Bồn tắm rất lớn, nhưng chứa hai người lại có chút nhỏ.
Khi Đàm Hữu đi vào, nước nhấp nháy văng ra, nơi nơi đều ướt dầm dề.
Cánh tay Hạnh Gia Tâm đáp ở bên cạnh bồn tắm, ngồi là ngồi, tư thế mềm mụp, không có sức lực gì.
Đàm Hữu thò lại gần, cầm cái buộc tóc, vớt lên một nửa tóc dài của nàng gục xuống ở trong nước, xiêu vẹo buộc lên.
Cô nhìn xuống mặt Hạnh Gia Tâm, hỏi nàng: “Thoải mái hơn chút nào không?”
Hạnh Gia Tâm lười biếng mà cười, một hồi lâu mới trả lời cô: “Vẫn luôn là, rất thoải mái.”
“Khụ.” Đàm Hữu giả ho một tiếng, cảm giác kiêu ngạo vô cùng trung nhị nào đó nảy lên trong lòng, lại bị lý trí của cô đánh đi xuống.
Loại chuyện này, kiêu ngạo cái rắm.
Hạnh Gia Tâm nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên cánh tay cô.
“Làm sao vậy?” Đàm Hữu hỏi.
“Cậu chống làm gì,” Hạnh Gia Tâm cười nói, “Nằm xuống.”
Đàm Hữu cười cười: “Nằm xuống sẽ đè nặng cậu.”
“Khiến cho cậu đè mình nha.” Cánh tay Hạnh Gia Tâm quấn lên eo cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà phát lực, thân mình Đàm Hữu ngã xuống.
Nước bắn thật sự cao, đánh vào mặt Đàm Hữu, gương mặt Hạnh Gia Tâm tươi cười chói lọi gần trong gang tấc, Đàm Hữu chạm được làn da ấm áp bóng loáng trong nước, mạnh mẽ mà thu lực.
“Không có việc gì.” Hạnh Gia Tâm trượt đi xuống, tay ôm lấy eo cô thật chặt.
Diện tích thân thể hai người dán lấy nhau lại lớn hơn, chưa kịp điều chỉnh tư thế, chân của Hạnh Gia Tâm liền quấn tới.
Nước trong bồn tắm, đại khái đi ra ngoài ba phần tư.
Khi nụ hôn nhỏ vụn dừng ở trên cổ Đàm Hữu, Đàm Hữu bị cuốn lấy không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể tận lực ngửa đầu nói chuyện: “Cậu chờ một lát……”
“Chờ cái gì?” Hạnh Gia Tâm lấy một tay khác đè lại cái ót cô, muốn đè môi cô xuống dưới.
“Cậu không phải mới vừa… Gì đó sao.” Đàm Hữu nói, “Nghỉ một lát đi.”
“Nghỉ rồi, cũng không sai biệt lắm.” Hạnh Gia Tâm có chút ảo não, “Vừa rồi quá nhanh.”
“Không đau sao?” Đàm Hữu trước sau có chút lo lắng.
“Không đau,” Hạnh Gia Tâm nhấp nhấp môi, “Mình cảm thấy còn có không gian rất lớn.”
Đàm Hữu thở phào ra một hơi.
“Làm sao vậy?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Cậu xem đôi mắt mình.” Đàm Hữu nói.
“Vẫn luôn nhìn đây.” Hạnh Gia Tâm để sát vào, nhìn càng cẩn thận.
“Hồng hay không?” Đàm Hữu cười hỏi, “Có phải đang lóe ánh sáng của mắt sói không?”
Hạnh Gia Tâm ha ha ha cười rộ lên, thân mình chấn động làm nước gợn từng vòng ra xung quanh, lan đến làn da Đàm Hữu, kích thích trái tim gợn sóng.
Cười đến không sai biệt lắm, tay Hạnh Gia Tâm vuốt ve ở trên lưng cô: “Sói thì sói đi, đủ no.”
Đàm Hữu cúi đầu xuống ngậm môi nàng, vậy ăn đi.
Hai người rốt cuộc từ phòng tắm ra tới, trời đã hoàn toàn đen.
Hạnh Gia Tâm mềm như bông không có sức lực, Đàm Hữu lau khô ôm nàng trở lại trên giường, cảm thấy khát cực kỳ.
Rõ ràng thời gian dài như vậy đều ngâm mình ở trong nước, lại cảm thấy hơi nước trong cơ thể đều bị ép khô.
