Bức màn cửa sổ sát đất của phòng khách bị gió khẽ cuốn lên.
Trì Tịnh tuỳ tiện mặc một chiếc áo hai dây bó người màu đen cùng quần short cực ngắn ngồi trên thảm ở phòng khách, hai tay gõ bàn phím nhanh như bay.
Tựa như tinh thần bị đánh bại sau khi gõ vài chữ, Trì Tịnh buông phím delete ra, nhìn màn hình máy tính bắt đầu ngẩn người.
Màn hình phản chiếu hình bóng cô, Trì Tịnh nhìn thấy vẻ mặt của mình, bên tai lại vang lên lời của Nghiêm Hạo.
Cô gục đầu trên khuỷu tay, nhìn hai chân vừa thon lại trắng của mình ở phía dưới cái bàn tròn nhỏ. Lại nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy trong phòng bệnh.
Trì Tịnh ngồi dậy, lấy tay chà xát mặt.
Tựa như là còn dơ.
Sáng hôm sau, Trì Tịnh bị Thư Luật gọi vào văn phòng tổng giám đốc.
Hôm nay cô bới tóc lên, phối hợp với chiếc váy dài nhấn eo màu nude, trên chân mang đôi giày cao gót mười phân.
Đường cong của chiếc cổ mảnh khảnh càng tôn lên khí chất xinh đẹp của cô, tuy nhiên sắc mặt nhìn có vẻ hơi kém.
Thư Luật thấy Trì Tịnh đẩy cửa đi vào, tầm mắt dừng ở trên người cô một lát, rồi sau đó nói với người đàn ông ngồi đối diện ở bàn tổng giám đốc: “Đây là nhà điều chế hương đương nhiệm của Zing, giám đốc Trì.”
Thư Luật một miệng tiếng Pháp lưu loát, nghe không hề khác gì với người Pháp chính cống. Trì Tịnh liếc anh một cái, trong lòng đã đoán được thân phận của người đàn ông ngoại quốc này.
“Giám đốc Trì, vị này là giám đốc thiết kế, Mr. Fournier. Chịu trách nhiệm thiết kế bao bì của Perfectionist.”
Bởi vì suy nghĩ cho Fournier, khi Thư Luật giới thiệu ông ta với Trì Tịnh cũng dùng tiếng Pháp.
Trì Tịnh ngồi xuống ở một ghế khác, cười yếu ớt với Fournier: “Xin chào.”
Diện mạo của Fournier chính gốc người Pháp. Mắt dài hẹp sâu, mũi cao thẳng, dưới mũi ông ta để râu liên tục đến tận màng tang. Cho nên trong vòng râu đó Trì Tịnh chỉ nhớ được hình dáng nửa khuôn mặt của ông ta.
Fournier cũng cười lại một cái với Trì Tịnh. Mang theo tao nhã của đàn ông Pháp.
“Fournier đã lấy bản thiết kế, tiếp theo sau hai người có thể tự trao đổi với nhau. Có vấn đề gì hay không?”
Fournier xoè xoè tay, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“Vấn đề đều là sau khi trao đổi mới xuất hiện.” Trì Tịnh cũng dùng tiếng Pháp nói.
Fournier tựa như hết sức đồng ý với những lời này, nở nụ cười nói một câu: “Đúng vậy.”
Thư Luật ngoéo ngoéo khoé miệng.
Rồi lại nói vài câu về bản thiết kế, Thư Luật nâng mắt nhìn về phía Trì Tịnh: “Em về trước đi, anh và Fournier còn có chút chuyện cần nói.”
Trì Tịnh đứng dậy, Thư Luật sâu kín bồi thêm một câu: “Buổi tối thu thập hành lý, ngày mai theo anh đi một nơi.”
Lần này anh dùng tiếng Trung Quốc nói.
Trì Tịnh quay đầu, nhìn anh vẻ không hiểu.
Khoé miệng Thư Luật chợt cong: “Đi đi.”
Sau khi Trì Tịnh đi khỏi, Fournier luôn giữ im lặng đã mở miệng, thái độ rất thân quen: “Cô Trì nhìn chẳng hề giống một nhà điều chế hương.”
Thư Luật cầm lên hợp đồng Fournier mới vừa ký xong, chậm rì rì nói một câu. Tiếp đó anh rõ ràng thấy vẻ mặt của bạn già Fournier đờ ra.
“Tôi nói là không lâu sau.” Trong mắt Thư Luật mang ý cười.
Fournier hừ một tiếng, sau đó vô cùng bất nhã chửi một câu thô tục.
“Tôi còn nghĩ nếu cậu nói là sự thật, tôi đây thật đúng là bị cậu quên sạch sẽ.” Fournier trừng anh.
Thư Luật đứng dậy đi đến trước tủ rượu, lấy cho mình cùng Fournier một ly rượu vang.
“Bắt đầu ngày mai tôi sẽ rời khỏi công ty hai ngày. Trợ lý Hồng sẽ ở lại thành phố, có việc gì anh có thể liên hệ cậu ta.”
Fournier nhận lấy rượu, giọng điệu không tốt lại có chút bất đắc dĩ: “Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp người đưa ra yêu cầu giống cậu vậy.”
