, Chương thứ một trăm lẻ hai...
“Sở Giản Hề, hôm nay là thứ bảy a, chị sẽ không phải lại trực ban đi?” Sáng sớm rời giường, đầu tiên cảm giác người bên cạnh muốn đứng dậy, Sở Lục Y lập tức ôm lấy nàng, rất là không tình nguyện nói, “Chị không phải đội trưởng sao...”
Sở Giản Hề sợ run vài giây, một lần nữa nằm xuống, “Ân, chị không đi, kỳ thật cũng không phải phiên chị trực ban.”
Chẳng qua là bởi vì nàng là đội phó, hơn nữa thứ bảy lại không có việc gì, cho nên luôn thói quen đi xem sao.
“Hừ, vậy chị còn đi!” Sở Lục Y xoay người úp sấp trên người nàng, tức giận đưa tay bóp chặt mặt của nàng, “Phá hư đầu gỗ!”
“Tiểu... Tiểu Y...” Sở Giản Hề sắc mặt hơi hơi nóng lên, thân mình từ chối, có chút không dám nhìn thẳng nàng.
Trong con ngươi một tia giảo hoạt thoáng lướt qua, Sở Lục Y phủ xuống, ra vẻ khó hiểu, “Sở Giản Hề, mặt chị thật nóng, phát sốt sao?”
Đang nói chuyện, còn cúi đầu dùng cái trán chạm cái trán Sở Giản Hề.
“Không... Không có...” Sở Lục Y đặt ở trên người nàng, một bàn tay tựa hồ còn có vẻ như vô tình lại hữu ý đặt lên một bên đầy đặn của nàng vốn còn chưa mặc áo trong, Sở Giản Hề càng phát ra cảm giác tim đập rộn lên, lắp bắp nói, “Tiểu... Tiểu Y, em trước tiên... Xuống dưới...”
“Ân?” Trên tay mềm mại xúc cảm nhường Sở Lục Y nhịn không được nhéo hai cái, trên mặt nhưng vẫn duy trì bộ dáng mê hoặc, “Chị thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không...” Tê dại cảm từ cao ngất truyền tới toàn thân, Sở Giản Hề có chút gian nan nói, “Em trước tiên xuống dưới...”
“Được rồi.” Sở Lục Y nhìn thấy Sở Giản Hề cả khuôn mặt đỏ bừng, lộ ra tươi cười đáng yêu, “Sở Giản Hề, chị thật đáng yêu a.”
“Tiểu Y...” Rõ ràng đáp ứng mình lại không có bất kì động tĩnh gì, Sở Giản Hề không thể tin được rồi lại xấu hổ, giận dữ rồi khó nhịn, cắn môi nhìn muội muội, chống lại ánh mắt sáng quắc, sửng sốt, chuyển đầu không dám suy nghĩ sâu xa.
“Hảo.” Lúc này thật sự từ trên người Sở Giản Hề đi xuống, Sở Lục Y nằm ở bên cạnh Sở Giản Hề, tay vẫn đặt trên eo của nàng, đem đầu chôn ở hõm vai nàng, “Sở Giản Hề, hôm nay đi chơi với tôi đi.”
“Ân... Ân.”
“Hì hì, chỉ biết chị đối với tôi tốt nhất mà.” Sở Lục Y ngẩng đầu hôn một hơi lên người đã muốn mặt đỏ bừng, tại khuôn mặt trở nên càng ngày càng đỏ hơn mới đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, chỉ chừa lại Sở Giản Hề một mình ngơ ngác nằm ở trên giường, để tay bên ngực trái nơi chứa trái tim, vẻ mặt mê man luống cuống.
..........................
