Mọi người ăn xong hết rồi sao?” Giang Mộ Yên mang nụ cười thản nhiên khiến người ta thoải mái nhìn xung quanh.
“Ừm, ăn no rồi. Yên nhi nàng thì sao? Điểm tâm hôm nay nàng ăn hình như nhiều hơn hôm qua không ít, là vì rất đói bụng sao?”
Bùi Vũ Khâm thật sự vui vẻ khi thấy Giang Mộ Yên ăn được, bởi vì từ sau lần bị Lâm đại phu bọn họ chẩn đoán nói nàng ăn nhiều quá nên dạ dày co bóp thì Yên nhi ăn cái gì cũng rất có chừng mực, không bao giờ để quá no. Nhưng số lượng điểm tâm hôm nay đã nhiều hơn bình thường không ít.
“Đúng vậy, hôm nay khẩu vị phu nhân hình như đặc biệt tốt!”
Hồng Nguyệt đã thành thân với Thanh Thư rồi cũng không thay đổi gì lắm, ngoại trừ kiểu tóc từ song kế của cô gái biến thành kiểu của phụ nữ có chồng. Tính cách hoạt bát tựa hồ vẫn y như vậy.
“Ừ, không ăn nhiều một chút thì ta sợ lát nữa sẽ không có sức!”
Giang Mộ Yên hơi gật đầu, thong dong hoàn toàn không giống như người đang chịu cơn đau bụng đẻ.
Mà chính vì nàng quá trấn định, thản nhiên cho nên vẻ mặt mọi người vẫn thả lỏng, không ai biết nàng sắp sinh.
Vì vậy, Bùi Dạ Tập còn nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn làm chuyện gì nữa? Trong nhà nhiều hạ nhân như vậy, dặn một tiếng là được rồi. Mần cái gì cũng muốn tự mình đi làm? Muốn thể hiện ngươi có khả năng cũng không cần làm vậy. Nếu không, ta đuổi hết đám hạ nhân này khỏi phủ luôn đi, miễn cho nuôi không bọn họ lãng phí lương thực cùng tiền bạc!”
“Dạ Tập, ngươi cái tên không đáng yêu này. Quan tâm ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?” Giang Mộ Yên hừ mũi liếc hắn.
Bên tai Bùi Dạ tập lập tức đỏ lên, hắn liền lớn tiếng phản bác: “Ai quan tâm ngươi chứ! Thật là, không biết làm phu nhân kiểu gì, một chút cũng không ổn trọng. Hở ra là chỉ vào nam nhân khác nói đáng yêu không đáng yêu. Cha cũng quá dung túng ngươi rồi!”
Bùi Phong bây giờ cũng đã quen việc bọn họ hay đấu võ mồm. Hắn biết Dạ Tập không tức giận vì Giang Mộ Yên trở thành mẹ kế của mình nữa, chỉ là còn chưa quen thân phận này mà thôi, cho nên mới thường thông qua việc đấu võ mồm mà biểu đạt sự ngượng ngập của mình. Cũng như hắn đã sớm chấp nhận sự thật rằng đời này Mộ Yên và hắn không có kết quả nhưng vẫn không thể nào sửa miệng gọi nàng là thẩm thẩm vậy.
“Được rồi, Yên nhi, đừng cãi nhau với Dạ Tập nữa, nên đi tản bộ thôi. Mấy ngự y đều nói nàng sắp đến ngày sinh, vì để sinh con thuận lợi, mấy hôm nay phải đi lại nhiều một chút mới tốt.”
Bùi Vũ Khâm ôn nhuận cười, sủng nịch đứng dậy, định đến đỡ Giang Mộ Yên thân thể nặng nề. Nhưng Giang Mộ Yên lại ngồi không nhúc nhích mà vững vàng nói: “Vũ Khâm, hôm nay sợ là không thể đi tản bộ.”
