Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===oo===
Khách đã đến đủ, nhân vật chính của bữa tiệc cũng nên xuất hiện. Trịnh lão gia tử chống gậy từ trong nhà đi ra, bên cạnh là đại quản gia đang đỡ một tay còn lại của ông.
Trịnh lão gia tử thân đã có tuổi, tuy trước kia là Chiến sĩ đỉnh cấp, nhưng nhiệm vụ khiến đứa con trai duy nhất một đi không trở về ấy ông cũng tham gia. Ông không cứu được con trai đến bản thân còn bị trọng thương, cơ giáp chuyên thuộc biến thành sắt vụn không thể sửa được nữa. Thời điểm trở về toàn thân Trịnh lão đầy máu trong cơ giáp bị hỏng không biết trôi dạt từ đâu đến được quân trinh sát tìm thấy khi đang tuần tra ngoài rìa tinh hệ.
Thời điểm Trịnh lão tỉnh lại thì luôn miệng phải đi tìm con trai, các bác sĩ cố gắng lắm mới kiềm chế ông lại được, đợi đến khi Trịnh lão bình tĩnh lại mới tiếc nuối nói rằng tinh thần lực của ông đã tổn hại nặng nề, cấp bậc Chiến Sĩ không thể tăng tiến nữa, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi, nếu không có phương án giải quyết ngay, có lẽ chẳng bao lâu nữa Trịnh lão gia tử chỉ có thể làm người bình thường. Vừa mất con trai còn bị thông báo tin động trời như vậy đối với Trịnh lão là cú sốc quá lớn. Nếu không phải nghĩ đến hai đứa cháu và trách nhiệm gánh vác Trịnh gia, có khi Trịnh lão sớm đã nhắm mắt đi theo con trai.
Tuy rằng sau đó các bác sĩ đã trăm phương ngàn cách cuối cùng cũng tìm ra phương thuốc giúp cho tình trạng của Trịnh lão, nhưng nó chỉ trị được ngọn không trị được gốc. Loại thuốc này có tác dụng kìm hãm dấu hiệu năng lực thụt lùi của Trịnh lão, nhưng không thể chữa khỏi tinh thần lực tổn hại của ông. Đến khi Trịnh lão nhận được thuốc thì thực lực của ông đã thụt xuống thành Chiến Sĩ trung cấp. Vốn với tình hình như vậy Trịnh gia sớm nên bị các gia tộc khác không vừa mắt thôn tính từ lâu. Nhưng tất cả là nhờ có Tần thương tướng đứng ra bảo vệ chu toàn. Nguyên nhân đương nhiên là vì con cháu Trịnh gia từng cứu con trai ông một mạng. Tần thượng tướng trước nay không thích nợ ân tình bất kì ai, thấy Trịnh gia gặp khó khăn nên thuận lý thành chương giúp đỡ, những người có ý đồ nhăm nhe liền cụp đuôi sói lại.
Cũng may sau này Trịnh gia xuất hiệt một thiên tài được Viện quân giáo tuyển vào lớp trọng điểm là Trịnh Hâm, hơn nữa cô còn có quan hệ tốt với Tần Liệt, bản than Trịnh lão tuy thực lực thụt lùi nhưng vẫn là lão hồ ly, năng lực làm gia chủ bao năm không phải trưng cho đẹp, là gia tộc đứng thứ ba trong bảng tài phú, cũng hỗ trợ rất nhiều trong lĩnh vực nghiên cứu của Liên bang và Đế quốc, lúc này không cần đến Tần thượng tướng bảo vệ cũng chẳng có kẻ nào ngu ngốc đi đối đầu Trịnh gia.
Trịnh Hâm nhìn thấy Trịnh lão thì mỉm cười xin lỗi Tần phu nhân và Tần Liệt nói rằng muốn ra bồi gia gia một chút. Tần phu nhân ôn hoà nói không sao, còn khen Trịnh Hâm thật hiếu thảo biết nghĩ cho gia gia, xong lại cảm thán nếu làm dâu nhà ai thì nhà đấy có phúc. Thời điểm bà thốt ra câu này còn khẽ liếc Tần Liệt một chút, thế mà hắn làm như chẳng liên quan đến mình, tròng mắt đảo qua một cái như muốn tìm bóng hình của ai đấy.
Trịnh Hâm bị Tần phu nhân khen như vậy cũng đỏ hết cả mặt, thẹn thùng trông chờ nhìn về phía Tần Liệt. Nhưng đối phương ngoài lúc ở cổng chào hỏi một lần thì chẳng nhìn đến cô nữa. Trịnh Hâm hơi thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười dịu dàng cúi đầu một cái rồi đi về phía Trịnh lão.
Trịnh lão từ xa đã nhìn thấy cháu gái đang đứng cùng người Tần gia. Thực tế ông cũng cho rằng Trịnh Hâm gả vào Tần gia là tốt nhất. Nhưng thằng nhóc Tần Liệt chẳng hiểu phong tình gì cả, cháu gái mình hết lòng như vậy mà nó chẳng biểu hiện thân mật đến một lần. Nhưng không vấn đề, Trịnh lão cũng tính đến khi hai đứa đủ tuổi sẽ đích thân đến Tần gia bàn chuyện chung thân đại sự, hẳn bên Tần gia cũng không phản đối.