Đàm Hữu đem khăn lông khô khóa lại trên đầu Hạnh Gia Tâm, đi đến bên máy lọc nước, ừng ực ừng ực mà rót hai ly lớn, mới cảm thấy đỡ một ít.
Hạnh Gia Tâm dựa lưng vào giường nhỏ giọng nói: “Mình cũng muốn……”
Đàm Hữu bưng ly lại đây, Hạnh Gia Tâm cũng không duỗi tay tiếp, Đàm Hữu chỉ có thể ngồi ở mép giường, cẩn thận mà đút nàng uống.
Hạnh Gia Tâm vừa uống vừa cười, một chén nước uống lên có thể có mười phút.
Đàm Hữu buông cái ly, khoé môi Hạnh Gia Tâm còn treo nụ cười.
Đàm Hữu hỏi nàng: “Còn có thể cười nổi à.”
“Cười không nổi.” Hạnh Gia Tâm lắc đầu, “Buồn ngủ.”
“Có đói bụng không?” Đàm Hữu đứng lên, “Mình làm mấy món đơn giản để ăn đi.”
“Không đói bụng, đút no rồi.” Hạnh Gia Tâm cười đến thật hư.
Đàm Hữu giơ tay nhẹ nhàng đánh lên trên chăn một phen: “Mình đi nấu hai chén mì, cà chua trứng gà?”
“Ừm.” Hạnh Gia Tâm lúc này mới ngoan ngoãn nói, “Đói bụng.”
Đàm Hữu ra cửa, Hạnh Gia Tâm lấy xuống khăn lông trên đầu, sau đó chậm rãi nằm xuống.
Thân thể có một loại gân cốt mệt mỏi, mỗi một tế bào đều như bị mở ra, tận tình mà tự do giãn ra.
Mỗi một lần cùng Đàm Hữu làm tình, Hạnh Gia Tâm đều sẽ cảm thấy trong truyện viết thật không sai, muốn ngừng mà không được, lâng lâng như ở trên mây.
Đầu óc bị sương mù mênh mông bao vây, thần kinh giống như ở trong đám mây, Hạnh Gia Tâm cảm thấy mình rõ ràng là trợn tròn mắt, nhưng một cái chớp mắt, nàng sẽ không bao giờ biết lúc sau phát sinh cái gì nữa.
Đàm Hữu làm mì xong, không có kêu Hạnh Gia Tâm xuống dưới.
Cô cầm mâm đem hai chén đều bưng lên, khi đi đến cửa phòng ngủ, liền phát hiện Hạnh Gia Tâm đã ngủ rồi.
Cách một khoảng cách đều có thể cảm nhận được giấc ngủ cực kỳ sâu nặng thơm ngọt.
Đàm Hữu đứng ở cửa một lát, vẫn là bưng mì đi xuống.
Một mình ngồi ở trên bàn cơm ăn xong hai chén mì, khi Đàm Hữu rửa chén, đột nhiên muốn làm món trước kia chưa từng làm qua cho Hạnh Gia Tâm ăn.
Cô móc di động ra tra xét nguyên liệu và cách làm, đồ cần mua không nhiều lắm, đi một chuyến siêu thị mini trong tiểu khu là được.
Đàm Hữu cầm chìa khóa, tay chân nhẹ nhàng mà ra cửa, nhanh chóng đi siêu thị, lại tay chân nhẹ nhàng mà trở về.
Đứng ở cửa lớn trong chốc lát, trên lầu không có động tĩnh gì, Đàm Hữu lại vào phòng bếp.
Lần đầu tiên làm pizza, Đàm Hữu thấy giống như làm bánh nướng áp chảo vậy.
Nhân cô để đặc biệt tùy ý, có thịt có trái cây, cực kỳ rực rỡ.
Sau khi nhét vào lò nướng, Đàm Hữu thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua trên lầu, Hạnh Gia Tâm còn đang ngủ.
Cô liền lại đi xuống lầu, cũng không mở TV, ngồi ở trên sô pha, lướt di động, chờ pizza ra lò.
Một tin nhắn nhảy ra, làm Đàm Hữu sinh ra một tia phiền chán và lo lắng.
Tin nhắn rác rưởi thì di động của cô đều sẽ che chắn hết, đầu năm nay, còn dùng phương thức này liên lạc với cô, chỉ có bà ấy.