Thư Luật nhìn thành phố S được ánh mặt trời bao phủ, nói với Fournier: “Trung Quốc chúng tôi có một câu thành ngữ.”
Fournier nhướn mày.
Thư Luật nói ra bốn chữ. Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Fournier, cười không nói.Mười giờ sáng hôm sau, Trì Tịnh cùng Thư Luật đến sân bay Viễn Hoa của thành phố S.
Trợ lý Hồng đưa hai người vào Departure Terminal, sau khi Thư Luật dặn dò cậu ta vài hạng mục công việc thì dẫn Trì Tịnh đi khu chờ VIP.
Hành lý xách tay của Trì Tịnh đặt ở bên chân, nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian: “Người bận rộn như anh khi nào thì nhàn rỗi như vầy?”
Hành lý xách tay màu xám bạc của Thư Luật cũng để ở bên cạnh, nghe thấy lời của Trì Tịnh, anh nói: “Muốn dẫn em đi thì dẫn thôi.”
Trì Tịnh giương giương môi: “Em đúng lúc cũng muốn đi một chút.”
Nửa giờ sau hai người đăng ký. Chỗ ngồi của Thư Luật và Trì Tịnh là ở hàng cuối cùng của khoang hạng thương gia.
Máy bay cất cánh, Thư Luật hỏi tiếp viên hàng không một cái chăn.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
Trì Tịnh mở chăn ra, phủ lên đùi hai người.
Cô tựa vào cửa sổ, phía sau là trời xanh ngàn dặm quang đãng. Mây trắng như hoá thành khói, tầng tầng bị xuyên qua. Nụ cười của cô trong bối cảnh này tươi đẹp và yêu kiều.
“Mới vừa lên máy bay ngủ cái gì mà ngủ.”
Thư Luật mắt trắng đen rõ ràng quan sát cô, thong thả buông tạp chí trong tay xuống: “Ừ. Vậy thì làm chuyện khác.”
Rồi sau đó chồm người qua, tầm nhìn của Trì Tịnh lập tức chỉ có khuôn mặt tuấn tú của anh.
Thư Luật hôn lên môi mềm mại của Trì Tịnh, cái lưỡi linh hoạt bá đạo tiến vào dò xét khoang miệng cô, dây dưa với lưỡi của cô.
Trì Tịnh bị anh áp tại cửa sổ, chóp mũi đều là hơi thở của anh. Cô vô thức hít sâu một hơi, nghĩ thầm mùi vị này có lẽ cả đời cô cũng sẽ không cảm thấy chán.
Hai tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố J.
Gần tháng bảy, nhiệt độ của thành phố J ở phía nam cao hơn thành phố S rất nhiều.
Trì Tịnh và Thư Luật vừa ra khỏi Terminal thì đã bị khí hậu oi bức như phòng tắm hơi làm cho khó chịu.
“Loại thời tiết như này quả thật khiến người ta muốn cởi truồng.”
Thư Luật liếc cô một cái: “Ở truồng sẽ bị cháy nắng.”
Trì Tịnh: “…” Cô chỉ là tuỳ tiện nói thôi.
Cũng may chẳng mấy phút xe đón bọn họ đã đến.
“Tổng giám đốc Thư.”
Người tới mặc âu phục, diện mạo mày rậm mắt to, là một người đàn ông rất trẻ. Nghe giọng nói chắc là người bản xứ thành phố J.
Lên xe, Trì Tịnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thư Luật đưa cho cô một chai nước khoáng lạnh ngắt, rồi sau đó phân phó tài xế: “Về thẳng khách sạn.”
Tài xế tới đón bọn họ là nhân viên của công ty ở thành phố J phân công, Thư Luật vốn không định mượn xe của công ty, nhưng thấy tình trạng của Trì Tịnh thì đổi ý giữ xe lại.
Trì Tịnh một tay kéo va ly hành lý, một tay bị Thư Luật nắm, vào thang máy khách sạn.
“Đi tắm rửa một cái, chúng ta ăn trưa trước.”
Thư Luật bật điều hoà lên, ra hiệu Trì Tịnh động tác nhanh một chút.
Trì Tịnh mở va ly ra lấy quần áo vào phòng tắm.
Thư Luật đến đây là có chính sự, thuận tiện dẫn cô theo. Điểm này Trì Tịnh vẫn biết. Cho nên ghét thời tiết hôm nay thì ghét, nặng nhẹ cô vẫn biết rõ.
Tắm xong đi ra, Trì Tịnh thoải mái không ít. Thay một chiếc váy lụa nhẹ nhàng, đi vào phòng khách, cô đứng bên sa lon ôm vai Thư Luật.
“Em được rồi. Có thể đi rồi.”
Thư Luật quay đầu qua, đôi mắt đen như mực đối diện ở khoảng cách gần với của cô, trong mắt cô thấy rõ ảnh ngược của mình.
“Ừ.”
Anh đứng dậy, ôm eo Trì Tịnh. Mùi đàn hương bình thản pha lẫn với hương nước tắm trên người cô, hình thành một mùi hương khác biệt.
