Lúc này, đại sư Liên đã đưa Ngao An An đến một quán ăn cổ gần đó.
Chủ tiệm cơm thấy đại sư Liên tới, hai mắt sáng lên: "Đại sư Liên, ngài đến rồi à? Mau, vào trong đi, tôi có chuẩn bị bàn dành riêng cho ngài đấy!"
"Không cần, cứ tìm đại một bàn là được." Đại sư Liên nói, ngữ khí ôn hòa, sau đó tìm một bàn hai người còn trống ngồi xuống.
Chủ quán thấy thế, chỉ có thể nói, "Vậy hôm nay đại sư Liên muốn ăn gì? Còn cô gái này là?"
Cô gái bên người đại sư Liên kia, chà, thật xinh đẹp!
"Đệ tử của tôi." Đại sư Liên nhìn thoáng qua Ngao An An bên cạnh, cuối cùng vẫn nói ra mối quan hệ như vậy.
Mà sau khi nói xong, ông còn quan sát phản ứng của Ngao An An, thấy Ngao An An không có phản ứng gì khác thường, trong lòng nhẹ nhõm.
Nghe vậy, thoạt đầu ông chủ tiệm tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nói với Ngao An An: "Cô gái thật rất có phúc đấy, bao nhiêu người muốn bái đại sư Liên làm sư phụ đều bị cự tuyệt ngoài cửa, vận khí cô thật tốt nha!"
Ngao An An nghe chủ quán ca ngợi, nhìn thoáng qua đại sư Liên.
Đại sư Liên vội vàng cười cười, quả thật là có rất nhiều người, nhưng mà một người ông cũng không nhận, dù sao có được một đệ tử tốt cũng chỉ là thêm một người giúp đỡ việc vặt, còn thu phải đệ tử không tốt vậy thì chính là tai họa, cho nên ông không bao giờ dễ dàng thu nhận ai.
Chính vì vậy mà sau nhiều năm như thế, ông cũng không tìm được người nào thích hợp.
"Được rồi, đem mấy món ngon lên chiêu đãi đệ tử của tôi đi, lấy nhiều hơn bữa ăn thường ngày của tôi vài món." Đại sư Liên vội nói, đỡ cho vị chủ tiệm này lại càng nói càng nhiều.
"Có ngay, hai người chờ một lát." Chủ tiệm không nói gì nữa, nhanh chóng đi xuống, sau đó tự tay bưng lên hai ly nước.
Nhìn thái độ này của ông chủ, Ngao An An nhìn đại sư Liên nói: "Trước kia thầy từng giúp ông ta?"
"À, cứ cho là họ hàng xa đi, muốn sống tốt ở đây hiển nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm xung quanh. Lúc thầy mới khai trương có giúp mọi người xung quanh xem tướng bói chữ, giúp vài người hành xử tốt tránh vài tai họa nhỏ, từ đó cũng giúp lão nhanh chóng vững chân ở đây, đôi khi những người này sẽ giới thiệu người tới đây tìm thầy. Chúng ta làm nghề này, quan hệ giữa người với người rất quan trọng."
Đại sư Liên biết mình với Ngao An An cũng coi như có một chút quan hệ sư đồ trên danh nghĩa, Ngao An An tuy lợi hại nhưng dường như gặp vấn đề trong cách đối nhân xử thế, ông xem như mình đang nhắc nhở một cách tế nhị, đồng thời cũng là thử cô một chút.
"Dạ." Ngao An An tỏ ra hiểu ý, mặc dù không cho là đúng nhưng vẫn chấp nhận ý tốt của đại sư Liên.
Nhìn thái độ của Ngao An An, đại sư Liên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vị này dường như không khó đối phó.
Một lúc sau, đồ ăn bắt đầu được đưa lên.
Ngay khi thức ăn được đặt lên bàn, mùi hương lập tức xông vào mũi.
Trước đó Ngao An An đã ngửi thấy rồi, hơn nữa còn đoán ra mấy món này còn ngon hơn so với cơm hộp cô ăn hôm trước.
