Hươu Lạc Lối

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Long tìm được khu đỗ xe của bệnh viện, chìa khóa xe cầm trong tay liên tục kêu vang, anh nhờ vào âm thanh mới tìm được một chiếc Ferrari màu đỏ choét.

Anh hơi giật mình, cái này chẳng hề giống như anh tưởng tượng.

Sau khi đến gần anh dừng bước, không mở cửa xe ra mà dựa vào cạnh thân xe chờ đợi, bình tĩnh hút thuốc trong miệng.

Chưa tới một lúc, anh nghe được tiếng bước chân cấp tốc, gót giày đạp xuống đất kêu lộc cộc, dần dần tới gần sau lưng.

Người phụ nữ lông chồn đã đi tới, dọc đường lắc mông vén mái tóc xoăn dài, thấy người đàn ông đứng im ở đuôi xe, hai mắt cô ta phát sáng tiến lên hỏi: “Sao anh không vào?”

Tần Long thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, thở ra mùi thuốc, nghiêng đầu hỏi: “Đây là xe của cô?”

“Đương nhiên!” Người phụ nữ nói chắc chắn, nghiêng đầu hỏi, “Không hài lòng à? Hay là không biết lái?”

Tần Long hút một hơi thuốc, không kiên nhẫn híp mắt, chẳng nói câu nào ném chìa khóa về phía không trung, ném ra đường cong hoàn mỹ, cuối cùng thành công rơi vào lòng người phụ nữ.

Cô ta bị động lui người đón lấy, nhanh chóng nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cúi đầu nhìn rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn sang người đàn ông trước mặt, sau đó cô ta tới gần bên người anh, ngón tay dài mảnh đặt trên vai đối phương, ngữ điệu nũng nịu quyến rũ: “Anh đẹp trai, bao nhiêu tuổi?”

Tần Long cụp mắt nhìn sang vai trái, móng tay người phụ nữ được cắt tỉ mỉ, trên năm ngón tay đều nhuộm màu sắc lòe loẹt, giống như đang móc lấy linh hồn nào đó.

Anh sụp bả vai nghiêng người né tránh, bàn tay kẹp điếu thuốc đặt bên hông, nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không lái, cô tìm người khác đi.”

Người phụ nữ nhất thời không hiểu: “Tại sao? Chê xe tôi xịn quá à? Rất nhiều người muốn lái tôi cũng không cho lái.”

Tần Long nói thẳng: “Phô trương quá, tôi dùng không nổi.”

Người phụ nữ nghe vậy cười, liếc mắt tán tỉnh: “Anh không cần vậy, đây là xe tôi, cùng lắm thì hôm nào tôi đổi chiếc khác cho anh lái, dù sao cũng có loại anh thích.”

Ý ở ngoài lời, khiến người ta mơ mộng.

“Tôi thấy cô có đủ tinh thần rồi.” Tần Long hơi ghét liếc nhìn cô ta một cái, lười nói lời thừa thãi nữa, người bỏ đi ra ngoài, âm thanh anh cũng xa dần, “Cô tự lái về đi, tôi đi đây, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Người phụ nữ mang giày cao gót không đủ sức, muốn ngăn cũng đã không kịp, khoanh tay dựa thân xe, nản lòng hừ nói: “Lái xe hộ mà còn cáu kỉnh như vậy.”

Tần Long đi ra khu đỗ xe, tới lân cận tòa lầu nội trú phía Bắc, dừng chân dưới một tàng cây um tùm, anh lấy ra di động gọi một dãy số, còn chưa đợi đối phương nối máy phản ứng thì anh đã mắng xối xả: “Mẹ nó cậu tìm phụ nữ ở đâu hả, chạy xe phô trương như vậy, người và xe đều giống như nhau.”

Đối phương giật mình nói qua loa: “Anh, việc lái xe hộ cho người khác này là đối phương tìm chúng ta, đâu có lý nào chúng ta tìm đối phương.”

