Buổi sáng giờ rưỡi, Hạnh Gia Tâm bọc cái áo khoác dày đi tới trường học.
Trường học không có ai trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều, đường lớn thì thanh tĩnh, đường nhỏ đến sân thể dục cũng thanh tĩnh.
Hạnh Gia Tâm đeo cặp sách, nhưng trong cặp không chứa bao nhiêu đồ vật, nhẹ như bay, làm bước chân nàng cũng nhẹ nhàng lên.
Cách thật xa, nàng đã nghe được tiếng bóng rổ đập lên sân thể dục “bang bang”, bởi vì trống trải, cho nên có vẻ càng thêm có cảm giác tồn tại.
Hạnh Gia Tâm nhìn đồng hồ trên tay, có chút khó có thể tin, Đàm Hữu ngày thường không tới tiếng chuông thứ hai thì không vào phòng học, đi trễ đến nỗi lớp trưởng cũng lười ghi tên, vậy mà lại chơi bóng tích cực như vậy.
Hạnh Gia Tâm nhanh hơn bước chân, nhưng vẫn trước vòng ra sau khu dạy học, trộm nhìn thoáng qua.
Hôm nay thời tiết rất âm u, trên sân bóng rổ trống trải, chỉ có một mình Đàm Hữu đang luyện tập đi bóng, vòng qua tới, chạy tới, động tác mạnh mẽ, y hệt chú cún con đang vui vẻ chơi đùa.
Hạnh Gia Tâm yên tâm mà đi ra, còn chưa đi vài bước, bị Đàm Hữu đột nhiên quay đầu mà bắt gặp.
Cách thật xa đều có thể thấy rõ trên mặt Đàm Hữu trong nháy mắt tràn ra tươi cười, dùng sức phất tay với nàng: “Lại đây lại đây!”
Hạnh Gia Tâm bước nhanh đi hai bước, Đàm Hữu không lại chơi bóng nữa, cứ như vậy mà nhìn nàng, Hạnh Gia Tâm bị cô nhìn chằm chằm đến cảm thấy bước đi chậm như vậy có hơi ngượng ngùng, liền bắt đầu chạy chậm.
Chạy đến đứng yên trước mặt Đàm Hữu, “hô hô” thở hổn hển hai tiếng, lại có chút hối hận.
Hình như nàng biểu hiện quá tích cực, rõ ràng tối hôm qua cũng không chưa đồng ý sẽ tới.
Đàm Hữu vốn không chú ý tới này đó, cô vớt lên quả bóng trên mặt đất, xoay bóng ở đầu ngón tay: “Có mang cái đó không?”
Hạnh Gia Tâm nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
“Bản thảo diễn thuyết!” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
Đàm Hữu duỗi tay: “Lấy tới lấy tới.”
Hạnh Gia Tâm dừng một chút, lúc này mới chậm rì rì mà túm cặp sách đến trước người, từ trong sách rút ra hai tờ giấy đưa vào tay Đàm Hữu.
“Mình nhìn xem.” Đàm Hữu ném bóng xuống, giũ tờ giấy ra đọc lên, “Chào các thầy cô, các bạn học, chúc mọi người buổi sáng tốt lành…… Ai, mở đầu thế này quá nhàm chán.”
Hạnh Gia Tâm giương mắt nhìn cô.
“Hiện tại thịnh hành cách viết như vầy, ladies and gentlemen…” Đàm Hữu cau mày, bộ dáng nghiêm trang, “Tại một ngày cuối thu mát mẻ, hương hoa bay khắp như hôm nay, chúng ta nghênh đón…”
Khoé miệng Hạnh Gia Tâm run rẩy.
Đàm Hữu tự mình cười rộ lên: “Không đúng, hiện tại là mùa đông.”
“Ai.” Đàm Hữu thở dài, trả hai tờ giấy lại cho Hạnh Gia Tâm, “Mùa đông mình liền không biết hình dung như thế nào.”
Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhìn chằm chằm dấu tay màu đen trên tờ giấy kia.
