“Ngươi muốn nói rằng A Ân cũng như thế ư?”
“Có phải như vậy hay không kỳ thật rất dễ nhìn ra.” Mục Tiểu Ngọ nhìn thẳng nấm mồ phía trước, sau một lúc lâu khóe mắt lập tức lan tràn hơi lạnh thấu tim gan.
Triệu Tử Mại bưng một cái nồi nóng hôi hổi từ xa chạy lại, Mục què và Bảo Điền thì vẫn đang giũ ống quần và giày cho bùn rơi xuống.
Bùn đất ướt át, còn kèm theo hương nước mưa vốn không khiến người ta chán ghét nhưng hai người kia lại cực kỳ cáu, dù dính tí bùn cũng phải phủi sạch.
Mục Tiểu Ngọ lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn lắc lư trên nấm mồ kia.
Bỗng nhiên nàng ngửi được một mùi quen thuộc trong không khí và lập tức hoàn hồn quay đầu nhìn Triệu Tử Mại đã chạy tới trước mặt mình và cái nồi bốc khói trắng hắn cẩn thận cầm trong tay.
“Đây là…… anh đào thịt sao?” Trong nồi đá có sắc hồng mê hoặc mắt nàng.
Mục Tiểu Ngọ vừa mừng vừa sợ nhìn hắn hỏi, “Ngươi lấy cái này từ đâu ra?”
“Thiếu rất nhiều nguyên liệu nên hương vị hẳn không đúng lắm, nhưng A Ân dạy ta dùng một loại quả dại màu đỏ thay thế anh đào.
Mùi của nó cũng ngọt thơm, không kém anh đào tí nào,” hắn dời đi không nhìn ánh mắt nóng cháy của Mục Tiểu Ngọ và khẽ môi nói, “Gần đây ngươi luôn đau bụng, ta nghĩ nhất định vì ngươi ăn không quen đồ ở đây nên ta làm món này cho ngươi nếm thử.
Nói không chừng ăn xong bụng ngươi sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong câu đó hắn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào thế là hơi do dự ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Tiểu Ngọ, ngươi không thích sao?”
Mục Tiểu Ngọ giấu hết do dự hơi lướt qua trong đáy mắt và chỉ để lại nóng cháy trong đó, “Ngươi làm anh đào thịt sao ta không thích được? Nếu không phải nó thì có khả năng ta sẽ không biết khói lửa nhân gian tốt đẹp thế nào đâu.”
Nàng cười với hắn, chân mày giãn ra khi nhìn Triệu Tử Mại nhanh chóng dùng cái thìa múc một miếng thịt lên đưa tới bên miệng cho mình nói, “Ăn nóng mới tốt.” Hắn không màng ngón tay mình bị mép nồi cọ nóng đỏ lên mà nhẹ nhàng thổi thổi miếng thịt kia và nói, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Mục Tiểu Ngọ rũ mắt mỉm cười sau đó ngoan ngoãn mở miệng, nhưng thịt còn chưa đưa đến trong miệng thì Mục què bỗng nhiên nghiêng đầu thò tới.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta là một nụ cười, “Triệu công tử, món này là A Ân hỗ trợ ngươi làm ư? Dùng thịt hắn đưa để làm à?”
“Hắn còn để lại một ít cho hai người đó, đảm bảo đủ ăn.”
Triệu Tử Mại không lý giải được nụ cười quái dị trên mặt Mục què có ý gì vì thế chỉ có lệ với ông ta một câu này sau đó lại đưa cái thìa qua đút cho Mục Tiểu Ngọ.
Mục què còn muốn ngăn cản nhưng lời còn chưa nói thì đã trơ mắt nhìn Mục Tiểu Ngọ ngậm cả miếng thịt anh đào thịt kia vào miệng tinh tế nhai nuốt.
Nàng híp mắt nghiêm túc thưởng thức, sau đó lại dựng thẳng ngón cái lên khích lệ tài nấu ăn của Triệu Tử Mại.
Mục què dùng một bàn tay che mắt mình, trề môi nghĩ thầm ngươi cứ chiều hắn đi, đến đồ A Ân đưa ngươi cũng dám ăn, không sợ có chuyện à.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng qua khe hở ngón tay ông nghiêm túc quan sát một lúc lâu cũng không phát hiện có gì dị thường.
Mục Tiểu Ngọ đã không màng khuyên can mà ăn uống thỏa thích hơn phân nửa chỗ anh đào thịt kia.
Nàng ăn một cách mỹ mãn, khóe miệng dính nước sốt màu đỏ, sắc mặt vẫn không mảy may có thay đổi gì.
Mục què vẫn luôn chờ đợi nàng bỗng nhiên run rẩy, miệng mũi đổ máu và trình diễn màn “độc phát thân vong” trước mặt mình.
Nhưng chờ cả hai kẻ kia ăn sạch nồi sạch bát cũng chẳng thấy một màn đáng sợ kia đâu.