“Ặc ——”

“Đừng có dông dài, nói chuyện!”

Bên kia lúc này mới thẳng thắn: “Cũng không có gì, thì đối phương là một phú bà, nghe nói thích tìm trai trẻ mạnh mẽ, hơn nữa trả giá cao, em thấy gần đây anh muốn kiếm thêm tiền…”

“Cho nên không nói rõ ràng gọi tôi qua đây? Tôi lái xe hay cậu lái xe hả?”

“Cái này, không đến nỗi nào chứ…” Hầu Tử ở bên kia chẳng hiểu đầu đuôi, không biết mình chạm nhầm dây thần kinh nào rồi chịu bị mắng chửi, “Anh, đối phương có làm phiền anh thế nào đi nữa, anh nắm quyền điều khiển, còn không chịu nổi đưa người tới địa điểm ư? Em ra ngoài làm gì cũng đều vì tiền, đừng cản trở tiền bạc mà…”

Tần Long hừ lạnh: “Không cản trở tiền bạc, tìm việc thế này nữa thì tôi không thể đi cùng cậu!”

Lời vừa nói xong anh cúp máy trước, cất vào túi, giương mắt nhìn đường lối trước sau, tạt qua con đường lân cận chuẩn bị đi về hướng đại sảnh phòng ngoại trú.

Đi được một nửa, anh dọc theo đường ngoài, nghiêng đầu phát hiện bên trái chính là khu truyền dịch, xuyên qua cửa sổ sát đất liếc nhìn vào một góc bên trong, cô gái tóc dài lẳng lặng nằm đó nhắm mắt không ngủ sâu, sắc mặt yên ả.

Anh nhìn chằm chằm, lại đi hai bước thì phát hiện gì đó, thân hình dừng lại đứng lặng yên. Trải qua thời gian trì hoãn ngắn ngủi, bước chân anh tăng tốc, quẹo vào chỗ rẽ đằng trước, trực tiếp đi ra bệnh viện.

Bạch Lộc truyền dịch xong, hồi phục chút tinh thần, thời gian gần tới giữa trưa.

Có lẽ là Trâu Oánh đã báo cho Bạch Tuệ Tiệp, mới ra cổng bệnh viện, xe của Bạch Tuệ Tiệp đã đỗ ở đó.

Bạch Lộc mở cửa đi lên, hỏi: “Cô, hôm nay không đi làm à?”

“Cô xin nghỉ mấy tiếng.” Bạch Tuệ Tiệp quay đầu nhìn cô nói, “Bữa trưa ăn bên ngoài, buổi chiều cô đưa hai đứa đi xem nhà.”

“Xem nhà?” Bạch Lộc hơi bất ngờ.

Bạch Tuệ Tiệp giải thích: “Con không phải luôn nói muốn mua nhà sao? Hồi trước cho con xem nhiều vậy vẫn chưa hài lòng, lần này dựa theo yêu cầu của con tìm kiếm, mỗi chỗ đều phù hợp, quan trọng là bạn bè quen biết bán khu nhà này, đến lúc đó có thể xem tình hình giảm giá.”

Bạch Lộc quả thật luôn mong muốn mua nhà, hồi năm thứ ba đã có ý tưởng này, một là muốn có một không gian thuộc về chính mình, làm nơi trở về độc lập, mặt khác tiểu khu của căn nhà hồi trước chuẩn bị phá dỡ, khoản tiền bồi thường nhất định phải dùng để thu xếp một căn nhà mới.

Một trong những lý do từ chối luật sư Kiều trước đó cũng là bởi vì vậy.

Sau khi Bạch Lộc nói ra ý tưởng này, cô dượng tỏ vẻ tán thành, âm thầm giúp cô tìm rất nhiều bất động sản, nhưng bởi vì cô không gấp gáp, với lại đa số đều không hợp mắt, thế nên tạm thời gác lại.

