Một tiếng nứt giòn vang truyền tới, cả thân thể nàng ta vỡ ra rơi rụng trên cát sỏi, hòa cùng vỏ sò và hóa thành từng mảnh xương nhỏ sắc bén có thể cắt đứt bàn chân.
Là ai sai thế?
Lúc đang chăm chú nhìn bầu trời đêm, xem bóng tối dần buông xuống không có bến bờ nàng mơ hồ nghe được một giọng nói đã từng ôn nhu mềm mại kia vang lên.
Nó vang lên một đêm nhưng vẫn không tìm được đáp án.
……
“A Ân, ngươi còn nhớ vì sao mình lại đổi tên thành Địch Chân không?”
Linh hồn của Địch Chân bay lên không trung, hiện tại nó không hề ảm đạm không có ánh sáng nữa mà giống một vầng trăng lóng lánh rải ánh sáng như lụa xuống mặt đất.
Đến cát sỏi cũng bị nó mạ một tầng ánh sáng màu bạc và trở nên mềm mại hơn.
Bóng dáng Địch Chân lắc lư trong ánh sáng này, cả người thon dài, áo cà sa như lá cờ bay lên ve tràng hạt quấn quanh cổ hắn.
“Ngươi nói ngươi sẽ nhớ rõ, ngươi đã đồng ý với ta.” Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng sáng trong của hắn, màu đỏ trong mắt nảy lên biến thành hai ngọn lửa.
“Hắn không hề phản kháng,” giọng nói từ nơi cao truyền tới, ôn nhu như dòng suối róc rách.
Địch Chân rũ mắt nhìn mọi thứ bên dưới, từ bi và phật tính theo áo cà sa phiêu đãng, giống như chưa từng có một khắc rời xa, “Lúc bọn họ hắn thì hắn không hề làm gì.
Chẳng lẽ như thế còn không đủ để ta hiện tại và Địch Chân trước kia hoàn toàn cắt đứt sao?”
“Cái này gọi là niết bàn, không hủy diệt thì không có tái sinh, không giảm thì không tăng, sống chết và siêu thoát mới có thể yên vui.
Cho nên đám người phàm nhìn không thấu thế gian này chết trong tay ta cũng là được ta cứu.
Tang, ta chỉ đang giúp bọn chúng thôi.” Hắn nhẹ nhàng cười lạnh, đôi mắt thoáng nhìn qua Triệu Tử Mại, “Giống như người bạn nhỏ của ngươi ấy, nếu hắn không chết trong tay của ta thì đâu có thể yên tâm thoải mái làm một tên ngốc như thế này? Thế nên ngươi cũng nên cảm tạ ta đi.”
“Nói nhiều quá.” Mục Tiểu Ngọ ngước mắt, trong đó là ngọn lửa đã dâng trào đỏ như máu, rực rỡ như ánh bình minh.
Hắc khí lại tụ tập phía trên, những yêu ma quỷ quái bại trong tay nàng đã hội tụ thành một đám mây đen áp xuống từ phía trên, cách linh hồn của Địch Chân cùng lắm là một thước, “Nhưng chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được người phá kế điệu hổ ly sơn của ngươi chính là Tử Mại.”
Nàng cười hê hê, khóe miệng sau đó hạ xuống, giọng cũng lạnh như băng, “Địch Chân, mẹ ngươi nguyền rủa khiến bản thân ngươi bị thương không nhẹ.
Lúc này đây ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát.”
Bóng dáng của Địch Chân chợt giật mình, giống như rốt cuộc cũng ý thức được lời nàng có ý gì.
Bóng dáng siêu thoát phiêu dật của hắn bị một cây xương vào, từ đỉnh đầu thẳng tới tận cằm, nhô ra khỏi cái cằm xinh đẹp của hắn giống như một que xiên cắm thẳng qua viên thuốc.
“Nguyền rủa của mẹ ngươi vĩnh viễn lưu lại trong thân thể ngươi.”
Mục Tiểu Ngọ ngước mắt cười lạnh, ngay sau đó trong tay nàng bỗng nhiên có thêm một cây châm đồng.
Thân châm bốc lên ngọn lửa như đang bị thiêu đốt.
“Niết bàn là giải thoát, là trọng sinh, không phải dùng để từ bỏ chính bản thân giống như ngươi nói.”
Châm đồng bay ra từ ngón tay của nàng phóng về phía linh hồn của Địch Chân, xuyên qua hạt châu màu trắng kia giống như đi qua mấy trăm năm mưa gió liên miên.
Nước mưa tích táp rơi xuống thấm qua mỗi góc của Chân Lạp, và hôm nay rốt cuộc nó cũng sẽ ngừng.
