Hữu Tử Sự Cánh Thành

chương 37: phiền não

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe lời của Lâm Mộ Du Lâm Tiểu Khởi cười không hiền hậu, người Lâm gia cho tới bây giờ đều vẫn cho rằng mình nhất định phải dựa vào bọn họ mới có thể sống tiếp, đáng tiếc bất luận là mình hồi thiếu niên cần người nhà bảo vệ hay là mình sau khi trưởng thành có thể tự lực cánh sinh tựa hồ cũng không quan hệ lắm với Lâm gia.

Lâm Mộ Du vốn là đắc chí vừa lòng nói ra lời kia, ai ngờ tới con thỏ nhỏ chết tiệt Lâm Tiểu Khởi này dám bày ra vẻ mặt này, giữa lúc hoảng thần Lâm Mộ Du phát hiện đứa cháu mình luôn không thích này giơ tay nhấc chân vậy mà mang theo thần vận của Lâm Mộ Thành và Diệp Anh hồi trẻ, hai người này hồi trẻ đều là người nổi bật trong đồng thế hệ, kết hợp của bọn họ cũng có danh xưng là trai tài gái sắc, nếu như không phải là sau đó......

Bà ta nghĩ tới đứa con Bát Bảo của mình nếu như còn sống cũng hẳn đã hai mươi tuổi, đều là con cháu của Lâm gia, cha mẹ đều ưu tú, Bát Bảo của bà nhất định là đứa con làm cho mình kiêu ngạo!

Nghĩ tợi Tống Nham hiện tại cả ngày vây quanh bà ta, trong mắt Lâm Mộ Du hiện lên một tia giễu cợt, đều nói lòng người dễ thay đổi, ai nói không phải chứ, cho dù là Tống Nham ban đầu yêu Diệp Anh yêu chết đi sống lại hiện tại cũng chỉ có thể đối mặt với một cái bia mộ lạnh như băng nói nỗi lòng của mình? Nếu như không phải Lâm gia còn cần đầu tư của Tống Minh bà ta như thế nào đem mình nương thân cùng hắn, cũng là cho tới lần này Tống Nham xuất hiện lần nữa, Lâm Mộ Du mới biết được năm đó hắn ở quê Vân Thành của mình đã sớm có một người vợ kết tóc, hơn nữa có một đứa con còn lớn hơn Lâm Tiểu Khởi!

Bà ta còn tưởng rằng Tống Nham sẽ có bao si tình? Cũng bất quá là một tiểu bạch kiểm dựa vào nhà mẹ vợ thượng vị, sau khi kết hôn bởi vì không thích vợ mình liền lấy danh nghĩa phát triển sự nghiệp ở bên ngoài chạy loạn, thích Diệp Anh đã sớm kết hôn sinh con, nực cười mình năm đó lại còn sẽ bởi vì loại người này ăn giấm, thật sự là đại ngốc không hơn không kém!

Gần đây biết được chân tướng Lâm Mộ Du tinh thần càng thêm rối loạn, bà ta một mặt yêu thâm sâu Tống Nham năm đó khiến bà ta điên cuồng khiến bà ta cả đời không thoát ra được, một mặt lại vì chính mình cảm thấy bi ai, nhiều năm như vậy thay vì nói bà là thích Tống Nham chẳng thà nói bà ta chỉ là không vượt qua được lằn ranh kia trong lòng mình, bà ta không muốn để cho mình bại bởi Diệp Anh đã kết hôn sinh con, cũng không chịu tin tưởng mình năm đó ánh mắt quá kém đã nhìn lầm người, hiện tại bà ta không muốn sống tiếp dưới bóng ma của Tống Nham, Lâm thị tiếp tục tiếp nhận đầu tư của Tống Nham cũng chỉ bất quá là uống rượu độc giải khát (), cả đời cũng không cách nào thoát khỏi Tống Nham.

