Tạ Doãn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, Chu Phỉ cho rằng hắn lại nghĩ ra lời khuyên can mới, không ngờ hắn lại nhắm mắt nói:
- Không sai, quả thực ăn nói quan trọng, chẳng qua chỉ là một cái mạng nát, chưa chắc đáng tiền hơn người khác____nếu đã như vậy, đi, chúng ta thả hết mấy kẻ xui xẻo này ra, sống chết nghe theo ý trời, tốt xấu gì cũng không thẹn với lòng.
Tạ Doãn nói dông nói dài thực sự rất giỏi, Chu Phỉ lần này hiếm khi tìm được chút hả hê từ hắn, còn chưa kịp vui vẻ thì nghe hắn thong thả bổ sung thêm một câu.
Tạ Doãn than thở:
- Kỳ nam tử thân cao bảy thước, hơn năm thước rưỡi là chân như ta cũng có thể gặp được một nửa tri kỷ, may mắn thay!
Cách tự miêu tả này rất đặc biệt, nghe giống như một con bọ ngựa to vậy.
- …
Chu Phỉ khựng lại, hỏi con bọ ngựa hình người nói khoác không biết ngượng này:
- Tại sao ta là một nửa?
Bọ ngựa to bôi thuốc giải lên cửa một gian thạch lao, dặn người đó chạy mau rồi quay đầu so so tay lên đầu Chu Phỉ, nghiêm mặt nói:
- Bởi vì cô e là chưa cao tới năm thước.
Liền sau đó, dưới chân hắn như nổi gió bay ra ngoài, cười lớn tránh thoát một đao không kiềm chế được của Chu Phỉ.
Có những người bên nhau đến già vẫn như người xa lạ, có những người vừa gặp mà như đã thân quen. Không biết có phải vì Tạ Doãn quá giỏi làm thân hay không mà Chu Phỉ trước nay không phải người hoạt bát thích đùa lại chẳng mấy chốc thân thiết với hắn, giống như hai người họ thật sự đã quen nhau ba năm chứ không phải là lần thứ hai gặp mặt.
Tạ Doãn nói Ôn Nhu Tán này là thuốc cho ngựa, không biết hắn có bịa hay không, dù sao tác dụng của nó đối với người có vẻ không mạnh lắm, chỉ với chút xíu thuốc giải, rất nhiều người chưa khôi phục hẳn công lực nhưng đã có thể đứng dậy thoải mái.
Người trong giang hồ tương đối đơn giản, có thể đứng là có thể chạy có thể nhảy.
Đa số người đều rất thông minh, sớm đánh hơi được nguy hiểm, sau khi được thả liền chắp tay nói đa tạ với Chu Phỉ và Tạ Doãn rồi bỏ chạy, còn lại số ít người hoặc là bị giam lâu quá đầu óc trì độn hoặc là có bằng hữu thân thích bị giam trong thạch lao khác, sau khi được thả, việc đầu tiên làm là xông lên giúp đỡ, dần dần tụ thành một nhóm người.
Những người canh gác trong sơn cốc cũng phục hồi lại tinh thần, chia nhau tiến lên chặn giết, hắc y nhân do Thẩm Thiên Khu mang đến quấn lấy không ngừng, theo sát phía sau, ba bên hỗn chiến.
Tạ Doãn quay đầu liền thấy phía sau có thêm nhiều tùy tùng vừa rối mắt vừa rộn chuyện, tức thì dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng căn dặn vài câu, thình lình có một người canh gác trong cốc xuất hiện đằng sau hắn thần không biết quỷ không hay, một lão đạo sĩ trong thạch lao bên cạnh vừa vặn nhìn thấy, lớn tiếng nói:
- Cẩn thận!
Tạ Doãn ngay lúc đó không kịp chống đỡ, bên cạnh có một nắm cát bay qua, đánh thẳng vào mắt kẻ đánh lén kia, Tạ Doãn thừa cơ tránh thoát một kiếm rất hiểm hóc:
- Giết ta mà cần đánh lén à, có biết xấu hổ hay không?
Kẻ đánh lén lau mặt, tung người muốn đuổi theo thì bị Chu Phỉ đã chạy tới giơ ngang đao chặn lại.
Tạ Doãn vừa tránh được một kiếp còn có tâm trạng ở bên cạnh ồn ào:
- Gió tốt, cát tốt, đao tốt!