Bờ biển đối diện tại thời khắc này là đêm dài yên tĩnh, phòng Ngôn Du dựa theo ngày thường vốn nên là một mảnh hắc ám, hôm nay quả thật bị một mảnh đèn mờ nhạt lại tối bao phủ, từ bên ngoài xem vào có vẻ phá lệ ấm áp.”Tiểu Du, ngừng... Dừng một chút...” Sở Nguyệt Xuất cũng không biết Ngôn Du từ lúc nào bắt đầu lại có thể lực tốt như vậy, rõ ràng đã muốn đến hai lần, lại có thể không có bất kỳ tạm dừng nào, tiếp tục lần thứ ba.
Đem đầu chôn giữa hai chân trắng nõn thon dài, Ngôn Du mềm mại đầu lưỡi không ngừng mà liếm lấy nơi nào đó vốn không ngừng lộ ra hương thơm ngọt ngào hơi thở, thanh âm hàm hàm hồ hồ, bởi vì miệng tràn đầy ngọt nị chất lỏng, “Không cần... Em muốn làm đến khi tỉnh lại...”
Vừa nghe lời này, Sở Nguyệt Xuất liền có loại cảm giác sắp ngất đi, chính là theo tu nhân địa phương không ngừng truyền đến cảm giác mau tới, lại làm cho nàng có thể rõ ràng nhận thấy mỗi một động tác của Ngôn Du không ngừng làm ra. Tựu như khi mềm mại đầu lưỡi không thành thật thăm dò vào thông đạo hạn hẹp, rồi nhịp điệu ra vào thế nào đều có thể hình dung hết thảy, giờ phút này kiết nhanh cầm lấy sàng đan, xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.
Làm đến lúc tỉnh lại... Kia... Kia là lúc nào?
Rõ ràng cũng không phải là mộng a, nàng làm sao lại chọn yêu kẻ ngốc như vậy chứ.
Đem sềnh sệch chất lỏng này nuốt vào, Ngôn Du từ chỗ thần bí hoa viên hướng lên trên liếm thẳng đến trên bụng, người đã muốn bởi vì động tác liếm láp của nàng trước đó mà mau đạt tới đỉnh có chút bất an xoay vặn thân mình, “Tiểu Du... em...”
Lời còn chưa dứt, một ngón tay xinh đẹp còn lộ ra khớp xương liền dò xét đi vào, tốc độ rất nhanh ra vào, cắt đứt Sở Nguyệt Xuất lời nói, làm nàng ngâm khẽ thành tiếng.
“Ách... Ân... Nha... Chậm... Chậm một chút...” Trong ngày thường luôn cảm thấy tu nhân lời nói cùng với thanh âm không ngừng mà theo miệng tràn ra, Sở Nguyệt Xuất hai mắt dần dần mê man, ngửa đầu từ từ nhắm lại hai mắt, thanh âm có vẻ dị thường mê người, “Tiểu... Tiểu Du... Chậm một chút...”
“Không cần...” Hô lên sưng phấn lạp mút hút vài hơi, Ngôn Du tại nơi tuyết trắng đầy đặn lưu hạ lần lượt dấu vết, trên tay động tác không chỉ không có đổi chậm, ngược lại càng lúc càng nhanh, thậm chí tiếng nước phát ra khi vươn ngón tay cùng thân mình chạm vào nhau làm cho lý trí Sở Nguyệt Xuất dĩ nhiên sắp mất đi một lần nữa đã trở lại trong đầu, “Không cần... Không cần phát ra cái loại thanh âm này...”
Phía trước... Phía trước chưa từng có nhanh như vậy... Cũng không có cái loại này tu nhân thanh âm...
Lại thêm ngón tay đi vào, tiếng nước bởi vì dồn dập động tác càng lúc càng lớn, Sở Nguyệt Xuất nhất thời thất thanh kêu lên, “Tiểu Du...”
Trước kia... Trước kia cũng không có nhiều như vậy...
