Chứng kiến Ngôn Du lộ ra vẻ mặt ngu ngơ, Bạch Hiểu An cũng không có miễn cưỡng, "Có thể nhìn thấy cô là em đã thật cao hứng rồi."
Ngôn Du nhìn nàng, trong lòng một trận áy náy, "Em..."
"Ngôn lão sư không phải bề bộn nhiều việc sao, em sẽ không chậm trễ thời gian của cô nữa đâu." Không thể không nói Bạch Hiểu An là một nhi đồng có suy nghĩ, rất có thái độ làm người, giờ phút này tuy không muốn nhưng nhớ tới trước đó lời Ngôn Du nói trong điện thoại, mới lên tiếng.
"Ân..." Ngôn Du nhẹ gật đầu, "Vậy em mau trở về đi thôi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng."
"Ân, cô mau đi nhanh đi." Bạch Hiểu An lộ ra tươi cười vẻ như đã lý giải, nhường Ngôn Du càng phát ra áy náy, sau khi dùng sức gật đầu vội vàng xoay người, không đành lòng nhìn vẻ mặt Bạch Hiểu An nữa, vừa mới xoay người, lại nghe phía sau một tiếng khẽ gọi, "Ngôn lão sư..."
"A, ân?" Ngôn Du mạnh mẽ thu lại cước bộ, xoay người nhìn Bạch Hiểu An, hai tay có chút chật vật cầm lấy góc áo, "Sao... Như thế nào?"
"Ân..." Kỳ thật chẳng qua là bởi vì không nỡ mới nhẹ nhàng hô một câu như thế, Bạch Hiểu An dừng trước nàng, thật lâu sau mới ôn nhu cười, "Không có gì, mùng Tám là có thể gặp lại cô, ha ha..."
"Ân... Ân." Ngôn Du cắn môi dưới, hạ xuống mi mắt, thở dài, "Hay để cô đưa em vào đi thôi."
Hai tròng mắt Bạch Hiểu An lập tức phát sáng lên, nhìn Ngôn Du vài giây, tươi cười càng phát ra ấm áp, "Không có quan hệ, em đã mười chín tuổi, Ngôn lão sư không cần lo lắng, nhanh đi mau đi."
"Chính là..." Bởi vì lời Bạch Hiểu An nói nhất thời có chút do dự, dù sao Sở Nguyệt Xuất còn tại KFC không xa chờ mình, trong lúc nhất thời Ngôn Du cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Bạch Hiểu An nhìn thấy vẻ mặt người kia đang gần trong gang tấc có chút do dự, rốt cục khắc chế không được, kiễng đầu ngón chân hôn lên hai má Ngôn Du, nhường Ngôn Du mạnh mẽ trừng lớn mắt lui về sau từng bước, "Em... em..."
Hai má của Ngôn Du quả nhiên như trong tưởng tượng của mình rất là mềm mại, Bạch Hiểu An lộ ra nụ cười cực kỳ thỏa mãn, nhìn thấy người kia không ngừng bối rối, chịu đựng ngượng ngùng, "Luôn luôn muốn làm như vậy đâu..."
Rũ tay xuống đang nhẹ run rẩy lên ở hai bên người, Ngôn Du phục hồi tinh thần lại, mày khẽ nhăn, "Cô đi trước, em chú ý an toàn."
Nói xong, Ngôn Du xoay người bước nhanh rời đi, Bạch Hiểu An đứng nguyên tại chỗ nhìn đạo thân ảnh kia càng lúc càng xa, có chút hối hận.
Ngôn lão sư sẽ không sinh khí đi?
Tay đút vào túi quần bỗng nhiên đụng đến vật trong túi, Bạch Hiểu An bỗng nhiên hoãn quá thần, vội vàng chạy muốn đuổi kịp Ngôn Du.
Lúc gặp Ngôn Du quá mức hưng phấn, lại có thể quên đưa lễ vật mình mua cho nàng.
