Bùm... Rầm rầm... Rầm... Những vách tường rắc chắc lần lượt đổ nát dưới cánh tay siêu hợp kim của con zombie. Văn Trung và nó đã chơi trò rượt bắt này được năm phút rồi, cậu thì cảm thấy rất chán còn nó hình như mỗi lần bắt hụt thì càng sung hơn.
Một thân võ nghệ nhưng tay không tấc sắt mà đấm đá vào cái thùng hợp kim này chẳng khác nào hành hạ tay chân, không có ý nghĩa. Zombie thiết giáp là loại zombie cấp tám mới bắt đầu xuất hiện, tức là đã quá nửa mạt thế. Bọn chúng gần như là loại zombie hoàn thiện nhất, cả công lẫn phòng, tốc độ siêu việt, kháng gần như mọi loại dị năng công kích vào, kể cả bom hạt nhân.
Zombie thiết giáp mất đi khả năng lây lan của virus, nó như một động vật bình thường có tim đập mà khoa học cũng chẳng giải thích nổi. Nó cũng không lây nhiễm con người nữa mà truy lùng họ, đặc biệt nhằm vào các dị năng giả, ăn tinh thạch của họ, dùng những dị năng hấp thu được gia trì lớp giáp dày hơn.
Vì quá cứng cáp nên dị năng giả đơn mã độc đấu với nó là điều không thể, phải đi thành nhiều đội, tấn công liên tục làm suy yếu lớp giáp mới chế ngự được, dù vậy nhưng cũng đã nhiều trường hợp toàn bộ đồng minh đều bị nó hạ sát. Ai cũng e dè, sợ hãi chúng nhưng lại không thể trốn tránh được, do lũ zombie thiết giáp này đã đạt đến trạng thái quá hoàn mỹ, khướu giác quá nhạy bén, có thể phát hiện mùi con người ở khoản cách xa nên họ chỉ còn cách là hợp lực để tiêu diệt chúng.
Để diệt sạch đám zombie thiết giáp này các quốc gia phải giả cái giá rất lớn, hơn phân nửa dị năng giả trên toàn thế giới bị chúng tàn sát. Nhưng đó lại là lúc nhân loại đã nắm được sức mạnh dị năng, phát triển chúng, có thể mở ra một con đường sống rồi, còn bây giờ thì...
Trong lòng trở nên vô cùng lạnh lẽo, thứ này xuất hiện vào đầu mạt thế chẳng khác nào làm cho nhân loại bị huỷ diệt, bởi bây giờ chắc chỉ khoản % dân số thế giới là sở hữu dị năng, đánh zombie bình thường còn khó, nói gì là loại zombie gần như bất bại này. Cả một binh đoàn dị năng giả cấp bảy cấp tám còn chật vật, thì người thường càng không thể.
“Hầy, là con Cơ, pháp bảo bảo mệnh của tôi ơi, mày đúng là vô dụng mà.” Văn Trung nhìn lá Cơ hoàng kim, đen trong tay mà thở dài.
Rút những lá bài sẽ mang lại tác dụng lẫn hiệu ứng khác nhau. Quân Bích là tấn công, quân Cơ là chữa trị, quân Rô là phòng ngự và Nhép là tâm linh. Thứ này không bao giờ rút cái cậu muốn, chỉ rút thứ cậu cần thôi, nhưng đôi lúc cũng gây trầm cảm.
Với năng lực ít ỏi bây giờ rút được hai lá đã là cực hạn rồi, hơn nữa đều là hai con vô hại, quân Cơ và Nhép. Văn Trung không có đủ sát thương để tấn công nó, liên tục né tránh thì cần gì chữa thương. Zombie thiết giáp luôn nhìn thắng vào con mồi, miễn dịch mọi loại huyễn thuật thì sao sử dụng con Nhép này được.
Văn Trung thở dài tiếc nuối, đáng lẽ lúc nãy cậu nên đổi pháp bảo khác chứ, sao tự nhiên trong lúc triệu hồi pháp bảo lại nhớ tới cái này làm gì...
Zombie thiết giáp đột ngột bức tốc, một nắm đấm như thái sơn giáng xuống người Văn Trung, cách Văn Trung cm thì thân ảnh cậu biến mất.
Rầm... Nắm đấm làm khối đất trũng xuống, vỡ nát ra. Khối đất cứng còn như thế, nếu Văn Trung lĩnh trọn đi bán muối là cái chắc luôn.
Vì đuổi theo Văn Trung mà nó đã đập nát cả cái sảnh này rồi, nếu không phải Văn Trung có rất nhiều kinh nghiệm đối chiến với zombie thiết giáp e rằng cậu đã chết từ lâu.
