Gần canh giờ, quyết đinh tiến tới Cấm khu Lăng mộ trên một đảo trôi nổi giữa biển. Danh số khoảng người cao nhất tương đương đầu Cửu giai cấp Hung Thú, thấp nhất cũng lục giai cấp.
Trực thăng tiếp dẫn băng qua biển đi tới. Ước chừng gần tháng mới có thể đi tới, trên trực thăng người ngưng trọng có, vui đùa có, thờ ơ có. Trong đó có Tây thị đệ tử trực thuộc Tây Tiểu Vũ, đại biểu Tây thị tham gia, nàng trước khi đi nhớ lời gia gia nói Cấm khu là nơi cực kỳ nguy hiểm, khả năng sống sót rất nhỏ nhưng cơ duyên rất lớn, thường phải trả ra đại giới rất lớn. Nàng nắm mắt dưỡng thần không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Phía đối diện đằng xa, đại diện Đạo Tông, Kiếm Tông, Vu Trùng giáo, cùng một số ẩn tông đệ tử khác nhìn lại Tiểu Vũ. Nàng thương sinh tư chất hơn người, xinh đẹp, được cho là người rất lý tưởng. Cũng chẳng trách mấy tên kia nhìn nàng rất thèm thuồng, muốn chiếm đoạt, đáng tiếc nàng không thèm để ý, thực lực được xem nàng nhỉnh hơn một chút, Tiểu Vũ được xem một trong năm thiên tài của Tây thị, cốt linh tuổi sắp đạt tới Đấu Võ cảnh.
Quân đội một trong quân hàm Trung tá thực lực mạnh nhất đạt tới ngưởng Đấu Sư cảnh cốt linh gần chỉ huy. Còn lại các binh sỹ khác cũng tương đương đầu Bát giai, Thất giai Hung Thú nên đa số người khác không dám dị động.
Gần tháng liên tục di chuyển, trực thăng thả dây từ trên cao m xuống đất rồi quay người rời đi.
Triệu tập xung quanh quan sát, không khí hít thở đều cảm thấy rất áp lực, không người dám dị động, một tiếng động lớn có thể dẩn động Hung thú.
Kiểm tra một lúc lâu, cảm thấy xung quanh hoàn toàn không có động tĩnh cũng như có khá nhiều Hung thú lục giai trở xuống.
“Nơi này là cấm khu một trong sao? Quá tệ, không đáng để ta xuất thủ”.
Một tên đệ tử Đạo Tông tự đại nói lớn, tỏ vẻ thất vọng, khinh thường. Xung quanh đám đệ tự ẩn phái đều không nói gì, nở lên nụ cười chế diễu.
“Một đám tự đại?”
Phía xa Tiểu Vũ thở dài, nàng biết nơi này không đơn giản, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả gia gia nói. Cấm khu chưa một ai đi vào đều không biết phía trong bao gồm thứ gì, thậm chí có cả cơ quan, Hung thú, Ma thú, Hồn thú, săn bắt để thu lấy Hồn Tinh phụ trợ tu luyện đối với người tu Tiên môn phái, dùng Hồn Tinh hấp thụ Hồn Hoàn đối với các gia tộc cũng như môn phái. Nàng hiện tại cũng chỉ có Hồn Hoàn còn thiếu một cái hoàn chỉnh Đấu Võ cảnh, Tu Vi mặc dù không thấp nhưng thực lực vẫn quá yếu.
“Toàn bộ dựng trại, sáng mai lên đường”.
Phá đi bầu không khí ngượng ngạo, Tần Phi chỉ huy đội thăm dò quát lớn. Ngay sau khi dứt lời, toàn bộ lấy ra lều dựng, mọi thứ đều dùng chung từ lều ngủ, nhà vệ sinh các thứ. Tiểu Vủ cùng với nử quân nhân trại, dựng trại không quá lâu tầm canh giờ mọi thứ đều đã hoàn thành. Nàng cũng nữ quân nhân trò chuyện rất vui vẻ, không quan tâm tới người khác, hai người chênh lệnh cũng khong lớn lắm khoàng tuổi cốt linh.
Trời tối, người tập trung bên đống lửa trại nấu nướng. Ăn xong tất cả đều làm quen, riêng Tiểu Vũ không quan tâm nhiều lắm. Một hồi lâu không có gì khác biệt, thông tin từ quân đội gửi đến dò xét kết quả. Tần Phi nhìn qua trên mặt ngưng trọng đến cực độ, trên mặt lấm tấm mồ hôi chảy ra.
“Lần này chắc chắn không yên ổn, toàn quân luôn nằm trong tư thế chiến đấu, chia quân canh gác”.
Tần Phi với giọng nặng nề phát ra thanh âm âm trầm đủ để tất cả đều nghe.
“Có chuyện gì sao chỉ huy”.
Phía xa truyền tới một thanh âm khá trầm từ một quân nhân.
“Nhận được kết quả thăm dò mức năng lượng từ tổng bộ, có thể sẽ gặp phải sinh vật Vương cấp thậm chí cao hơn, kết quá điều tra được ít nhất hơn đầu Vương cấp, hơn đầu chuẩn Thánh cấp, đầu Thánh cấp, đầu Hoàng cấp sinh vật. Ngoài ra quân viện trợ đều đang trên đường tới”.