=====================
Bởi vì bỗng nhiên bị hôn một hơi, giờ phút này lòng Ngôn Du tràn đầy tức giận, mặt thối nghiêm bước nhanh đi, muốn khẩn cấp tiến vào KFC, thứ nhất có thể nhìn thấy người trong lòng của mình, thứ hai có thể chạy nhanh đi rửa mặt.Đợi cho khi bước vào KFC, thấy Sở Nguyệt Xuất đang ngồi ở phía sau lớp thủy tinh trong suốt, một tay nâng lên chống cằm ngẩn người, cảm xúc phẫn nộ cũng chậm rãi tiêu tán hết. Ngôn Du bước nhanh qua đó, trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện Sở Nguyệt Xuất, khiến Sở Nguyệt Xuất bị một phen hoảng sợ, chờ khi thấy rõ là nàng sau mới oán trách nhìn nàng một cái.
Cong lên miệng, Ngôn Du vẻ mặt ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Ngôn Du, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất phản chiếu dịu dàng, "Bạch Hiểu An đi trở về?"
Miệng quyệt được lợi hại hơn, Ngôn Du úp sấp trên bàn không trả lời, tay nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay Sở Nguyệt Xuất không chịu buông ra, thậm chí cải lại thành mười ngón giao khấu.
"Đồ ngốc..." Sủng nịch nói, một tay kia đưa lên muốn đi nắm khuôn mặt Ngôn Du, lại ở thời điểm sắp chạm được thì dừng lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy trên gương mặt Ngôn Du một dấu môi son bắt mắt, nhất thời có chút giật mình.
(Editor: Này thì phiên bản lỗi của son môi trên áo anh =))))
"Hừ!" Ngôn Du bất mãn hừ một tiếng.
"Trên mặt của em..." Phục hồi tinh thần lại, trong lòng Sở Nguyệt Xuất một trận chua xót, nhìn chằm chằm vào dấu môi son nọ, ngữ khí nhưng vẫn thản nhiên như cũ.
Chớp chớp mắt, Ngôn Du ngồi thẳng người, sờ sờ hai má, tiếp theo lập tức trừng lớn mắt, nắm khăn tay trên bàn trong bàn ăn dùng sức lau lên mặt, bộ dáng đó y như là muốn đem mặt mình phá nát mới vừa lòng bỏ qua. Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy nàng bộ dáng như vậy, âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, cầm tay Ngôn Du mà lấy ra khăn tay, ánh mắt chuyên chú giúp nàng lau dấu môi son trên mặt, động tác nhẹ nhàng, sợ làm đau Ngôn Du.
Nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất động tác vô hạn ôn nhu, Ngôn Du nắm lên tay kia của Sở Nguyệt Xuất, cúi đầu hôn một chút, một lần nữa ngốc hề hề cười. Đem dấu môi son lau sạch sẽ, Sở Nguyệt Xuất bắt gặp trên mặt nàng là nụ cười rạng rỡ, lắc đầu, nhẹ tay véo gương mặt của nàng, "Đồ ngốc..."
Tuy rằng ghen... Chính là, Ngôn Du cũng là bị nàng buộc đi gặp Bạch Hiểu An...
Tận giây phút này, sự ghen tuông cũng liền dần dần lui đi, ánh mắt chống lại đôi con ngươi đen bóng của Ngôn Du, cứ thế lâm vào si mê.
Ai cũng đều không phát hiện, ở bên kia lớp thủy tinh KFC, Bạch Hiểu An đã thấy cảnh tượng hai người ngồi ở bên trong đang thâm tình đối diện nhau, sắc mặt trắng bệch, nguyên bản cái hộp nhỏ nắm ở trong tay đã sớm rơi xuống đất.
Trực tiếp ở KFC nếm qua cơm trưa, Ngôn Du lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất một đường tản bộ về nhà, tiến vào phòng ngủ liền trực tiếp đem Sở Nguyệt Xuất đánh ngã xuống giường, chui đầu vào trên người nàng mà tàn sát bừa bãi.