“Nói cho ta biết hồn phách của Tử Mại bị ngươi giấu ở đâu,” Mục Tiểu Ngọ ngửa đầu nhìn bóng dáng kia, ánh sáng linh hồn đã ảm đạm, hình dáng hắn chỉ còn lúc mờ lúc tỏ giống như bị nước cọ rửa bày ra màu xám trắng yếu ớt, “Linh hồn của Tử Mại bị ngươi giấu ở chỗ nào?”
Mí mắt nàng hơi run rẩy, trong giọng nói có thêm chút khẩn trương khó mà nhận ra.
Lo được lo mất như vậy là điều chưa từng có ở nàng.
“Ngươi nói cho ta thì ta nguyện giúp ngươi gột rửa tội ác, độ ngươi kiếp sau an ổn vui vẻ,” giọng nàng rất thấp, mặt mày rũ xuống, ánh mắt lập lòe giống như cầu xin, “Những gì Ô Nạp đã làm vì ta thì ta cũng có thể làm vì ngươi, chỉ cần…… chỉ cần ngươi giao Tử Mại ra đây.”
Địch Chân yên lặng nhìn nàng, tới giờ khắc này linh hồn cả đời kiêu ngạo kia lại không chút chống cự, mặc cho người ta xâu xé, giống như miếng thịt nằm trên thớt.
Châm đồng bốc lên ngọn lửa bao lây toàn bộ hạt châu kia, từng bóng đen trên bầu trời lao xuống xuyên qua thân thể đơn bạc của hắn.
Mỗi lần như thế giống như bọn chúng lại mang đi một phần của hắn, vì thế bóng dáng kia cũng ngày càng ảm đạm.
Nếu không phải còn có chút ánh sáng sót lại từ hạt châu chiếu sáng thì gần như không thể thấy hắn nữa.
“Hồn phách của Tử Mại ở đâu?”
“Vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ giữ nó?” Tươi cười của Địch Chân nhợt nhạt như đóa hoa quỳnh đã lụi tàn, “Vì sao ta phải giữ nó? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn vọng tưởng muốn làm người tốt ư? Thế nên ngươi không cần độ hóa cho ta đâu, kiếp sau làm quỷ đói cũng thế, làm súc sinh cũng được, dù rơi vào địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh thì ta cũng sẽ không làm người nữa.”
Giọng nói của hắn ngày càng cao, giống như muốn tách đám yêu ma đang bao vây tiêu diệt hắn ra.
Nhưng nỏ mạnh đã hết đà, tự lực khó mà làm gì, cuối cùng câu nói kia biến thành một tiếng thở dài nho nhỏ.
Ta không muốn làm người nữa, đời này đã đủ cô độc, cần gì phải kéo dài cô độc này?
Mục Tiểu Ngọ nhìn vào đôi mắt của Địch Chân, cô độc theo ánh mắt cuối cùng của hắn lan tới trong lòng nàng.
Bỗng nhiên nàng thấy cả người rét run, thậm chí chẳng còn sức mà dốc.
Nhưng châm đồng càng lúc càng vượng, càng có nhiều bóng đen xuyên qua thân thể Địch chân kéo từng sợi hồn phách của hắn đi, ồn ào huyên náo như mưa đầu xuân se lạnh.
Một đời này thật sự quá vất vả nên mong ngươi có thể giết ta đi.
Ánh sáng trên hạt châu hoàn toàn tắt ngúm, bóng dáng của Địch Chân cũng biến mất.
Châm đồng rơi xuống từ không trung, lúc sắp rơi vào tay Mục Tiểu Ngọ thì con hổ vẫn luôn phủ phục ở một bên bỗng thả người há mồm nuốt hạt châu vào bụng sau đó đó chạy thẳng về phía bắc.
Cái đuôi màu vàng đen của nó lẫn vào bóng đêm như giọt nước rơi trên biển rộng khó mà tìm thấy.
Mưa đêm rơi xuống gột rửa bầu trời.
Sau một đêm mưa gió bầu trời xanh quá thể, màu xanh ấy vẫn kéo dài tới tận biển rộng, ánh mặt trời chiếu lên đó khiến biển càng thêm sáng trong giống một mặt gương dung nạp trời đất, bao phủ tang thương.
Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm mặt biển trong chốc lát lại cảm thấy mắt hơi chua xót nên vội nhìn sang chỗ khác.
Hắn bước chân trần trên bờ cát để lại một loạt dấu chân.
Có tiếng sóng biển vang lên bên tai, nhưng dù thế nào đều không thể lấn át được một giọng nói khác.
Đó là một giọng nói hắn không biết có tồn tại vì thế hắn không thèm để ý.
Nhưng giọng nói này cứ lặp lại từ tối qua tới giờ, quấy nhiễu khiến hắn không thể tĩnh tâm, đến lời nói cũng không được lưu loát.
“Em trai.”