Giống như có việc sẽ gọi điện thoại, khi không gọi điện thoại, cho thấy đang tức giận.
Đàm Hữu đợi nửa phút, mới điểm vào tin nhắn, nhìn xem.
Đơn giản mấy chữ: Khi nào trở về?
Đàm Hữu nhớ tới cuộc khắc khẩu giữa trưa, cô thì thật ra không ngại, nhưng Tiếu Mỹ Cầm rõ ràng chưa hết giận.
Giữa trưa lúc đó là do có Hạnh Gia Tâm đang ở, Tiếu Mỹ Cầm có rất nhiều lời cũng chưa nói, lúc này trở về, khẳng định sẽ tiếp tục cãi nhau.
Vấn đề mà ai cũng không thỏa hiệp, Đàm Hữu thật sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, trực tiếp nói cho bà ấy biết, cô không thích đàn ông.
Không thích đàn ông…… Đàm Hữu chép chép miệng, cảm thấy mình cũng thật lợi hại.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, cũng chưa từng hoài nghi tính hướng của mình, kết quả hiện tại đụng phải Hạnh Gia Tâm, liền quẹo vào một cái, một đi không trở lại.
Nếu nói cô còn có dục niệm tình yêu gì, hiện tại cô cũng chỉ có thể nghĩ đến thân thể mềm mại bóng loáng của Hạnh Gia Tâm, mùi hương nàng phát ra, hơi thở dịu dàng nàng ngâm ra.
Đàn ông…… Thứ gì chứ.
“Khụ.” Đàm Hữu giả ho một tiếng, kéo tư duy về trả lời tin nhắn: Đêm nay con có việc, không quay về, mẹ đi ngủ sớm một chút.
Tiếu Mỹ Cầm không lại trả lời cô.
Đàm Hữu nằm ngã vào trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm.
Lẳng lặng mà nằm hai giây, cô cũng bắt đầu có chút mệt nhọc.
Rốt cuộc làm chuyện đó với Hạnh Gia Tâm, toàn bộ thân thể và lực chú ý của cô đều dùng hết sức mình.
Hơn nữa cô theo bản năng mà nhớ kỹ mỗi một biểu tình và động tác rất nhỏ của Hạnh Gia Tâm, hình như là sao lưu lại thứ mà trong tương lai có thể cô sẽ không hề có được.
Nghĩ đến đây, Đàm Hữu lại đột nhiên đứng lên, bước nhanh lên lầu.
Hạnh Gia Tâm hô hấp đều đều, tóc tán ở trên gối đầu, còn có chút ướt.
Đàm Hữu mới đầu là đứng xem nàng, sau lại đứng mệt rồi, liền ngồi xổm xuống nắm mép giường xem nàng, lại đến sau đó, ngồi xổm tê chân, dứt khoát đặt mông ngồi xuống.
Vị trí này nhìn qua đi, chỉ có thể xa xa thấy hình dáng khuôn mặt, nhưng là một góc độ không thường nhìn đến.
Đàm Hữu thật muốn lấy di động ra, chụp hết toàn bộ khuôn mặt độ không góc chết của người này.
Hạnh Gia Tâm là bị đói tỉnh, trong mơ nàng vốn dĩ chôn người ở trong mùi hương thoải mái, nhưng rất nhanh, có một chén mỳ bưng tới trước mặt nàng.
Mỳ cà chua trứng gà xinh đẹp, Hạnh Gia Tâm muốn nhanh chóng nếm một ngụm, kết quả phát hiện không có chiếc đũa.
Duỗi tay đi lấy chiếc đũa, người bưng mỳ cho nàng, đột nhiên bưng chén bắt đầu chạy.
️️️️️️️️
Chạy thì chạy đi, còn rớt lại một sợi mỳ phiêu tán ở giữa không trung, quanh co khúc khuỷu lung lay câu dẫn Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm chỉ có thể đuổi theo sợi mỳ kia, càng chạy càng mệt, càng chạy càng đói.
Đàm Hữu tên đại móng heo này, sao lại không cho nàng ăn chứ?
Lúc đột nhiên mở mắt ra, trong nhà tối tăm phảng phất còn vương vấn chút mùi hương của mỳ sợi.
Hạnh Gia Tâm xoa xoa mắt xoay người, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trên mặt đất cạnh mép giường nàng có một bóng dáng đen tuyền, cuộn tròn lại, là một người.
Đề thần tỉnh não, nháy mắt thanh tỉnh.