Vai Chu Phỉ hơi động, ánh đao như điện, kẻ canh gác này là đệ tử chính cống của núi Hoạt Nhân Tử Nhân, không phải loại bị nàng một đao đâm xuyên như đầu bếp mập, chỉ trong vài hơi thở, hai người đã giao thủ mấy lần, Chu Phỉ chỉ cảm thấy kẻ này giống như bãi bùn, dính vào hất không ra, chiêu thức của nàng trở nên chậm chạp, luôn cảm thấy đao của mình như bị thứ gì đó quấn lấy, rất không thoải mái.
Lúc này, lão đạo sĩ vừa lên tiếng nhắc nhở lại nói:
- Tiểu cô nương, rút đao chém nước nước càng chảy, cô chớ nên nôn nóng.
Tạ Doãn “a” một tiếng:
- Là “Lạc Hoa Lưu Thủy Kiếm” tay trái tay phải thay phiên cầm kiếm sao?
Đạo bào của lão đạo sĩ này dơ như giẻ lau, phất trần mang theo như chổi lông gà, chật vật đến mức có thể trực tiếp đầu nhập vào môn hạ Cái Bang. Cứ như ông không hề thấy một màn sắp tè ra quần của Tạ công tử ban nãy mà khen ngợi:
- Không sai, vị công tử này kiến thức rộng rãi____cô nương, mười tám loại võ nghệ đều chỉ có một đạo, là thu thì không thả, không chênh không lệch, mới có thể nắm được vào lòng bàn tay, bằng không dù là theo đuổi sức mạnh hay khéo léo, ắt cũng sẽ lầm đường lạc lối, chỉ có mã bề ngoài.
Trong lòng Chu Phỉ cả kinh, lão đạo sĩ kia chỉ dăm ba câu đã nói toạc ra chỗ nghi hoặc của nàng mấy ngày nay.
Năm đó khi nàng thấy một chiêu nửa thức Phá Tuyết Đao của Ngư lão, tiện thể học theo, dung hợp vào công phu khác, tuy không hề chính thống nhưng ngoài ý muốn lay động được Lý Cẩn Dung truyền đao cho nàng, sau đó nàng nhiều lần lặp đi lặp lại trong đầu chín thức Phá Tuyết Đao của Lý Cẩn Dung, vừa kinh sợ khí thế giá buốt tuyệt đỉnh trong đó, vừa bắt chước theo, ngược lại bó tay bó chân, có chút vẽ hổ không thành thành con chó.
Nàng sáng tỏ thông suốt, đao trên tay tùy tâm mà biến chiêu, lưỡi đao ép xuống cực thấp, rồi nhẹ nhàng móc từ dưới lên trên đúng vào giữa hai tay kẻ kia, toàn bộ công phu kẻ đánh lén là ở chỗ luân phiên tay trái tay phải, thình lình bị nàng làm rối loạn trận thế, động tác liền ngừng lại, trong lúc hoảng loạn ngửa mặt về sau, suýt bị một đao của nàng hất cằm xuống, liền sau đó là ngực mát lạnh___
Tạ Doãn gật gù đắc ý bình luận:
- Đao pháp tuy chưa thành nhưng khí thế, rất ra hình ra dạng.
Chu Phỉ nhấc ống tay áo lau máu bắn lên cằm, chút khoái ý trong lòng vì phá tan lớp sương mờ chưa kịp tràn ngập, vừa xoay mặt liền thấy càng lúc càng nhiều người bao vây lại, bèn lấy sống đao chọc Tạ Doãn:
- Một mình ngươi chạy đi, đừng nói nhảm nữa, tránh ra.
Nàng đẩy Tạ Doãn ra, dùng hai đao chém đứt khóa cửa lao của lão đạo sĩ, nghiêm mặt nói:
- Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm.
Lão đạo sĩ vuốt râu mỉm cười, vô cùng hiền từ. Chu Phỉ vốn định nói thêm với ông vài câu, bên cạnh chợt có một người trong thạch lao kinh ngạc lên tiếng:
- Là A Phỉ sao?
Chu Phỉ giật mình, xoay đầu nhìn thì thấy một “dã nhân” bám vào cửa thạch lao.