Hiện giờ có tin tức, thời cơ đúng lúc, Bạch Lộc cũng để tâm, hết sức hứng thú ló đầu lên: “Ở khu vực nào ạ?”

Ngón tay Bạch Tuệ Tiệp chỉ về một hướng: “Gần ngay đây, cách chỗ con thực tập cũng không xa.”

Ăn xong bữa trưa, Bạch Tuệ Tiệp chở hai cô gái đến trung tâm bán nhà, tìm được nhân viên quen biết như đã nói, nhóm người cùng vào thang máy đi lên tham quan.

Khu vực tiểu khu cao cấp quả thật sầm uất, xung quanh ngoài những nơi như bệnh viện chính quyền ngân hàng cùng các cơ quan dịch vụ khác, còn các tòa cao ốc trung tâm mua sắm đang trong quá trình xây dựng, đi mấy bước là có xe điện ngầm, tương lai còn có trạm trung chuyển, có thể nói ra ngoài rất thuận tiện.

Căn hộ bọn họ xem nằm ở tầng mười sáu, từ cửa số sát đất nhìn xuống đã là cao tầng, nhưng ở trên tầm nhìn rộng rãi hoàn cảnh không ồn ào, để lại ấn tượng tốt cho Bạch Lộc.

Tuy là căn hộ đơn thân, nhưng không gian cũng không nhỏ hẹp, tỷ lệ phòng bếp phòng ngủ phòng khách phân phối cân bằng, nam bắc đều có ban công, trù tính không gian không có hạn chế, hoàn toàn có thể trang trí theo phong cách của mình.

Sau khi nghe nhân viên giới thiệu giải thích rõ ràng, tự Bạch Lộc dạo một vòng rồi đi ra, nghe được Bạch Tuệ Tiệp hỏi ý kiến: “Thế nào?”

Bạch Lộc gật đầu tỏ vẻ hài lòng, thận trọng đáp lại: “Nếu chất lượng của bản thân căn hộ không thành vấn đề, coi như nhìn được.”

Người bạn bán nhà kia lập tức cam đoan: “Điểm này cháu hãy yên tâm tuyệt đối, tôi và luật sư Bạch là bạn bè, chúng tôi không thẹn với lòng, quan trọng vẫn là lo lắng vấn đề chất lượng, đến lúc đó thủ tục kiểm tra căn hộ này đó có thể làm từng cái một.”

Bạch Lộc thật ra chẳng hiểu những thứ đó, chỉ nói vài lời mạnh dạn, rồi quay đầu lại nói với Bạch Tuệ Tiệp: “Vậy trước hết quyết định căn này đi, con cảm thấy cũng được.”

Bạch Tuệ Tiệp cười: “Con nói được là tốt rồi, chỉ sợ con nói không được.”

Vì thế nhóm người tạm thời đặt mua ngoài miệng, hẹn thời gian gặp lần sau, rồi ở một lúc nữa mới ra ngoài xuống lầu.

Bên trong thang máy, Trâu Oánh ôm Bạch Lộc làm nũng: “Chị, nếu chị mua thật, sau này em có thể thường xuyên đến chỗ chị ở không?”

“Được chứ.” Bạch Lộc hào phóng nhiệt tình với em gái, “Chị ngủ trên giường em mấy năm rồi, em muốn đến lúc nào thì đến, cơ mà trước hết chị phải mua cái giường đôi lớn, nếu không tới lúc đó sẽ bị em đá xuống không tìm được cửa.”

Trâu Oánh nhất thời thở hổn hển dậm chân: “Em đâu có!”

Bạch Lộc cười: “Chị không chê đâu.”

Ngồi trên xe trở về, Bạch Tuệ Tiệp thay cháu gái xác nhận lần nữa: “Lộc Lộc, mua nhà không thể dùng ánh mắt tùy tiện, nếu con cảm thấy còn có điểm không hài lòng, cô sẽ giúp con để ý cái khác.”