Hạnh Gia Tâm che lại tim đập gia tốc, nương ánh sáng chiếu vào phòng từ lối đi nhỏ và logic còn chưa đánh mất của mình, phán đoán ra người này là Đàm Hữu.
Đàm Hữu tên đại móng heo này! Muốn ngủ vì sao không lên giường ngủ!
Thẳng đến tim đập hoãn lại, Hạnh Gia Tâm mới đứng dậy xuống giường.
Dép lê không mang, trước tiên một chân đá vào trên đùi Đàm Hữu, Đàm Hữu lảo đảo lắc lư hai cái, đột nhiên đứng lên.
Tốc độ thật sự là quá nhanh, Hạnh Gia Tâm phản xạ có điều kiện mà lui ra phía sau một bước.
Đàm Hữu đứng lên có một giây đứng hình, lập tức lắc lư lợi hại hơn, tư thế kia giống như uống quá nhiều rượu vậy.
Hạnh Gia Tâm vội kêu một tiếng: “Đàm Hữu.”
Đàm Hữu đảo về phía trước, dùng tay chống mép giường, thanh âm phảng phất bị nghẹn lại: “Mình không có việc gì, có hơi choáng.”
Không choáng mới là lạ, Hạnh Gia Tâm đi qua đỡ cánh tay cô.
Lẳng lặng mà đợi vài giây, Đàm Hữu đột nhiên lại lúc kinh lúc rống mà đứng thẳng thân thể, hô một câu: “Pizza!”
Hạnh Gia Tâm ngẩn người, nàng mớ thấy mỳ Đàm Hữu mơ thấy pizza? Hai nàng đây là đói đến cỡ nào.
“Cậu muốn ăn pizza sao?” Hạnh Gia Tâm xoay người cầm di động, “Muốn ăn vị gì……”
“Pizza của mình!” Đàm Hữu thoát khỏi khống chế của Hạnh Gia Tâm, đi ra ngoài.
Hạnh Gia Tâm vội vàng đi theo: “Pizza của cậu? Không phải cậu đi làm mỳ cho mình sao?”
“Mình làm mỳ xong thì cậu ngủ rồi.” Đàm Hữu bước nhanh xuống lầu, “Nên mình ăn hết.”
“A! Mỳ trứng cà chua của mình!” Hạnh Gia Tâm ai thán một tiếng.
“Mình làm pizza cho cậu.” Đàm Hữu quay đầu lại nhìn nàng một cái.
“Ai? Phải không!” Hạnh Gia Tâm lúc này chạy còn nhanh hơn cô, “Sao cái gì cậu cũng biết làm vậy, cậu cũng quá lợi hại rồi!”
Đàm Hữu gia tăng hai bước nhéo cổ áo nàng: “Đừng vội đừng nóng vội, cậu đi rửa mặt một chút đi.”
“Mình không, mình muốn xem pizza trước.”
“Đi rửa mặt!” Đàm Hữu hung dữ.
“Vì sao!” Hạnh Gia Tâm hung dữ lại.
Đàm Hữu dừng một chút, “phốc” cười một chút: “Bởi vì mình vốn không biết mình làm ra tới sẽ như thế nào! Lần đầu tiên mình làm, còn chưa có nhìn đến thành phẩm, vừa rồi chờ chờ mình liền ngủ quên.”
“Cậu…… Ngồi cạnh mép giường mình chờ pizza chín?” Hạnh Gia Tâm có chút không rõ logic của cô.
Đàm Hữu chuyển nàng sang hướng khác, đẩy một phen: “Đi rửa mặt đi.”
Hạnh Gia Tâm đi vài bước, khi Đàm Hữu đến cửa phòng bếp, nàng bỗng nhiên quay đầu lại: “Đàm Hữu!”
Đàm Hữu hoảng sợ, xoay người trừng nàng: “Lại làm sao vậy!”
Hạnh Gia Tâm mở to mắt to: “Cậu yêu mình đến vậy à!”
“A?” Đàm Hữu sửng sốt.
“Cậu yêu mình đến nỗi trộm xem mình ngủ a!” Hạnh Gia Tâm kêu, “Có phải cậu một giây không thấy mình liền cảm thấy trái tim không nhảy, máu không chảy, đầu óc dại ra như cái xác không hồn, phải không?”