Phải rồi, hình như trên một chương trình tên là “Hỏi Xoáy Đáp Xoay” đã từng đề cập đến điểm yếu của nó thì phải, nếu cậu nhớ không lầm thì toàn thân nó là hợp kim siêu cứng, công thủ toàn diện nhưng nó lại để lộ một điểm yếu chết người, là cái đầu.
Vị giáo sư có mặt trong chương trình phân tích điểm yếu như sau: Con zombie thiết giáp toàn thân bao phủ bởi hợp kim. Vì nó dồn toàn bộ hợp kim vào cơ thể để phục vụ tấn công, phòng thủ, cái đầu nó vận hành cơ thể nặng trịch như thế bắt buộc phải thật nhẹ nhõm, không được có bất kỳ gánh nặng nào để toàn tâm toàn ý điều khiến cơ thể nên hợp kim siêu cứng, siêu nặng kia không thể bao phủ đầu nó được.
Điểm yếu của nó chắc chắn là ở đầu. Lí giải đó cực kỳ logic, hoàn mỹ không sai vào đâu được, phải qua nhiều khâu kiểm nghiệm gắt gao thì mới được lên sóng truyền hình chứ.
Ánh mắt Văn Trung lóe sáng lên vì đã nhớ ra chi tiết quan trọng này, gật đầu đồng ý. Cậu đang suy tính tất cả đường lối, xem phải làm sao tận dụng tốt điểm yếu này. Con zombie thiết giáp này tuy nặng nhưng tốc độ phản xạ, mọi hoạt động đều rất nhanh, không thể nào liên tục ra đòn, vì thế nên chỉ cần một đòn toàn lực.
Văn Trung nhìn lá bài mà thở dài, đáng lẽ phải rút được quân Bích thì ok quá rồi. Hầy, những lúc thế này cứ phải tự thân vận động.
Văn Trung trải qua mạt thế, cậu sử dụng năng lượng từ tinh thạch vô cùng nhuần nhiễn, tập trung chúng lại vào lòng bàn tay mình, dòng khí di chuyển va chạm như một quả cầu không khí. Đồng thời cậu liên tục di chuyển lắc léo hơn, làm nhiễu loạn khiến nó mất cảnh giác với cái đầu.
Gào... Hai cánh tay phải giơ lên, giáng xuống người Văn Trung.
Cơ hội đây rồi. Văn Trung lập tức dịch chuyển, xuất hiện trên ngay đầu nó, bàn tay tập trung năng lượng cực lớn mà nhắm ngay đỉnh đầu nó, cậu quát to lên để tăng damge: “Rasengan.”
Cho thứ quái vật nhà ngươi nếm sức mạnh của một Hokage. Con zombie ăn trọn đòn tấn công của Văn Trung.
Ầm... Cả nửa người zombie thiết giáp vì lực va đập mạnh mà khụy xuống, đôi bàn chân lún vô đất nhưng... Cái đầu của nó chỉ hơi móp chút xíu, chẳng hề vỡ nát như trong tưởng tượng.
“Ui da, đau quá...” Văn Trung xoa lấy bàn tay bốc khói đỏ gân. Văn Trung nhìn con zombie ngước đầu lên, hoàn toàn chẳng hề hấn gì, thậm chí ánh mắt có chút tức giận thì nhe răng, nở một nụ cười thân thiện với nó: “A hi hi, có con ruồi, tao đập hộ mi.”
Cổ nhân có dặn khi làm phiền người khác thì phải nở nụ cười tự nhiên, mọi lỗi lầm theo nụ cười tươi đều sẽ được xí xoá.
Gào... Bị con người yếu ớt công kích làm nó có cảm giác tổn thương chút ít, có một lửa giận bùng lên trong nó, nó phải giết, nó phải nhai, nó phải xé xác nhân loại trước mắt này.
Văn Trung rùng mình, hình như không khí ngày càng ngột ngạt thì phải. Nó còn điên cuồng hơn trước nữa. Cái chương trình quái quỷ gì đó đúng là lừa đảo mà. Văn Trung đã quên tính đến tính chân thực của chương trình mất rồi, thằng cha giáo sư đó là diễn viên thì đúng hơn.
Văn Trung đã dồn rất nhiều năng lượng vào đòn tấn công đó, nếu tiếp tục sử dụng dị năng để dịch chuyển thì sẽ tới giới hạn hấp thu sớm, mà không thể dùng dị năng trước mặt con zombie thiết giáp này thì chẳng khác nào cầm chắc cái chết cả. Nên cậu chỉ có thể co chân lên mà chạy thôi.
Gào... Gào...
A... Hôm nay ra ngoài không coi ngày, chọc phải bã chó rồi...
...
Văn Trung: Lũ lừa đảo.
Đài truyền hình: Đại ca, đây là chương trình giải trí của chúng em ạ, không phải là show thực tế.
Văn Trung: (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