Tịch Thành hứng thú cười ra tiếng, xoay người trở về Tương Dương.
Cô quả thực không ngờ đang yên đang lành lại lòi ra chuyện Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu đột kích Tiêu Lãnh.
Trên thực tế, không chỉ Tiêu Lãnh, trên đường về cô cũng đã hỏi qua rất nhiều người, Tàn Dạ, Thương Thiên, Hàn Nha, Long Ẩn, Hữu Khuyết, Bất Khí, Hoa Tưởng Dung, Vũ Khuynh Thành, Phong Khinh Lưu Vân… đều gặp phải ám sát.
Cô không biết có phải chỉ những người này bị tập kích hay không, nếu đúng, cô bắt đầu có chút hoài nghi mục tiêu của họ có phải là cô hay không, bởi vì những người này đều là bạn của cô. Nếu không phải, như vậy sợ là lần này kế hoạch của Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu là rất lớn.
Từ khi trở về từ Kiếm Trủng, độ nhạy cảm của Tịch Thành tăng lên rất nhiều. Cho nên khi người kia tiếp cận đằng sau bụi cây cô liền phát hiện. Trong lòng cô cũng đầy nghi hoặc cho nên vẫn không đả thảo kinh xà. ‘Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn’, Tịch Thành rất muốn biết, trong hồ lô của Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu đến cùng chứa cái gì!
Cuộc sống giang hồ quá mức bình thản, cho nên cô rất hi vọng, hi vọng Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu không làm cho cô thất vọng.
~//~//~//~
Một đường chạy về, Tịch Thành không cảm thấy phong trần mệt mỏi như tưởng tượng, ai bảo cô ngồi xe ngựa đây? Tuy rằng cô rất muốn tận hưởng lạc thú giang hồ, nhưng cũng không cần tự mình cày chân mà chạy vào thời điểm này. Càng đừng nhắc đến tên xui xẻo Tiêu Lãnh còn ngồi chờ cô ở Vân Tiêu trà lâu nữa.
“Tịch Thành, đến Yên Vũ Các ở lầu hai Thịnh Thế Lâu Thai thành Dương Châu.”
Tục ngữ nói đúng, có một số người là không nên nhớ thương, một khi vừa nhớ thương là người đó tìm ngay tới cửa.
Trước đó giây Tịch Thành còn đang suy nghĩ Tiêu Lãnh xui xẻo sẽ mang bản mặt gì, giây sau tin tức của người ta đã đến.
“Không phải ở trà lâu của ông sao? Sao lại chạy sang Thịnh Thế Lâu Thai?” Tịch Thành hỏi, thầm nghĩ mình thật may mắn vì còn đang ở Dương Châu, nếu đã về tới Tương Dương thì không phải là phí công chạy một lần nữa sao?
“Bà cứ đến đây đi đã. Đến rồi nói sau.”
“Được rồi.”
Tịch Thành lắc lắc đầu, quyết định không cần phải so đo nhiều chuyện như vậy, dù sao người nào đó vừa mới bị xử lý một lần, cô cũng không muốn kích thích hắn thêm.
Bởi vì hiện tại Tịch Thành đang ở Dương Châu, cho nên cách Thịnh Thế Lâu Thai không xa lắm.
Nói về Thịnh Thế Lâu Thai, tính chất của nó cũng không mất khác biệt với Vân Tiêu Tửu lâu của Tiêu Lãnh, đều do người chơi yêu thích mà mở ra. Nhưng mà chắc bởi vì chủ Thịnh Thế Lâu Thai là nữ nên đặc biệt chú ý đến trang hoàng thiết kế bên trong. Tuy rằng Tịch Thành chưa đến đó bao giờ nhưng cô cũng được nghe người ta đồn thổi rằng Thịnh Thế Lâu Thai thiết kế rất hoa lệ.
Vân Tiêu tửu lâu trang hoàng thích hợp với giang hồ hiệp sĩ, những người đi đường mệt mỏi dừng chân nghỉ ngơi bởi sự đơn giản lại tự nhiên. Còn Thịnh Thế Lâu Thai, tuy chỉ có hai tầng nhưng mỗi một tầng, mỗi một phòng đều rất xa hoa, tuyệt đối là do người thích phô bày giàu sang thiết kế.