Đàm Hữu ngừng hai giây mới tìm về giọng nói của mình, nhất thời thế nhưng nóng mặt: “Cậu suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, mình nói cho cậu biết cậu nên ít xem mấy loại tiểu thuyết vớ vẩn đi, chú tâm làm nghiên cứu khoa học của cậu không tốt sao!”
“Đàm Hữu cậu thẹn thùng!” Hạnh Gia Tâm chỉ vào cô, vẻ mặt hưng phấn.
Đàm Hữu cảm thấy có lẽ mặt mình thật sự đỏ đến Hạnh Gia Tâm cách xa như vậy đều có thể nhìn ra, nhưng vì giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, Đàm Hữu giơ tay, cũng chỉ vào nàng, ngữ khí mười phần mệnh lệnh: “Cậu! Rửa mặt! Đánh răng! Chuẩn bị ăn cơm!”
“Ai!” Hạnh Gia Tâm vui vẻ mà lên tiếng, xoay người tiếp tục đi buồng vệ sinh, “Ăn pizza thủ công lần đầu tiên đồng chí Đàm Hữu tỉ mỉ chế tác vì mình!”
Đàm Hữu: “……”
Đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng Hạnh Gia Tâm biến mất, Đàm Hữu mới đột nhiên xoay người vào phòng bếp chạy tới trước lò nướng.
Làm cơm mà thôi, làm gì khẩn trương như thi đại học vậy.
Đàm Hữu thật cẩn thận mà mở lò nướng ra, một luồng mùi hương nồng đậm phát ra.
Cô không dám lấy, cẩn thận mà quan sát hai cái, hình như không khét không nhão hình dáng không tồi?
Ai! Đàm Hữu vui vẻ lên, mang sang bàn nướng, đặt trước cái mũi ngửi ngửi. Lần này trên cơ bản dựa vào khứu giác xác định, không có hương vị kù quái, đây là một lần nấu nướng thành công!
Vui sướng hài lòng mà chia pizza xong, vừa định mang sang bàn ăn, cửa phòng bếp liền nhảy ra một con thỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cô, hưng phấn hỏi: “Ăn ngon không?”
“Còn chưa nếm……” Đàm Hữu toát ra ba chữ, Hạnh Gia Tâm đã nhảy đến trước mặt cô duỗi tay cầm một mảnh nhét vào trong miệng.
“Này!” Đàm Hữu không kịp ngăn cản.
“Trời ạ……” Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm phát ra hai âm tiết, giữa môi răng xả ra một câu thật dài, “Đàm Hữu cậu thật sự là…… lần đầu tiên làm sao……”
“Ăn xong rồi nói.” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm nuốt xuống pizza trong miệng: “Ăn quá ngon!”
Đàm Hữu không khống chế được chính mình cong cong khóe môi: “Cái gì mà cậu không thể ăn.”
“Thật sự ngon!” Hạnh Gia Tâm cầm pizza đã cắn một ngụm trong tay đưa tới trước mặt cô, “Cậu có thể đi mở cửa hàng pizza!”
Đàm Hữu cắn một miếng nhỏ, nhấm nuốt hai cái, là hình như…… Cũng không tệ lắm?
Nhưng đối với cô mà nói, pizza đều chỉ có một hương vị, vốn dĩ không phải món gì ngon.
Vì thế khách quan gật đầu: “Ừ, có thể ăn.”
Hạnh Gia Tâm tức giận đến dậm chân, lại lấy một mảnh từ trong mâm, xoay người đi rồi.
Đàm Hữu ở trong phòng bếp vui vẻ một hồi lâu.
Cô làm cỡ chín tấc, Hạnh Gia Tâm ăn hơn phân nửa.
Nếu không phải Đàm Hữu đem nước trái cây đưa tới trong tay nàng, Hạnh Gia Tâm có thể ăn đến mắc nghẹn.
Đàm Hữu nhìn nàng giống hamster nhỏ mà phình phình quai hàm, không biết là đói thảm rồi, hay là tiêu chuẩn trong ẩm thực của người này vẫn luôn rất thấp, như vậy cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Mặc kệ là một loại nào, điều Đàm Hữu phi thường rõ ràng chính là, giờ khắc này nhìn Hạnh Gia Tâm, chính cô cũng vô cùng thỏa mãn.
Nấu cho một người ăn, lại là thú vị như vậy.
Ăn cơm xong, Đàm Hữu không nhắc đến chuyện đi về, Hạnh Gia Tâm cũng như đã quên chuyện này.