Nhưng mà điện thoại được đặt ở đầu giường chợt vang lên, lúc này là tiếng chuông đặc thù mà Ngôn Du thiết đặt.
Đang xốc lên áo len của Sở Nguyệt Xuất, động tác Ngôn Du bèn dừng lại, phình miệng, không có nghe điện thoại, lại tiếp tục động tác dang dở. Chính là tiếng chuông kia lại đem Sở Nguyệt Xuất vốn đang lâm vào mê loạn tỉnh lại, một tay nắm chặt tay Ngôn Du, bán ngồi dậy cầm qua di động, mắt nhìn điện báo hiển thị, đưa cho Ngôn Du, "Tỷ tỷ em."Tức giận nhìn nàng, Ngôn Du một lần nữa đẩy ngã nàng xuống, "Không tiếp!"
"Ngoan, đón đi." Đã khôi phục thanh tỉnh, Sở Nguyệt Xuất làm sao chịu để nàng như thế, sờ sờ đầu của nàng, "Nghe lời."
Cùng nàng đối diện vài giây, Ngôn Du bại trận, ngồi dậy tiếp điện thoại, trong giọng nói lộ ra nồng đậm bất mãn, "Uy..."
Còn không biết mình đã quấy rầy "Chuyện tốt" của muội muội, Ngôn Tĩnh hạ giọng, "Tiểu Du, em ở đâu?"
Nàng bây giờ đang ở trong WC nhà bằng hữu của ba ba, nếu không nàng thật sự không biết nên như thế nào để gọi điện cho Ngôn Du.
"Ở nhà a..." Ngôn Du rất là buồn bực đáp.
"Ân, Sở lão sư đâu?" Thực dễ dàng nghe ra buồn bực từ trong giọng nói của muội muội, Ngôn Tĩnh có chút khó hiểu, tuy rằng muốn hỏi chính là vẫn cảm thấy chính sự quan trọng hơn, "Có đi tìm em sao?"
"Có..." Ngôn Du kéo dài âm.
"Vương bá bá thân thể không thoải mái, lần này ba mẹ nói muốn nếm qua cơm trưa rồi trở về nhà, hiện tại đã muốn ăn xong rồi, chị là trốn ở trong nhà vệ sinh nói cho em biết, chờ đi ra ngoài liền phải về, em..." Còn chưa nói xong, Ngôn Tĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hẳn là điện thoại của nàng quấy rầy"Chuyện tốt" của Ngôn Du rồi, cho nên Ngôn Du mới có thể buồn bực như vậy. Đến tận lúc này, Ngôn Tĩnh mới mở miệng lần nữa, "Em chạy nhanh tiếp tục giả bệnh cho chị."
"A?" Ngôn Du nhất thời ngây dại, hồi lâu sau, thanh âm rầu rĩ, "Nhanh như vậy..."
Ô, nàng còn không có cùng Sở lão sư làm chuyện thú vị kia mà, chính là ba mẹ phải trở về...
"Ân, tự giác a, chị treo trước."
"Nha..." Cúp điện thoại, thân mình Ngôn Du lập tức mềm nhũn ngã xuống giường, xoay người ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, đem đầu vùi vào trong lòng nàng, "Buồn bực..."
"Làm sao vậy?" Theo Ngôn Du vừa mới nói mấy lời kia đại khái phỏng đoán ra chuyện gì, bất quá còn không phải thực xác định, Sở Nguyệt Xuất nhẹ vỗ về cái ót của nàng, "Như thế nào rầu rĩ không vui?"
"Bọn họ muốn trở về, tỷ tỷ gọi em chạy nhanh giả bộ bệnh... Ô..." Vừa nói vừa ở trong lòng Sở Nguyệt Xuất nhẹ cọ lên, rõ ràng rất muốn làm chuyện gì đó lại phải sống chết khắc chế, Ngôn Du buồn bực cực kỳ.