Mà bà chủ Thịnh Thế, nghe nói là người chơi Nhân Dân Tệ, cũng có nhiều tiền như Tịch Thành vậy, nhưng khác Tịch Thành ở chỗ, Thịnh Thế rất thích kiếm tiền. Về phần võ công thì cô ta cũng bình bình mà thôi, nhưng việc buôn bán lại rất suôn sẻ, đây cũng là việc cô ta thấy hứng thú nên cô ta cực kỳ đầu tư vào đây.
Nhưng mà cũng vì Tịch Thành chưa từng đến đó nên cô cũng phải cẩn thận tìm trên bản đồ. Dù sao thành Tương Dương này cũng không nhỏ.
~//~//~//~
Tịch Thành đang miên man suy nghĩ thì có một cỗ sát khí đập vào mặt, bao trùm cả một khu vực lớn. Cô ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy cả đám người ào ào ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Chỉ có một bộ phận nhỏ là có thể đau khổ chống đỡ.
Đối với Tịch Thành mà nói, cỗ sát khí này tuy rằng cường đại nhưng vẫn còn kém xa cô, cộng thêm Nội Lực Dược chèo chống nên cô muốn bảo trì bình thường cũng chẳng phải việc khó gì. Cho nên khi mà đại đa số người đều đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn ngất xỉu bất tỉnh nhân sự thì Tịch Thành vẫn cứ thản nhiên đi tiếp.
Cô giương mắt nhìn lên phía nóc nhà, người phát ra sát khí mặc toàn thân màu đỏ, tóc đỏ, gió thổi vạt váy, tay áo phiêu phiêu, chủy thủ trong tay lóng lánh ánh sáng khát máu. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch cười khinh miệt, ngạo nghễ đứng thẳng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, dường như tất cả những người khác đều là con kiến.
Tịch Thành khóe miệng cũng khẽ nhếch, nhưng cô cũng không có giác ngộ ‘nửa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’. Cô không kiêu ngạo khinh người nhưng cũng sẽ không làm Thánh Mẫu như Hoa Tưởng Dung. Cho nên cô cũng chỉ cười mà thôi, cứ coi là chưa từng có gì xảy ta mà thản nhiên đi qua khu vực bị bao phủ bởi sát khí.
“Hả?” Nữ nhân ở trên nóc nhà lộ ra vẻ mặt tò mò. Cô ta tự biết mình không có khả năng là thiên hạ đệ nhất, nhưng nhiều năm lăn lộn trên giang hồ cô ta cũng ít khi gặp phải địch thủ. Hiện tại ra tay tại thành Dương Châu cũng vì trước đó có người đuổi giết cô ta, hơn nữa cô ta cũng muốn cho người trên thế gian này biết, ở trước mặt cô ta, dù là rồng cũng phải lăn ra nằm!
Nhưng giờ cao thủ mới xuất hiện này lại khiến cho cô ta quan tâm.
Nói thật thì chốn giang hồ coi như là thiên hạ của nam nhân, bản thân người chơi nữ ít hơn nhiều so với nam, là cao thủ thì càng ít hơn nữa, chẳng có được mấy người.
Nếu kể ra, trừ bỏ cô ta thì còn lại là đệ tử Nga Mi Vũ Khuynh Thành, lâu chủ Phượng Hoàng Lâu là Phượng Tiêu Ngâm, xếp thứ chín trong bảng cấp bậc Tịch Thành Điện Hạ, bang chủ Hồng Tụ Chiêu là Hồng Tụ Thanh Mai, kim bài thích khách của Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu là Oán Diêu Dạ, Vân Tiêu Tiên tử Mạc Khinh Hàn, phó bang chủ Cầm Kiếm Sơn Trang là Cô Cầm, Đại sư tỷ phái Võ Đang là Ngưng Trang Thúy Lâu, các chủ Yểm Thúy Các là Hương Yên Thúy. Về phần NPC thì có chưởng môn phái Nga Mi Nhạn Phi Diệt, các chủ Vân Tiêu Các là Vân Cô Hồng, trưởng lão phái Thiên Sơn Nhan Vô Ngọc, cốc chủ Thất Hình Cốc Diêu Phượng Lan, một trong số Thất Diệu Tinh Quân của phái Võ Đang là Trương Miêu Miêu, chưởng môn phu nhân phái Hoa Sơn Bạch Phượng Kiều, ‘âm phong lão phụ’ Mai Thành Phân, ‘ngân sam bà bà’ Liên Thành Vũ, Hoa y tiên tử Lam Phi Tuyết cùng Lãng Biên Tiên của Ma Môn.