“Thôi ạ, cứ vậy đi.” Bạch Lộc nằm ở hàng ghế sau, ánh mắt nhìn dòng xe cộ bên ngoài, “Con cảm thấy tốt lắm, còn có cái tốt hơn con cũng không cần, con định khi tốt nghiệp sẽ dọn vào, mua xong thì bắt đầu trang trí.”

Bạch Tuệ Tiệp ngồi đằng trước hỏi: “Thật sự quyết định rồi?”

“Vâng ạ.” Bạch Lộc gật đầu khẳng định, bổ sung một câu, lại giống như nói với chính mình, “Cô, con nhìn người nhìn sự việc một cái là quyết định ngay.”

Trâu Oánh giơ ngón cái: “Chị, em thưởng thức điểm này của chị.”

Bạch Lộc cong khóe môi: “Cuối cùng cũng tinh mắt rồi.”

Trâu Oánh cười hì hì nói thêm: “Bây giờ nhà cũng xem rồi, vậy bước tiếp theo có phải nên mua xe không?”

Bạch Lộc lười biếng liếc nhìn cô em gái: “Em coi chị là kho bạc lớn à.”

Trâu Oánh dùng ánh mắt biết người nhìn việc: “Phải rồi, chị hiện tại chị chính là một tiểu phú bà.”

Trâu Oánh không nói sai, tài sản mang tên Bạch Lộc quả thật không ít, điểm này chỉ có người trong nhà rõ ràng. Năm đó bố mẹ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, cô may mắn sống sót, người gây chuyện bồi thường một khoản tiền lớn, cộng thêm một ít tài sản để lại, hiện giờ lại tính thêm khoản tiền bồi thường nhà phá dỡ, tổng tài sản cũng đã có ít trăm vạn.

Bạch Lộc không nói nhiều về tình hình gia đình với người ngoài, mấy năm nay cô cũng không sử dụng tiền bạc, đối với cô mà nói, khoản tiền không tiêu nổi, hiện giờ để có một khu định cư, mua nhà là việc cần thiết.

“Mua xe rất đắt, chị tiêu xài không nổi.” Bạch Lộc lắc đầu bác bỏ.

Trâu Oánh khó hiểu: “Chị, vậy bằng lái xe chị cực khổ thi được trở thành phế thãi sao?”

Bạch Lộc chẳng hề gấp gáp, nói: “Để dành trước, chờ tới lúc đó chị của em kiếm tiền tự mua.”

Trâu Oánh tán thưởng: “Lợi hại, chị thật sự là chị của em mà!”

Xe chạy được một đoạn, Bạch Tuệ Tiệp đưa các cô đến một trạm xe, để hai người ngồi xe trở về.

Đợi xe Bạch Tuệ Tiệp chạy đi, Bạch Lộc lập tức kéo tay Trâu Oánh nói: “Cùng chị tới một chỗ, đi không?”

Trâu Oánh tò mò: “Đi đâu vậy?”

Bạch Lộc kéo em gái lên một chiếc taxi: “Đi rồi em sẽ biết.”

Mười phút sau, chợ mua bán xe đã sử dụng.

Bạch Lộc chợt có ý nghĩ muốn tới nơi này, nhìn quanh một vòng tại địa điểm, mới phát giác nơi này rất lớn, thoạt nhìn có vẻ giống như Taobao.

Ở đây cơ bản bán ô tô cỡ nhỏ, tiến vào bên trong giống như đi vào buổi triển lãm ô tô quy mô lớn, đủ màu đủ kiểu xe trưng bày, một hàng ngay ngắn, xem thôi cũng cảm thán.

Trâu Oánh theo Bạch Lộc đi vào, cùng bị hấp dẫn, ngơ ngác hỏi: “Chị không phải vừa nói không mua xe à? Lẽ nào chị muốn tiết kiệm mua chiếc đã sử dụng?”

