Lâm Tiểu Khởi cuối cùng không nói thêm với Nguyên Uyên mấy câu, bởi vì thời gian Nguyên Uyên ngồi xuống chưa tới ph đã bị một cú điện thoại gọi đi, Lâm Tiểu Khởi nhớ tới lúc Nguyên Uyên nhận được điện thoại trên mặt lạnh như băng, không khỏi sợ run cả người, không biết tên nào lại dám chọc tới anh, thật là không biết tự lượng sức mình.
Lâm Tiểu Khởi vì chuyện dọn nhà mà bận rộn, Lâm Tiểu Vi lần nữa tìm tới cửa, bất quá lần này Lâm Tiểu Vi lại không có giống như mấy lần trước đối với Lâm Tiểu Khởi vẻ mặt ôn hoà, nói chuyện càng không có ôn nhu vốn có, cô ta tìm tới Lâm Tiểu Khởi, gọn gàng dứt khoát nói: "Cha bị bệnh, có muốn cùng em về nhà thăm một chút không?"
Nếu nói Lâm Mộ Thành bệnh đương nhiên là ngụy trang, kỳ thực Lâm Mộ Thành chỉ là bị cảm vặt, Lâm Tiểu Vi nói như vậy là mượn cơ hội thử dò xét địa vị của Lâm Mộ Thành ở trong lòng Lâm Tiểu Khởi, cùng với Lâm Tiểu Khởi mấy ngày qua trải qua có tốt không.
Lâm Tiểu Vi mấy hôm trước tâm tình vẫn luôn rất tốt, cô ta từ chỗ Thành Trình Bảo biết được Lâm Tiểu Khởi hành động không đứng đắn, liền cho rằng mình nắm được chuôi của Lâm Tiểu Khởi, hơn nữa Thành Trình Bảo nói cho cô ta biết mình đã rêu rao hành động không đoán chính của Lâm Tiểu Khởi với hàng xóm, hắn tin tưởng không bao lâu nữa Lâm Tiểu Khởi liền không ở nổi chỗ này nữa, tới lúc đó không phải là phải khóc lóc cầu xin Lâm Tiểu Vi để cho cậu ta trở lại Lâm gia.
Lâm Tiểu Vi mặc dù nghĩ Lâm Tiểu Khởi chưa chắc sẽ trở lại Lâm gia, dù sao cậu còn có tên bạn Chu Chu và Nguyên Uyên luôn luôn âm thầm giúp đỡ cậu, nhưng chỉ cần có thể đả kích Lâm Tiểu Khởi cô ta vẫn rất vui vẻ, cô ta nghĩ tới Thành Trình Bảo hồi báo cho cô ta Lâm Tiểu Khởi trải qua thê thảm cỡ nào, thậm chí lúc ra cửa bị người khác ném trứng gà.
Nhưng là Thành Trình Bảo không có một chút động tĩnh, ngoại trừ ban đầu nói cho cô ta biết mình khắp nơi rêu rao nói xấu Lâm Tiểu Khởi, Thành Trình Bảo còn chưa gọi điện thoại cho cô ta đã gọi điện thoại tới.
Lâm Tiểu Vi không giữ được bình tĩnh chủ động gọi điện thoại cho Thành Trình Bảo, ai ngờ điện thoại của Thành Trình Bảo thế nhưng gọi không thông, giờ này khắc này cô ta không khỏi hoài nghi Thành Trình Bảo có phải lừa gạt cô ta hay không, lúc trước Thành Trình Bảo còn lời thề son sắt nói với cô ta danh tiếng xấu của Lâm Tiểu Khởi đã lan truyền khắp hàng xóm, hiện tại gã lại không có tí tin tức nào, nghĩ tới vì lừa gạt Thành Trình Bảo giúp mình làm việc cô ta cố ý toát ra vẻ hấp dẫn với gã, Lâm Tiểu Vi giận đến nổi điên.
Nhưng là hiện tại chuyện Thành Trình Bảo không cần gấp gáp, Lâm Tiểu Vi muốn biết nhất chính là tình hình Lâm Tiểu Khởi như thế nào, vì vậy cô ta mới có thể mạo hiểm tìm đến Lâm Tiểu Khởi.
Bất quá phản ứng của Lâm Tiểu Khởi nhất định phải khiến cô ta thất vọng, cho dù nghe được Lâm Tiểu Vi nói Lâm Mộ Thành ngã bệnh, Lâm Tiểu Khởi cũng chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Vậy thì sao."
