Văn Trung phủi tay rồi nhìn Hương Trà, hai người gật đầu ăn ý, thừa hiểu việc tiếp theo nên làm gì.
Căn biệt thự đổ nát hoang tàn vì zombie thiết giáp biến dị kia, tuy nhiên thì có một căn phòng vẫn còn tồn tại sau sự phá huỷ đó. Có bốn con thiết giáp cấp ba canh chừng nghiêm ngặt, giai đoạn này con người còn chưa thức tỉnh dị năng để chống lại lũ zombie cấp một nửa chứ huống gì là với đám thiết giáp cấp ba bất bại.
Bốn con này đủ sức san bằng cả mấy đạo quân nếu không tính tới tên lửa, súng phóng lựu tia laser và bom hạt nhân. Nhưng trong đó không bao gồm Hương Trà và Văn Trung.
Đột nhiên chuông trên cánh cửa “tinh” một cái, cánh cửa như thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo trắng như dược sĩ đi ra. Kẻ này mắt xếch ba góc, khuôn mặt xạm đen thường thấy ở kẻ xấu, có nhiều điểm tương quan giữa người Trung và Việt, chắc là người lai.
Ngay lúc hắn vừa xuất hiện bọn zombie thiết giáp kia đồng loạt tấn công hắn, nhưng hành động tiếp theo của tên đó mới khiến Hương Trà và Văn Trung kinh hãi. Hắn móc trong túi ra một lá bùa, xé nó đi làm lũ zombie như bị đóng băng, dừng tất cả hành động tại chỗ, đứng im như tượng.
Ngay đến tên đó cũng hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, chính hắn cũng không ngờ rằng lá bùa này lại mạnh đến vậy. Hắn tính nhẩm giờ, chắc ăn rằng lũ zombie sẽ di động tiếp sau giây nữa thì đi vào.
Đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một bóng đen, giây phút hắn ta nhìn thấy đôi mắt tử thần cũng là lúc quang cảnh trong mắt tối thui, hắn chết không nhắm mắt.
Hương Trà ở phía sau giết chết bốn con thiết giáp. Văn Trung đưa cho cô hai mảnh bùa rách nát, Hương Trà cảm thấy mình đã thấy lá bùa này ở đâu đó thì phải, hình như nó có phần nhỏ hơn. Cô bật dị năng phân tích lên, nhìn vào số liệu khiến Hương Trà phải nhăn mày. Cô nói: “Virus zombie trong này cực cao, tỉ lệ lây nhiễm tới %... Không, không phải virus zombie.”
ADN của virus này nhìn như tương đồng với virus zombie nhưng tất cả nhiễm sắc thể đều là nhiễm sắc thể đôi, là một giống loài khác. Trong tất cả những sự kiện mà Hương Trà đã trải qua, chỉ có một loại zombie mang virus này, là “thứ đó”.
“Văn Trung, là thi quỷ.” Hương Trà la lên, Văn Trung lập tức tránh xa cái xác tên đó. Đột nhiên một luồng năng lượng cực kỳ hắc ám tràn vào cơ thể hắn, hắc hóa mạch máu, tế bào, màu da cũng trở nên tím tái. Trái tim bị Văn Trung đục thủng như đang kết dính lại, tạo thành trái tim mới. Ánh mắt hắn mở ra, đó không phải là mắt người, mà là một đôi mắt đỏ hoe đầy tội lỗi như ma quỷ của địa ngục.
“Zombie tối thượng, thi quỷ.” Văn Trung nhìn kẻ trước mắt bằng ánh mắt hết sức căm phẫn. Nó đã gợi nhớ tới cái sự kiện kia, sự kiện đẫm máu mà không chỉ ở Việt Nam, trên toàn thế giới đều xảy ra.
Thi quỷ, là zombie cũng không phải là zombie, chúng như một dạng linh hồn nhưng hiện hữu, hoạt động bằng cách xâm nhập vào cơ thể sinh vật khác, sử dụng sinh vật đó tấn công loài người đồng thời cũng rút toàn bộ sinh mệnh của họ. Giết thi quỷ là một điều bất khả thi khi toàn bộ đòn công kích vật lí lẫn công kích năng lượng đều vô nghĩa. Bọn chúng còn hoạt động cả vào ban ngày mà không hề bị hạn chế sức mạnh.