Bạch Lộc vừa ngắm nghía vừa đi về phía trước: “Ai nói mua ô tô, chị tới mua xe máy điện.”

Trâu Oánh nhất thời không lời nào để nói.

Trên đường Bạch Lộc tìm người hỏi, mới tìm được một cửa hàng bán xe máy điện đã sử dụng, có kiểu nam cũng có kiểu nữ.

Trâu Oánh thấy chị mình rất có hứng thú, càng thấy khó hiểu hơn: “Bên ngoài mua cái mới cũng không có bao nhiêu, làm gì phải mua đồ cũ chứ?”

Đối với điểm này, Bạch Lộc đáp ngắn gọn: “Bởi vì rẻ.”

Trâu Oánh không khỏi hoài nghi: “Chị, chị là một phú bà dỏm.”

Bạch Lộc vẫy tay gọi em gái: “Đừng nhiều lời, mau giúp chị chọn đi.”

Ông chủ trong tiệm nhìn thấy có khách tới, đi qua nhiệt tình chào hỏi: “Người đẹp thích chiếc nào?”

“Chất lượng xe chỗ chú không có vấn đề gì chứ?” Bạch Lộc ngắm nghía, nhất thời không thể so sánh.

Ông chủ phóng khoáng nói cam đoan: “Có vấn đề cô có thể tìm đến bất cứ lúc nào, tôi cũng sửa xe luôn.”

Bạch Lộc nói ngay: “Tôi ở ngay gần đây, vậy sau này tôi sẽ tìm chú.”

Ông chủ chẳng hề sợ hãi: “Thế thì tìm đúng rồi, tiếng tăm của tiệm tôi vang dội nhất chỗ này, chỉ sợ cô tìm nơi khác thôi.”

Bạch Lộc cười thầm, còn rất có khả năng khoe khoang.

Nhanh chóng dạo xong một vòng, Bạch Lộc không tìm ra chiếc nào đặc biệt.

Trâu Oánh ngược lại chọn trúng một chiếc, gọi cô: “Chị, lại đây xem cái này, màu sắc được đó.”

Bạch Lộc đi qua, quan sát cả thân xe, hơi nhíu mày: “Chiếc này hồng quá đi.”

Ông chủ đi theo qua, lập tức giới thiệu: “Chiếc xe này tám phần mới, tôi mới thu vào mấy hôm trước, chủ cũ cũng không chạy bao nhiêu lần, thích hợp với mấy cô gái trẻ các cô, đi làm đi chơi đều được, tốc độ cao nhất là ba mươi, chặng đường xa nhất là bốn mươi lăm km, chạy đi tuyệt đối không thành vấn đề.”

Trâu Oánh xen vào hỏi: “Vậy bao nhiêu tiền thế?”

Ông chủ nói: “Một ngàn hai.”

“Một ngàn hai?” Bạch Lộc vừa lặp lại vừa trừng mắt, “Chú lừa chúng ta là người ngoài nghề à.”

Ông chủ nghe vậy mỉm cười: “Cái gì ngoài nghề trong nghề, chất lượng xe ở đây là vậy, đổi tiệm khác nó vẫn là giá này.”

Trâu Oánh nhỏ giọng thương lượng: “Rẻ chút nữa đi.”

Ông chủ im lặng một lúc, trong lòng giống như đưa ra sự lựa chọn khó khăn, sau một lát làm động tác tay.

“Một ngàn mốt?” Trâu Oánh lắc đầu, “Vẫn còn đắt.”

Lúc này ông chủ dừng chân: “Vậy cô muốn rẻ hơn cũng có, những chiếc bên cạnh này…” Ông ta tiện tay chỉ, “Cái này, chín trăm, còn có cái kia, một ngàn…”

Hai chị em Bạch Lộc đi theo xem, giá cả rẻ hơn, nhưng tiền nào của nấy, theo quan điểm cũ mới mà nói, quả thật không hợp ý người.