“Thật lãng phí...” Đang ở chỗ chiếc cổ trắng nõn của Sở Nguyệt Xuất lưu lại hồng ngân, Ngôn Du bỗng nhiên nhăn lại mi, nâng lên đầu, nghiêng qua một bên nghĩ chốc lát, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất đã muốn nhắm mắt lại, nhịn không được lại nhích qua đi hôn lên môi của nàng, động tác trên tay lại một lần nữa nhanh hơn, thẳng đến cảm giác được « đường lát gạch » không ngừng co rút lại, lúc này mới rất nhanh di động xuống dưới thân mình người nọ một lần nữa liếm láp.”Em... Ách...” Bởi vì động tác của nàng lại một lần nữa đem thân người mình đẩy tới một đỉnh cao khác, Sở Nguyệt Xuất thở phì phò giãy giụa thân mình, không muốn làm cho bản thân tiếp tục bị tra tấn như vậy nữa. Tay Ngôn Du cuống quýt ôm chặt chân của nàng, đem đầu chôn được càng sâu, động tác liếm láp cũng càng ngày càng phát ra dùng sức, thẳng đến tay Sở Nguyệt Xuất chợt đè lấy đầu của nàng, mà chất lỏng không ngừng theo chỗ kia tràn ra, Ngôn Du lúc này mới buông lỏng tay, vẻ mặt vui vẻ tiếp lấy chất lỏng nuốt xuống, lại lần nữa leo đi lên ôm lấy Sở Nguyệt Xuất.
Vô lực nằm ở trên giường, Sở Nguyệt đảm nhiệm Ngôn Du ôm lấy chính mình, miễn cưỡng trợn mắt nhìn nàng một cái, thanh âm mềm yếu, “Em... Đồ ngốc...”
Chớp chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân bị chính mình làm cho mệt mỏi đến nỗi ngay cả trợn mắt đều có vẻ thập phần gian nan, Ngôn Du vội vàng đem nàng ôm chặt, đầu còn tại bả vai người ta cọ xát, thanh âm áy náy, “Thực xin lỗi...”
Nàng chỉ là sợ hãi, nếu không chạy nhanh đi làm, lại bị đánh thức thì làm sao bây giờ?
Trong hiện thực không thể tái kiến Sở lão sư, đừng nói chi đến đối với nàng làm ra chuyện như vậy, cho nên, mình chỉ có thể nắm bắt cơ hội ở trong mộng mà thôi.
“Em còn cảm thấy đây là mộng sao?” Bị ôm vào ngực, Sở Nguyệt Xuất đã muốn sắp ngủ rồi, ngay tại lúc kiệt sức nửa ngủ nửa tỉnh, trong đầu bỗng nhiên một cái ý niệm hiện lên, liền dùng thanh âm suy yếu hỏi.
“Em...” Ngôn Du cúi đầu xem nàng, ánh mắt có vẻ dị thường mê hoặc.
Chẳng lẽ... Không phải là mộng?
Có thể... Chính là... Không phải là mộng... Sở lão sư tại sao lại ở chỗ này?
Há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, mới phát hiện Sở Nguyệt Xuất nói xong câu nói kia đã muốn lao vào trong lòng ngực của mình ngủ mất, Ngôn Du như trước thần tình đầy nghi hoặc, chỉ là vừa mới làm một ít lần gây sức ép, cũng hiểu được mệt nhọc, liền cũng đi ngủ theo.
...........................
“Thật kỳ quái, tỷ cũng không hề gọi điện thoại về...” Cùng tay trong tay với Sở Lục Y ở khu vui chơi, Sở Giản Hề cầm ly kem vừa mới xếp hàng mua được đưa cho Sở Lục Y, khó hiểu tự hỏi.
Liếc mắt, người này cho dù cùng mình đi chơi vẫn như trước không quên nhắc tỷ tỷ, Sở Lục Y có chút bất mãn, dứt khoát cứ thế đi thẳng tới trước.
“Ôi chao, Tiểu Y...” Hai ba bước đuổi kịp, Sở Giản Hề có chút vô tội hỏi, “Sao tự nhiên đi nhanh quá vậy...”
“Chị thích tỷ phải không?” Sở Lục Y bỗng nhiên thu hồi cước bộ, cầm ly kem trong tay do dưới ánh mặt trời mà hơi chút bị tan chảy, thật giống như ly kem đang rơi lệ vậy.
