Cứ lấy Tịch Thành làm ví dụ, mãn điểm trí lực (cũng chính là ngộ tính) nếu lý giải theo cách mình thường chính là Tịch Thành IQ cao làm người căm phẫn, theo lý luận thì phải dùng thiên tài trong thiên tài để hình dung. Nhưng tình huống thật sự là, Tịch Thành có lẽ thông minh hơn một chút so với người bình thường, nhưng cũng rất có hạn.
Sở dĩ cô có thể đạt được mãn điểm ngộ tính hoàn toàn là vì lúc quét điểm thuộc tính, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Một lúc thì nghĩ độ chân thực của trò chơi đến đâu, một lúc lại nghĩ NPC trong trò chơi có đủ nhân tính hóa hay không, một lúc lại ngẫm lại mình có thể lấy đến võ công cao cường, có thể trở thành nữ hiệp hay không…..
Khi đó não bộ Tịch Thành hoạt động rất sung túc, cho nên hệ thống nhận định cô giỏi về tư duy, vì thế liền phân cho cô mãn điểm ngộ tính. Hiện tại nghĩ đến, quả thật là may mắn không thôi.
Mà đại đa số người chơi chỉ có ngộ tính một con số cũng nhất định hối hận, có lẽ bởi vì lúc đó hưng phấn quá mức mà đại não tạm ngưng, hoặc là tư tưởng không tập trung do buồn ngủ mệt mỏi, nói chung nếu lúc đó não không tư duy, suy xét chút gì thì ngộ tính không cao là chuyện bình thường.
Tịch Thành là bởi vì được Vạn Sự Tri nhắc nhở trước, cộng thêm công hiệu của Tâm Tử Kiếm nữa mới nhanh thoát khỏi ảo cảnh quấy nhiễu. Nhưng Tiêu Tương Vũ Hề không có gì cả lại vẫn có thể suy đoán ra được, không thể không nói, ghét nhất là người quá thông minh. Đương nhiên, có lẽ cũng có thể hắn có manh mối gì đó, chỉ là Tịch Thành không biết mà thôi.
Nhưng bất luận là thế nào, chuyện Tiêu Tương Vũ Hề rất thông minh đã được xác nhận.
Còn nữa, tốc độ của Tiêu Tương Vũ Hề thật sự quá nhanh. Khinh công của Tịch Thành là tuyệt học, vậy mà cô vẫn bị hắn bỏ lại phía sau rất xa. Có thể nghĩ, khinh công của hắn nhất định cũng là tuyệt học. Không chỉ vậy, có lẽ thuộc tính nhanh nhẹn của hắn cũng cao đến thần kỳ.
Tịch Thành sâu sắc cảm nhận được mình đã gặp đối thủ, cũng không dám qua loa hành động nữa, phóng huyền quấn lên cành cây làm trục kéo, dùng lực thả người bay nhanh về phía trước, cuối cùng cô cũng đuổi kịp Tiêu Tương Vũ Hề. Hành động này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực sự rất nguy hiểm, phải tập trung cao độ, nếu không nhất định sẽ có một màn ôm hôn thắm thiết với một thân cây khác.
Gặp Tịch Thành đã đuổi kịp hắn, Tiêu Tương Vũ Hề trong lòng chua xót. Người khác đều nói hắn thần bí khó lường, chưa gặp qua hắn xuất thủ, nhưng chỉ có hắn là rõ ràng nhất, vì sao hắn lại thần bí, hoàn toàn là vì bản thân hắn không có chút võ công nào khác ngoại trừ khinh công. Hoặc là nói, bởi vì điểm căn cốt của hắn quá thấp mà không thể học được võ công, cho dù là trụ cột võ công cũng hữu tâm vô lực.