Đàm Hữu một lần nữa vớt quả bóng lên: “Mình tiếp tục chơi, cậu đi luyện tập đi, đợi lát nữa diễn tập cho mình xem một lần, mình không viết ra được, nhưng nghe thì vẫn có thể nghe ra tốt xấu.”
Nói xong, cũng không đợi Hạnh Gia Tâm đáp, quay người lại chạy xa.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, thẳng đến cô nhảy lên, một cú ném vừa ổn vừa chuẩn, quả bóng rỗng ruột không chút trở ngại, thẳng tắp mà rớt xuống dưới.
“Hắc hắc, cú ném đẹp tuyệt!” Đàm Hữu tự mình khen mình.
Hạnh Gia Tâm yên lặng mà đi tới một bên, nhìn chung quanh một vòng, chọn một vị trí cơ hồ có thể ẩn thân, lẳng lặng mà đứng ở trong một góc.
Nàng đối diện với mặt tường, phía sau có tiếng Đàm Hữu chạy động nhảy lên, phảng phất như đồng hồ trong phòng thi thượng, tích tắc.
Hạnh Gia Tâm nhắm mắt, trong tay siết chặt hai tờ giấy kia, không nhìn, đối diện với gạch đỏ phía trước, nhỏ giọng đọc một lần.
Rất thông thuận, nàng học bài luôn luôn rất dễ dàng.
Khó chính là phóng đại thanh âm, hơn nữa là đối mặt người khác.
Tuy rằng Đàm Hữu giống cái đồng hồ thúc giục người ta, nhưng cô cũng cho Hạnh Gia Tâm đủ thời gian.
Ước chừng nửa giờ sau, Đàm Hữu mới một thân toả nhiệt mà đi tới chỗ nàng, vừa đi vừa cởi áo khoác ra, túm ở lòng bàn tay, lắc lư qua lại.
“Thế nào?” Cô thò qua tới, giống như một cái lò sưởi điện.
Hạnh Gia Tâm lui về sau một bước, đột nhiên có chút khẩn trương, dứt khoát không trả lời.
“Tới, thử một lần.” Đàm Hữu duỗi tay túm lấy tờ giấy trong tay nàng, “Bắt đầu đi.”
Hạnh Gia Tâm há miệng thở dốc, thanh âm gì cũng chưa phát ra.
Đàm Hữu đợi vài giây, sau đó giương mắt nhìn nàng: “Đối với mình cũng khẩn trương à.”
Hạnh Gia Tâm không nói lời nào.
“Không phải chứ,” Đàm Hữu giữa mày hơi hơi nhăn, “ Mình cho rằng hai chúng ta rất quen thuộc.”
Hạnh Gia Tâm rũ mắt nhìn giày, càng thêm muốn lui về sau.
Đàm Hữu đột nhiên giơ tay chọc chọc cánh tay nàng một chút: “Này, hỏi cậu đó, trả lời mình đi.”
Thân mình Hạnh Gia Tâm lắc lư một chút: “Cậu không hỏi.”
“Mình không hỏi sao?” Đàm Hữu dừng một chút, “Cần phải dùng câu nghi vấn à, được thôi, mình cho rằng hai chúng ta rất quen thuộc, dấu chấm hỏi.”
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm mũi giày một hồi, gật gật đầu.
“Ai, vậy thì được rồi.” Đàm Hữu buông tha nàng, run run tờ giấy trên tay, “Cậu nếu khẩn trương, trước tiên nhắm mắt lại đọc một lần.”
Kiến nghị này Hạnh Gia Tâm tiếp thu, nàng nhắm mắt lại, cảm giác được cổ họng mình hoạt động.
Nhưng vẫn chưa toát ra một từ nào, bởi vì những thứ ùa vào trong cảm quan, ngay lập tức quá nhiều.
Gió mùa đông, đất sân thể dục, hô hấp của Đàm Hữu có hơi nặng, còn có một loại hương vị trên người cô, trước nay Hạnh Gia Tâm đều chưa từng có được.
Rất khó hình dung loại hương vị này, là mùi mồ hôi sao, có nhiệt độ của mồ hôi, nhưng lại không phải mặn. Giống mặt trời, nhưng ở gần hơn mặt trời, lại ôn hòa hơn mặt trời.