“Vì sao? Là mệt mỏi không muốn đi sao?”
“Không phải, là nước ối của ta giống như vỡ rồi, phỏng chừng sắp sinh!” Giang Mộ Yên bình tĩnh nhìn Bùi Vũ Khâm rồi nói một câu như vậy.
Nhất thời, trong nhà ăn im lặng một trận, sau đó chính là một loạt ‘loảng xoảng lịch bịch’, là Bùi Phong và Bùi Dạ Tập cùng lúc đứng bật dậy nên làm lật bàn, khiến bát đũa chưa kịp dọn trên bàn đều rơi xuống đất, phát ra những tiếng vang liên tiếp.
Bùi Vũ Khâm lúc này cũng hiểu ra ‘vỡ nước ối’ là ý gì. Nhất thời, sắc mặt hắn liền tái nhợt, lớn tiếng gọi ra cửa: “Mau gọi bà mụ và ngự y tới… Yên nhi sắp sinh…”
Đáng thương cho Bùi Vũ Khâm. Hắn biết bây giờ chuyện mình nên làm nhất chính là nhanh chóng ôm lấy Giang Mộ Yên. Nhưng vì quá mức khẩn trương nên tay chân hắn lúc này đã nhũn thành một đống, gần như đứng cũng không nổi chứ nói gì đến chuyện ôm lấy Giang Mộ Yên.
Bùi Dạ Tập đương nhiên thấy được tình huống phụ thân nhà mình, lúc này cũng đành phải bước lại bế thân thể tròn vo của Giang Mộ Yên lên, sau đó lập tức chạy vào trong phòng.
Hồng Nguyệt cũng nhanh chóng chạy ra ngoài: “Mau… mau… mau chuẩn bị nước ấm, vải trắng, kéo… Phu nhân sắp sinh!”
Bùi gia nổ tung a!
Chén bát trong nhà ăn đã không còn ai bận tân đến nữa. Tất cả nam nhân đều vây ngoài phòng, không ngừng đi qua đi lại chờ đợi. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy lo lắng.
Mà tất cả ngự y và nam đại phu cũng đều ngồi ngay gian ngoài chuẩn bị sẵn sàng.
Bên trong, trước giường ngọc ấm, Hồng Nguyệt cùng các bà mụ có kinh nghiệm nhất Phỉ Thúy thành đều đang vây quanh giường, chỉ đạo Giang Mộ Yên dùng sức như thế nào.
Giang Mộ Yên thở gấp, trong bụng truyền đến từng đợt co rút, đau đớn theo quy luật, nhưng cũng càng lúc càng mãnh liệt. Dù chưa từng làm mẹ nhưng nàng cũng biết vậy nghĩa là đứa bé đang bức thiết muốn ra ngoài.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng nàng liền tràn đầy dũng khí. Bởi vì đây là chuyện mà cả đời trước nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng hôm nay, sau khi sống lại, nàng đều có được: một trượng phu yêu nàng, một đứa con riêng dù không được tự nhiên nhưng vẫn chấp nhận nàng, một người bạn tốt rõ ràng thích nàng nhưng không hề gây cho nàng một chút áp lực, một đám hạ nhân thật sự xem nàng như chủ tử, cũng như người nhà mà bảo vệ, còn có hai đứa bé đang trong bụng nàng nữa.
Tất cả những thứ đó tạo thành một đại gia đình ấm áp.
Mặc dù ở đây nàng không có người cha thân thiết nhất nhưng nàng có được càng nhiều hơn.
Cho nên cha, yên tâm đi, con gái sống ở đây rất tốt! Cha cũng phải sống tốt. Nếu ông trời có linh thiêng, kiếp sau Yên nhi lại làm con gái của cha!
Khóe mắt Giang Mộ Yên không nhịn được mà rơi xuống những giọt nước mắt cầu nguyện. Sau đó, nàng không cho phép mình phân tâm nữa, cắn răng tiếp tục kiên trì trong mỗi tiếng ‘dùng sức’ của các bà mụ và Hồng Nguyệt.