Lúc trước bởi vì hắn không tìm hiểu rõ tàng, hắn bị sốt phải đến bệnh viện truyền nước, trên đường về nhìn thấy mắt kính trò chơi đang mở bán, vì thế tiện đường ghé vào làm kiểm tra quét thuộc tính. Ai ngờ đâu điểm thuộc tính sẽ được căn cứ vào tình trạng thân thể đương thời mà phân phối, từ đó, hắn chỉ vì bị cảm mạo lại phải nghênh đón kiếp sống trò chơi bi thảm không thôi.
Bởi vì phát sốt đầu nặng gốc nhẹ mà hắn phải nỗ lực bức mình thanh tỉnh, liều mạng tìm gì đó hấp dẫn lực chú ý, kết quả cuối cùng chính là điểm ngộ tính mãn , còn vì cước bộ phù phiếm mà hắn được nhận định mãn điểm nhanh nhẹn. Mà căn cốt… vì toàn thân vô lực nên hắn bi kịch, căn cốt thế nhưng chỉ có !
điểm căn cốt cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ hành động bình thường mà thôi, căn bản không thể học tập võ công có tính công kích. Ngay cả trụ cột võ công cũng yêu cầu căn cốt tối thiểu là . Có thể thấy, tại giang hồ này, nhân vật ‘Tiêu Tương Vũ Hề’ yếu ớt ra sao.
Vốn hắn tưởng xóa tài khoản rồi kiểm tra lại hệ thống điểm thuộc tính mới, đơn giản chỉ là dùng nhiều tiền một chút mà thôi. Cũng không nghĩ trong quá trình ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vô tình hoàn thành một cái {Ẩn tàng nhiệm vụ}, được thưởng một cuốn tuyệt học kinh công.
Vì thế hắn rối rắm.
Cũng bởi vì thuộc tính căn cốt chỉ có điểm làm người ta đau xót, những thuộc tính khác lại tốt đến nghịch thiên.
Ngộ tính , nhanh nhẹn , căn cốt , may mắn .
điểm nhanh nhẹn, cộng thêm một bộ tuyệt học khinh công, độ dụ hoặc quả nhiên quá lớn. Lại tính đến điểm may mắn cao đến , hắn bắt đầu ý thức được, nhân vật này, mặc dù không có võ công nhưng vẫn có thể vào top. Chỉ là tiếc cho tư tưởng hiệp khách ban đầu của hắn mà thôi.
Hắn làm sao không nghĩ đến làm cho giang hồ tràn ngập truyền thuyết về hắn, nhưng mà thiên ý trêu người, điểm thuộc tính có điểm hố người nhưng hắn lại không đành lòng buông tha. Vì thế hắn rối rắm đến rối rắm đi, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, cứ như vậy cũng tốt.
Mà Cô Cầm là hôn thê của hắn. Nhưng khác với các hào môn đại tộc khác, hắn và Cô Cầm là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt.
Những người khác phần lớn là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cuối cùng là một hồi bi kịch tình yêu. Nhưng hai người bọn hắn là tình chàng ý thiếp, một người phi quân không gả một người phi khanh không cưới, không cãi nhau không xích mích, độ ấm tình yêu lại không ngừng tăng lên. Ở trong mắt đại đa số người, nữ xinh đẹp nam suất, gia thế tốt, tính tình tốt, cái này gọi là trai tài gái sắc trời sinh một đôi, thật sự làm người ta mến mộ ao ước.
Vì thế, chuỗi ngày chơi game không có võ công của hắn bắt đầu như thế. Mà Cô Cầm, nghiễm nhiên trở thành bảo tiêu của hắn.
Vốn hắn cũng không nhìn ra sơ hở nào. BOSS quá lợi hại, người chơi thì nhiều lắm khiến hắn thập phần đau đầu. Chỉ lấy võ công của Cô Cầm, hắn thật sự không có tin tưởng sẽ cướp được BOSS. Dù võ công của Cô Cầm không tệ nhưng vẫn không địch nổi nhiều người, vậy nên đừng nói đến Phong Chúc và Linh Sơn tốt hơn chỗ nào. Hai người này hoàn toàn chỉ là đến góp vui.