Lâm Tiểu Vi quả thực không biết mình là nên cao hứng Lâm Tiểu Khởi đối với Lâm gia không có bất kỳ ý nghĩ gì hay là nên giận Lâm Tiểu Khởi dầu muối không tiến, nhưng lúc này cô ta đầu tiên nghĩ tới lại là: "Ông ấy là cha của chúng ta, anh sao có thể lạnh lùng như vậy!"
Giờ khắc này lời Lâm Tiểu Vi bật thốt lên lại là chỉ trích Lâm Tiểu Khởi bất hiếu, cô ta từ trên điểm này tìm tới mấy thứ ưu việt của mình hơn Lâm Tiểu Khởi, trước đây ở trước mặt Lâm Tiểu Khởi Lâm Tiểu Vi là tự ti, cho dù Lâm Mộ Thành cuối cùng quang minh chính đại cưới Tề San, cho dù Lâm Tiểu Vi thực sự trở thành đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Lâm gia, cô ta cũng thoát không khỏi tự ti đã từng làm con riêng.
Lâm Tiểu Vi chưa từng có quên đi cảm thụ đi theo Tề San ở trong căn phòng Lâm Mộ Du mua vì bọn họ chờ Lâm Mộ Thành cách vài ngày quang lâm một lần, loại cảm thụ này không có theo cô ta tiến vào Lâm gia mà biến mất, ngược lại càng ngày càng nhạy cảm.
Cô ta không chỉ một lần ở trong yến hội thế gia tổ chức nghe được người khác chỉa về phía cô ta bàn tán xôn xao, cô ta cũng không chỉ một lần nghe thấy người hầu nói Lâm Tiểu Khởi mới là có tư cách thừa kế Lâm gia nhất, cái này dẫn tới cô ta tạo thành một loại bệnh trạng trong lòng, cô ta không có lúc nào là không muốn ở phương diện nào đó vượt qua Lâm Tiểu Khởi, mà đứa em trai không quan tâm sự đời của mình đã không có bất kỳ trông chờ nào nữa rồi, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm.
Cho nên cô ta đứng ra chỉ trích Lâm Tiểu Khởi lãnh mạc, chỉ trích cậu đối với Lâm Mộ Thành là bất hiếu.
"Cô còn không có tư cách nói mấy lời này." Lâm Tiểu Khởi lạnh lùng nói, nếu như không phải là Lâm Tiểu Vi đứng chặn ở cửa nhà cậu, cậu đã sớm không muốn nhìn thấy nữ nhân này.
Lâm Tiểu Vi đứng ở chỗ này đường hoàng chỉ trích cậu, cậu ta có lập trường gì? Cô ta bất quá là chứng cớ Lâm Mộ Thành phản bội cậu và mẹ, mà Lâm Mộ Thành làm một trong những hung thủ gián tiếp gây ra cái chết sớm của Diệp Anh, làm người tạo thành cuộc sống đau khổ mười mấy năm cho cậu, cậu sao phải hiếu thuận với ông ta!
"Mời cô rời khỏi nơi này, đây là nhà tôi." Lâm Tiểu Khởi nói.
Lâm Tiểu Vi bối rối nhìn nhà bên cạnh một chút, cô ta không biết Lâm Tiểu Khởi có biết chuyện cô ta ở sau lưng giật dây Thành Trình Bảo hay không, nhưng trực giác nói cho cô ta biết Thành Trình Bảo lần này không có tin tức rất kỳ quặc.
Lâm Tiểu Khởi nhìn cô ta liếc mắt nhìn cửa nhà Thành Trình Bảo, không cần nghĩ cũng biết chuyện của Thành Trình Bảo có cô ta chen vào một chân, trong lòng cậu cười lạnh, đang muốn tiếp tục đuổi Lâm Tiểu Vi đi lại nhìn thấy Thành Trình Bảo từ trong thang máy đi ra.
Thành Trình Bảo lúc này nhìn qua vẻ mặt chán chường, tiều tụy không chịu nổi, bộ dáng của hắn cùng mấy ngày hôm trước cho dù bị đánh cũng hăng hái mà chửi chửi bới khác nhau một trời một vực, Lâm Tiểu Vi sợ hết hồn, nhưng ngại Lâm Tiểu Khởi ở trước mắt cũng không tốt đi tìm gã hỏi rõ ràng nguyên nhân.