Nhìn kỹ xem, tỉ lệ so với nam cao thủ quả thật thấp rất nhiều.
Mà bây giờ người này, đối mặt sát khí cường đại của cô ta lại thờ ơ, thật sự giống như tát vào mặt cô ta.
Đã gợi lên hứng thú thì cô ta tự nhiên không thể để Tịch Thành rời đi như vậy. Cô ta vận khinh công, xoay thanh chủy thủ trong tay đâm thẳng vào giữa lưng Tịch Thành.
Tịch Thành hí mắt, Khinh Tuyết Kiếm liền xuất hiện trong tay, vung một cái, trong nháy mắt trên không trung phiêu phiêu đãng đãng những vệt màu đỏ tươi.
Thú vị! Cô ta đổi chủy thủ sang tay trái, một lần nữa áp sát Tịch Thành, chân dùng sức lao nhanh về phía trước, ý đồ ‘đánh nhanh thắng nhanh’.
“Thuận tay trái?” Tịch Thành lẩm bẩm.
Gặp công kích đã tới, Tịch Thành vận dụng bộ pháp, cước bộ nhẹ nhàng xoay người tránh thoát công kích của đối phương. Sau đó cô cấp tốc chuyển hướng đến sau lưng đối phương, Khinh Tuyết kiếm thuận thế mà đâm tới. Nhưng mà đối phương cũng cảm ứng được phía sau có nguy hiểm, cô ta khom người tránh né, Khinh Tuyết Kiếm chỉ có thẻ xẹt qua bả vai cô ta tạo thành vết thương rất nhỏ.
“Thế nhưng có thể làm ta bị thương?” Cô gái áo đỏ cười tà mị, càng ngày càng thú vị.
“Huyết y tiên tử Tần Tình, mau giao đồ ra đây, bằng không bang chủ biết thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Lúc này một người trong số dùng nội công để chèo chống còn trụ lại thừa dịp Tịch Thành tham gia mà có thời gian tạm nghỉ, vì thế, hắn nhanh chóng tiến đến hét lớn lên.
“Há há!” Tần Tình phủi tay một cái, một đoạn lụa đỏ lấy tốc độ thật nhanh lướt qua bả vai người nói chuyện, vòng một vòng quanh cổ hắn, cô ta khinh thường nói: “Bang chủ nhà các ngươi không buông tha ta? Chỉ bằng năng lực của Phong Khinh Lưu Vân mà đòi làm khó dễ ta sao?”
“Thứ này… Vốn là do… chúng ta đánh BOSS được đến… Cô cứ ngang nhiên… cướp đoạt đi… Khụ khụ…” Người nói chuyện mặt đỏ bừng, bởi vì mảnh lụa đỏ quấn quanh cổ mà không thở được.
“Hừ! Trở về nói cho Phong Khinh Lưu Vân, thứ này Tần Tình ta muốn, nếu có bất mãn thì bảo hắn đến tìm ta, cho rằng Tần Tình ta sợ hắn sao?”
Phong Khinh Lưu Vân? Tịch Thành quay đầu nhìn gã người chơi bị siết cổ đến chết khiếp, mặt mày đăm chiêu.
Không đợi Tịch Thành suy nghĩ quá lâu, gã người chơi kia liền hóa quang mà đi không chút trì hoãn. Tần Tình xoay người, tò mò đánh giá Tịch Thành nói: “Ta rất có hứng thú đối với cô.”
Tịch Thành nhìn người trước mặt, vẻ mặt cô ta đầy cao ngạo, dường như cô chính là món đồ chơi khiến cho cô ta cảm thấy hứng thú vậy, trong lòng Tịch Thành càng thêm chán ghét. Cô không nói thêm gì mà nhẹ nhàng xoay người nhấc chân bước đi, căn bản chả thèm để ý lời nói của Tần Tình, quả thực là một dấu chấm câu cô cũng lười nói.