Nàng duỗi hai cái lười eo ngồi xuống trên sô pha, vẫy vẫy tay với Đàm Hữu.
Đàm Hữu đi qua ngồi xuống bên người nàng, Hạnh Gia Tâm nhìn cô cách khá xa, lại tàn nhẫn mà vỗ vỗ chân mình.
“Ra sức như vậy làm gì!” Đàm Hữu nghe hai tiếng vang kia thật là đáng sợ, vội vàng nhích người, giơ tay cọ cọ chân nàng, “Đau không?”
“Không đau.” Hạnh Gia Tâm bắt được tay cô, ấn ở trên đùi mình, “Gần đây có một chương trình tổng nghệ, rất có nhiệt độ, tất cả đều là các em gái xinh đẹp……”
Nói, lấy điều khiển từ xa mở TV, chuẩn xác mà tìm được trang web chương trình.
“Cậu nhìn xem cậu thích người nào, trên mạng bàn tán rất sôi nổi.” Hạnh Gia Tâm click mở video, phát hiện có hai phút quảng cáo, lại nhanh chóng mua gói thành viên, bỏ qua quảng cáo.
Chương trình chính rốt cuộc bắt đầu rồi, trong TV những cô gái thanh xuân xinh đẹp đang nhảy nhót, rất đáng yêu.
Nhưng Đàm Hữu không có đặt tâm tư ở trên TV, cô vẫn luôn dùng khoé mắt ngắm sườn mặt của Hạnh Gia Tâm.
Sau vài phút lặng im, Hạnh Gia Tâm hỏi cô: “Có dạng cậu thích sao?”
Đàm Hữu nói: “Nửa đường bắt đầu, mình ngay cả người cũng phân biệt không rõ, cậu thích ai?”
Hạnh Gia Tâm dừng một chút, giơ tay chỉ: “Người này.”
Đàm Hữu quét mắt, hình ảnh nhảy qua: “Người nào a, này có tới vài người.”
“Vừa rồi.”
“Tên gì?”
“Không nhớ rõ.”
“Cậu nhìn lâu như vậy cũng không nhớ rõ tên?” Đàm Hữu cười rộ lên.
“A…… Mình không am hiểu nhớ tên.” Hạnh Gia Tâm bắt lấy ngón tay cô nhéo nhéo, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm TV.
Đàm Hữu cũng không vạch trần nàng.
Hạnh Gia Tâm vốn sẽ không hứng thú với một ít tiết mục TV thông thường, có thể đi xem tiểu thuyết, đại khái đều là bởi vì nhu cầu đặc biệt.
Tổng nghệ này, nhất định là nghe được từ Dương Quả, hiện tại nàng lấy ra tới, bất quá là muốn tìm thứ để xem, làm cho Đàm Hữu ở lại thêm một hồi mà thôi.
Bàn tay Đàm Hữu một bên là đùi Hạnh Gia Tâm bóng loáng, một bên là lòng bàn tay ấm áp của nàng, mềm mềm mại mại làm trái tim người ta đều sụp đổ.
Cô dứt khoát thu hồi ánh mắt, chỉ xem cái mà cô muốn nhìn, không được vài giây, mặt Hạnh Gia Tâm liền trở nên phấn hồng phấn hồng.
Rốt cuộc nhịn không được quay đầu hỏi cô: “Nhìn mình làm gì.”
“Không phải cậu cho mình chọn em gái xinh đẹp mà mình thích sao?”
“Ừm, thì sao.”
“Chọn cậu.” Đàm Hữu cười nói.
“Hắc hắc……” Hạnh Gia Tâm nhìn TV một cái, “Nhiều như vậy cũng không có dạng cậu thích sao?”
“Không,” Đàm Hữu thập phần quyết đoán, “Chỉ nhìn trúng cậu.”
Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, nhấp nhấp môi: “Chúng ta đây… Chúng ta…”
Đàm Hữu lẳng lặng mà chờ, cuối cùng Hạnh Gia Tâm vẫn không có nói ra.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn tay hai người giao nắm ở bên nhau, đổi chủ đề: “Cậu còn thiếu mình mười bốn lần, tiểu tình nhân.”
Đàm Hữu bất đắc dĩ cực kỳ, nâng lên một bàn tay khác tàn nhẫn xoa xoa đầu nàng: “Túng dục phải có hạn độ, không cần gấp.”
“Một tháng rất nhanh đã đi qua.” Hạnh Gia Tâm lay tay đầu ngón tay cô, “Đã qua một phần tư.”