Thành Trình Bảo lại không quản nhiều như vậy, gã vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Vi cũng bất chấp ái mộ lúc trước đối với cô ta, trực tiếp đi tới trước mặt cô ta chất vẫn: "Cô sao muốn làm như vậy?"
Lâm Tiểu Vi và Lâm Tiểu Khởi đều là vẻ mặt mờ mịt, nhướng mày nhìn Thành Trình Bảo.
Thành Trình Bảo nói tiếp: "Lâm Tiểu Vi, coi tao làm con khỉ đùa bỡn đúng không, mày đã bất nhân vậy tao đây cũng bất nghĩa, tao hôm nay liền vò đã mẻ lại sứt."
Thành Trình Bảo mấy ngày qua rất bi thảm, nguyên nhân là gã bị trường học tạm thời cách chức, cái này đối với gã mà nói là chuyện thiên đại, Thành Trình Bảo tự nhận mấy năm nay ở đại học Aesop công tác tận tụy, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng mấy hôm trước lãnh đạo nhà trường lại đình chỉ công tác của gã, gã lúc chạy đi chất vấn lại chỉ có thể nhận được một đáp án "Không rõ ràng lắm".
Đây không phải là ứng phó với gã sao? Thành Trình Bảo mặc dù không thông sự đời, nhưng cũng biết đây là đang qua loa gã, nhưng gã tính cách không tốt, bình thường đắc tội quá nhiều người, gã tận sức chèn ép tình cảm đồng tính của sinh viên, nhưng quên mất ở trường cũng có giáo viên là đồng tính luyến, mấy giáo viên này đã sớm không lọt mắt gã bộ dạng cố làm ra vẻ, trên đời đều có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, gã hiện giờ gặp nạn thế nhưng không ai thèm giúp gã, còn có một người cũng khinh bỉ đồng tính luyến ái giống gã lén lút nói cho gã biết khả năng đắc tội người nào.
Thành Trình Bảo trước nghĩ sau nghĩ mình gần đây đắc tội cũng chỉ có Lâm Tiểu Khởi, về phần mấy người trước kia đắc tôi muốn trả thù đã sớm trả thù, chỉ có loại người không tài hoa như Lâm Tiểu Khởi túm lấy gã không tha, Thành Trình Bảo khăng khăng điểm này.
Đúng như dự đoán, lúc gã chạy trước bận sau tự tranh thủ vì mình gặp được một người, ban đầu gã không nguyện nói chuyện với người này, đối phương vừa nhìn cũng không phải người tốt đẹp gì, tuổi còn trẻ đã dám nói tự mình biết nguyên nhân gã tạm thời bị cách chức, Thành Trình Bảo lỗ mũi vểnh lên trời.
"Chờ một chút, anh thật sự không muốn biết nguyên nhân anh bị tạm thời cách chức sao?" Đối phương kéo gã lại nói.
Thành Trình Bảo do dự một chút, mấy ngày qua gã bận rộn sứt đầu mẻ trán cũng không tìm ra nguyên nhân, cơ hồ mọi người nhìn thấy gã đều tránh xa, lúc gã cùng đường lại gặp được người này, gã có thể tin tưởng sao?
Cuối cùng gã vẫn là ngồi xuống mặt đối mặt hảo hảo nói chuyện một chút với người này, vậy mà lại từ trong miệng người này biết được đáp án động trời.
Đối phương nói cho gã biết gã mấy ngày qua gặp phải hết thảy đều là âm mưu, Lâm Tiểu Vi căn bản chính là đầu sỏ gây tội làm hại gã mất công việc kia, Lâm Tiểu Vi vì đả kích Lâm Tiểu Khởi không chừa thủ đoạn nào, ngay cả gã cũng tính toán vào, lúc gã còn chìm đắm trong sắc đẹp của Lâm Tiểu Vi, Lâm Tiểu Vi lại tá ma giết lừa, ở sau lưng trường học sử dụng thủ đoạn loại bỏ gã.
"Anh cũng biết, Lâm Tiểu Vi là đại tiểu thư của Lâm gia, chỉ cần một câu nói của cô ta có cái gì là làm không được." Đối phương cười dịu dàng nói.