“Chỗ chú thật sự đắt quá, còn gọi là đại lý xe hạ giá, một người bạn của tôi cũng mua bán hàng đã sử dụng, biết giá cả bao nhiêu không?” Bạch Lộc cũng làm động tác tay, “Con số này, còn là kiểu nam, chạy êm lắm.”

Ông chủ vừa nghe nhất thời cứng giọng nói: “Ô, có xe như vậy tôi cũng muốn mua, cô bảo người bạn kia của cô cho tôi biết nhé.”

Bạch Lộc mím môi, trút giận trong lỗ mũi.

Trâu Oánh ở đằng sau kéo Bạch Lộc, tò mò hỏi: “Bạn nào thế, bên cạnh chị còn có người bạn nam nào chạy xe máy điện đã sử dụng?”

Bạch Lộc đánh lừa: “Ặc…là phòng tư vấn bọn chị, một người cần tư vấn, mắc chứng hoang tưởng, che giấu lớp vỏ giàu có chạy xe đã sử dụng.”

Trâu Oánh hoài nghi: “Không phải là người chị nói muốn tặng ấm áp kia chứ?”

Bạch Lộc không muốn nói tiếp.

Trâu Oánh tấm tắc than thở: “Tiết kiệm quá.”

Bạch Lộc cùng ông chủ thương lượng tiếp: “Chú xem chúng tôi đều là sinh viên, vốn không có bao nhiêu tiền, vì làm công ngay cả năm mới cũng không về nhà, mấy lần tăng ca đều không bắt kịp chuyến xe cuối cùng, hôm qua còn bị ngã trong trời truyết, hôm nay mới từ bệnh viện ra, chú xem tôi vừa truyền dịch xong ——”

Nói xong cô chìa ra mu bàn tay trái để người ta nhìn, ngữ khí điềm đạm đáng yêu: “Vị bác sĩ thực tập kia tiêm cho tôi giống như chích bông vải vậy, chảy máu rất nhiều, bây giờ còn sưng này. Ai cũng nói xã hội nhân gian đều có chân tình, ông chủ xem cái số xui xẻo của tôi mà giảm giá chút đi…”

Ban đầu Trâu Oánh còn cân nhắc làm sao giúp mặc cả, lúc này nghe chị mình hăng hái nói một tràng, trình độ kinh ngạc không thua gì nhìn thấy bò bay trên trời. Cô thong thả rụt người nắm chặt tay Bạch Lộc, lặng lẽ phối hợp bên kia làm ra vẻ thảm thương.

Ông chủ là người làm ăn khôn khéo, nhìn quen đủ loại hình thức mặc cả, nhưng đối mặt với cô sinh viên trải qua khó khăn như vậy, ông chủ vẫn hơi dao động: “Giá chỗ chúng tôi không phải thuận miệng nói ra, đều qua đánh giá thị trường mà ra giá, cô cũng không thể giảm giá lung tung được. Vậy đi, cô nói thử giá cả trong lòng cô xem.”

Bạch Lộc xem tình hình nói: “Chín trăm.”

“Cô tìm tiệm tiếp theo đi.” Ông chủ phất tay, xoay người trở về trong tiệm.

Bạch Lộc quay đầu nhìn chiếc xe lần nữa, ngược lại xem có chút vừa mắt, không muốn bỏ qua như vậy, cô đuổi theo ông chủ: “Vậy chú giảm giá lần nữa đi, gặp nhau ở giữa.”

Ông chủ đi đâu Bạch Lộc theo đó, thoạt đầu ông ta phớt lờ, cuối cùng than thở: “Được được, một ngàn bán cho cô, không giảm nữa, tôi cũng không phải không bán được.”

Bạch Lộc biết sẽ là kết quả như vậy, cô nhất thời tươi cười: “Vậy thì thỏa thuận!”

Truyện Chữ Hay