tinh thạch tuyệt phẩm bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
Nơi này còn có Hồn Thú sinh sống!
“Ngươi nghĩ ta có thể tin tưởng ngươi sao?”.
“Chỉ là một tên đệ tử nội môn hạng bét mà cũng có thể đi vào hay sao?”.
Suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi tới, nếu hắn ta nói là thật thì để đi vào chẳng phải cần một thứ bậc cao trong môn phái, thậm chí đệ tử thân truyền hay đệ tử thuộc lớp thiên kiêu cũng chưa thể đặt chân tới.
“Gia gia ta là một cái trưởng lảo trong môn phái, rất có chức vị, nên ta có thể trộm lấy lệnh bài thông hành rồi mới đi vào”.
“Quá tốn sức nhưng chưa chắc có thể thành công”.
“Ta không muốn vòng vo như vậy”.
Nhẩn Thục Viêm lo lắng suy nghĩ, chí ít lúc này hắn cũng phải tìm ra được một thứ gì đó có thể khiến Phong Thần thích thú, chỉ cần tiến vào thì thế cục đều nằm trong tay hắn.
“Ta có một bộ võ kỷ Thương Pháp tuyệt phẩm do chính gia gia ta tặng vào sinh nhật năm ngoái, nếu có thể thì ta có thể…”.
“Trong môn phái rất ít người có thể lĩnh ngộ được toàn bộ, ta tu luyện không chuyên tâm nên đến giờ vẫn chưa nắm giữ được một phần cực nhỏ”.
“Ồ. Ngươi có thứ như vậy?”.
Hắn nghe thấy thanh âm Phong Thần như kiểu đang mong đợi liều thở nhẹ ra. Từ trong nhẫn trử vật lấy ra một bọc da thú che phủ kín, có thể cảm nhận được cái này da thú được lấy ra từ trên cơ thể một loại Hung Thú rất có giá trị. Chắc chắn đồ bên trong cũng không tầm thường.
Hai tay hắn đưa lên từ dưới thấp hướng về phía trước. Phong Thần đưa tay ra nhận lấy.
Mở bịch da thú, hiển hiện bên trong một cuốn mật tịch với tấm bìa có chút lâu đời, có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa một đại võ kỷ đang ngủ nghĩ, chưa được đánh thức.
“Hệ thống. Đánh giá”.
“Đang tiến hành đánh giá…”.
“[Phong Tiên Thương Pháp].
Phẩm chất cực giai, giá trị đạt vạn điểm tích phân.
Mật tịch thương pháp tuyệt kỷ một vị Thương Tiên hơn vạn năm trước, sau khi thất bại trước Thái Sơ Nhân Đế liền bị thất lạc.
Bộ võ kỷ có tổng cộng thức chia làm quyển. Càng về sau uy lực nó càng mạnh cùng càng khó tu luyện.
Thức thứ nhất: Diển Hóa. (Tu luyện thương pháp tới một trình độ nhất định có thể vung thương tạo ra từng cái biến hóa, vạn pháp bất hình).
Thức thứ hai: Thiển Hóa. (Hóa hình thương pháp tới trình độ xuất thần nhập quỷ, thân thể dung nhập vào trong có thể thi triển lại Diển Hóa theo một hướng khác, tối đa có thể tạo thành đường Diển Hóa).
Thức thứ ba: Diệt Hóa Cửu Pháp. (Thi triển thức cuối cùng thuộc Diển Hóa, giúp gia tăng % sát thương, tốc độ đạt tới giới hạn cực tốc tùy thuộc vào thuộc tính, công kích hủy diệt chia làm hướng theo Thiển Hóa công kích).
Thức thứ tư: Lưỡng Nghi Thức. (Dung hòa về tốc độ, sức mạnh, phóng thủ. Tạo một trường lĩnh vực bao quát bán kính gần m, bên trong lĩnh vực bị chi, có thể vô hiệu hóa bất kỳ một công kích trong phạm vi).
Thức thứ năm: Cương Nhu Thức. (Mềm mại uyển chuyển, lấy thủ làm công, hấp thụ toàn bộ công kích rồi phản kích, uy lực tương đương nhận vào).
Thức thứ sáu: Xuyên Tâm. (Tấn công bỏ qua mội loại phòng ngự, khả năng đâm xuyên cực mạnh).
Thức thứ bảy: Diệt Thế Phần Thương. (Đánh xuyên vạn pháp, đứng trước nó mọi thứ giống như tờ giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đâm xuyên).
Thức Thứ tám: Phong Tiên Hộ Thể. (Thân thể được bao bọng bởi hàng trăm thương ảnh, tạo một trường phòng ngự cực kỳ kiên cố, rất khó để đánh vỡ).
Thức Thứ chín: Chân Thương Nghịch Thần. (Thân thể dung nhập hóa thân thành thần thương, gia tăng % sát thương, gặp thần sát thần, gặp tiên giết tiên, gặp ma trảm sát. Vô Pháp Vô Thiên, Thương Thần ngạo nghễ. Hậu quả thi triển cực kỳ nguy hiểm, có thể khiến thần hồn câu diệt, nặng thì vĩnh viển không thể đi vào luân hồi)”.
Toàn bộ thông tin được chuyển vào đại não, Phong Thần như mộng, đứng đờ đẩn một lúc, thần hồn như đang bị dao động như muốn nhảy ra khỏi thân thể. Hắn đứng tại cũng phải gần phút mới có thể định thần.
Nhanh chóng thu vào trong kho đồ. Sắc mặt hắn dần dân trở về như lúc ban đầu.
“Tốt cho một cái thương pháp. Cái này có thể thay ngươi”.
Trong lòng hắn không thể nguôi xuống sự phấn khích, thân thể run lên liên hồi vị sung sướng.
“Đại ca, ngươi có thể tha cho ta được chưa”.
Hắn nhận thấy Phong Thần có vẻ ưng ý liền muốn hỏi nhẹ. Có thể giữ lại hai viên bi là tốt nhất.
“Có thể tha cho ngươi nhưng cũng phải có cái phòng ngừa”.
“Cái gì?”.
Phong Thần ngầm hiểu ý hắn, đâu phải để cái lợi che mất tầm nhìn. Hắn đưa ngón tay điểm nhẹ một cái liền có một vầng đen sắc tử khí tiến vào bên trong cơ thể Nhẩn Thục Viêm.
“Không phải nói tha cho ta sao?”.
Hắn như bị đẩy xuống từ trên vực cao, thanh âm run rẩy sợ hãi.
“Đúng là ta tha cho ngươi nhưng không chắc ngươi lại không đánh lén ta, như vậy là chắc chắn nhất. Khi ta rời đi ta mới hóa giải giúp ngươi. Cũng đừng mong là ai khác có thể hóa giải, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền bùng phát tử khí, lúc đó ngươi có thần, tiên cũng không cứu được”.