Nhưng trong lúc vô tình hắn lại nhìn thấy Tịch Thành cứ không yên lòng mà nhìn khắp bốn phía. Trước đó Tịch Thành vẫn luôn giữ thái độ dù trời có sập cô cũng bất động, giờ lại bắt đầu thất thần, hoàn toàn không giống với phong cách của cô.
Nhận thấy chi tiết này, ngộ tính của hắn hoàn toàn được phát động, vốn chỉ số thông minh lại cao nữa nên không mất bao lâu đã suy tính được đại khái, cũng bởi vì vậy mà hắn mới có thể tranh chạy trước Tịch Thành.
Cho dù vậy cũng không thể xác định hắn đã thắng. Tuy rằng hắn chạy nhanh, nhưng việc hắn hoàn toàn không có võ công đã trở thành chướng ngại lớn nhất. Có lẽ hắn có thể đuổi kịp BOSS trước một bước, nhưng sau đó thì sao? Giữ được sao?
Cô Cầm các cô ấy bị bỏ lại tuốt đằng sau, mà hắn thì không cần nghĩ cũng biết là đánh không lại Tịch Thành. Vậy thì chạy nhanh như vậy để làm cái gì chứ? Không phải là nôn nóng dâng đồ ăn sẵn cho người ta sao? Lại nói, cho dù là Cô Cầm đuổi kịp thì có năng lực thế nào? Đánh không thắng được chẳng phải cũng chẳng thay đổi được gì sao?
Nghe nói Tịch Thành Điện Hạ đã từng xử lý bang chủ Tử Kim Các Phúc Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ, lại còn là một đám người bị giây sát trở về. Phúc Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ có bất tài cỡ nào cũng là bang chủ giang hồ thứ bảy đại bang, làm sao có thể bị xử lý dễ dàng như vậy?
Hơn nữa, người được đồn đãi là thần bí dị thường trong bảng cấp bậc này lại có tính tình khủng bố không phải ở mức bình thường. Video clip năm đó hắn cũng xem qua, tuy rằng không có cảm xúc ‘thâm hậu’ giống Vạn Sự Tri, nhưng hắn cũng thật sự toát mồ hôi hột vì tính khí của cô.
Quả thực là tự ngược mà!! Người này ở trong trò chơi như vậy ắt hẳn trong hiện thực cũng chính là như vậy thôi. Còn nhớ năm đó hắn từng cảm thán, người này phỏng chừng gả không ra…
Nếu để cho Tịch Thành biết hắn từng ‘nguyền rủa’ cô như vậy, không biết cô sẽ trở mặt luôn tại chỗ cho hắn xem.
Nhưng là chuyện cho tới lúc này, phỏng chừng Lưỡng Sinh Hoa với hắn đã không còn mấy hi vọng.
Tiêu Tương Vũ Hề còn đang cảm thán thì BOSS đột nhiên dừng lại rồi bắn ngược ra sau một phát, cảm giác giống như đụng vào một vách tường vậy, trên đỉnh đầu cư nhiên còn xuất hiện mấy ngôi sao quay vòng vòng. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, phát động tốc độ cao nhất với ý đồ cướp lấy BOSS trước khi Tịch Thành đuổi kịp, sau đó thì đào tẩu. Hắn không hề biết, BOSS là đụng phải vách tường huyền của Tịch Thành mới biến thành cái dạng này, Tịch Thành làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn chuyện cứ như vậy cướp đoạt thành quả lao động của cô chứ.
Ngay tại lúc Tiêu Tương Vũ Hề sắp chạm tay đến BOSS, mũi Tâm Tử kiếm của Tịch Thành đã xuất hiện chính giữa mi tâm hắn.
Tiêu Tương Vũ Hề cười khổ, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Đúng lúc đó lại nghe thấy một đoạn nhạc du dương, kiếm của Tịch Thành mạnh mẽ bị một dòng khí hất văng ra ngoại.