Vốn hắn không muốn để ý tới nó, bởi vì Tiểu Ngọ đã nói lòng hiếu kỳ là thứ khốn nạn nhất, một nửa số người chết trên đời này là do lòng hiếu kỳ của bản thân.
Đặc biệt là những kẻ không có sở trường gì lại tự cho mình là cao siêu.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hắn rất biết bản thân mình như thế nào thế nên lúc nghe người nọ gọi hắn lập tức không thèm để ý mà rút chân ra đi luôn.
Nhưng một khắc nhấc chân lên hắn lại thấy một bông hoa.
Đó là một đóa hoa nở trên bờ cát.
Triệu Tử Mại đi về phía đóa hoa không chút thu hút kia, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là Tiểu Ngọ nhất định sẽ thích nó.
Hắn đào cát sỏi xung quanh đóa hoa nhỏ sau đó cẩn thận rút cả cây hoa ra nhưng đồng thời có một thứ cũng lộ ra.
Một ngón tay túm chặt lấy rễ của bông hoa, cùng nó quấn quanh bên nhau giống như không rời.
“Em trai.” Hắn lại nghe thấy giọng nói kia, và nhận ra ngón tay kia là của Tử Đồng.
Tuy nó đã biến thành xương trắng nhưng hắn biết đó là chị mình.
“Triệu công tử đi đâu rồi?” Mục què vừa dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa sợ hãi nhìn Mục Tiểu Ngọ một cái.
Ông ta biết tâm tình nàng không tốt nên cẩn thận cực kỳ, sợ động phải vảy ngược của nàng.
Mục Tiểu Ngọ đang nhóm lửa, khuôn mặt tròn tròn bị hun thành màu đen, vừa mở miệng đã lộ hàm răng trắng lóa, “Sáng sớm hắn đã nói là muốn đi dạo, cũng không biết đi đâu.”
“Tiểu Ngọ,” Mục què cười cực kỳ mất tự nhiên, cứ nhe răng trợn mắt như một con ngựa già, “Theo ta thấy thì ngươi cũng đừng khổ sở, đứa nhỏ này mỗi ngày đều vui vẻ cực kỳ.
Kỳ thực con người ta đời này gặp phiền não cũng chỉ vì nghĩ nhiều, Tử Mại như bây giờ cũng khá tốt……”
Mục Tiểu Ngọ ném que cời lửa xuống đất, Mục què thấy thế thì cho rằng nàng muốn nổi đóa, ai biết được nàng chỉ nhìn ngọn lửa một lúc và thở dài nói, “Tử Mại lại không nói như thế, trước khi đi hắn nói với ta một câu, ông đoán xem là gì?”
“Cái gì?”
“Hắn nói lời của Địch Chân tối qua không phải không có đạo lý, sở dĩ hắn vui vẻ không phải vì biến thành kẻ ngốc mà vì ta.
Chỉ cần ta ở đây hắn sẽ thấy vui vẻ,” nàng dừng một chút, giọng có vẻ hơi nghẹn ngào.
Mục què chưa từng thấy nàng rơi lệ nên sợ quá không dám nói gì, “Lão đầu nhi, ông nói xem hắn như thế thì ngốc sao được? Bằng không sao hắn có thể nói ra đạo lý như thế, ta thấy đa số mọi người trên đời đều không thông minh bằng hắn đâu.”
“Chẳng qua ngươi cũng chỉ muốn hắn ở bên cạnh mình.
Mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, chỉ nguyên điểm này thì hắn đã hơn Địch Chân kia nhiều lần rồi.
Suốt đời tên hòa thượng kia chẳng thể nào thoát khỏi tâm ma của mình.”
Mục Tiểu Ngọ gật gật đầu và lại nhặt que cời lửa lên chọc chọc đống lửa đã cháy hừng hực phía trước thế là ngọn lửa lại bùng lên che khuất bóng người chạy từ xa tới.
“Tiểu Ngọ.” Nàng nghe thấy giọng hắn.
Người tới vẫn có dáng vẻ như dĩ vãng, lúc gọi nàng mỗi chữ đều chứa đầy nhiệt tình.
Nhưng có cái gì đó không giống trước, giống như gió xuân xen lẫn tiếng chim hót, hoặc là chút mật hoa dính theo mưa móc.
Mục Tiểu Ngọ nhận ra nên chậm rãi đứng dậy, chân hơi mềm nên suýt thì không đứng vững.
“Tiểu Ngọ, ta đã trở về.”
Hài cốt của thân nhân có thể vây khốn linh hồn, cũng có thể cứu rỗi.
Ít nhất một khắc kia Địch Chân vẫn không quên ý nghĩa cái tên của mình.
Lướt qua lửa trại hai người nhìn nhau không nói gì, khi gió thổi qua tình ý lưu luyến hòa quyện trong hơi thở của họ.
HOÀN