"Ha ha..." Tuy rằng cũng có chút buồn bực, bất quá Sở Nguyệt Xuất vẫn là khẽ cười, cạo cạo cái mũi của nàng, "Cho em không thành thật, xứng đáng..."
"Hừ!"
Cứ như thế, liền khó được một lần ước hội mà cứ như vậy đã xong rồi.
Bất quá, sau khi về nhà nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất, Ngôn ba ba cùng Ngôn mẹ cũng hết sức hài lòng.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người có thể tính như cha mẹ chồng của mình cho nên Sở Nguyệt Xuất mặc dù có chút khẩn trương nhưng trên mặt vẫn là thực bình tĩnh nói chuyện mình tới đây là để thăm thân thích, thuận tiện ghé qua xem Ngôn Du luôn, mà Ngôn Tĩnh cũng phụ hoạ theo đuôi Sở Nguyệt Xuất, nói Ngôn Du và nàng xác thực là đồng sự kiêm bạn tốt.
Vốn có chút bận tâm Ngôn Du sẽ khó thích ứng với cuộc sống dạy học ở trung học, nhưng khi thấy Sở Nguyệt Xuất vừa đoan trang lại vừa ôn nhu, Ngôn mẹ rõ ràng có một trận cao hứng. Như lời Ngôn Tĩnh nói thì Sở Nguyệt Xuất tựa hồ thực chiếu cố Ngôn Du, vậy thì tốt rồi. Đến nỗi Ngôn ba ba bởi vì đang cùng Sở Nguyệt Xuất tùy ý nói chuyện phiếm, nghe ra nàng đích thực quan tâm học sinh lại còn phương diện đạo học mà có thể giải thích tường tận, thành ra rất thưởng thức nàng.
Chỉ sợ là, người duy nhất buồn bực chính là người đang chờ đợi ở trong phòng giả bộ bệnh - Ngôn Du. Khó được một lần hẹn hò bỗng nhiên bị biến đổi đã đành, mà cư nhiên Sở Nguyệt Xuất còn ở trong phòng khách cùng ba mẹ nàng nói chuyện phiếm, thật sự là buồn bực chết nàng. Còn có tỷ tỷ nữa, cái diễn cảm kia, rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa mà.
Hừ! Không cần để ý đến bọn họ!!!
Bọc mền, Ngôn Du bĩu môi tức giận kèm theo bất bình, dần dần, liền ngủ mất.
=======================
Mùng , học sinh cấp ba mang theo thần tình ai oán đi tới trường còn vẻ mặt Ngôn Du thì hưng phấn dâng trào.
Rốt cục lại có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Sở lão sư rồi.
Tuy rằng đêm qua vừa về đến liền lập tức chạy đi gặp Sở Nguyệt Xuất, chính là Sở Nguyệt Xuất lại không cho phép nàng làm.
Dù sao ngày hôm sau là ngày khai giảng, nàng làm chủ nhiệm vẫn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.
Đêm nay tổng không có lý do tiếp tục cự tuyệt nàng đi.
Ngôn Du nằm úp sấp trong phòng làm việc nghĩ, đôi mắt bởi vì ý tưởng này mà cười đến híp lại thành một đường.
Chính là buổi trưa, khi Ngôn Du đang muốn cùng Sở Nguyệt Xuất rời khỏi trường học, Ngôn Du lại một lần nữa bị Bạch Hiểu An ngăn cản.
Mấy ngày không gặp Bạch Hiểu An, Bạch Hiểu An tựa hồ tiều tuỵ đi rất nhiều.
Thời điểm Bạch Hiểu An xuất hiện, cảm xúc tăng vọt trong nháy mắt thấp xuống, chưa từng nghĩ qua, Bạch Hiểu An mới mở miệng đã là, "Người Ngôn lão sư thích chính là Sở lão sư đi."
Mạnh mẽ trừng lớn mắt, Ngôn Du nhìn Bạch Hiểu An, vẻ mặt kinh ngạc.