Hạnh Gia Tâm nghĩ, có phải khi máu trong cơ thể đều thiêu đốt, mới có thể có được nhiệt độ như vậy, mới có thể độc đáo như thế, làm người ta muốn tới gần.
Mũi chân nàng giật giật, Đàm Hữu đột nhiên nói: “Cậu ngủ rồi hả?”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên mở bừng mắt.
Mặt Đàm Hữu gần trong gang tấc, đôi mắt trừng đến thật lớn, mạnh mẽ biến đôi mắt thon dài thành mắt hạnh nhân.
Trái tim Hạnh Gia Tâm "đùng" một tiếng nhảy dựng lên, nhảy còn mãnh liệt hơn lúc bị người ta chặn đường trấn lột.
Đàm Hữu đột nhiên nâng lên tay, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nhịn không được lui về sau một bước.
Nhưng ngón tay Đàm Hữu vẫn dừng ở trên mắt kính của nàng, khung kính nhẹ nhàng nhoáng lên, Hạnh Gia Tâm lại nhanh chóng nhảy về sau.
“Giống y như con thỏ vậy.” Đàm Hữu nói, cô đứng thẳng thân thể, khóe môi treo lên một nụ cười, “Mình phát hiện thật ra mắt cậu rất đẹp đó.”
Hạnh Gia Tâm cúi đầu, không hề cho cô nhìn đến mặt nàng, thứ nàng không muốn bị người khác đánh giá nhất, chính là gương mặt này.
Đàm Hữu ào ào mà quơ tờ giấy trong tay: “Nếu cậu chưa chuẩn bị tốt, tiếp tục luyện đi, mình cũng muốn tiếp tục luyện bóng.”
Cô tiến lên hai bước đưa giấy tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm đột nhiên lắc lắc đầu.
“Đừng nhụt chí…” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm ngắt lời cô: “Mình không cần.”
“Hả?” Đàm Hữu hỏi, “Không cần cái gì?”
Hạnh Gia Tâm vẫn cúi đầu: “Mình có học rồi.”
“Mình không tin.” Đàm Hữu vui tươi hớn hở.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm dây giày, rốt cuộc mở miệng: “Chào các thầy cô các bạn học chúc mọi người buổi sáng tốt lành mình là Hạnh Gia Tâm ở lớp sơ tam…”
Lúc có thể không ngắt nhịp thì sẽ không ngắt nhịp, nếu không nghẹn chết tuyệt đối sẽ không thở dốc, tốc độ nhanh đến như nước rơi xuống đất, xôn xao, xôn xao, Đàm Hữu nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Khoảng chừng nửa phút, Hạnh Gia Tâm đọc xong bản thảo dự tính cho phút rưỡi.
“Cảm ơn mọi người.” Nàng nói xong một câu cuối cùng, thở phào ra một hơi, tầm mắt rốt cuộc dời khỏi giày, chuyển qua trên mặt đất.
“A…” Đàm Hữu cảm thán một tiếng, rồi sau đó lại là một tiếng, “A…”
Như quạ đen kêu vậy.
Cô a nửa ngày, rốt cuộc nói ra một câu, còn không liên quan tới tình huống trước mắt.
“Những bài cần học thuộc lòng và ngâm nga, có phải cậu cũng dùng tốc độ này không, bùm bùm…”
Hạnh Gia Tâm không biết cô từ đâu tìm ra từ hình dung này, kỳ kỳ quái quái.
Đàm Hữu vung đầu: “Mình nếu mà có bản lĩnh này của cậu, chắc chắn sẽ không bị chủ nhiệm suốt ngày bắt dựa tường đứng thẳng. Thầy ấy mà phạt mình mình sẽ đọc sách cho thầy ấy nghe, thầy thích nhất nghe người ta đọc sách…”
Lung tung rối loạn mà nói một đống, Đàm Hữu đột nhiên ném xuống tờ giấy trên tay, nói với Hạnh Gia Tâm: “ Cậu nhìn mình.”