Chỉ có người mang thánh quang có thể khắc chế nó, là các cha xứ. Bọn chúng vô cùng sợ hãi khi đứng trước cây thập giá được làm phép, khi kinh thánh các cha cất lên sẽ làm mọi sức mạnh của chúng tiêu tan. Không chỉ thế, thánh quang trong tay các ngài có tác dụng chữa lành còn mạnh hơn cả những dị năng trị liệu, xóa tan virus zombie, ngăn chặn sự thi hóa, đây là sinh cơ của nhân loại.
“Giờ thì tôi đã hiểu rồi, hiểu vì sao đám Black Rose đó lại ra tay sát hại tất cả cha xứ, tru diệt chúng ta rồi.” Văn Trung nói, trong lòng đối với bọn chúng càng tăng thêm phẫn nộ. Nhân loại sống sót qua thời đại mạt thế không thể không kể đến sự giúp sức của các ngài. Nếu đây là nghiên cứu của bọn chúng thì bọn chúng định dùng thứ vũ khí này chinh phục thế giới và lẽ đương nhiên, các cha xứ, giáo hội sẽ là cái gai của chúng.
Tên thi quỷ đó đứng dậy, cả người tỏa ra thứ mùi tội lỗi hôi thối, ánh mắt đỏ tươi như địa ngục nhìn Hương Trà và Văn Trung.
“Ha ha ha ha... Con mồi thật hoàn hảo...” Sau khi cất tiếng cười ghê rợn như cứa vào mang tai, hắn ta lao đến hai người, Văn Trung và Hương Trà đồng thời né tránh thì hắn ta đột ngột đổi hướng, tấn công Hương Trà. Một hồn phách hữu hình thoát ra khỏi thân xác đó lao về phía cô.
“Thỏ con...” Văn Trung quát lớn, cậu sử dụng không gian mà không hề nghĩ ngợi gì nhưng dường như đã quá muộn, thứ đó đã chui vào người Hương Trà, các đường gân đen nổi trên mặt, trên da cô.
“Đừng... Lại đây...” Hương Trà run rẩy ngăn Văn Trung lại, cô cắn răng vô cùng chật vật, tranh giành cơ thể với nó. Ánh mắt Hương Trà như nhiễm phải tà vật, đang dần trở nên hắc hóa.
Trong đầu cô xẹt qua những biện pháp đối phó, nhưng khổ nỗi đều phải sử dụng thánh quang, trong đầu cô hiện lên một cách thức... Lần đầu tiên khi sử dụng nó, mỗi khi về đêm cô luôn nằm mộng thấy giấc mơ kia, không biết nó là gì nhưng trong thâm tâm cô luôn bài xích giấc mơ ấy, giống như không muốn đánh mất thứ gì đó. Lúc này không có thánh quang hộ tâm, nhưng bây giờ cô không quản nhiều như thế nữa.
Tà nhiễm đã làm đôi mắt cô hóa đỏ, một nửa thân thể hóa tím bỗng chốc đứng im, cả Hương Trà cũng không di động.
Văn Trung đứng ngoài bất lực nhìn cô quằng quại, hai đấm siết chặt. Cậu bốc bài nhưng lần này là quân nhép, chả có tí tác dụng nào. Văn Trung cắn răng nói: “Chiến đấu đi thỏ con, phải giữ vững tâm trí, tỉnh táo. Hãy nghĩ về tình cảm gia đình, tình thầy cô, tình bạn. Cố lên, sức mạnh tình yêu có thể chiến thắng mọi cái ác.” Theo lí thuyết thì là vậy.
Văn Trung đi quanh người cô, liên tục dùng loa cổ vũ cô...
Trong người Hương Trà bỗng nhiên có một nguồn lực dao động, quanh người phát ra khí tức đỏ như máu, lấn át cả tà nhiễm kia. Những vết nhiễm theo huyết khí lan tới bị xóa đi. Hương Trà bắt đầu động đậy, cô dùng tay đặt lên trước ngực, kéo một cỗ tà khí ra ngoài.
Đó là một đám khói đen chỉ có một tay, ánh mắt đỏ nhìn Hương Trà đầy kinh hãi, lắp bắp nói: “Ngươi... Là ai? Sát nghiệp mức này... Sao có thể...” Sát nghiệp trên người Hương Trà lúc này cực nặng đến nỗi khiến cho thi quỷ phải sợ hãi, đồng thời nó không có cách nào chạy thoát khỏi bàn tay cô được.
Hương Trà không nói gì nhiều, bóp chết nó luôn nhưng huyết khí trên người cô vẫn không giảm, Hương Trà cảm thấy cả cơ thể mất thăng bằng, cả người cô ngã xuống thì Văn Trung đỡ lấy. Huyết khí trên người cô lúc này quá nồng đậm đến nỗi Văn Trung suýt chút nữa đẩy cô ra luôn.