Ăn cơm trưa xong, Thư Luật lái xe mang Trì Tịnh đi một trấn cổ của thành phố J.
Từng toà từng toà kiến trúc gạch trắng ngói đen đầy cả trấn nhỏ. Mấy cây tùng già trăm năm hiếm có càng tôn lên vẻ cổ xưa của trấn.
Thư Luật đậu xe ở bãi đậu xe trước miếu thờ, dẫn Trì Tịnh đi bộ vào. Khi xuống xe, không biết từ đâu biến ra một cây dù che nắng cho cô.
Trì Tịnh nhận lấy, cười hân hoan che ở trên đầu mình.
Thành phố J thuộc vùng đồi núi. Hai người đã đi mấy sườn núi, bước chân dừng lại trước một cửa tiệm phong cách cổ xưa.
Thật ra dọc đường tới đây Trì Tịnh đã sớm phát hiện tất cả cửa tiệm nơi này đều bán sản phẩm thủ công. Quả đúng là “cao thủ ở dân gian” của miêu tả chân thật.
Cái căn ở trước mặt này, tên tiệm càng lời ít mà ý nhiều— —Từ.
瓷: đồ sứ
Cửa gỗ màu nâu đỏ của tiệm mở rộng ra, Trì Tịnh dắt Trì Tịnh theo bậc thềm đi lên. Đập vào mắt đầu tiên là sân trước bày đầy đồ sứ các loại.
Đủ loại kiểu dáng màu sắc, quang cảnh có chút đồ sộ.
Hai người đứng ở trong sân một lúc lâu, mới loáng thoáng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên trong.
Một cô gái với đầu tóc ngắn đi ra, trên thân mặc áo tank-top màu trắng bó sát ngực phối hợp với quần jean lưng thấp. Cái khuyên rốn trên bụng bằng phẳng bị ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh.
Cô ta cầm trong tay bút lông dùng vẽ tranh, đứng ngay trước cửa nhà nhìn hai người lạ.
“Tôi tìm Lục Diễm.”
Thư Luật nhàn nhạt nói với cô ta.
Cô gái trẻ nhìn anh thêm một lát: “Anh ấy ở bên trong. Tôi đi gọi anh ấy ra.”
Giọng của cô ta rất êm dịu, mang sự mềm mại của phụ nữ vùng Nam Giang Tô.
Thư Luật gật đầu: “Cảm ơn.”
Lời chưa dứt, phía sau cô gái liền xuất hiện bóng dáng cao lớn của một người.
Người đàn ông mặc áo t-shirt đen cùng với quần jean lủng lỗ. Tóc rất ngắn, lộ ra vầng trán bóng loáng. Dưới mày kiếm là một đôi mắt hoa đào đẹp, phối với gương mặt rất đàn ông này của anh ta, có một vẻ rất khác.
Ánh mắt sắc bén của anh ta dừng ở phía cổng, sau đó tiến lên hai bước, đi đến đằng trước cô gái. Tự nhiên như thế ngăn chặn tầm mắt của cô ta.
“Vẽ xong rồi?”
Cô gái lắc đầu: “Chưa.”
Lục Diễm lấy mắt liếc cô ta: “Còn không vào vẽ?”
Cô gái vô thức lại nhìn thoáng qua hướng của Thư Luật, phát hiện tầm mắt đã bị cái thân thể cường tráng của người trước mặt này cản lại, mới quay đầu đi vào trong.
Cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, Lục Diễm mới thu hồi ánh mắt. Anh ta nhìn về phía Thư Luật, đầu hơi hơi hất một cái.
“Chuẩn bị xong rồi, đi theo tôi.”
Nhìn ra bọn họ có việc muốn nói, Trì Tịnh cũng muốn đi tham quan chung quanh một chút, liền không đi cùng.
Trì Tịnh ở trong sân xem xét một hồi, để cây dù lên thềm đá, nhẹ bước đi vào trong phòng.
Khác với bên ngoài, trong phòng rất sạch sẽ. Ở giữa đặt một cái bàn làm việc hình tròn. Cô gái trẻ đang dùng bút lông vẽ từng nét từng nét hoa văn tinh xảo trên mặt phôi.
đồ sứ chưa nung
Cô ta thấy Trì Tịnh đi vào, ngừng bút, cười với cô: “Tuỳ tiện ngồi.”
Bên kia, sau khi Thư Luật và Lục Diễm đi ra từ phòng cất giữ, hai người trực tiếp đứng ở trong sân nói chuyện.
Lục Diễm móc ra một điếu thuốc đưa cho Thư Luật, sau khi tự mồi cho mình thì đưa cái bật lửa cho anh.
“Đề nghị của anh tôi đồng ý, tôi cũng không quanh co với anh.” Lục Diễm ngậm điếu thuốc, dứt khoát nói: “Cho tôi một phần của tổng số cơ bản.”
Thư Luật kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, lắc đầu: “Tôi cho anh hai phần.”
Mắt đào hoa của Lục Diễm hơi nhướn lên: “Còn có tiếp theo?”
Thư Luật nở nụ cười.
Làm việc với người thông minh thật là bớt lo.