Kết thúc lời nói, toàn bộ trên mặt đều tái xanh một dạng cắt không ra máu. Cái gì gọi là Vương cấp, đầu Vương cấp đâu chỉ sánh ngang đội quân trăm Cửu giai Hung Thú quân số, chưa kể chuẩn Thánh, Thánh Cấp còn Hoàng cấp. Một đầu Hoàng cấp được cho có thể hủy diện cả quốc gia, sức mạnh áp đảo không gì có thể cản. Nhân loại cao nhất cũng chỉ Đấu Sư cảnh có thể so Vương cấp cùng Chuẩn Thánh một dạng lão quái vật.
Không khí yên ắng tới lạ thường, có thể nghe được động tĩnh xung quanh. Đám đệ tử ẩn tông lúc này như chết đi một dạng, không cử động, hơi thở yếu tới mức tựa như ngừng thở. Có kẻ chịu không được trực tiếp ngất đi.
Ta muốn quay về, ta không muốn đi tới nơi này!
Hầu như tất cả đều chung một ý nghĩ. Cấm khu quá đáng sợ, Đại Tông Sư đi vào cũng có thể táng tại bên trong thậm chí không phải, chỉ Đấu Võ cảnh. Toàn bộ đều suy sụp, trừ tất cả quân nhân, họ toàn nằm trong tư thế phòng bị cho tình huống xấu nhất.
Rống Rống!
Tiếng kêu làm toàn bộ hải đảo phải run rẩy phá tan sự yên ắng vốn có. Mấy tên đệ tử ẩn tông chưa từng gặp phải trường hợp, bất dậy bỏ chạy tán loạn dung nhập vào trong đêm tối, xung quanh đám Hung thú tựa như chờ đợi con mồi đi tới.
“Lũ ngu xuẩn, quay lại,… ”.
Phản ứng cực nhanh từ đờ đẩn người tới chưa tới tức hô hấp Tần Phi quay đầu hướng tới đám đệ tử ẩn tông hét lớn. Hắn biết đoàn người đã sai khi chỉ mang chừng ấy người với thực lực kém, chỉ nghĩ tới thám thính mà thôi. Ai ngờ.
“Aaaaaaaaaa… Cứu ta, ta không muốn chết”.
Liên tiếp từng tiếng thất thanh kêu gào thảm thiết trong đêm làm cho nỗi khiếp sợ càng kinh khủng chưa tới hơi thời gian, tên chạy loạn đều bị Hung thú mạt sát. Còn lại Tiểu Vũ cùng người quân nhân gọi ra Võ Hồn, súng ống chuẩn bị chiến đấu.
“Nhanh tiến vào Cấm khu, phía ngoài không an toàn, Cấm khu nguy hiểm có thể tìm được sinh lộ”.
Thanh âm to lớn của Tần Phi như phá màn đêm, người chạy hết tốc lực tiến vào Cấm khu, Cấm khu cửa vào cách đám người khoảng cây số, không quá xa, chạy hết tốc lực tầm canh giờ sẽ tới.
Hồng hộc!
Xoạt xoạt!
Tiếng thở gấp cùng tiếng va chạm bụi rậm xung quanh rất lớn, đám Hung thú xung quanh cảm nhận dao động ồ ạt lao tới đâu chỉ đầu, đầu Hung thú có thể mạt sát toàn bộ. Tiếng thở dốc ngày càng mạnh, đối mặt với tử địa ngay trang giấy dễ dàng bị xé rách. May mắn thay phía ngoài Hung thú đại đa số đều Lục giai trở xuống tốc độ không thể nhanh hơn.
Tần Phi chạy phía sau bám sát bảo vệ, không cho một con Hung thú nào áp sát. Kinh nghiệm chiến đấu của quân nhân không có gì phải bàn cải, khả năng xử lý, sức mạnh đều vượt trội, trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh đã rèn luyện họ không sợ chết.
Hì hục chạy gần canh giờ, phía trước kia như một thông đạo cửa nhỏ chính là cửa vào Cấm khu Lăng mộ dưới lòng đất.
“Nhanh, phía trước có thông đạo các ngươi tiến vào trước, ta chặn chùng lại rồi theo sau”.
Dứt lời Tần Phi phóng ra cự thủ cùng Hồn Hoàn thôi động đến cực điểm liên tục đánh bay Hung thú, Hung thú quá hung hãn tiến tới không ngừng, tựa như không cảm giác một dạng. Quá đáng sợ.
“Đội trưởng”.
“Đi nhanh, ta không giứ được lâu”.
“…”.
Rất nhanh, thông đạo mở ra không khó chỉ cần phá được cấm chế là có thể đi vào. Cấm chế đã tồn tại rất lâu nên suy yếu rất nhiều. Bảy người hợp lực dánh tan sợi cấm chế, không hổ là cấm chế, suy yếu tới cực hạn mà dường như không chịu thương tổn mảy may. Phía ngoài Tần Phi đang hết sức chống trả, trên người hắn dần dần có viết thương, không chí mạng nhưng mang lại cảm giác rất đau đớn.
“Nhanh lên ta không giữ được, ta đạt tới giới hạn”.
Chưa đầy hơi thời gian, một người sắp đột phá Đấu Sư bị Hung thú mài mòn tới thảm bại, không chịu nổi phút.
“Aaaaaaaaaaa”.
Cấm chế không thể phá vở, một quân nhân ra sức tấn công liên tục, ngọc thủ tựa như sắp bị đánh gãy, tiếng rạn xương nghe rất rõ, tiếng thét đau đớn vang lên, đôi ngọc thủ hoàn toàn bị gãy, máu chảy ra tung lên mặt cấm chế tựa như bị mở đi một dạng.
“Đội trưởng nhanh tiến vào, cấm chế phá bỏ”.