“Dã nhân” này vén mớ tóc rối bù bờm xờm của mình lên, để lộ gương mặt mà mẹ ruột cũng sắp nhận không ra, kêu với nàng:
- Haiz, ánh mắt gì thế, Thần Phi sư huynh mà cũng không nhận ra à? Muội xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy tới đây một mình? Muội theo ai tới? Mẹ muội có biết không?
Hóa ra người này chính là Trương Thần Phi, nhi tử mất tích của Vương lão phu nhân! Nàng rõ ràng là đuổi theo tung tích Lý Thịnh mà đến nhưng đến giờ vẫn không tìm được Lý Thịnh, ngược lại lại tìm được người của phái Tiêu Tương bặt vô âm tín trước.
Lúc Thần Phi sư huynh hành tẩu giang hồ, Chu Phỉ còn ở trong trại học trung bình tấn, cho nên Thần Phi luôn xem nàng là một đứa trẻ không thể đảm đương công việc, Chu Phỉ bị hắn ném cho cả tá câu hỏi, nhất thời không biết nên trả lời câu nào trước, bèn hỏi:
- Sao các huynh lại ở đây?
- Ôi, đừng nhắc nữa.
Trương Thần Phi thống khổ liếm thuốc giải, nhất thời không nói nên lời, gian nan chỉ vào thạch lao bên cạnh, Chu Phỉ chém đứt dây khóa, tìm theo hướng tay hắn chỉ thì thấy mọi người mất tích của trại đều tề tụ đủ.
Hóa ra nhóm người họ đi đến Động Đình, nghe nói Hoắc lão thiết yến, nhóm Trương Thần Phi vốn nên đi bái kiến nhưng trên người đang có nhiệm vụ hộ tống, sợ đông người phức tạp, xảy ra sơ suất gì với khách quý. Trương Thần Phi cho rằng trại nhất định sẽ phái người đến, hắn liền làm việc thỏa đáng, phái một người đến Hoắc gia bảo đón người, tiện thể báo cáo vị trí của mình.
Ngờ đâu người vừa đến Hoắc gia bảo liền bị bắt, đoàn người của họ cứ cách ngày là bị tập kích, đến giờ vẫn không rõ vì sao!
Họ lại đi đến một phòng giam ba người, gồm một phu nhân thần sắc bệnh tật, một đứa trẻ và một nữ tử xấp xỉ Chu Phỉ, đoán là gia quyến Ngô tướng quân mà nhóm Trương Thần Phi ngàn dặm xa xôi đón từ núi Chung Nam về.
Gia quyến của tướng quân ngày thường đều là phu nhân thiếu gia tiểu thư cổng lớn không ra cổng trong không bước, nghe tiếng kêu giết đầy trời trong sơn cốc sớm đã bị dọa hoang mang hoảng hốt, thình lình có một nhóm lớn nam nhân áo quần tơi tả chạy tới, không phân rõ ai là người tới cứu giúp, ai là kẻ không có ý tốt, nữ tử sợ hãi hét lên, được phu nhân tiều tụy che ở phía sau.
Bước chân Tạ Doãn dừng lại, không bôi thuốc giải lên cửa giống người khác mà vô cùng quân tử hành lễ vãn bối với vị phu nhân cố gắng trấn định kia:
- Phu nhân, nơi này nguy hiểm, phải mau mau rời đi, thuốc giải Ôn Nhu Tán e là hình tượng không tốt lắm, xin mọi người nhẫn nại.
Ngô phu nhân sắc mặt trắng bệch, gian nan chào hỏi:
- Không dám, làm phiền rồi.
Tạ Doãn thành thạo cạy khóa, không cho Chu Phỉ cơ hội phá hoại bằng bạo lực, quay đầu hỏi nàng:
- Có khăn sạch không?
Chu Phỉ sờ sờ trên người, phát hiện thật sự có một cái___là lúc Vương lão phu nhân cải trang nàng thành tiểu nha hoàn, tiện tay nhét vào người nàng, nàng chưa từng dùng, chính mình cũng suýt quên mất.
Tạ Doãn cúi đầu nhìn, thấy chiếc khăn tay đó được xếp gọn gàng sạch sẽ, ở góc còn thêu một khóm hoa nhài, dường như hơi tỏa ra hương thơm thanh khiết, Tạ Doãn tức thì phản ứng lại, nhận ra mình trực tiếp hỏi một nữ tử lấy khăn tay là vô cùng mạo phạm, may mà da mặt hắn dày, vội ho khan một tiếng, không đưa tay nhận mà đưa thuốc mỡ trong tay cho nàng, nói:
- Bôi lên một ít, cô đưa thì thích hợp hơn.