“Vậy không phải còn có ba phần tư sao.” Giọng Đàm Hữu thật ôn nhu.
“Nhưng mà cậu ít nghỉ phép, chúng ta đều gặp mặt không được mấy lần.” Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm lầm bầm mà tính, “Cậu ngẫm lại đi, cho dù mỗi cuối tuần cậu đều có thời gian, chúng ta còn có thể có ba cơ hội ở bên nhau, chia , chẳng lẽ mỗi lần cậu có thể làm , lần sao?”
“Không phải.” Đàm Hữu xoay người, nghiêm túc nhìn nàng, “Mình có thể làm nhiều lần như vậy, cậu cũng chịu không nổi.”
“Chịu được.” Hạnh Gia Tâm tiếp tục nắm đầu ngón tay cô, “Chúng ta có thể đổi vị trí, như vậy trung bình mỗi người hai lần, thì rất đơn giản.”
Đàm Hữu không còn gì để nói, cứng họng.
Tâm tình của cô thật phức tạp, Hạnh Gia Tâm nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần như vậy, thanh toán rõ ràng như vậy, đơn giản là sợ cô lật lọng.
Chẳng sợ Đàm Hữu đã bảo đảm với nàng, Hạnh Gia Tâm cũng muốn nắm chắc mỗi một cơ hội, không ngừng mà dùng xưng hô, dùng con số nhắc nhở cô, các cô còn có rất nhiều lần phải làm.
Đàm Hữu thậm chí cảm thấy, Hạnh Gia Tâm rất xem trọng mỗi một lần gặp mặt, nỗ lực mà dùng sự quyết tâm này đổi đến thứ nàng muốn.
Thứ nàng muốn, bất quá là Đàm Hữu động lòng, Đàm Hữu không muốn xa rời, cuối cùng Đàm Hữu không rời khỏi nàng mà thôi.
Các thiếu nữ trên TV còn đang cười đùa, biệt thự như cũ yên lặng, Đàm Hữu từ đầu ngón tay Hạnh Gia Tâm rút tay cô ra, sau đó dưới khuôn mặt đáng thương của nàng mà ngã người xuống, gối đầu lên trên đùi Hạnh Gia Tâm.
Biểu cảm của Hạnh Gia Tâm lập tức không đáng thương, nàng cúi đầu nhìn xuống Đàm Hữu, cười đến lộ ra hàm răng loé sáng.
“Có phải cậu mệt nhọc rồi không?” Hạnh Gia Tâm hỏi cô, “Vừa rồi ngủ trên mặt đất khẳng định rất khó chịu đi.”
“Là có chút buồn ngủ.” Đàm Hữu híp híp mắt.
Cô rất ít lộ ra loại trạng thái mệt mỏi này, Hạnh Gia Tâm như đạt được chí bảo.
Nàng giơ tay chỉnh tiếng TV thật sự nhỏ, sau đó giơ tay nhẹ nhàng mà chụp ở bên người Đàm Hữu: “Vậy cậu ngủ đi, không phải sợ lăn xuống, có mình ở đây rồi.”
Đàm Hữu nhắm mắt lại cười cười.
“Cậu cười rộ lên thật là đẹp mắt.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Cậu vui vẻ chứ?” Đàm Hữu hỏi.
“Huh?” Hạnh Gia Tâm không rõ ý của cô.
“Hiện tại cậu thấy vui vẻ sao?” Đàm Hữu tiếp tục nhắm mắt lại, “ Lúc cậu ở bên cạnh mình thấy vui vẻ không? Là vui vẻ nhiều hơn một ít, hay là khổ sở nhiều hơn một ít, nếu không có mình, có phải cậu sẽ trôi qua nhẹ nhàng rất nhiều hay không……”
“Cậu nói cái gì vậy.” Hạnh Gia Tâm giơ tay bưng kín miệng Đàm Hữu, “Mình đương nhiên rất vui vẻ a.”
“Nhưng ngày đó cậu rất thất vọng, cậu khóc thật sự thương tâm.”
Hạnh Gia Tâm bẹp bẹp miệng, rất là ủy khuất: “Mình đúng là rất thất vọng, là thật thương tâm.”
“Cậu xem, mình làm cậu không vui.”
“Nhưng mà mình thất vọng, mình thương tâm thì mình cũng vui vẻ.” Ngữ khí của Hạnh Gia Tâm vô
»