Hạnh Gia Tâm nâng mắt lên.
“Nhìn vào mắt mình.” Đàm Hữu nói.
Ánh mắt Hạnh Gia Tâm lay động, cuối cùng vẫn là dừng ở trên đồng tử của Đàm Hữu.
Đàm Hữu cười rộ lên, biểu cảm của cô luôn là dùng sức rất lớn, lúc cười rộ lên không chỉ giữa mày có hoa văn, đôi mắt cũng sẽ giống con cá đang bơi lội.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm hai con cá nhỏ, dần dần liền thích ứng khoảng cách gần gũi và chuyên chú như vậy.
Đàm Hữu không nói gì, qua thật lâu, cũng không có nói chuyện.
Hạnh Gia Tâm thấy rõ màu mắt của Đàm Hữu, cũng thấy rõ mấy sợi tơ máu trên tròng trắng mắt, còn có lông mi của cô, không dài, nhưng dị thường nồng đậm.
Đàm Hữu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tần suất cao hơn bình thường chút.
Hạnh Gia Tâm cũng đi theo chớp chớp mắt.
“Tốt.” Đàm Hữu thẳng người, cô cao hơn Hạnh Gia Tâm nhiều, khom người thời gian dài, cần thiết giãn tư thế ra.
Hạnh Gia Tâm không biết cô nói tốt cái gì, đối mặt khoảng cách đột nhiên bị kéo xa, thế nhưng sinh ra một tia tiếc nuối.
Nàng còn chưa có hoàn toàn thấy rõ đôi mắt của Đàm Hữu, những nếp nhăn giống như vỏ ngoài của hành tinh.
“Hẳn đã thích ứng.” Đàm Hữu nói, “Hiện tại nhìn mình, đọc một lần.”
Hạnh Gia Tâm mở to mắt.
“Nếu có thể thể hiện dấu chấm câu thì càng tốt.” Đàm Hữu cười nói.
Liền như vậy, một lần lại một lần tập thử, một lần lại một lần dùng phương pháp quái dị bài trừ khó khăn, lúc Đàm Hữu vào sáu cú ném điểm, âm lượng Hạnh Gia Tâm đọc bản thảo đã lớn đến nửa cái sân bóng rổ đều có thể nghe được.
Đàm Hữu không chuyên tâm ném rổ nữa, cô tùy tay ném một cái, quả bóng nện vào rổ bảng, một tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Hạnh Gia Tâm sợ tới mức run lên một chút, Đàm Hữu “ha ha ha” mà cười, quay đầu lại nói với nàng: “Kết thúc công việc đi ăn cơm thôi!”
Hạnh Gia Tâm nhìn thời gian, giờ rưỡi, đúng là tới giờ cơm trưa.
Đàm Hữu đáp áo khoác trên vai, bóng rổ kẹp ở cánh tay, nhiệt khí hừng hực mà đi đến bên người nàng: “Biểu hiện không tồi.”
Nói y hệt giọng điệu của chủ nhiệm giáo dục, nói xong đã tự mình vui vẻ.
Vừa cười đùa vừa quay đầu nhìn nàng nói: “Mình giúp một việc lớn như vậy, mời mình ăn kem đi.”
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
Đàm Hữu tùy tiện mà cất bước đi ra ngoài, đột nhiên lại dừng lại, cúi đầu tiến đến trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có cái kia không?”
Hạnh Gia Tâm không rõ cô nói chính là cái gì.
“Cái kia……” Đàm Hữu quơ tay múa chân, cầm bóng không có phương tiện, quơ tay múa chân một hồi, Hạnh Gia Tâm cũng không hiểu được.
“Ai!” Đàm Hữu lớn tiếng thở dài một hơi, lại đè thấp thanh âm, cau mày phảng phất như đang nói một bí mật có thể hủy diệt địa cầu, “Kinh, kinh nguyệt.”
Hạnh Gia Tâm sững sờ ở nơi đó.
Loại vấn đề riêng tư này, chưa từng có người thảo luận với nàng, lần đầu có kinh là ở mùa thu năm nay, khi nhìn đến vết máu trên quần, nàng thấy rất may mắn mình đang ở nhà sau khi tan học.