Chu Phỉ thấy nữ tử kia run rẩy đến ống tay áo cũng run theo, đứa trẻ muốn khóc mà không dám khóc, liền đưa trường đao ra sau lưng, bôi một ít thuốc mỡ lên khăn sạch rồi đưa vào. Đúng lúc này, xa xa vang đến một tiếng thét dài, cực kỳ thê lương, tựa như sói hoang gầm rú giữa đồng không mông quạnh, chui vào tai khiến người ta khó chịu từng cơn, ba tiếng thét lên bổng xuống trầm, một bóng người hiện thân ở một đầu sơn cốc.
Người này thực sự quá nổi bật, toàn thân áo đỏ, trong bóng đêm như một ngọn lửa hừng hực, nháy mắt đã gào thét mà tới.
Chu Phỉ nghe Tạ Doãn nhỏ giọng nói:
- Vũ Khúc. Bắc Đẩu Vũ Khúc Đồng Khai Dương cũng tới rồi.
Lời Tạ Doãn chưa dứt, Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều đột nhiên lùi về sau, hai kẻ bất hạnh cản đường đi của hắn bị hắn mỗi tay móc tim một người, bay đi mấy trượng, mà chỗ hắn vừa đứng bị bóng đỏ thình lình xuất hiện, tay cầm một thanh kiếm lớn lưng rộng, bổ mạnh vào mặt đất.
Cả sơn cốc dường như đều rung chuyển trong tiếng rít vang của kiếm ra khỏi vỏ.
Mấy đại cao thủ thế gian hiếm gặp hiển nhiên đều không thèm để ý, đều muốn lấy mạng nhau, đều không bàn đạo nghĩa “không được lấy nhiều hiếp ít”, nháy mắt tình thế đã biến thành hai chọi một, “Vũ Khúc” Đồng Khai Dương sau khi đến không nói câu nào, lập tức khai chiến.
Mộc Tiểu Kiều không hổ là đại ma đầu tiếng tăm lừng lẫy, thân pháp khiến người ta hoa cả mắt, bước, xoay, dịch chuyển, không hề lộ vẻ yếu thế.
Chu Tước chúa cực kỳ không ra gì, là một tai họa cực lớn, còn “Bắc Đẩu Thất Tinh” tuy Chu Phỉ không biết nhưng nghe các trưởng bối trong trại mỗi lần nhắc tới đều nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy cũng không phải thứ gì tốt, hai phe này đấu nhau một mất một còn, Chu Phỉ nhất thời không biết nên mong ai thắng, thầm nghĩ: “Nếu mình có bản lĩnh sẽ đè hết cả ba người họ ở đây.”
Nhưng nghĩ lại thì thấy ý nghĩ này có chút buồn cười, nếu nàng có sức đánh một trận với bất kỳ ai trong ba người họ thì bây giờ cần phải chạy trốn nhếch nhác thế này sao?
Nàng không khỏi siết chặt đao lưng hẹp trong tay, lòng hiện ra nỗi không cam tâm vừa quen thuộc vừa xa lạ, đột nhiên, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy khuỷu tay nàng, Chu Phỉ ngẩn người, hóa ra là Ngô gia tiểu thư bị tiếng gào bén nhọn kia dọa sợ, không tự chủ nắm lấy tay cầm đao của nàng với tư thế tìm kiếm sự bảo vệ.
Đối diện với ánh mắt của Chu Phỉ, Ngô tiểu thư “a” lên, cuống quít buông tay nói:
- Xin… xin lỗi.
Lý Cẩn Dung từng nói rõ, gia quyến Ngô tướng quân là khách quý của trại, ba mẫu tử họ người thì non trẻ người thì yếu ớt, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ, đè nặng lên sống đao nàng, thần sắc kinh hoàng của nữ tử ấy lọt vào mắt Chu Phỉ, bỗng dưng quét sạch sẽ chút không cam tâm và tự ti vừa mới nhen nhóm của nàng.
Chu Phỉ nghĩ: “Nếu ta cũng sợ thì họ làm sao bây giờ? Mặc kệ nó, giết ra ngoài rồi nói.”