Văn Trung giơ quân nhép lên, đặt vào trán Hương Trà. Quân nhép từ từ biến mất cùng với huyết khí giảm đi.
Lúc này Hương Trà vô cùng đau đầu nhưng cô không quên nói: “Cảm ơn.”
“Này thỏ con, cô vừa làm cái gì thế? Tại sao sát khí lại nồng đậm như vậy, tôi dùng mắt thường cũng thấy được.” Văn Trung lo lắng hỏi, điều này cậu chưa từng thấy bao giờ. Trạng thái không bình thường đó của Hương Trà đã giết cả một con quỷ, điều mà chỉ thánh quang của các cha xứ mới làm được.
“Tôi cũng không biết nó là cái gì nữa, chỉ biết tên gọi của nó là Vua Vô Danh.” Hương Trà không thể trả lời Văn Trung được vì cô cũng có biết đâu.
Hương Trà bỗng đẩy Văn Trung ra. Cái tên này, mùi dầu thơm nồng quá.
Thang máy vẫn đang mở, hai người nhìn nhau gật đầu, đi vào trong. Thang máy có ba tầng để bấm nút nhưng lại là ở phía dưới. Với một căn biệt thự ba tầng như vậy thì dưới này chắc chắn có vấn đề. Văn Trung không ngần ngại bấm nút xuống tầng nhưng chỉ bấm xuống tầng đất hai mà thôi, tầng ba không thể nào xuống được, trong khi đó Hương Trà phân tích thang máy.
“thang máy này thật sự rất cứng, chỉ xếp sau zombie thiết giáp.” Hương Trà nói.
Cô quay sang hỏi Văn Trung: “Cậu biết Lonsdaleite là vật liệu gì không?”
Văn Trung hơi nhăn mày, tên gọi này vô cùng lạ, cậu chưa từng biết đến cũng như chưa từng nhìn qua thì phải. Chỉ lắc đầu nói: “Không, lần đầu mới nghe.”
“Hừm, thôi, bỏ qua đi.” Hương Trà mở vùng dị năng rộng hơn, xuyên qua cả thang máy. Dưới đây giống như là một khu mỏ ngầm vậy.
“Có rất nhiều người mặc đồ dược sĩ kia.” Hương Trà vừa nói vừa đưa hai tay che mắt Văn Trung lại để cậu cũng thấy được khung cảnh này.
Đột nhiên có một nhóm người đang đứng đợi trước thang máy, cửa sắp mở ra, Văn Trung liền cầm tay Hương Trà, hai người biến mất khỏi chỗ đó. Một nhóm người lớn bé, to nhỏ khác nhau đi vào mà không hề mảy may điều gì, bọn họ mặc cùng một chiếc áo dược sĩ trắng, đang thảo luận về điều gì đó hết sức nghiêm túc.
Hương Trà và Văn Trung xuất hiện ở nơi khuất tầm nhìn, có thể quan sát hết thảy.
“Mẹ ơi cứu con với...” Một tiếng khóc thất thanh vang lên.
“Thả tôi ra, tại sao các người lại bắt chúng tôi...”
“Thả tôi ra, tôi phải kiện...”
“Ai đó cứu với...”
Bang... Bang... Bang... Một tên to con vung cây roi da liên tục vào những cái lồng, chửi rủa bảo họ im lặng bằng tiếng Trung.
Từng tiếng thất thanh vang vọng ồn ào làm Hương Trà và Văn Trung chú ý. Nơi đó là những lồng giam, mỗi lồng giam tới năm đến sáu người và có hơn chục cái lồng giam như vậy. Có một vài khuôn mặt hiện lên trong đó làm Hương Trà không khỏi quen thuộc.
Cô vội lấy điện thoại ra, bật trang web của Văn Trung lên. Những dòng bình luận đó vẫn còn, những hình ảnh người thân đã mất tích đó, hầu như tất cả đều được giam ở đây.
“Đám này...” nhìn những hình ảnh này khiến Văn Trung phẫn nộ.
Đột nhiên một tiếng "reng" vang lên, cả một nhóm người tập hợp trước cánh cửa lớn đang báo hiệu kia, trên tay ai cũng cầm lấy tấm bùa giống cái tên đã biến thành thi quỷ kia như đúc.
Cửa lớn mở ra, khói sương phả ra ngoài, từ từ tan đi...