Không có gì đáng kinh ngạc, nàng đã xem qua vài cuốn sách cấu tạo cơ thể người và vệ sinh sinh lý, chỉ là trong nhà không có chuẩn bị băng vệ sinh mà thôi.
Ra khỏi cửa nhà vài bước là siêu thị mini, lượng không nhiều, mặc một cái quần dày chút qua lại không thành vấn đề.
Bởi vậy Hạnh Gia Tâm một mình bình tĩnh xử lí chuyện này xong rồi, cũng không có để ở trong lòng.
Hiện tại Đàm Hữu đột nhiên nhắc tới, Hạnh Gia Tâm mới phát hiện, từ lần đầu tiên tới tháng đó về sau, cho đến bây giờ, nàng không có gặp lại bóng dáng của kinh nguyệt.
Bất quá trong sách nói, tình huống này cũng bình thường, chỉ là tới giờ khắc này, Hạnh Gia Tâm đối mặt câu hỏi của Đàm Hữu, không biết trả lời thế nào mới thích hợp.
Nàng do dự một hồi, Đàm Hữu đâm đâm cánh tay nàng: “Ai, mình còn không có, thứ đó phiền toái lắm, mình hy vọng mình vĩnh viễn cũng không có.”
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
Đàm Hữu lại hỏi nàng: “Vậy còn cậu?” Bộ dáng vô cùng hứng thú.
Hạnh Gia Tâm chỉ phải tiếp tục gật đầu.
“Khụ.” Đàm Hữu ho khan một tiếng, bộ dạng chính thức, “Vậy đợi lát nữa chỉ mình có thể ăn kem, cậu không thể ăn.”
Hạnh Gia Tâm muốn nói cho cô biết, không ở kỳ sinh lý thì không có việc gì, nhưng trời lạnh mà ăn kem, nàng vốn dĩ liền không thích, dứt khoát cam chịu.
Đàm Hữu tiếp tục cảm thán: “Làm con gái quá phiền toái.”
Cái này đồng ý, Hạnh Gia Tâm gật đầu.
Đàm Hữu giơ tay đánh vào tóc mình: “Để tóc dài cũng phiền toái.”
Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu nhìn Đàm Hữu, để tóc ngắn đến giống như con trai, chất tóc hơi cứng một ít, cho nên vốn dĩ khả năng sẽ có tóc mái, lúc này tất cả đều dựng đứng.
Thái dương có hơi ướt, có vẻ tóc càng đen, trên trán tựa hồ cũng ướt, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc kéo qua cặp sách, từ bên trong móc ra hai tờ giấy khăn đưa cho cô.
“Làm sao vậy?” Đàm Hữu nhìn về phía nàng, “Cho mình giấy làm gì?”
“Lau mồ hôi.” Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu giơ tay lau một phen, lau tới cái trán ướt nhẹp của mình, cười rộ lên: “Lại đi hai bước, không phải đông cứng thì là bị thổi khô, dư thừa.”
Tay Hạnh Gia Tâm vì thế rút về.
Thu được một nửa, đồ vật trên tay bị Đàm Hữu rút ra, khăn giấy đắp ở trên đầu, phần phật hai cái, giống như lau bàn.
Cặp mắt cười kia một lần nữa lộ ra tới, nhìn Hạnh Gia Tâm, đầy trêu cợt: “Bất quá vất vả lắm cậu mới chủ động một lần, mình cảm thấy rất vui mừng.”
Hạnh Gia Tâm không biết cô đang vui mừng cái gì, nếu chỉ là chuyện nàng thân cận cô, không phải Đàm Hữu sớm nên cảm giác được sao?
Nàng đối xử với Đàm Hữu không giống người khác, bắt đầu từ ngày Đàm Hữu đánh nhau trong phòng học, từ ngày Đàm Hữu cứu nàng khỏi tay tên côn đồ giựt tiền, đã trở nên khác biệt.
Nàng hâm mộ Đàm Hữu, cảm thấy cô vô cùng lợi hại, thậm chí rất nhiều lúc, hâm mộ đến sắp ghen ghét cô.