Bùi Vũ Khâm chờ bên ngoài đã kích động đến muốn phá cửa xông vào, lại bị Triển Tịch và Nghênh Phong mỗi người một bên cản lại.
“Triển Tịch, Nghênh Phong, hai người có nghe thấy không? Yên nhi sinh… Yên nhi sinh rồi…”
“Có… nghe rồi… nghe rồi. Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!”
“Vậy các ngươi còn không buông ra. Ta muốn đi vào, ta muốn đi vào!”
“Cha, người đừng kích động. Không phải người quên Giang Mộ Yên mang thai đôi chứ? Giờ mới nghe được tiếng khóc của một đứa, còn một đứa vẫn chưa sinh ra mà. Bây giờ người không thể vọt vào được, nếu làm kinh hách đến Giang Mộ Yên sinh con thì cũng không tốt!”
Bùi Dạ Tập thật ra cũng kích động. Trong nhà này, hắn đã làm đệ đệ hai mươi mốt năm rồi. Tuy phụ nhân là gia chủ nhưng vì phụ thân hắn đứng hàng nhỏ nhất trong các huynh đệ, lại thành thân trễ nhất, cho nên hắn sinh ra chính là đường đệ nhỏ tuổi nhất. Đã sớm muốn thử cảm giác làm ca ca rồi, chỉ là hắn vẫn chưa có cơ hội thôi.
Không ngờ bây giờ, hắn hai mươi mốt tuổi cuối cùng cũng được làm ca ca lần đầu tiên, hơn nữa còn là ca ca của những hai đứa. Trong lòng hắn thật ra không trấn định được như những gì biểu hiện ra ngoài. Chỉ là Bùi Vũ Khâm lúc này không rảnh để ý đến vẻ mặt của hắn thôi.
Nghe vậy, Bùi Vũ Khâm nhất thời dừng lại, sau đó mới có vẻ hoang mang lo sợ nói nhỏ: “Đúng vậy, đúng vậy, còn một đứa nữa. Ta không thể vào, ta còn phải tiếp tục chờ… chờ. Yên nhi, Yên nhi, thật xin lỗi, để nàng chịu khổ!”
~
“Phu nhân, là một tiểu thiếu gia, lại dùng sức a!” Hồng Nguyệt vì không phải bà mụ nên không giúp được gì, chỉ có thể không ngừng cầm khăn chấm mồ hôi cho Giang Mộ Yên. Nhưng lúc này, trong tay nàng cũng đã bế một đứa bé quấn khăn, vui vẻ đến mức không cầm được nước mắt, đang kích động nói với Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt đang cố ý ôm đứa trẻ cho nàng nhìn, trong mắt đều là yêu thương và quyết tâm: “Yên tâm đi. Phu… phu nhân nhà em là ta… ta cho dù lên chiến trường cũng sẽ không cúi người lấy một chút. Huống chi là… là sinh em bé.”
“Dạ, phu nhân, nô tỳ tin tưởng. Phu nhân là nữ nhân vĩ đại nhất, lợi hại nhất, cũng có khả năng nhất mà nô tỳ từng thấy. Phu nhân, phu nhân, dùng sức a!”
“Được…”
Giang Mộ Yên dùng lực túm lấy tấm trải giường bên dưới, trong khẩu lệnh ‘thả lỏng… dùng sức’ không ngừng của các bà mụ, lại hơn nửa canh giờ nữa, tiếng trẻ con khóc thứ hai cuối cùng cũng vang lên trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người!
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân. Là một đôi công tử a! Mẫu tử đều bình an!”
Theo tiếng chúc mừng cố ý được hô lớn của các bà mụ trong phòng, trên mặt ba nam nhân Bùi gia bên ngoài đều là nước mắt.
~