(() câu này nghĩa là chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)

Ông anh ngốc kia của bà hiện tại vẫn cho rằng Tống Nham vì Lâm thị rót tiền thật sự là bởi vì đứa con bà ta từng có với Tống Nham kia, ngay cả chuyện ban đầu Tống Nham mơ ước Diệp Anh cũng xí xóa, nhưng dã tâm đáy mắt Tống Nham chỉ có mình nhìn nhất thanh nhị sở, Lâm Mộ Du không thể làm gì khác hơn là nghĩ đến cùng Nguyên Uyên liên hợp lại mới có thể đuổi Tống Nham đi, nhưng xây dựng ảnh hưởng nhiều năm của Nguyên Uyên đã sớm tạo thành một loại ảo giác cho Lâm gia mặc dù gặp chuyện không may anh cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, huống chi cuộc sống của Nguyên Uyên trải qua ở Lâm gia người Lâm gia trong lòng biết rất rõ, cũng không dám ỷ vào cái này uy hiếp anh, dưới bó tay hết cách Lâm Mộ Du không thể làm gì khác hơn là tìm tới Lâm Tiểu Khởi.

Ở trong lòng Lâm Mộ Du, Lâm gia cho dù lụi bại cũng là cao môn đại hộ, người bình thường với cao không nổi, Lâm Tiểu Khởi đứa cháu chính quy của Lâm gia này sao có thể dễ dàng buông tha quyền thừa kế của Lâm gia, bà ta cũng không tin điều kiện mình quăng ra Lâm Tiểu Khởi có thể không động tâm.

Lâm Tiểu Khởi vẫn thật sự là không động tâm, đừng nói việc cậu đã có công ty game online của riêng mình cực kỳ bận rộn, còn phải chăm sóc Bồng Hao đưa đón nhóc đi học, có chút thời gian rảnh cũng phải ở chung một chỗ với Nguyên Uyên vành tai tóc mai chạm vào nhau, cậu cảm giác mình không phải cuồng công tác gì, cũng không phải loại quyền lợi gì, kinh nghiệm từ nhỏ làm cho cậu càng mơ ước một gia đình ấm áp, cuộc sống hiện tại của cậu trải qua không tệ, cậu rất thỏa mãn, không cần có dệt hoa trên gấm gì nữa, về phần sự tình theo lời Lâm Mộ Du cậu mặc dù nhất thời lo lắng, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng liền thừa nhận, có một số việc giấy không thể gói được lửa, Nguyên Uyên phải biết nhất định sẽ biết, nếu như bởi vì sự kiện này cậu cũng không dám đi đối mặt còn như thế nào cùng Nguyên Uyên trải qua cả đời.

Đám hỏi theo lời Lâm gia cái từ này khiến Lâm Tiểu Khởi cảm thấy ác tâm, cậu đã sớm tỏ rõ thái độ không có quan hệ với Lâm gia rồi: "Tôi muốn cùng ai ở chung một chỗ không tới phiên Lâm gia tới vung tay múa chân, Lâm gia cũng không có quyền tống tôi ra ngoài đám hỏi, mấy người theo lời bà nói vẫn là nguyện ý vì Lâm gia bỏ ra tất cả tới nghe đi, bất quá quên hỏi một câu, nếu cô đối với Lâm gia tận chức tận trách như vậy, năm đó tại sao không có đưa mình ra ngoài đám hỏi để củng cố sự nghiệp của Lâm gia chứ?"

Lời này không phải là Lâm Tiểu Khởi thuận miệng nói, Lâm Mộ Du bộ dáng không tệ, gia thế lại tốt, lúc còn trẻ không biết nhận được bao nhiêu theo đuổi của phú gia công tử, đáng tiếc Lâm Mộ Du vẫn không động tâm, còn ra một miệng ác độc, động một tí liền châm chọc mấy người theo đuổi bà ta, vì thế đắc tội không ít người, thường xuyên cần Lâm gia lão gia tử ra mặt giải quyết, Lâm gia hiện tại gặp rủi ro không ai chịu đứng ra cứu trợ Lâm Mộ Du liền phải chịu một phần nhỏ trách nhiệm.

Lâm Mộ Du bị lời của Lâm Tiểu Khởi kích thích lửa giận công tâm, bà ta trong khoảng thời gian này vốn là bởi vì chuyện Tống Nham phiền không chịu nổi, tồn tại của Tống Nham thời thời khắc khắc nhắc nhở bà ta hồi trẻ sai lầm coi mắt cá thành trân châu, hiện tại Lâm Tiểu Khởi lại ngay mặt vạch trần vết sẹo của bà ta.