Thời điểm gắp miếng đầu tiên, Ngao An An lập tức cảm nhận được mỹ vị ngập tràn trong miệng, vội vàng nuốt xuống, sau đó lập tức ăn thêm miếng thứ hai.
Mặc dù Ngao An An ăn cực kỳ tao nhã, nhưng tốc độ gắp thức ăn của cô lại vô cùng nhanh.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đồ ăn trên bàn đều đã được ăn hết.
Đại sư Liên nhìn đến trợn mắt há mồm.
Đúng lúc này chủ tiệm tranh thủ tới tìm đại sư Liên liền thấy được mâm trên bàn đều trống không, liền trêu chọc mà nói: "Đại sư Liên, hôm nay ăn uống không tồi nha! Có muốn gọi thêm vài món nữa không?"
"Có." Ngao An An lập tức nói.
"Được, đồ ăn đến ngay đây." Ông chủ nhìn dáng người mảnh khảnh của Ngao An An rồi khẽ nói với đại sư Liên: "Ngài cũng đừng có ăn một mình mà quên đệ tử đấy!"
Đại sư Liên: "..."
...Ông rất oan nha! Người không được ăn no chính là ông mà!!!
Tuy rằng đại sư Liên vì Ngao An An mà chịu oan uổng một phen nhưng sau khi ăn cơm xong, đại sư Liên gần như đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn đối với Ngao An An.
Ít nhất hình ảnh "kẻ tham ăn" này khiến Ngao An An có thêm một chút... cảm giác giống con người.
Cùng với ánh sáng công đức mà trước đây ông nhìn thấy trên người Ngao An An, ông có thể khẳng định rằng Ngao An An tuyệt đối không phải người xấu.
Còn có phải người tốt hay không?
Ôi ôi ôi... Cái suy nghĩ này ông càng không dám nghĩ nữa.
Một lúc sau, cả hai cùng nhau về đến nhà của đại sư Liên.
Hương nhang mà bọn họ để lại trước đó còn chưa cháy hết, quỷ Đao Lao vẫn tiếp tục hưởng thụ "mỹ vị" này, mỗi lần hút một ngụm, dường như làn da của hắn lại càng xanh thêm.
Đại sư Liên nhìn cảnh này, chỉ biết nắm thật chặt quần áo trên người, ông có chút bóng ma tâm lý đối với quỷ Đao Lao trước mắt này.
Trước đó còn có vị lão đại lớn hơn là Ngao An An, tất cả lực chú ý của ông đều đặt ở trên người Ngao An An, hiện tại ông cảm thấy Ngao An An đã không còn nguy hiểm như trước nữa, lực chú ý ngay lập tức đặt ở trên người quỷ Đao Lao.
Ngay lúc đại sư Liên đang suy nghĩ, ánh mắt của ông tựa hồ đã khiến quỷ Đao Lao chú ý, ngay sau đó, quỷ Đao Lao Quỷ trực tiếp nhìn thẳng về phía ông, rồi cười.
Nụ cười này, khiến trái tim của đại sư Liên đập lên như nai con chạy loạn.
Không phải vì vui vẻ, mà là bị dọa.
Nụ cười này... Thật sự khủng khiếp quá đi!
So với quỷ Đao Lao, hiển nhiên người vốn có bộ dáng tuyệt mỹ như Ngao An An ở trong mắt đại sư Liên càng giống như tiên nữ giáng trần vậy.
Hai tay nắm chặt, đại sư Liên nhanh chóng dời tầm mắt của mình sang Ngao An An bên cạnh, "Vậy giờ chúng ta tiếp tục nói nốt chuyện vừa rồi chưa nói xong chứ?"
"Ừ, tiếp tục." Ngao An An khẽ gật đầu.
Sau đó, đại sư Liên tiếp tục nói đến Bách quỷ đồ mà trước lúc ăn cơm chưa kịp nói.
Chậm rãi nói, cảm giác sợ hãi cũng đỡ đi một chút.
___________oo___________
Cập nhật ngày // tại Việt Nam Overnight
Editor: Linh hi
Beta: kimnana