Đến Bảo Điền cũng dán lên vừa gãi đầu vừa cẩn thận quan sát thần sắc Mục Tiểu Ngọ sau đó cầm một cái thìa khác múc chút nước thịt để trước mũi ngửi ngửi.
“Hình như cũng không có gì không đúng,” hắn nói xong thì đưa cái thìa tới trước mặt Mục què sau đó dùng giọng nhỏ tới độ Triệu Tử Mại không nghe được để nói, “Nếu có vấn đề thì Mục cô nương không chống đỡ được tới lúc này đâu.”
Lời hắn nói bị một tiếng ợ mỹ mãn đánh gãy, rốt cuộc Mục Tiểu Ngọ cũng kết thúc “Chiến đấu”.
Dưới ánh mắt vui vẻ của Triệu Tử Mại nàng dùng tay ve cái bụng đã tròn ra một vòng và nói, “Đã lâu không ăn một bữa thỏa mãn như thế, toàn bộ đều nhờ Tử Mại nhà chúng ta hết.”
Lời này thực là buồn nôn nhưng nàng lại nghiêng nghiêng người về phía trước rồi không hề kiêng dè dùng tay sờ cằm Triệu Tử Mại.
Ngón tay nàng vuốt ve chút râu lún phún mới mọc trên cằm hắn giống như trêu chọc một con chó lớn đang chờ đợi được khen ngợi, “Ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm, hàn khí trong bụng hình như cũng bị xua tan rồi.” Nói xong, thấy Mục què dùng ánh mắt “ngươi lừa tà à” để nhìn chằm chằm mình thế là nàng lại gật gật đầu, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói, “Thật sự.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Mục Tiểu Ngọ không hề nói dối, khi nuốt miếng thịt đầu tiên xuống bụng nàng đã cảm giác được cái bụng chịu đủ tra tấn của mình từ từ rơi từ không trung xuống và tìm được cái tổ ấm áp của nó.
Rốt cuộc nó có thể phá vây rời khỏi nơi băng thiên tuyết địa và có được ấm áp an ủi đã lâu không có.
Nàng cảm thấy phần đóng băng trong bụng cứ thế nổ tung, ngay sau đó băng phủ lên lục phủ ngũ tạng cũng tan rã.
Khối băng bao phủ kinh mạch cũng bị chia năm xẻ bảy, nàng đã sống lại, bởi vì một miếng thịt to bằng ngón trỏ.
Nhưng vì sao lại thế? Nàng không rõ, suy nghĩ giống một con diều đứt dây, chỉ có thể khó khăn lắc lư trong bầu trời u ám, không sao xuyên qua mờ mịt để bay lên cao hơn.
Chẳng lẽ mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi sao? Hoặc nói đúng hơn thì căn bản không có gì trùng hợp, giống như lời hắn nói, hắn tuyệt đối không khuất phục, tuyệt đối không đầu hàng vận mệnh.
Hắn muốn làm một người tốt, dù hắn vừa mới tự tay giết chính……
Mục Tiểu Ngọ môi còn mang theo vị chua ngọt, lưu luyến hương vị anh đào thịt còn sót lại, tay rời khỏi cằm Triệu Tử Mại và nghiêm túc nhìn hắn hỏi, “Tử Mại, A Ân đi đâu rồi?”
Triệu Tử Mại vẫn đắm chìm trong cảm xúc ấm áp nơi ngón tay của nàng nên chưa hoàn hồn.
Bỗng nhiên nghe thấy nàng nhắc tới A Ân thế là ánh mắt mông lung của hắn mới có chút thần thái, tay chỉ về phía cái nhà sàn kia nói, “A Ân nói hắn muốn cầu phúc cho linh hồn của mẹ hắn nên đã tới ngôi chùa ở đầu kia của cánh rừng.”
“Sao trong rừng lại có ngôi chùa nhỉ?” Mục Tiểu Ngọ đứng thẳng người và nhìn theo phương hướng Triệu Tử Mại chỉ.
Hiện tại rừng mưa đã rũ hết tro tàn mà hoàng hôn phủ lên người nó, cả khu rừng như nhuộm mực, uy phong lẫm lẫm đứng ở phía trước.
Gió thổi qua và đống đại thụ đã sống trăm ngàn năm kia lập tức run rẩy cành lá ào ạt ném hơi thở của đêm đen tới giống như đang vẫy tay với Mục Tiểu Ngọ.
Đến đây đi, dù sao cũng phải tới không phải sao?
Mục Tiểu Ngọ ngẩng đầu lên, vừa đình bước chân đi thì bỗng nghĩ tới cái gì thế là nàng hơi cong lưng, bàn tay đặt trên vai Triệu Tử Mại, môi nhếch lên, mi mắt cong cong nói, “Ta đi rất nhanh là sẽ trở lại, ngươi cùng lão đầu nhi và Bảo Điền ở đây chờ ta nhé, không được chạy loạn nhé.”