Có đôi khi Hạnh Gia Tâm sẽ nghĩ, nếu cho nàng một khuôn mặt giống như Đàm Hữu, nàng có thể làm được những chuyện mà Đàm Hữu làm hay không?
Đáp án là không có khả năng, Đàm Hữu chính là Đàm Hữu, chỉ có một người này, ai cũng không thể làm như vậy.
Kem Đàm Hữu chọn là kem kẹp bánh giá đồng, lúc ăn cơm mỗi người tự trả, Đàm Hữu ăn hết một đĩa cơm chiên trứng lớn.
Khi hai người ra khỏi tiệm cơm nhỏ, mặt trời chui khỏi tầng mây, lộ ra một mảnh ánh sáng ôn ôn hòa hòa.
Theo Hạnh Gia Tâm thấy, đây mới là thời gian tốt để chơi bóng, không lạnh, gió cũng nhỏ.
Nhưng Đàm Hữu không chơi với nàng nữa, cô cưỡi xe đưa Hạnh Gia Tâm về nhà, sau đó vẫy tay, liền lập tức "phần phật" quẹo qua giao lộ.
Nhiệm vụ đưa ra rất rõ ràng: “Thứ hai nghe cậu diễn thuyết!”
Thời gian ở nhà trôi qua thật nhanh, trừ bỏ nhu cầu cơ bản như ăn uống ngủ, dư lại cũng chỉ có đọc sách.
Không có gì đáng để cố ý tự thuật, một câu là có thể khái quát xong.
Tới thứ hai, Hạnh Gia Tâm thức dậy còn sớm hơn ngày thường, khi đến trường học, chung quanh quạnh quẽ, sương sớm còn chưa tan.
Nàng tới cửa phòng học, cửa còn chưa mở, rúc ở trong một góc mà nàng thường xuyên ngồi, ngày thường là đọc từ vựng, hôm nay là ở trong lòng mặc niệm bản thảo diễn thuyết.
Đàm Hữu nói với nàng, rất vui mừng nha, Hạnh Gia Tâm biết, nếu nàng không thử thật sự đứng ở trên đài kéo cờ kia, vậy nàng sẽ không có cách nào lại làm Đàm Hữu vui mừng.
Trọng điểm không phải bản thảo nói cái gì, trọng điểm là những từ mở đầu đó, và mỗi câu nói đầy nhịp điệu.
Hạnh Gia Tâm một lần lại một lần vẽ nên cảnh tượng sẽ phát sinh sau một giờ nữa ở trong đầu, trái tim đột nhiên buộc chặt lại đột nhiên thả lỏng, làm cả người nàng đều khó chịu lên.
Bạn cùng lớp phụ trách mở cửa tới, Hạnh Gia Tâm nghe được tiếng mở khoá phía sau, cùng tiếng cửa mở “loảng xoảng”.
Nàng đứng yên không động đậy, giờ phút này đối với nàng mà nói, đứng ở trong một góc này, không có gì khác so với vào chỗ ngồi trong phòng học.
Lập tức sẽ có rất nhiều học sinh lục tục tới trường, lần này trái tim Hạnh Gia Tâm rồi không còn thả lỏng được nữa.
Dưới lầu dần dần xuất hiện các bạn học kết bè kết đội, Hạnh Gia Tâm đột nhiên xoay người, nắm chặt quai đeo cặp, cúi đầu, một đường chạy qua hàng hiên, sau đó vội vàng đi xuống lầu.
Lúc này chỗ còn có chút thanh tĩnh, là toà nhà cũ bên kia, bởi vì vứt đi không sử dụng, lại còn chưa đập bỏ để xây toà nhà mới, cho nên trừ lúc tổng vệ sinh toàn trường, rất ít có người đi qua.
Một đường chạy chậm, bởi vì mùa đông có thể quang minh chính đại mà đội mũ đeo khẩu trang, Hạnh Gia Tâm không còn bận tâm tốc độ sẽ đưa tới ánh mắt của người khác.