“Dám không nhìn ta?” Tần Tình cắn răng, nội tâm thập phần bất mãn. Cô ta lăn lộn giang hồ nhiều năm, bị người oán, bị người hận, có người còn muốn lột da róc xương, cũng có người yêu cô ta như si như cuồng, chưa bao giờ gặp một người dám không nhìn cô ta như thế, cứ như cô ta không hề tồn tại vậy. Ở trên giang hồ này nhiều năm như vậy, chẳng sợ nêu tên cô ta ra đều có thể dọa con nít khóc, dựa vào cái gì mà bị một nữ nhân chưa biết tên này coi khinh coi rẻ?
Vì thế cô ta dùng dải lụa đỏ ngăn lại Tịch Thành, người thì nhanh chóng chắn ở trước mặt Tịch Thành cười thâm độc, hỏi: “Không muốn xưng bá giang hồ sao? Hợp tác với ta thì thế nào?”
Tịch Thành cũng không ngừng lại mà lễ độ trả lời cô ta: “Không có hứng thú.”
Trong lòng Tần Tình đặc biệt khó chịu, bàn tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào da thịt sinh đau. Nhưng cô ta cũng không tính toán buông tha như vậy, cô ta vận khinh công bay đến trước mặt Tịch Thành, túm lấy cổ áo Tịch Thành, cương ngạnh bắt buộc Tịch Thành phải dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám coi thường ta?”
Tịch Thành nhẹ nhàng bâng quơ đẩy ra đôi tay đang túm lấy cổ áo mình, trong lòng thì cười nhạo, ngươi là ở đâu chui ra vậy?
Gặp Tịch Thành vẫn một bộ chẳng thèm quan tâm cô ta, Tần Tình cố nén tức giận, mở miệng nói: “Người đời đều cho rằng giang gồ là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân trời sinh nên dựa vào nam nhân. Chẳng lẽ cô không cảm thấy vớ vẩn sao? Những năm tháng mới bước vào giang hồ này, những tiểu nữ tử giống như ta luôn bị đám đàn ông bắt nạt, có cái gì cướp cái đó, không có liền khinh thường, nữ nhân chúng ta có tội tình gì chứ? Hiện nay, cô chẳng lẽ không muốn khiến cho đám đàn ông ngu xuẩn đó nhìn xem, giang hồ này, nữ nhân chúng ta vẫn có thể xưng bá!”
Cô gái này tâm có bệnh sao? Trong lòng Tịch Thành oán thầm, hay là xem tivi nhiều quá nên nhiễm?
Thấy Tịch Thành không nói chuyện, Tần Tình cho rằng Tịch Thành đã có chút dao động nên tiếp tục dẫn dụ: “Cô tiến vào giang hồ này là muốn làm gì chứ? Chính là bị đám đàn ông chó má áp dưới chân sao?”
Tịch Thành nhíu mày, nhớ tới gã NPC thư sinh uống trà uống mãi không xong kia, đột nhiên cô cảm thấy những năm tháng này thật xa xôi.
Lúc trước cô hùng hùng hổ hổ vào trò chơi, khiến cho mình bình thường không thích giao tiếp cũng không có người giao tiếp dần dần thay đổi, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Cũng không muốn nghĩ quá nhiều, đoạn thời gian nghĩ lại mà kinh lúc mới bước chân vào đây kia cũng không thể thay đổi sự vui vẻ cô đã có.
Những năm tháng mới vào giang hồ thôi, lời này nói không sai, nhưng mà không thể nói lên rằng cô nhất định phải giống Huyết y tiên tử bị bệnh thần kinh mà đi oán hận tất cả đàn ông trên đời này.
Một tên Ô Nha Bất Hắc không thể đại biểu cho tất cả người trong thiên hạ, không đủ để cô vì một người mà đi hận cả thế giới. Có lẽ, Huyết y tiên tử Tần Tình đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho tâm lý cô ta gặp phải đả kích, nhưng mà hết thảy đều không có quan hệ gì với Tịch Thành.