“A?” Như thế nào bỗng nhiên nói đến cái này? Sở Giản Hề khó hiểu nhìn Sở Lục Y, bắt gặp ly kem trong tay nàng có chút chảy xuống, vội vàng nói, “Tiểu Y, chảy...”
Sở Lục Y trừng mắt liếc nàng một cái, mấp máy môi, kéo qua tay Sở Giản Hề, trực tiếp nhét ly kem vào tay nàng lạnh nhạt nói, “Chính chị ăn luôn đi.”
Lập tức vốn đại hảo tâm tình bỗng nhiên bị phá hư hết.
Sở Giản Hề tên ngu ngốc này, tên đầu gỗ này, tỷ tỷ vì cái gì không có liên hệ, đương nhiên là bởi vì cùng Ngôn Du chung một chỗ rồi.
Hơn nữa lại có lệch múi giờ, có thể liên hệ chỉ có buổi sáng tám giờ đến tầm mười giờ, cùng với buổi tối tám giờ đến mười giờ mà thôi, vô luận là thời gian nào, người ta tình lữ ' cửu biệt gặp lại' đương nhiên sẽ không có tâm tư đi lo người khác đi.
Lại đuổi kịp cước bộ Sở Lục Y, Sở Giản Hề vẫn không hiểu được vì sao nàng sẽ bỗng nhiên tức giận, chính là trong đầu hiện lên câu mà Sở Lục Y vừa mới hỏi, cước bộ liền chậm lại.
“Chị thích tỷ phải không?”
Chẳng lẽ... Tiểu Y ghen tị?
Sở Giản Hề lăng lăng nhìn thân ảnh Sở Lục Y tức giận hướng phía trước tới, trong lúc nhất thời sa vào bối rối.
...............................
Khi Ngôn Du tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất vẫn như trước ghé vào trong ngực nàng ngủ say, tay còn đặt lên eo của nàng.
Ôm ấp ấm áp nhường Ngôn Du lúc này rốt cục cũng giật mình.
Nguyên lai... Thật không phải là mộng?
Chính là, Sở lão sư vì sao lại ở trong này? Hơn nữa, lại còn cùng mình...
Là tha thứ cho mình sao?
Ngây ngốc nhìn Sở Nguyệt Xuất ngủ say, tay Ngôn Du run rẩy xoa lên dung nhan bởi vì ngủ say mà có vẻ điềm tĩnh dị thường, nước mắt bất giác chảy xuống.
Còn tưởng rằng, đời này chỉ có thể ở trong mộng nhìn thấy Sở lão sư mà thôi.
Bởi vì động tác của Ngôn Du, cùng với nước mắt nhỏ đến trên mặt của mình mà dần dần tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất lông mi nhẹ nhàng động vài cái, mở mắt ra, chứng kiến thần tình người nọ tràn đầy nước mắt lại vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ, thở dài một tiếng, nâng tay giúp nàng xoa xoa lệ, “Đồ ngốc, sao vừa tỉnh dậy lại khóc...”
“Em... em...” Thanh âm run rẩy cực kỳ, lời nói toàn bộ ngạnh ở trong cổ họng nói không nên lời. Ngôn Du hút hút cái mũi, “Em tưởng mộng...”
“Chị rõ ràng đã nói cho em không phải là mộng mà...” Sủng nịch cười cười, khóe môi cong lên thập phần ôn nhu, Sở Nguyệt Xuất đem nàng kéo đến trong lòng, một nụ hôn dừng ở khóe mắt, “Em ngốc chết đi được...”
Sau này, nhất định sẽ không tiếp tục để tên ngu ngốc này bất an như vậy nữa.
============================
Ed: Đây là cái chương trong đêm Noel giông bão ed đã ngồi edit. Mọi người đã hiểu vì sao tui khổ tâm tới giờ mới post truyện hơm????????????
P/s: Thật ra mới đi chơi đàn đúm về xong =)))))