“Gia gia, Hâm nhi đến bồi ngài.” Trịnh Hâm đi tới bên Trịnh lão, thay quản gia đỡ ông đi lên bục trung tâm. Trịnh lão từ ái xoa đầu cô, sau khi hai người đứng trên bục liền có người đem thiết bị khuếch âm đến. Thiết bị này có tác dụng như micro và loa, nhưng nhỏ gọn và nhiều tính năng hơn nhiều. Trịnh Hâm là người tiếp nhận thiết bị, hôm nay cô là người thay Trịnh lão chủ trì bữa tiệc. Vốn công việc này nên để cho gia chủ tương lai đảm nhiệm, nhưng cái “gia chủ tương lai” kia đang bị nhốt trong phòng không ra được, quan trọng hơn nếu để hắn đảm nhiệm bữa tiệc sẽ loạn lên mất, nên công việc này rơi vào tay Trịnh Hâm.
“Hôm nay đối với Trịnh gia là một ngày vui, cảm ơn các vị đã không quản bận rộn mà có mặt ở đây, cùng chung vui với chúng tôi.” Trịnh Hâm ưu nhã cúi người trước toàn thể khách nhân, sau đó quay sang nói với Trịnh lão “Nhân đây con cũng thay mặt toàn bộ con cháu Trịnh gia chúc thọ gia gia. Chúc gia gia luôn luôn khoẻ mạnh, vạn sự như ý.”
“Hảo. Nhận cát ngôn của con.” Trịnh lão hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Trịnh Hâm. Cũng may ông còn có đứa cháu gái ngoan ngoãn tài giỏi như vậy, nuôi nó khôn lớn cũng không hổ thẹn với con trai.
Thực tế xuất thân của Trịnh Hâm nói ra có chút xấu hổ. Vũ Hân là người hầu của Trịnh gia. Bà ta ngưỡng mộ Trịnh phụ đã lâu, nhưng Vũ Hân biết thân phận mình không sánh được với Trịnh mẫu xuất thân quý tộc, hơn nữa tình cảm hai người còn khăng khít như vậy. Mang theo sự không can tâm này Vũ Hân nhân ngày Trịnh mẫu về nhà mẹ đẻ mà Trịnh phụ không đi cùng, lén dùng thuốc với Trịnh phụ khiến ông lên giường cùng mình. Trịnh mẫu biết được thì vô cùng giận dữ, hận không thể lập tức đập chết ả tiện nhân này. Nhưng lúc này Vũ Hân đã mang bầu Trịnh Hâm, Trịnh lão không cho Trịnh mẫu trị tội bà, có làm gì cũng phải đợi đứa nhỏ sinh ra đã.
Vũ Hinh sau khi sinh ra Trịnh Hâm thì êm thấm rời đi. Vũ Hinh trong quá trình mang thai đe doạ nếu không cho bà một khoản tiền lớn và để bà yên ổn rời đi thì bà sẽ lập tức bóp chết đứa con trong bụng ngay khi nó được đẻ ra. Trịnh gia dù tức nhưng lại không nỡ hại đứa bé trong bụng. Trịnh gia mỗi thế hệ đều là độc đinh, làm thế nào cũng không thể đẻ ra đứa thứ hai. Trịnh lão vốn đã thất vọng với thể chất phế vật của Trịnh Thành Hi, nên càng kì vọng vào đứa nhỏ trong bụng Vũ Hinh. Phu phụ Trịnh gia dù không muốn nhưng nghĩ tới tình trạng con trai mình nên đành cam chịu
Sau cùng Trịnh Hâm sinh ra không phụ sự kì vọng của Trịnh lão, chỉ tiếc rằng cô không phải là con trai. Trịnh Hâm từ khi sinh ra luôn ở bên cạnh Trịnh lão, vì Trịnh phụ và Trịnh mẫu không thích cô.
Một đứa nhỏ vốn cha không thương mẹ không cần, nhưng bù lại có thiên phú tốt đến bất ngờ, Trịnh phụ dù áy náy Trịnh mẫu nhưng càng ngày càng vừa mắt đứa con gái này.
Sau cùng phu phụ Trịnh gia lần lượt ra đi, Trịnh lão chỉ còn mỗi Trịnh Hâm có thể trông chờ vào. Nếu không phải gia huấn Trịnh gia không được phép thay đổi, Trịnh lão đã sớm huấn luyện Trịnh Hâm thành gia chủ tiếp theo.
Bữa tiệc sau lời khai mạc của Trịnh Hâm cũng đã bắt đầu, Trịnh lão lấy lí do sức khỏe không tốt nên đã rời đi luôn, để việc chủ trì tiếp tục giao cho Trịnh Hâm và đại quản gia.