"Lâm Tiểu Khởi! Đừng tưởng rằng có Nguyên Uyên ở đây tao liền không thể như thế nào với mày, rõ là đồ cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, giống y con mẹ lên không khỏi mặt bàn kia của mày!" Lâm Mộ Du xách theo bao khí phì phò rời đi, không chút nào cố kỳ hình tượng ưu nhã bà ta luôn luôn ở trước mặt người khác làm ra.

Buổi tối Lâm Tiểu Khởi ở trong thư phòng nhận được điện thoại của Chu Chu, đem cậu và Vi Ny đại đại tán dương một phen, mặc dù hôm nay Chu Chu không thể nghe lời Chu mẹ đi xem mắt, nhưng Chu Chu vẫn là cơ trí chụp rất nhiều ảnh chung với Vi Ny cho Chu mẹ xem, cũng vô cùng dẻo miệng nói với Chu mẹ dù sao đều là gặp con gái, gặp mấy cô nương xem mắt kia có khác gì gặp Vi Ny đâu chứ, hơn nữa đây là cô gái Lâm Tiểu Khởi giới thiệu tới, nhân phẩm tính cách còn có thể có sai sót?

Chu mẹ đối với Lâm Tiểu Khởi hết sức tín nhiệm, mặc dù Chu Chu thả chim bồ câu cô nương xem mắt kia khiến Chu mẹ rất không hài lòng, sau đó Chu mẹ nói hết lời với cô nương kia mới để cho người ta không truy cứu chuyện này nữa, nhưng chỉ cần Chu Chu có lòng đi tìm con dâu cho bà, Chu mẹ trách cứ y hai tiếng liền xong.

Chu Chu lúc nói như vậy Lâm Tiểu Khởi phát giác có cái gì không đúng, nhưng không muốn đi tới chỗ sâu, dù sao Vi Ny còn đang trị thương tình cảm, hai người bọn họ hẳn không đến mức phát sinh cái gì, Lâm Tiểu Khởi cho rằng bọn họ đều là người tính cách rộng rãi, lẫn nhau có thể chơi chung một chỗ làm bạn bè là được rồi, sau đó dặn đi dặn lại Chu Chu tuyệt đối không thể tra tới trên người Vi Ny mới cúp điện thoại.

Nguyên Uyên cầm trong tay văn kiện ở một bên buồn cười nhìn cậu nghiêm túc dặn dò Chu Chu phải tách ra khoảng cách với Vi Ny, mặc dù trong lòng anh có không ít nghi vấn về lai lịch của Bồng Hao, nhưng anh hi vọng có một ngày Lâm Tiểu Khởi có thể chủ động nói ra.

Thả văn kiện trong tay xuống đi tới ôm cậu: "Bọn họ đều là người trưởng thành, biết mình đang làm cái gì vậy, nếu như bọn họ có lòng em muốn ngăn trở cũng không được, nếu như vô tâm giống như Chu phu nhân ngày nào cũng an bài Chu Chu đi xem mắt cũng vô dụng."

Nguyên Uyên nói lời này chính là hi vọng Lâm Tiểu Khởi có thể thả lỏng, không nên chuyện gì cũng ôm tới trên người mình, Lâm Tiểu Khởi cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, cậu chẳng qua là lo lắng hai người bởi vì vấn đề mình đang đối mặt đi tới cùng một chỗ, sau đó lại tan rã trong không vui, chẳng qua nếu như đổi lại góc độ nhìn cũng không có gì.

Lâm Tiểu Khởi mắt lóe sáng nhìn Nguyên Uyên, cậu lần đầu tiên biết Nguyên Uyên còn có thể sắm vai nhân vật anh trai tri kỷ, bất quá có Nguyên Uyên cuộc sống của cậu đúng là muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều, Nguyên Uyên vốn là lớn hơn cậu mấy tuổi, trên nhân sinh từng trải cũng phong phú hơn rất nhiều, ở chung một chỗ với anh Lâm Tiểu Khởi học được không ít thứ.