Chạy đến toà nhà cũ, Hạnh Gia Tâm tìm một vị trí cực kỳ bí ẩn, dừng bước chân mồm to mà thở dốc.
Phía sau là tường, trước mặt cũng là tường, bên trái là tường, chỉ có bên phải có một lối đi hẹp hẹp.
Hạnh Gia Tâm gỡ khẩu trang xuống, cho mình hô hấp thông thuận một ít, không khí lạnh đột nhiên tràn vào trong phổi, làm dạ dày của nàng co rút đau đớn một trận.
Thân thể khó chịu cũng không sẽ phân tán lực chú ý vào sự lo âu, hai thứ này ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, làm Hạnh Gia Tâm cảm thấy cả thế giới đều đang ầm ĩ, đều đang dùng ngữ điệu lặp đi lặp lại bức bách nàng, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng nàng lớn lên giống quái vật.
Hạnh Gia Tâm ngồi xổm xuống, chôn mình lại, thẳng đến một giọng nói đánh vỡ những thanh âm này, giọng hơi thở dốc nói: “Mẹ ơi! Rốt cuộc mình cũng tìm được cậu!”
Hạnh Gia Tâm không nhúc nhích, nàng biết nàng làm Đàm Hữu thất vọng rồi, không thể nào làm cô vui mừng.
Bóng ma bao phủ xuống, nhiệt độ của Đàm Hữu dán tới trước mặt nàng, ngồi xổm bên người nàng.
“Này, Hạnh Gia Tâm.” Cô kêu nàng, dùng xưng hô chính thức mà cô hiếm khi dùng.
Hạnh Gia Tâm chôn mình không ngẩng đầu, Đàm Hữu tới tới lui lui thở hổn hển một hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi thông thuận.
“Nếu cậu thật sự sợ, vậy không đi cũng không có việc gì.” Đàm Hữu vừa mở miệng, thế nhưng lui về sau, “Chuyện lớn lao gì đâu, không đi thì không đi, mình đi xin phép cho cậu, nói cậu tới cái kia nên đau bụng về nhà nghỉ ngơi.”
Bụng Hạnh Gia Tâm đúng là có chút khó chịu, bất quá không phải bụng, mà là dạ dày hút phải khí lạnh.
Nàng giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, còn có hai mươi phút là đến nghi thức toàn trường tập hợp kéo cờ.
Đàm Hữu thấy nàng ngẩng đầu, lập tức dịch chuyển tới phương hướng đối diện mà nàng có thể thấy được.
Hạnh Gia Tâm cũng không tiện lại chôn đầu xuống.
Đàm Hữu ngồi xổm trên mặt đất nhìn nàng, giơ tay vô ý thức nắm lấy cỏ khô mọc giữa khe gạch: “Mình còn cho rằng cậu đang khóc nhè ấy.”
Hạnh Gia Tâm rất ít khóc, bởi vì khóc không giải quyết bất cứ vấn đề gì. Vì thế nàng lắc lắc đầu.
“Không khóc cũng còn tốt, mình ghét mấy người thích khóc, em trai mình là đủ để phiền chết người rồi, mình giành một muỗng cơm của nó nó cũng khóc…”
Đàm Hữu là người tùy thời tùy chỗ có thể kéo tới chủ đề cách xa vạn dặm, cô cứ lải nhải oán giận em trai cô với Hạnh Gia Tâm như vậy, rồi sau đó đột nhiên phanh lại thay đổi chủ đề: “Thật sự không lên à?”
Hạnh Gia Tâm bị câu hỏi đột nhiên này hỏi đến đứng hình, suy nghĩ một hồi lâu cũng chưa có thể lắc đầu hoặc là gật đầu.
Đàm Hữu nhìn nàng: “Do dự lâu như vậy, có nghĩa là cậu vẫn muốn thử xem.”
Cô nói rất có lý, Hạnh Gia Tâm rất khó chịu, nhưng cũng không muốn từ bỏ vào lúc này.
Nàng lại nhìn thời gian, còn mười lăm phút, vậy ít nhất lại mười phút về sau, từ bỏ đi…
Đàm Hữu đột nhiên đứng