Trịnh Hâm lần lượt đi bồi chuyện cùng các đại diện gia tộc trong Trung Ương Tinh có mặt ngày hôm nay. Phong thái của cô vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển, nói chuyện lại càng từ tốn khách sáo, cho dù là người không ưa cô cũng không thể phủ nhận người con gái này có tư thế rất giống một gia chủ, chỉ tiếc cô lại được sinh ra ở Trịnh gia.
Đến lúc Trịnh Hâm trở lại chỗ người Tần gia đứng thì phát hiện mấy người cô không hề ưa tí nào. Một người trong đó là Mạnh Dật Hiên. Mạnh Dật Hiên là người đại diện Mạnh gia đến chúc thọ, vừa đến đã lập tức đưa quà cho người hầu rồi đi tìm người bạn chí cốt của mình. Cái kiểu bất cần đời dù xuất hiện ở hoàn cảnh nào của Mạnh Dật Hiên thật là phá hoại vẻ ngoài chỉn chu của hắn ngày hôm nay. Mạnh Dật Hiên rất hiếm khi mặc chính trang, nhưng trong những sự kiện quan trọng hắn không thể không mặc. Một tên con trai mặc âu phục lại còn đẹp trai sẵn vốn nên có phong thái đĩnh đạc trưởng thành nhưng bị Mạnh Dật Hiên biến thành một tên lưu manh giả nghiêm túc.
Người còn lại là người cô khiến cô còn ghét hơn cả Trịnh Thành Hi – Ninh Duật.
Ngươi ta nói tình địch gặp nhau liền đỏ mắt. Cô và Ninh Duật cũng như vậy. Cả hai đều thích Tần Liệt, càng mong chiếm được tâm của đối phương. Nhưng cô may mắn hơn Ninh Duật, ít nhất ra Tần Liệt còn cho phép cô ở bên cạnh, chứ như Ninh Duật muốn lân la kiếm cớ cũng không được. Cũng bởi thế Ninh Duật càng ghét càng đố kị cô hơn.
Nhìn Ninh Duật giả lả xum xoe bên Tần phu nhân Trịnh Hâm trông mà chướng mắt. Cậu ta không cảm thấy Tần phu nhân ứng đối rất lãnh đạm hay sao, Tần Liệt càng không nhìn đến, hắn đang đứng nghe Mạnh Dật Hiên lải nhải, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không, tần suất khí lạnh chống kẻ lạ tiến gần chưa từng giảm bớt.
Ngoài Ninh Duật còn có anh trai của cậu ta Ninh Việt. Nói thật Trịnh Hâm không muốn tiếp xúc với con người này chút nào. Ninh Việt cho cô cảm giác còn nguy cơ hơn cả Ninh Duật, ngoài mặt anh ta ôn hoà nhã nhặn đối đãi ngươi, nhưng ai biết một lúc nào đấy ngay khi ngươi không phòng bị quay lung đi bị hắn đâm một đao. Ninh Duật xem ra vẫn còn phải học hỏi anh trai mình nhiều.
“Dì Tần, Tần ca, Mạnh ca, còn cả hai vị Ninh thiếu nữa, mọi người đều ở đây sao?” Tuy có người mình không thích ở đây, nhưng thân là chủ nhà Trịnh Hâm không thể hạ phong độ được, bởi vậy vẫn tiếp tục đi tới, còn mỉm cười bắt chuyện với họ.
“Ồ, là Tiểu Hâm Hâm à?” Người đáp lại cô đầu tiên vậy mà là Mạnh Dật Hiên “Tôi cũng đang định cô đây. Anh trai cô đâu rồi? Sao tôi không thấy cậu ta vậy?”
Mạnh Dật Hiên mang tâm lý hóng hớt đi đến Trịnh gia, vậy mà không thấy Trịnh Thành Hi xuất hiện nên không thú vị tí nào, còn hải đụng mặt hai tên đáng ghét nhà Ninh gia, nếu không phải có Tần Liệt ở đây hắn đã sớm đi về rồi.
“Đại ca sao?” Trịnh Hâm cười gượng nhưng vẫn trả lời “Ngày mai là kì thi tuyển rồi nên anh ấy muốn tranh thủ thêm thời gian ôn tập, buổi tối mới xuống ăn bữa cơm gia đình.”
“Cô đang nói về anh trai cô đấy hả?” Mạnh Dật Hiên như nghe thấy chuyện tiếu lâm ha hả cười lớn, làm kinh động không ít người gần đó “Cái dạng người anh trai cô Trung Ương Tinh có ai mà không biết, còn nói vì tranh thủ ôn tập nên không xuất hiện, bổn thiếu không cho là như vậy. Thế nào, có phải sợ cậu ta gây hoạ nên vẫn nhốt trong phòng không?”
~~~~~~~~~
Tử Y: Chương ngày hôm nay đến đây thôi == À hình nhưng có mấy chương Y viết nhầm tên Mạnh Dật Hiên thành Mạnh Dật Nhiên, nếu ai phải hiện ở đâu thì comment báo Y sửa nhé T^T