Nguyên Uyên bị cậu nhìn tới tim đập thình thịch, lần đầu tiên người trong lòng anh dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn anh, khiến Nguyên Uyên nhiều năm qua chỉ có thể ở nơi âm u ướt lạnh nảy sinh yêu thương bạo chiếu dưới ánh nắng mặt trời, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng sờ chân mày Lâm Tiểu Khởi, miêu tả hình dáng lông mày của cậu, bảo bối này khiến anh đặt ở trong lòng rất nhiều năm rốt cục là của mình rồi, Nguyên Uyên nghĩ như vậy, trong lòng một mảnh ấm áp.

"Hai ngày nay thế nào?" Nguyên Uyên hỏi chính là tình hìn Lâm Tiểu Khởi đưa Bồng Hao đi nhà trẻ, mặc dù Hai ngày này tạm thời không có đi làm, nhưng Nguyên Uyên cũng không nghĩ tới nhốt cậu ở trong căn nhà nhỏ bé này, anh tôn trọng tất cả lựa chọn của Lâm Tiểu Khởi, sau khi biết Lâm Tiểu Khởi ở nước Mễ Thang cùng người cùng nhau hùn vốn tạo dựng công ty anh vẫn là rất kiêu ngạo, Tiểu Khởi nhà anh chính là lợi hại như vậy, cho dù không có Lâm gia cũng có thể một mình lập ra một mảnh thế giới.

"Thật nhàm chán." Lâm Tiểu Khởi duỗi lưng một cái, "Mỗi ngày ở cổng nhà trẻ đón con đều là một đám bà chủ gia đình cùng mấy người già hoặc trung tuổi, em ở trong mắt bọn họ giống như dị số."

Nhà trẻ của Bồng Hao chất lượng tốt, thu phí cao, ở thành phố Hải Lam cũng là nhà trẻ hạng nhất, trẻ con có thể tới đều là không giàu sang thì cũng cao quý, bình thường chờ đón con không phải bảo mẫu trong nhà cũng là bà chủ nhà toàn chức, hoặc là ông nội bà nội không có chuyện gì để làm trông cháu, Lâm Tiểu Khởi người trẻ tuổi này ở trong mắt bọn họ dĩ nhiên trở thành dị loại.

Nguyên Uyên đưa tay cầm lấy cánh tay cậu một cái mò vào trong ngực: "Chờ em mấy hôm nữ công ty bận rộn rồi liền sẽ không nghĩ như vậy nữa, hiện tại thời gian rảnh rỗi còn có thể mang theo Bồng Hao một chút, lúc bận đoán chừng đều không gặp được mặt Bồng Hao."

Lâm Tiểu Khởi nhất thời nhăn mặt lại nói: "Không có biện pháp, ai bảo em đức cao vọng trọng như vậy, người của công ty không yên tâm, không thể làm gì khác hơn là giao cho em công việc khai thác thị trường nước Yến Mạch quan trọng như vậy."

Nói xong đắc ý ngẩng mặt lên: "Em lợi hại như vậy Viên Viên ca có phần thưởng hay không đây?" Giống như hồi bé thi được điểm về nhà sẽ quấn lấy Nguyên Uyên cho cậu một phần thưởng thật lớn, bất quá thời gian như này rất ít, hơn nữa khi đó cậu cũng nhỏ, không biết cuộc sống của Nguyên Uyên ăn nhờ ở đậu trải qua như thế nào, nhưng mỗi lần cậu đề xuất yêu cậu gì Nguyên Uyên đều có thể tận lực thỏa mãn cậu.

Tỷ như có đôi khi Diệp Anh không muốn mang theo cậu tống cậu vào Lâm gia, Lâm gia càng không có người nguyện ý dẫn cậu đi ra ngoài, Lâm Tiểu Khởi sẽ bảo Nguyên Uyên lén mang mình đi chơi, ở trên đường mua rất nhiều đồ ăn bỏ đi người trong nhà không cho ăn, nếu nhưng không phải hiện tại ở chung một chỗ với Nguyên Uyên Lâm Tiểu Khởi chưa chắc có thể nghĩ tới nhiều như vậy, nhưng hiện tại thời gian ở chung một chỗ với Nguyên Uyên càng dài, cậu mỗi lần nghĩ lại chuyện lúc trước cũng có thể cảm giác được Nguyên Uyên đối với cậu thật tốt.

Truyện Chữ Hay