Tiêu Tương Vũ Hề không chần chờ nữa, trong lòng hắn biết Cô Cầm đã đuổi đến cho nên hắn nhanh chóng bắt lấy BOSS rồi quay người bỏ chạy.
Bởi vì đụng phải vách tường huyền rồi bắn ngược ra, BOSS rơi vào trạng thái não bị chấn động, cộng thêm lực công kích của huyền lại cao đến đáng sợ nên BOSS cả người thương tích, hấp hối chờ chết. Tiêu Tương Vũ Hề chẳng mất bao nhiêu sức đã tóm được nó.
“Đứng lại cho ta!”
Tịch Thành dùng huyền kéo lại Tâm Tử kiếm đã bị đánh văng, xoay người đuổi theo Tiêu Tương Vũ Hề.
“Có tôi ở đây, cô đừng mơ đụng đến anh ấy!” Cô Cầm vừa dùng khinh công chạy theo, tay vẫn tiếp tục gảy đàn. Nhạc khúc nghe có vẻ du dương uyển chuyển kỳ thực lại ẩn giấu sát khí. Ngón tay Cô Cầm gảy đàn, một đạo công kích sẽ bắn ra từ trên dây đàn.
“Muốn chết sao!” Tịch Thành cố đuổi theo Tiêu Tương Vũ Hề, đối với công kích của Cô Cầm thực sự rất phiền chán. Không thể nhịn được nữa, Tịch Thành tạm thời buông tha BOSS trong tay Tiêu Tương Vũ Hề, trực tiếp quay sang đánh nhau với Cô Cầm.
Cô Cầm gảy đàn càng ngày càng nhanh, nhạc khúc du dương dần dần trở nên dồn dập, càng lúc càng dồn dập gấp gáp, đến giờ đã không nghe ra âm điệu nữa.
Chung quanh đều là những tiếng đinh tai nhức óc, nhạc không ra nhạc điệu không ra điệu, giống như cơn ác mộng kinh hoàng.
Hơn mười đạo công kích bắn ra từ dây đàn trên tay Cô Cầm, Tịch Thành vội vàng dựng một vách tường huyền chắn trước mặt, cô cũng không quên ăn mấy viên Nội lực dược. Ngay tức thì, hơn mười đạo công kích đập vào vách tường trong suốt, ào ào rơi xuống tiêu tán.
Cô Cầm nhíu mày, nhưng thấy Tịch Thành đã bị mình thu hút lực chú ý cô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Tương cần Lưỡng Sinh Hoa, Lưỡng Sinh Hoa nhất định phải lấy được.
“Cô đánh đã rồi thì đến phiên ta!”
Tịch Thành bỏ Tâm Tử kiếm vào lại ba lô rồi lấy ra Khinh Tuyết kiếm. Trước mắt Cô Cầm tức thì xuất hiện những bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống.
Ban đầu tuyết rơi từ tốn, chậm rãi mưa tuyết lớn dần, sau đó cuồng phong nổi lên bốn phía, những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bị gió thổi ập vào mặt sinh đau.
Trong hoàn cảnh như vậy, thiên nhiên chủ đạo hết thảy, không có người, cũng không có sinh vật, chỉ có những đợt tuyết trắng không ngừng rơi xuống như mưa, đứng ở ttrong khung cảnh như vậy làm tim người ta đập loạn nhịp.
“Ảo giác?” Cô Cầm nghi hoặc. Vừa rồi còn là trời quang mây tạnh, trong tích tắc lại có tuyết rơi được chứ?
Thật sự là ảo giác sao? Tại sao cảm giác lại chân thật như vậy chứ?
Tinh mịn tơ máu trên mặt chứng thực suy nghĩ của cô, đây không chỉ là ảo giác, đây chân chân chính chính là vũ khí sắc bén có thể đả thương người. Một khắc khinh suất cô đã sơ ý rơi vào ảo cảnh do Tịch Thành tạo ra.