Thành Trình Bảo nắm chặt hai tay, gã vừa nãy còn nghĩ tới muốn đi tìm Lâm Tiểu Vi giúp gã giải quyết chuyện này, lại không nghĩ rằng kẻ chủ mưu phía sau chuyện này chính là Lâm Tiểu Vi.
"Cô ấy sao lại muốn làm như vậy?" Thành Trình Bảo lẩm bẩm nói.
Đối phương chậc chậc hai tiếng: "Anh cho rằng thịt thiên nga là ngon như thịt nghêu sò, cóc nhái ăn được vào trong miệng sao? Trước khi anh ăn không nghĩ qua thiên nga có thể sẽ ghét bỏ anh hay không?"
Thành Trình Bảo bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Lâm Tiểu Vi không thích gã, nhưng cô ta lại vì cái gì muốn ra ám thị với mình, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, tâm tư của mấy kẻ có tiền gã thật đúng là đoán không ra.
Bởi vì tức giận gã không rảnh bận tâm đối phương so sánh gã với nghêu sò, cóc nhái nữa, chỉ muốn đi tìm Lâm Tiểu Vi để hỏi cho rõ ràng.
Thành Trình Bảo lắc lắc bả vai Lâm Tiểu Vi: "Tao với mày bèo nước gặp nhau, tại sao lại đối với tao như vậy, tao giúp mày bôi nhọ danh tiếng Lâm Tiểu Khởi, mày chính là hồi báo tao như vậy hay sao? Nếu như mày không thích tao có thể nói thẳng, tại sao ở trong bóng tối lại ngáng chân tao!"
Gã nói đã bắt đầu nói năng lộn xộn, Lâm Tiểu Vi là nữ nhân duy nhất khiến gã động tâm trong mấy năm này, gã vốn cho rằng cô ta đơn thuần, không nghĩ tới thực tế hung hăng mà cho gã một cái tát, mấy hôm trước còn mơ mộng đẹp vợ yêu, hôm nay nay cả công việc cũng không còn.
Gã và Lâm Tiểu Vi quen biết vừa mới vài ngày, gã dựa vào nhiệt huyết nhiều năm qua làm rất nhiều chuyện biểu dương chính nghĩa, lại sụp đổ ở chỗ Lâm Tiểu Vi, tiền đồ của gã, sự nghiệp của gã, còn có rất nhiều sinh viên chờ gã đi cứu vớt, vừa nghĩ tới Lâm Tiểu Vi không chiếm được thương tổn nhiều học sinh vô tội như vậy, khiến cho bọn họ vẫn còn bị vây trong trong nước sôi lửa bỏng không có được cứu vớt của mình, Thành Trình Bảo liền lòng tràn đầy lửa giận.
Lâm Tiểu Vi hoàn toàn không hiểu gã đang nói cái gì, cô ta mấy ngày không liên lạc được với Thành Trình Bảo trong lòng còn nghẹn một cỗ khí, lúc này sau khi gặp mặt lại bị Thành Trình Bảo rầm rầm chất vấn một trận, tính tình của Lâm Tiểu Vi cũng không tốt đâu.
"Tôi thích anh? Bà đây mắt chó đui mù mới có thể thích anh! Cũng không soi giương xem mình là cái bộ dạng gì, còn dám đi ra ngoài theo đuổi con gái, đầu óc anh không có vấn đề đi, đang nói hươu nói vượn cái mẹ gì thế, tôi bảo anh làm mấy chuyện kia lúc nào?"
Không có chuyện gì khó xử hơn chuyện hãm hại người khác lại bị người ngay mặt vạch trần, Lâm Tiểu Vi dù sao cũng chỉ là một cô gái kinh nghiệm sống chưa nhiều, chỉ có thể nói mấy câu vô quan thống dương (), nếu như là Lâm Mộ Du đã sớm cho cái tát lên mặt Thành Trình Bảo, cho mày nói nhảm!
(() vô quan thống dương: mấy lời râu ria, không ảnh hưởng tới toàn cục)
Sự thật đối với Lâm Tiểu Khởi mà nói không có nửa phần xúc động, cậu thừa dịp Lâm Tiểu Vi nhất thời kích động đi ra ngoài mấy bước "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lập tức dọn nhà! Đây là ý nghĩ chân thật nhất trước mắt Lâm Tiểu Khởi, cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy hai người kia nữa, càng không muốn nhìn thấy người có liên quan tới Lâm gia.